Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 21: Tro Tan Hết Thiên Hạ Thái Bình
L
ong hoàng, kẻ vốn coi vạn vật như chó rơm, cũng biết ngừng sát phạt ư? Và kẻ nào mà đủ sức khiến y dừng tay như thế?
Lý Huyền kinh ngạc mở bừng mắt thì thấy một dòng sáng bạc từ thân thể gã tràn ra. Dòng sáng đỏ ấm áp và quen thuộc, tưởng đâu khi gã bắn ra mũi tên khủng khiếp kia, thì nó đã luồn vào huyết mạch gã như một sợi tơ nhện rồi. Có khi luồn vào từ lúc trước lúc đó nữa.
Ảo giác dâng lên trong lòng Lý Huyền. Kinh như dòng sáng ấy chưa bao giờ rời bỏ thân thể gã, mà vẫn âm thâm bảo vệ gã ở một nơi bí mật nào đó, hết lần này đến lần khác giúp gã thoát nạn. Cảm giác bi thương quen thuộc đi kèm dòng sáng cũng dần dần ngập đẩy trái tim. Lý Huyền xúc động đến nỗi muốn rơi nước mắt.
Dòng sáng nọ cứ rực mãi lên, cô đặc lại. Cùng với sự biến đổi và lan toả của nó, trời đất rạng ngời, mở ra một thế giới nhỏ khác giữa không gian ăm ắp xanh lam kia. Thế giới ấy rất yên tĩnh, rất hiền hoà, khiến không ai nỡ khuấy động. Tưởng chừng chỉ cần lại gần thế giới để tất cả mọi cuồng bạo, phiền toái đều dịu xuống, chìm vào sự an hoà giống như nó.
Dòng sáng hoá thành đôi cánh, trải ra dưới tay Lý Huyền, nâng gã lên. Uy nghiêm của Long hoàng có thể bao trùm vạn vật trong trời đất, chỉ có đôi cánh này là thứ duy nhất y không bao trùm được.
Lý Huyền mừng đến phát cuồng, không nhịn được thét lớn:
- Quân Thiên Thương! Quân Thiên Thương đây! Chúng ta được cứu rồi!
Không kiềm chế được nữa, gã hào hứng nhảy cẫng lên, la hét vang trời.
Đôi cánh quang xuất hiện, chúng tỏ Quân Thiên Thương không đành lòng đặt mình ra ngoài mọi sự. Mà hễ Quân Thiên Thương ra tay, có thể Thạch Tinh Ngự vẫn sẽ bó tay chịu trói. Một trăm năm trước, chính Quân Thiên Thương đã dùng Luân Hồi kiếm đánh bại Thạch Tinh Ngự còn gì. Thi triển thêm lần nữa xem!
Bao nhiêu ưu tư sầu thảm của Lý Huyền tan biến, lòng gã vui như hoa nở.
Đôi cánh quang từ từ trải rộng, tuột khỏi người Lý Huyền, tụ thành một cái bóng đọng trong quầng sáng, nổi lơ lửng trên không. Không ai nhìn rõ được rốt cục cái bóng ấy có hình dáng thế nào, cũng như không ai biết được ý trời rốt cục ra sao. Thật giống một thứ ánh sáng thuần khiết đã tồn tại từ thuở vũ trụ mới sinh, sau đó không hề thay đổi thêm lần nào nữa. Vật đổi sao dời, sống chết thất thường, đều không thể ảnh hưởng đến y.
Hư không vẳng xuống một tiếng động rất khẽ. Âm thanh sao mà xa xôi, nghe như tiếng một quả đào từ vườn ngự uyển của Tây Vương mẫu lăn ra khỏi cõi trời. Âm thanh lại cũng thật gần gũi, hệt như một sợi dây đàn được khảy lên, hay tiếng sấm nổi ở nơi yếu đuôi nhất của tâm hồn. Âm thanh ấy là lớp băng được ánh dương ghé môi hôn, vừa hé ra vệt nứt đầu tiên trong gió mùa xuân, lá chồi non ẩn nhẫn suốt đông giá, đang bắt đầu trồi lên đọt non đầu tiên trong lớp đất, là con bướm xé vó kén chui ra. Âm thanh ấy là giai điệu đẹp nhất giữa đất trời, mang theo niềm hân hoan của sự hồi sinh, tâu lên du dương giữa màn trời xanh lam.
