Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Chương 22: Độc Nhất Vô Nhị
“L
àm được một kiện đồ may khoảng hai, ba ngân lượng, được ba cái là chín trăm văn tiền, Tú Nhi tỷ làm một kiện như vậy sống trong vòng bao lâu?”
”Thấy hoa văn trên trang phục không cần phức tạp, nếu chỉ dụng tâm bình thường thì một ngày là xong, nếu giá cao tất nhiên sẽ có lời, nhưng mà ngươi cũng không thể toàn bán hết như vậy, dân chúng mua không nổi.”
”Ai nói ta tính toán bán cho dân chúng bình thường.” Trang Thư Tình ánh mắt tỏa sáng, phảng phất như nhìn thấynhững thỏi bạc như có chân đang chạy vào túi của nàng, “Tất nhiên là bán cho kẻ có tiền mới thu được nhiều.”
Trương Tú Nhi thấy nàng như vậy cũng không muốn đả kích nàng, ngược lại nói: “Tú nương không khó tìm, cần tìm là người phải có tay nghề tốt, hoặc là làm một mình giống như Dệt nương, còn không thì chỉ cần cửa hàng khác đưa ra một cái giá hợp lý liền…, này tạm thời sợ là...”
Đây cũng là vấn đề Trang Thư Tình luôn tại nghĩ đến, mặc kệ là ở địa phương nào, nhân tài đều quan trọng nhất, không phải chỉ cần ngươi làm việc, mà người còn là cam tâm tình nguyện lưu lại, không bởi người khác đưa ra một cái giá cao hơn thì vừa quay đầu liền từ bỏ ngươi.
Ở môt phủ thành lớn như vậy, cửa hàng thợ may cỡ nào nhiều, có những cửa hàng làm ăn lâu năm, cũng có những lực lượng ưu tú khác xuất hiên, nhưng nhiều hơn vẫn là những hình thức làm ăn xuất hiện ngày càng nhiều trên thị trường.
Nếu nàng không bán trang phục, thì nàng có thể vẽ ra vô số hoa văn mới mẻ đa dạng, đây là thời điểm buôn bán tốt nhất.
Cũng giống như hiện đại —— gọi là dịch vụ cao cấp.
Ai mua quần áo mà không nghĩ sẽ mua thứ độc nhất vô nhị? Nàng liền bán ra thứ độc nhất vô nhị.
Nàng không tin bằng điểm ấy mà không đứng vững gót chân tại Hội Nguyên Phủ đứng đầu sáu phủ trên cả nước này.
Nhưng điều kiện kiên quyết là nàng có thể vẽ ra những hoa văn độc đáo.
”Tú Nhi tỷ là một người, còn về Dệt tỷ tỷ thì phải phiền toái tỷ đưa tin, ta cùng nàng gặp mặt cùng đàm phán.”
”Ta tất nhiên là không có vấn đề, muội muốn ta giúp như thế nào đều được, chỉ cần muội có thể dùng được thì đều tuỳ ý, nhưng lại nói Dệt nương có thể sẽ không đồng ý, theo ta biết, thời điểm nhiều nhất, nàng một tháng có thể kiếm ra hai mươi lượng, muội nếu đưa ra cái giá không thể cao hơn so với con số này, dù cho tỷ và nàng có giao tình thì cũng không có tác dụng.”
”Muội trước sẽ cùng nàng nói chuyện xem.”
Dệt nương tới rất nhanh, nàng tưởng là có hoa văn gì tốt, trên người còn mang theo một xấp ngân phiếu lớn.
Cho nên khi nghe Trang Thư Tình nói muốn mời nàng làm tú nương, nàng nhất thời không nói được lời nào.
”Dệt tỷ tỷ yên tâm, ta nht61 định sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.”
Một hơi uống xong nửa chén trà nhỏ, dệt nương tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Ngươi tính toán đưa ra cái giá bao nhiêu để mời ta? Nếu như trả năm lượng bạc một tháng giống như thêu tranh sẽ không thể thỏa mãn ta, ta cũng không sợ nói cho ngươi có biết, nhiều nhất một tháng ta có thể kiếm ra hơn hai mươi lượng, ngươi có thể đưa ra cái này giá này mời ta, ta liền trở thành tú nương của cửa hàng ngươi, như thế nào?”
Trang Thư Tình nửa điểm không lùi bước, trong mắt hệt lên quang mang có thể cảm nhiễm người, “Dệt tỷ tỷ bán đi bức tranh thêu có giá bao nhiêu?”
”Chậm thì hai ba lượng, lâu thì mười hai tám lượng đều có, giá càng cao, hao tổn tất nhiên là càng nhiều, có khi mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành một kiện.”
”Muội làm tất nhiên không giống như thêu tranh, đưa năm lượng bạc rồi tỷ làm trâu làm ngựa một tháng, muội sẽ đổi phương thức, hoàn thành một kiện giá đi bất kể là bao nhiêu thì chia ta bảy ngươi ba, tất cả vải vóc, kim chỉ đều từ ta đưa ra, ngươi chỉ cần thêu.”
Dệt nương nhanh chóng ở trong lòng hạ quyết định, lắc đầu, “Ta sẽ chịu thiệt.”
”Điều Dệt tỷ tỷ lo lắng ta biết.” Trang Thư Tình đem chén trà để trong lòng bàn tay, bộ dáng đã tính trước kỹ càng khiến Dệt nương cùng Trương Tú Nhi nhất thời đều đã quên nàng bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, “Kỳ thực lúc trước ta cũng không có tính toán mở cửa hàng, cảm thấy bán hoa văn là tốt rồi, ngày ngày cũng có thể sống qua an nhàn, nhưng mà Dệt tỷ tỷ kịp thời nhắc nhở ta, khiến ta tránh phạm phải sai lầm, chỉ là kiếm tiền như vậy quá chậm, nơi ta cần dùng tiền rất nhiều, số tiền này thật sự không đủ.”
Uống ngụm trà, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Nếu bán nhiều hoa văn ra bên ngoài sẽ phá hỏng giá thị trường, ta liền tính toán mở cửa hàng, ta thì vẽ hoa văn, tú nương thêu ra thành phẩm, bán ở trong chính cửa hàng của mình, như vậy sẽ không phá hỏng giá thị trường, hoa văn của ta bán được hay không Dệt tỷ tỷ là người biết rõ, ta tự đại mà nói, hoa văn như vậy ta tiện tay liền có thể vẽ ra, nếu dụng tâm một chút tất nhiên sẽ càng tốt, lại dùng vải dệt tốt nhất làm ra, còn sợ bán không được sao? Nếu như một kiện có thể bán năm mươi lượng, với năm mươi lượng thì ba phần là bao nhiêu?”
Năm mươi lượng, Dệt nương nhanh chóng tính xuất ra, một tháng chỉ cần bán được ba lần như vậy nàng coq thể kiếm được một khoản lớn, không, không cần ba lần hai lần cũng sẽ không thiệt, nhưng mà, “Bán năm mươi lượng một kiện người mua sợ là không nhiều.”
”Chỉ cần hoa văn của ta đủ xuất sắc, chỉ cần tú nương tay nghề đủ tốt, dù là bán ra một trăm lượng cũng không kỳ quái, Dệt tỷ tỷ, ngươi không nên coi thường lòng ưa thích cái đẹp của con người, bất luận là nam hay nữ.”
Nói chuyện, Trang Thư Tình lấy mấy trương hoa văn đem qua, vì để thuyết phục Dệt nương, mấy tấm hoa văn này nàng đã dùng rất nhiều tâm tư.
Một bức hoạ tràn ngập đồng thú, vài nét bút ít ỏi vòng quanh hai hài tử đang náo loạn đủ các loại tư thái, hoa văn bình thường như vậy nhưng không người nào có thể vẽ, bởi vì nhìn qua có vẻ rối, nhưng bức này lại không như vậy, nhìn thấy chỉ làm người ta cười thầm.
Một bức phác họa khác không biết là vẽ hoa gì, có nụ hoa sắp nở, cũng có đã khoe sắc, một đóa một đóa từ lên cành cây buông xuống, đường cong cực kì đơn giản, nhưng lại rõ ràng là một đồ án phức tạp, một cái có vẻ quá mức sặc sỡ, nhưng lại được Trang Thư Tình vẽ ra giản lược đến cực điểm, liếc mắt nhìn lại còn có thể rõ ràng nhìn ra tranh này là cái gì.
Còn có một bức càng đơn giản, lá rụng theo mùa, lá cây bay xuống, các loại hình dạng, các loại văn đường, bay bổng, Dệt nương nhìn, chỉ cảm thấy phảng phất như chính mình ở vào trong cảnh vật như vậy, chỉ cần nâng tay lên, sẽ có lá rụng bay xuống trên tay nàng, nói cho nàng biết, lúc này đã là cuối mùa thu.
Đắn đo suy nghĩ.
Nhìn tới tới lui lui vài lần sau, Dệt nương nghĩ.
”Ta thích nhất trương lá rụng này, nhìn đơn giản, muốn thêu được cũng không khó.”
Hoàn toàn là hiếm thấy, Trang Thư Tình cười đến mặt mày cong cong, “Nếu là Dệt tỷ tỷ ra tay, có thể bán bao nhiêu ngân lượng?”
Dệt nương vuốt ve đồ án, “Nếu như dùng tới vải dệt tốt, ít nhất là hai mươi lượng.”
”Nếu là bán ở bên trong cửa hàng ta, không trả bốn mươi lượng ta sẽ không bán.”
”Sẽ có người mua?”
”Có.” Trang Thư Tình có điểm giống như thương nhân, “Những thứ này treo ở chỗ nào, chỉ cần người mua họ thật tâm thích thứ gì đó cho dù dùng bao nhiêu bạc để mua cũng không tiếc, là một người gia cảnh bình thường cũng có thể cắn cắn răng hạ quyết tâm này, càng không cần phải nói những tiểu thư, công tử trong tay nhiều tiền dư dả, Dệt tỷ tỷ những thứ thành phẩm của các tỷ là trực tiếp bán cho khách nhân, đồng dạng cũng là bán cho cửa hàng, những thứ bọn họ trả giá mua về đâu chỉ thu mua từ trong tay các ngươi, nhưng mà hoa văn và vải dệt đều là tiền vốn tự các ngươi bỏ ra, nếu tính toán như vậy, các ngươi cũng không chịu thiệt, huống chi trong cửa hàng ta không chỉ bán đồ may, sau này chúng ta có thể bán những bức tranh thêu khác, tỷ như bình phong, hay những thứ linh tinh khác như bức họa.”
”Điều kiện tiên quyết là ngươi phải có người mua, hơn nữa có thể bán ra cái giá cao nhất.”
Thật đúng là không thấy con thỏ không chịu thả ưng(*), Trang Thư Tình cảm thấy đã có chút không kiên nhẫn, nếu nàng không thể biểu hiện ra ngoài, dứt khoát liền đưa ra một con đường khác, “Dệt tỷ tỷ đã không tin được ta, chúng ta đây liền đổi phương thức khác, hoa văn tại nơi này của ta mua, những thứ khác họ làm ra về sau liền bán cho ta, cùng giá như khi ngươi bán cho những người khác, như vậy có hợp tâm ý của ngươi?”
(*)không thấy con thỏ không chịu thả ưng: câu này thường dùng trong thương nhân, mang nghĩa: chưa thấy cái lợi trước mắt thì sẽ không quyết định vội vã.
Dệt nương không nghĩ tới nàng trong nháy mắt liền suy nghĩ ra biện pháp như vậy, kỳ thực cái kia đề nghị trước nàng có chút tâm động, nhưng mà dù sao rất khó giữ được ổn định, nàng thật sự không tin một cửa hàng mới không có bất kỳ tính toán nào lại có thể bán ra cái giá cao như vậy.
Đối phương đã nói đến mức này, Dệt nương cũng thấy nếu lại cự tuyệt thì không tốt, như thế này, nàng cũng cảm thấy chính mình có chút khi dễ tiểu hài tử, trong mắt không tự giác liền mang theo chút xin lỗi, “Nhà của ta cũng không phải có nhiều người phú quý, ta dù sao cũng phải lo cho cuộc sống của ta, cho nên thật sự là... Ngươi đừng trách tỷ tỷ.”
”Mỗi người đều có khó xử, ta làm sao có thể trách tỷ tỷ.” Trang Thư Tình thản nhiên cười, các nàng cơ bản không có tình nghĩ nhiều như vậy, quan hệ ngày hôm nay cũng chỉ do lợi ích của mỗi người, “Hi vọng tỷ tỷ có thể giúp ta nhiều tìm vài tú nương quen biết, hoa văn ta sẽ bán rẻ hơn.”
