Số lần đọc/download: 833 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:26:44 +0700
Chương 21
"N
ày này, đã ai xem thông báo mới nhất chưa? Nghe nói mỗi ngành phải cử hai người xuống trợ giúp cho phía phân viện..."
"Trời đất, hy vọng không dính tên mình, mình không muốn về đó đâu."
"Nói là trợ giúp, nhưng nhỡ may bên tổng viện không thiếu người, hoặc có thêm người mới, họ sẽ không phải tới Đài Bắc, hơn nữa nghe nói công việc ở đó vất vả lắm."
Trong bệnh viện, bởi vì chuyện thông cáo cần người trợ giúp cho phân viện vừa đăng đó, mọi người đều đang xôn xao bàn luận. Đến tận giờ nghỉ trưa vẫn tiếp tục bàn tán việc này.
"Chỉ có Đình Ân là sướng nhất, không cần lo lắng bị phái đi trợ giúp."
"Mình cũng có thể có tên trong danh sách mà." Lí Đình Ân không biết mình khác với mọi người ở chỗ nào, cũng phải nói thêm, cô cùng Nhã Lâm được đặc cách lại trong cùng một viện, như thể là một nhà vật lý trị liệu nổi tiếng vậy, khó trách mọi người nghĩ như thế. "Thôi đi, cô còn nói giỡn à, ai dám đẩy cô đi chứ."
"Nói đúng nha, lần trước không phải chính viện trưởng trực tiếp thông báo xin phép tới chủ nhiệm sao."
Lần trước Phàm Tu thay cô gọi điện thoại xin phép, cô cũng thấy quá khoa trương, không trách đồng nghiệp cứ đem việc đó ra nói đùa, nhưng Đinh Nhã Lâm ở bên cạnh nghe được lại không hài lòng.
"Mọi người nói vậy cũng được sao? Đình Ân là loại người nào mọi người không biết sao?" Bình thường tuy rằng mọi người đều có vẻ thoải mái với nhau, nhưng mỗi khi bệnh viện có chuyện, nhiều kẻ dậy lòng ganh tị, trong lời nói có nhiều ẩn ý ganh ghét.
"Không phải sao, vốn hai cô với chúng tôi đâu giống nhau."
"Các người dám......" Đinh Nhã Lâm tức giận đến phát điên, Lí Đình Ân thấy bạn mình sắp nổi cơn, mau chóng kéo ra ngoài ăn trưa, không gian bên ngoài lúc này thực quá dễ chịu.
"Chẳng lẽ cậu không tức giận sao?"
"Không mà, mọi người đâu có ác ý." Cô cười lắc đầu. Cha của Nhã Lâm chính là viện trưởng của học viện ngành y, căn bản cũng là người nắm quyền của khoa ngoại, còn hai anh trai cùng chị gái của cô ấy đều là bác sĩ nổi tiếng.
Đinh Nhã Lâm nhìn bạn nói "Đình Ân, cậu dạo gần đây luôn vui vẻ, có phải quan hệ với tổng tài đang phát triển rất tốt không?" Cô hiểu trong chuyện đính hôn đã định này, Đình Ân với vị hôn phu không hề có cảm tình, nhưng nếu Đình Ân có thể thích anh ta là tốt rồi.
"Làm gì có, nhưng quả thật so với trước kia dễ chịu hơn." Nói xong, Đình Ân lại nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Gần đây bữa sáng của Phàm Tu luôn do cô chuẩn bị, còn cơm tối thì mới được một, hai lần, nhưng hiện thời cô thấy rất hài lòng, ít nhất anh không tiếp tục cự tuyệt cô nữa.
"Nhìn cậu kìa, xem ra tình cảm hai người rất ngọt ngào nha."
"Không có mà."
"Lần trước xem cái tạp chí lá cải kia, mình thấy tin Tiết Nhược Ngưng có bạn trai mới, họ còn dự định chuyện đại sự nữa. Cô ta với Mạnh Phàm Tu thực sự đã kết thúc a?"
"Mình cũng không biết, lần trước Phàm Tu đã nói về sau sẽ không qua lại với cô ấy nữa, nên chắc không cần nhắc chuyện đó đâu."
Mà thực ra cô cũng thấy không nên hỏi nhiều về chuyện anh với Tiết Nhược Ngưng nữa.
"Đình Ân, nói cậu nghe, gần đây mình đăng ký học thêm tính ra nước ngoài học, cậu nghe qua chưa? Mà lúc mình nói chuyện đi du học với ba, ông thiếu điều muốn té khỏi ghế. Mà rồi ba nói chỉ cần mình đậu được kì thi đó, ba mình sẽ lo toàn bộ các chi phí."
Lí Đình Ân kinh ngạc. "Nhã Lâm, cậu định đi tìm Lâm đại ca phải không?"