Hoa tươi nổi lên trong không trung, một bông, hai bông… theo nhau nó trong tuyết xanh lam.
Mặt đất bắc cực vốn bị khí lạnh hoành hành, dần dần biến thành một biển hoa tươi. Hoa tươi từ từ xòe cánh dưới màn tuyết mịt mù, càng nó càng nhiều thêm. Mặt đất đóng băng từ thời viễn cổ, lần đầu tiên chơm chớm hơi ấm dịu dàng của mùa xuân. Hoa tươi dung dưa, bóng người màu bạc mỗi lúc một rõ nét, hệt như ý trời xưa nay bất khả lộ, lần đầu tiên đã nở nụ cười ấm áp với nhân gian.
Bóng người nọ chìm trong hào quang, trông chỉ lờ mà lờ mờ, sáu đôi cánh lớn nhẹ nhàng mỡ ra, che phủ hết bầu trời vỡ nát.
Tuyết xanh lam lặng lẽ rơi xuống bên ngoài phạm vi đôi cánh đó. Trong biến hoa, sáu đôi cánh nhẹ nhàng gập vào mở ra, giống như một liếng thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài ấy kéo theo mình cảm giác ấm áp và nhân từ vô tận, lướt qua thân thể đây thương tích của mỗi con người, để sự ấm áp chảy vào huyết mạch đông cứng của họ. Ai nấy cùng ngẩng đầu lên, hướng về hào quang của người nọ.
Ánh sáng chói Nhưng không gắt, tựa hồ lực lượng đủ làm tan nát đất trời chứa trong nó mạnh mà không dữ. Y giống như tia nắng đầu tiên mà một đứa trẻ sơ sinh trông thấy khi vừa mở mắt, không bao giờ làm hại ai cả.
Y là Quân Thiên Thương!
Chúng ta được cứu rồi! Một niềm hoan hỉ, trang nghiêm, kính nể vì hy vọng rhoát được tai kiếp bắt đầu lan ra trong đám dông, như hoa tươi nở rộ trên đất rộng. Mọi người cầm lòng không đậu, đều mừng đến phát khóc. Không ai trông thấy, dung mạo đằng sau hào quang kia bi thương đến mức nào. Đôi chân mày y cau rúm lại, chăm chú nhìn trang nam tứ uy nghi như ma thần trước mặt. Đấy cũng là đối tượng duy nhất trên trời đất này mà ánh sáng của y không thể rọi vào được.
Cách biệt một trăm năm, cách biệt vô vàn sát phạt, hy sinh, bi hoan, tai hoạ, họ gặp lại nhau ở đây.
Đôi cánh cuộn vào. Long khí bảng lảng. Trời xanh đến rùng mình.
Tuyết lam dào dạt rơi, chậm rãi yên ả. Mỗi trái tim đang đập ở đây bắt đầu đông cứng lại vì sợ. Bởi ai nấy đã phát hiện ra, không khí giữa hai người kia rất cân bằng, không ai chiếm được ưu thế so với ai cả. Quân Thiên Thương không áp chế nổi Thạch Tinh Ngự, mà Thạch Tinh Ngự tuyệt đối không khuất phục nổi Quân Thiên Thương. Cũng như bóng tối và ánh sáng, số phận muốn chúng cùng tồn tại trên thế gian này. Nếu hai bên giao chiến, thì liệu ai sẽ thắng đây?
Không ai trả lời được. Chưa kể bắc cực đang là sào huyệt của Thạch Tinh Ngự, y còn có bốn con rồng thần phò tá… Hai người nhìn nhau, cán cân thắng lợi đang chầm chậm nghiêng về Thạch Tinh Ngự.
Không ai nghi ngờ, nếu Thạch Tinh Ngự thắng Quân Thiên Thương, thì chẳng còn việc gì mà y không dám làm. Diệt nước, phá thành, áp đảo thiên hạ, giết sạch sinh linh… Ánh sáng toát ra từ đôi mắt lạnh băng của y, rõ ràng đã công bố một niềm tin: vì Cửu Linh, y không ngại để thân mình vấy máu!