”Có những lời này của ngươi ta còn có thể nói gì, nhất định sẽ bán cho ngươi vài thứ tốt, tất nhiên không thể so sánh với các tú nương thêu tranh khác.”
”Có cam đoan của Dệt tỷ tỷ trong lòng ta liền yên tâm hơn, tỷ tỷ thích bức hoa văn này? Vậy liền tặng cho tỷ tỷ.”
Trang Thư Tình chỉ là vẽ lên trên vài cái lá rụng phiêu phiêu kia.
Lúc này Dệt nương mới phát hiện chính mình một mực nắm chặt mấy trương hoa văn kia, quanh tờ giấy đều có chút nhăn, liền cảm thấy hơi ngượng ngùng đưa qua, “Sao có thể lấy của ngươi, tuy ta quả thật thích, nhưng ngươi cho ta nhiều tiện nghi như vậy rồi, tỷ tỷ liền cám ơn ngươi.”
”Dệt tỷ tỷ quản nhiều làm gì cứ nhận lấy, đây là chút lòng biết ơn của Thư Tình.”
Đưa đẩy nhau vài lần, Dệt nương cuối cùng vẫn nhận lấy, càng thêm cảm thấy mình chiếm tiện nghi của người ta, liền đối với cửa hàng của Trang Thư Tình để bụng vài phần.
”Ngươi chỉ bán đồ may, vải dệt làm trang phục ngươi có mua không? Sao không bán đồ may và vải dệt? Tự mình cũng có thể tiết kiệm chi tiêu.”
”Như vậy thì mặt tiền cửa hiệu phải lớn, tuy như vậy tất nhiên là tốt, nhưng cửa hàng kia của ta lại nhỏ, nếu còn chất đống thêm nhiều vải dệt thì khách nhân tiến vào đến nơi để xoay người cũng không có, trông sẽ có vẻ lộn xộn, làm sao còn có thể đưa ra cái giá cao, nếu chút chú ý này cũng không có thì sợ là cả cửa cũng sẽ không vào, vậy sẽ rất mất nhiều hơn được, không bằng dốc lòng vào một thứ, còn có thể cùng cửa hàng vải ở cách vách giao thiệp tốt, về sau còn muốn cùng đối phương tạo quan hệ thuận lợi, thời điểm khó khăn thì cũng không đến nỗi một ngụm từ chối.”
”Ngươi nghĩ đến thật lâu dài, ta có chút tin tưởng ngươi có thể thành công.” Dệt nương là người kỹ tính, đầu óc vừa chuyển đã là có mấy ý niệm xoẹt qua, “Nếu như mua bán thật sự làm ăn đi lên, ta có thể kéo mấy người tỷ muội cùng nhau trở thành tú nương chuyên chúc trong cửa hàng của ngươi, như thế nào?”
”Chúng ta đây liền lấy ba tháng làm hạn định, trong ba tháng này các bức tranh thêu của ngươi đều phải được bán cho ta, ba tháng sau nếu như ta buôn bán tốt, các ngươi liền vào trong cửa hàng ta làm tú nương chuyên chúc, nếu đến lúc đó sinh ý của ta không đi lên, ảnh hưởng đến tiền lời của các ngươi, các ngươi có thể tìm người khác, Dệt tỷ tỷ có đồng ý?”
”Ta đồng ý, về phần những người khác ta trước qua các nàng trước, chậm nhất là ngày sau liền cho ngươi tin chính xác.”
”Được.”
Trang Thư Tình cũng không tin, trong đầu nhiều tri thức vượt mức như vậy so với người khác, để khai trương cửa hàng tốt nhất, marketing là gì, nàng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Cái thủ đoạn này tại hiện đại dùng đến chán, trên đường cái đều chọc người ta phiền, ở thế giới này tùy tiện xuất ra một chiêu đều có thể nhấc lên chút sóng gió.
Nàng cũng không muốn thu về sóng to gió lớn, khởi điểm có chút sóng gió nhỏ khiến người ta biết được có như vậy thì việc mở cửa tiệm mới có thể thành.
A, cửa hàng lấy tên gì thì tốt nhỉ?