Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hương 7.1: Cái giá của tình yêu
Sưu tầm
Khi là một chàng trai trẻ, thế giới của anh ta rất nhỏ. Cái gọi là tiền đồ và trách nhiệm vẫn chỉ là thứ có trong tưởng tượng mà không thể với tới được. Tưởng tượng luôn đẹp song rốt cuộc chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Giang Viễn Ảnh nhận ra Tiểu Ninh gần đây có nhiều biến đổi kỳ lạ. Có lúc cô đột nhiên xuất hiện ở lớp học của anh làm cho anh cảm thấy rất vui, nhưng có lúc trong cùng một thời gian cô lại có vẻ chẳng ra lạnh lùng cũng chẳng ra cuồng nhiệt. Nhưng việc học hành bận rộn cuốn hút khiến chàng trai mẫn cảm rất nhanh chóng bỏ qua việc đó và đặt nó sang một bên.
Kỉ Hoa Ninh trước sau vẫn ngấm ngầm theo dõi quan hệ của Giang Viễn Ảnh và Tần Di Giang. Ngay cả anh mải vùi đầu trong học hành mà quên mất cả bản thân mình. Cô cố ý ngẫu nhiên tới lớp anh chỉ với mục đích xem anh và Tiểu Di đang làm gì. Có lúc cô mặc kệ áp lực học hành, cuối cùng lúc nào chuyện đó sẽ bắt đầu. Có phải tự mình đang biến thành kẻ suy tính hơn thiệt không?
Trong sự ngờ vực đó, thành tích học tập của hai người ngày một thụt lùi. Đặc biệt là Kỉ Hoa Ninh, thậm chí cô còn nằm ngoài Top 10. Thế gian không có bức tường nào ngăn được gió. Yêu sớm đã trở thành vết nhơ duy nhất đối với học trò ngoan, thầy cô giáo nghiêm khắc cho rằng điều này là lý do dẫn đến việc học hành không tốt, mà họ quên đi rằng đã từng mặc nhiên dung túng cho tình yêu của hai đứa trẻ. Cô giáo gặp riêng từng người nhắc nhở khuyên răn cần phải xác định tiền đồ, tương lai sau này là điều quan trọng, bóng gió đề cập đến việc bảo đảm mức thành tích lên lớp của trường.
Rồi ngày đó cũng đến với Kỉ Hoa Ninh, trong nhà cô không khí thật ảm đạm, hai người trẻ tuổi trong lòng mang tâm sự ngổn ngang, một thế giới nhỏ bé với mối ưu phiền lớn. Chẳng ai thốt lên lời. Và đúng lúc đó một bóng người nhanh nhẹn tinh nghịch chạy ngang qua. Kỉ Hoa Ninh ngước nhìn thì nhận ra Lâm Tĩnh Lam, lưng đeo chiếc cặp sách nhỏ, bộ đồng phục học sinh gọn gàng, thần sắc vui vẻ, ánh mắt dò xét Kỉ Hoa Ninh và Giang Viễn Ảnh.
Như được tha tội, Kỉ Hoa Ninh gọi lớn:
- "Tiểu Lam, em lại đây".
Cô chạy về phía Lâm Tĩnh Lam, Giang Viễn Ảnh lặng lẽ đi theo bóng cô.
Cô giới thiệu hai người với nhau, một người là bạn học, một người là con trai bạn thân bố mẹ. Giang Viễn Ảnh mỉm cười với Lâm Tĩnh Lam. Lâm Tĩnh Lam cũng gật đầu. Hai người cao thấp khác hẳn nhau, cách Tiểu Lam cố tỏ vẻ ghê gớm xem ra thật buồn cười. Ba người nói với nhau vài câu thì Kỉ Hoa Ninh nói lời tạm biệt Giang Viễn Ảnh, sau đó cô kéo tuột Tiểu Lam đi.
Giang Viễn Ảnh tạm biệt họ, cậu bé họ Lâm thoắt quay lại, ánh mắt không mấy thiện cảm, dường như muốn cảnh cáo, lại vừa như có chút trách móc. Chắc đó là ảo giác, nó mới chỉ là đứa trẻ, Giang Viễn Ảnh không kìm được bật cười.
Anh không hề biết khi quay về nhà, một buổi gặp gỡ đang đợi chờ anh. Cô giáo đã nói chuyện này với mẹ anh và cho bà biết những thay đổi của con trai mình... Bà Giang hầm hầm nổi giận, con trai hôm nào cũng về nhà muộn, không phải là bận học trên lớp mà vì chuyện yêu đương, trai gái, nhưng gia đình họ Giang vẫn là những người có học, bà biết rằng thanh niên tuổi trẻ, nhiệt huyết sục sôi, nếu như dùng biện pháp mạnh để tách chúng ra, bọn trẻ nhất định sẽ ôm hận trong lòng. Cho nên bà không nói bất cứ điều gì. Đợi Giang Viễn Ảnh quay về, bà ngắm nhìn đứa con trai mạnh mẽ thông minh, giống như ánh sao sáng rực rỡ, càng ngắm càng thấy hài lòng.