Trời đất chỉ còn hai người đó, những người khác chẳng qua chỉ là con tốt thí, là vật hy sinh trong trận chiến này thôi.
Thạch Tinh Ngự.
Quân Thiên Thương.
Yên ắng, yên ắng đến ngạt thở. Giống khoảng lặng trước khi tuyên án, đợi chờ cáo thị của số mệnh.
Thạch Tinh Ngự cười nhạt:
- Trăm năm trôi qua, ta những tưởng a đã thành thần… - Nụ cười của y trống rỗng, khó doán như trời xanh bí ẩn kia - Nhưng trước mặt ngươi, ta vẫn là ma.
Nụ cười của y vô cùng thương tâm, vô cùng lạc lõng. Ta vẫn là ma. Từ khi xuất thế đến nay, lần đầu tiên Thạch Tinh Ngự thừa nhận mình vẫn là ma. Điều này nghĩa là gì?
Quân Thiên Thương chậm rãi lắc đầu. Ánh sáng như mây trôi từ người y toả lan, nở như hoa tươi trước mặt Thạch Tinh Ngự. Hoa tượng trưng cho sự nhân từ của trời cao ban cho những sinh mệnh tươi đẹp dưới nhân gian này. Từ nay, chúng sẽ được đất nước lửa gió tưới tắm, không bao giờ khô héo, tàn úa nữa. Đó cũng là sự kính ngưỡng mà nhân gian đành cho Quân Thiên Thương.
- Ngươi không phải là ma.
Đôi cánh quang cất lên, trỏ vào trái tim Thạch Tinh Ngự. Muôn vàng đốm sáng toả ra từ chót cánh, chui vào ngực Thạch Tinh Ngự như một cái bóng.
- Ngươi không phải ma, từ lâu rồi ngươi không còn là ma nữa.
Câu nói khiến Thạch Tinh Ngự choáng váng. Y nhắm nghiền mắt, người run lên. Phải, y không phải ma, sức mạnh của y không nhiễm chút ma lực nào, chỉ có sức mạnh thuần tuý của trời xanh. Y giống như thần linh, có khả năng nhìn thấu cõi hư vô u minh, cho dù trời đất có sụp, thân thể có hư hoại, y vẫn không chết. Cũng chính vì thế, mười món quà của thái tử chỉ đủ sức khiến y bị thương, mà không thể tiêu diệt nổi y. Một khi ý chí chiến đấu của y bị kích thích như lửa nóng, y sẽ lập tức chém tướng đoạt cờ, phá thành diệt quốc.
Y là thần, y làm sao có thể không là thần được chứ? Nhất cử nhất động của y đều thần thánh vô cùng, khiến cho đất nước lửa gió phải tự nguyện quy phục. Y là thần, y tác động vào thiên mệnh, mỗi hành động của y đều khiến trời đất kinh hồn. Nếu y không phải là thần thì ai mới là thần chứ? Nhưng y đâu thế làm thần? Vì lúc ấy, ai sẽ bảo vệ ngọn núi này? Ai sẽ giữ cho nó không bao giờ đổ, giữ cho nụ cười mỉm quyến rũ kia được tự do nở giữa nhân gian?
Thạch Tinh Ngự giang hai tay như muốn ôm lấy cả ngọn Cấm Thiên:
- Không, ta là ma.
Trái tim y co bóp nhè nhẹ, đầu ngửa lên nhìn trời. Trời vẫn xanh lam, xanh như khi y vừa xuất thế, xanh như bầu trời trên đỉnh Chung Nam. Lúc ấy, y nhẹ nhàng đứng giữa đất trời, ngửa mặt nhìn Tử Cực lão nhân đang kinh hoàng.
- Tử Cực gia gia, ta không phải là ma.
Đúng, y nhớ rất rõ ràng câu nói ấy.
- Tuyết Ẩn gia ta, ta không phải là ma.
- Đại Nhật Chí gia gia, ta không phải là ma.
Nếu y không phải là ma, thì ai sẽ bảo vệ nàng? Ai sẽ bảo vệ tình yêu của y?
- Không, ta là ma.
Thạch Tinh Ngự đang hai tay, ma khí ngập trời tràn lên từ sâu trong cốt tuỷ, chỉ tích tắc đã ngập đây thân thể y. Sắc trời bị phản chiếu cho thành tăm tối, tuyết lam múa may khắp nơi bỗng biến thành máu đen. Mỗi bông tuyết là một con mắt khóc đến mù loà.
Ta là ma. Khuôn mặt và thân hình Thạch Tinh Ngự không hề có chút thay đổi nào, chỉ khác là đôi mắt biến màu đen kịt. Ánh lam tà quái vây quanh y, khiến hai đốm đen kịt ấy bỗng thành thăm thẳm vô cùng, gần như có thể chôn vùi cả thế giới.
Ta là ma. Nếu không, ai sẽ bảo vệ nàng.
Ta là ma. Nếu không thành ma, ai sẽ bảo vệ những thứ ta yêu quý?
Tất cả mọi sức mạnh bị câm kị đến lúc này đều mở ra, biến cả lộn ngược, núi non long lở, thế giới trầm luân, bầu trời sụp xuống.
Tất cả mọi thứ thần thánh, toàn bộ đều biết thành lửa ma rùng rực, bùng phát trong cơ thể Thạch Tinh Ngự. Sức mạnh được phóng thích của y lập tức tạo ra một làn sóng xung kích khủng khiếp, đâm xuyên đi khắp bắc cực. Không trung màu xanh rền lên như sấm nổ, cực quang sặc sỡ từ trời rủ xuống như đôi cánh hư vô, lởn vởn sau lưng Thạch Tinh Ngự. Đây là màn tượng trung cho uy nghiêm vô thượng của y, quyết không để bất cứ ai xâm phạm.
Nếu không, ai bảo vệ cho tình yêu của y? Thạch Tinh Ngự cảm thấy mỗi giọt máu trong cơ thể mình đều đang rền rĩ một cách hân hoan, đón chào tất cả mọi thứ thuộc về nó.
Quả nhiên, ta vẫn hợp để làm ma hơn nhỉ! Thạch Tinh Ngự lặng lẽ thở dài, giang rộng hai tay, mặc cho tất cả những sức mạnh bạo liệt trong đất trời chảy vào trong cơ thế mình, thuần hoá thành khí thế uy nghiêm đặc biệt của Long hoàng.
Rầm, mặt đất rung chuyển.
Rầm, bầu trời rung chuyền.
Rầm, cực quang rung chuyển.
Rầm, tấm thân không hề biến đổi nhưng lại bao phủ được cả đất trời của y rung chuyển.
Một chuỗi những mật ngữ lầm rầm vang lên, mau chóng chảy qua lãnh địa rộng lớn.
Mặt đất yên ổn rõ ràng đã bị khuấy động. Đám yêu ma ẩn nhẫn chờ thời trong bóng tối cùng cất tiếng hưởng ứng lời kêu gọi của Long hoàng. Ma vương của bọn chúng đã thức tỉnh. Đại Ma quốc đang cần con dân. Bên Đại Ma quốc di, xây dựng một đất nước thuộc về chúng ta. Với danh nghĩa Long hoàng, ta cho phép các ngươi có thể tự do sống dưới ánh mặt trời. Bọn yêu ma ráo riết dùng ngôn ngữ của chúng để truyền đạt tin tức này. Đó là nguyện vọng mà chúng đã ôm ấp suốt ngàn năm, vạn năm nay.
Thạch Tinh Ngự từ từ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Quân Thiên Thương.
- Chính ngươi đã khiến ta hiểu ra, ta chỉ có thể làm ma.
Quân Thiên Thương lặng lẽ quan sát tình hình. Y nắm cả thiên hạ, biết được chân tơ kẽ tóc của mỗi sinh linh. Vì thế, y cũng cảm nhận được sâu sắc nỗi thống khổ của chúng. Y cúi đầu, lẳng lặng đón ánh mắt của Thạch Tinh Ngự, nhìn y đang bước từ ranh giới của thần sang ma. Lẽ ra y nên xuất thủ để ngăn chặn tất cả những biến cố này.
Nhưng y không hành động, mà chỉ lẳng lặng thở dài:
- Đừng tàn sát nữa, được không?
Thạch Tinh Ngự trầm ngâm:
- Được.
Quân Thiên Thương dời ánh nhìn khỏi Thạch Tinh Ngự:
- Ta vẫn còn có thể trở lại…
Đôi cánh quang từ từ tiêu tan, rút đi, biến mất ở nơi chúng vừa xuất hiện. Muôn vàn đoá hoa tươi chỉ tích tắc khô héo, rồi hoá thành cát bụi. Thế giới này chỉ còn tồn tại sự uy nghiêm của Thạch Tinh Ngự. Người nào cũng bị bao trùm trong nó. Người nào cũng run rẩy. Người nào cũng giống con sên hèn mọn đột nhiên bị lột mất vỏ. Quân Thiên Thương chính là cái vỏ của họ. Mất sự bảo vệ của Quân Thiên Thương, họ tự nhiên phát giác mình mới yếu đuôi làm sao.
Mười món quà, Thiên Địa đại trận, Thanh Lương nguyệt cung, chiến thần Duực sư… thảy đều nực cười, đều không thể giết được Thạch Tinh Ngự.
Họ ấu trĩ quá rồi!
Thạch Tinh Ngự lạnh lùng nhìn bọn họ.
- Hôm nay, ta tạm tha chết cho các ngươi. Nhưng từ nay trở đi không cho phép đặt chân đến bắc cực nữa. Đại Ma quốc đã trở thành mảnh đất chỉ có yêu ma mới được phép đi lại.
Y không nói tiếp nữa. Mọi người đều cảm thấy tim mình lạnh toát. Đất nước của yêu ma? Vậy con người biết làm thế nào? Ngọc Đỉnh Xích Tiến long đứng bên, cố đoán thánh ý rồi lớn tiếng bổ sung:
- Tất cả các ngươi sẽ trở thành tội phạm bị truy nã!
Nó ngáp dài, mọi người lập tức thấy xuất hiện trước mặt mình một tấm biển bằng lửa khổng lồ, trên đó viết xiên xẹo mấy hàng chữ lớn:
“Lệnh truy nã những kẻ xấu xa cùng cực: Lý Huyền, Đường thái tử, Giản Bích Trân, Thạch Tử Ngưng, Lý Dược sư, Diệp Pháp Thiện…”
Ngọc Đỉnh Xích gãi đầu, ngượng nghịu đính chính:
- Tên này mất mạng rồi, không tính… - Nhưng nó đột ngột gào lên - Ngọc Đỉnh Xích vĩ đại không thể sai lầm được. Cho dù hắn đã mất mạng thì cũng phải truy nã. Truy nã cho chết toi hắn đi!
Nó vốn dĩ đã gạch tên Diệp Pháp Thiện, nhưng sự vĩ đại của bản thân khiến nó không dám nghi ngờ quyết định của mình, bèn vội vàng viết lại cái tên bên cạnh. Rồi mới hài lòng viết thêm xuống dưới tên những người khác. Xong xuôi, nó nhìn một lượt danh sách xiên xẹo, cảm thấy vô cùng bằng lòng. Viết mới đẹp làm sao, có thể nói là đẹp nhất trong các bảng chữ của loài rồng.
Thú bút của Ngọc Định xích!
Nó đắc ý muốn phần, quất đuôi, hất tung bọn Lý Huyền ra xa. Sau đó, nó nhìn Long hoàng bằng ánh mắt nịnh nọt, hy vọng y có thể ban cho vài lời khen.
Thạch Tinh Ngự liếc con rồng, giẫm lên cực quang dày đặc tiến về đỉnh Cấm Thiên. Đến lúc này, y chỉ quan tâm một việc thôi. Đó chính là, ngọn Cấm Thiên vững vàng mãi mãi, và người con gái đang ở trên đó vui vẻ mãi mãi.
Vì thế, y cam tâm làm ma.