"Nếu có thể, mình hy vọng có thể cùng học với anh ấy."
"Nhã Lâm –"
"Mục tiêu của mình là như thế này, đi nước Mỹ tìm anh ấy, nói rõ tình cảm của mình, nếu anh ấy từ chối, mình nhất quyết sẽ quen một người làm trong lĩnh vực khác ở ngay tại Mỹ luôn." Đinh Nhã Lâm thẳng thắn nói.
Nhìn biểu tình của cô bạn thân, Lí Đình Ân cảm thấy như đang nhìn một người hoàn toàn mới. "Hiện tại trông cậu thật làm người ta mê mẩn đó."
"Cám ơn." Đinh Nhã Lâm cười cười,"Kỳ thật ta là mình học cậu đó."
"Học từ mình sao?"
"Cậu thích Mạnh Phàm Tu rất nhiều nămrồi, lại bị anh ta đối xử lạnh nhạt, mà cậu vẫn không buông tay. Bây giờ hai người tình cảm không phải rất tốt sao? Cái này đúng như người ta nói, đá đá gì đó ấy nhỉ."
"Nước chảy đá mòn á?"
"Đúng vậy."
Nhờ có mục tiêu mà Nhã Lâm trở nên bản lĩnh như vậy, liệu cô có nên cũng đặt một mục tiêu cho chính mình? Hơn hai tháng cố gắng, anh ấy cũng đã đáp lại một chút, nếu cô cố gắng hơn nữa, tốt với anh ấy hơn nữa, liệu quan hệ của hai người sẽ còn cải thiện hơn không?
Ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng, cô tự hỏi không biết cô có thể chờ đợi đến lúc Phàm Tu hết lòng yêu cô không.
"...... Thêm một ít muối nữa là vừa ăn rồi."
Ở nhà bếp của Mạnh gia, Lí Đình Ân đang tập trung theo học thím Lữ cách làm món cuộn rau dưa vừa nhiều dinh dưỡng vừa ngon miệng. Cô nấu ăn không tệ a, nhưng hễ rảnh rỗi đều muốn xuống chỗ thím Lữ học thêm.
Đồ ăn của thím Lữ làm quả thực rất ngon. "Thím Lữ à, món này ngon quá."
"Món cuộn rau dưa này có một điểm quan trọng, lửa bật to thì phải nhanh cho ra, như vậy sẽ không bị dính mỡ nhiều, ăn ngon mà không thấy ngấy, hơn nữa lại tốt cho sức khỏe."
"Cháu biết rồi, cháu sẽ tập làm thêm cho thuần thục." Kỹ thuật nấu ăn của thím Lữ có thể nói là hàng đầu đó.
"Đình Ân, gần đây quan hệ của con với thiếu gia có tiến triển tốt hơn phải không?"
"Vậy ạ?" Cô nhẹ nhàng cười vẻ xấu hổ.
"Dì thấy thiếu gia với con thái độ cải biến không ít. Nếu không cậu ấy sẽ không đưa con về gặp lão gia đâu." Thấy quan hệ của hai người bọn họ có chuyển biến tốt, mọi người đều rất vui mừng.
Mười năm trước, khi biết lão gia nhận nuôi con gái người khác, lại còn đưa về Mạnh gia chung sống, bà quả thực thấy không hài lòng. Nào giờ có ai làm chuyện lạ kì vậy đâu. Nhưng ngay khi nhìn thấy Đình Ân, bà tin rằng khó ai mà không yêu mến cô bé.
Không nói đến diện mạo đáng yêu, mà chính là việc đứa nhỏ này luôn ý thức được thân phận của mình. Dù vào Mạnh gia vẫn rất ngoan, rất hiểu chuyện. Nếu là người khác được lão gia chiều chuộng như vậy đã có thể cư xử như một đại tiểu thư. Nhưng từ đó đến nay con bé luôn giúp đỡ việc nhà, lại hay xuống bếp giúp bà. Là một đứa trẻ vô cùng hồn nhiên trong sáng.
Hơn nữa từ ngày Đình Ân vào Mạnh gia, gia đình này mới có tiếng cười.
Bà vào làm ở Mạnh gia từ năm mười tuổi, biết hết mọi chuyện trong nhà. Bà chưa từng nghĩ có thể có người mẹ nào không buồn liếc mắt đến con cái, về nhà chỉ để vòi tiền. Nhưng phu nhân trước đây của nhà họ Mạnh chính là như vậy.
Thiếu gia bây giờ cũng giống với lão gia hồi đó, suốt ngày chỉ biết chuyện kinh doanh. Nếu mà thiếu gia lấy Đình Ân thì sẽ không phải lo lắng chuyện trong nhà, bởi vì Đình Ân sẽ là người vợ đảm đang biết chu toàn cho gia đình.