Giang Viễn Ảnh không tranh cãi với mẹ, bà cũng không phản đối quyết liệt mà chỉ kiên trì khuyên cậu:
- "Viễn Ảnh này, tình cảm của con hiện nay mẹ rất hiểu. Bố mẹ bây giờ đã già rồi, khoảng cách thế hệ khác nhau. Nhưng chúng ta đã từng đi qua thời tuổi trẻ, ai mà chẳng có những rung động đầu đời" – Bà tiếp lời – "Con là người hiểu chuyện và cũng biết rằng để nuôi dạy con trở thành bác sĩ xuất sắc vượt qua bố mẹ, chúng ta đã phải mất rất nhiều tâm huyết, hiện tại con đã ngã ngay ở bước ngoặt quan trọng. Làm bậc cha mẹ sao không có thể lo lắng cho được, con hãy nghe mẹ một câu: Hãy tránh xa cô bé đó ra! Phải chú trọng việc học trước, sau đó mới nói đến chuyện tình cảm. Viễn Ảnh! Xã hội có biết bao nhiêu điều mới lạ, con cứ bước ra xã hội là hiểu rõ tất cả. Sau này con trở thành bác sĩ nổi tiếng, người tài mạo như con lấy đâu trả được những con viện trưởng, con nhà trâm anh thế phiệt chứ không phải đồ "hèn kém", những cô gái đó chắc chắn phải xinh đẹp, tài năng, quyết không kém cạnh hơn con. Con chí ít cũng cần phấn đấu mười năm nữa".
- "Mười năm nữa! Con nghĩ đời người có bao nhiêu lần mười năm, đừng nói cảm giác gì không thể so sánh, tới lúc ấy con chắc chắn sẽ có cách nhìn khác bởi con và bọn họ sẽ có tiếng nói chung. Cho mẹ hỏi thật, bạn gái hiện tại của con đến khi đó liệu còn chung nhịp đập trái tim với con. Đừng trách mẹ, đối với mẹ con là tất cả, mẹ làm tất cả cũng đều chỉ vì con".
Từ đầu chí cuối Giang Viễn Ảnh chỉ trầm ngâm, mẹ anh quả là rất thông minh, không có câu nói nào của bà làm tổn thương đến người con gái đó, nhưng rõ ràng hàm ý xót xa cho đứa con trai mà mình yêu thương. Đối diện trước quyền uy đó dù có mạnh mẽ cứng rắn đến chừng nào cũng trở nên mềm yếu. Câu nói cuối cùng của mẹ anh đã hoàn toàn chạm vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn anh. Đừng nói sau này, ngay cả bây giờ anh đã không còn hiểu Tiểu Ninh nữa. Bông hoa nhài kiên cường, thanh khiết trong trái tim anh đã có phần anh không còn nhận ra. Trong khi đó Kỉ Hoa Ninh đang cố xóa bỏ ngăn cách giữa hai người để quay trở về thời kỳ ngọt ngào như trước đây.
Lúc này thế giới của anh thật nhỏ bé, cha mẹ, việc học hành cộng thêm bạn gái. Xã hội, trách nhiệm, tiền đồ và đời người đối với anh chỉ là sự tưởng tượng mà không thể chạm tới được. Anh không thể vung đôi cánh bay ra khỏi vòng tay bố mẹ dù chỉ một ngày. Lời nói của cha mẹ vẫn còn nhiều tác dụng như khi anh còn nhỏ.
Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam vừa rời bát đũa đã tọt vào phòng riêng đóng cửa, khi Tiểu Lam hoàn thành xong bài tập cậu chợt nhận ra Kỉ Hoa Ninh đang ngẩn ngơ không nói câu nào. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường cô.
- "Chị! Có chuyện gì hả?".
- "Đâu có" – Cô ngồi dậy, hai tay bó gối, nghe thấy tiếng cậu, cô ngang bướng không chịu thừa nhận.
- "Hoa Ninh!".
Cô không nói gì nữa.
-... "Là do người vừa nãy".
Cô đưa hai tay lên ôm đầu, cả người cuộn tròn.
"..."
- "Nhớ trước đây chị nói không biết sau này sẽ làm gì, chúng ta đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ chị thế này là muốn từ bỏ hả? Từ bỏ ước mơ của chị sao?".
...
- "Hôm nay khi ăn cơm tối, chú, dì đều nhận ra chị không vui, họ đều hết lòng chăm sóc bữa ăn cho chị. Họ quan tâm như vậy chị đừng làm họ phải lo lắng".
...
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan