Số lần đọc/download: 1140 / 8
Cập nhật: 2017-10-13 14:38:45 +0700
Chương 21
T
rong khi đó, trên triền Pi-a-Uác, Đông Quân chủ soái Cờ Đen kế truyền Lưu Vĩnh Phúc đang cùng đám đầu lĩnh thủ túc luyện binh thiết kế mở rộng địa bàn đánh chiếm thượng du.
Nàng nữ tướng Ngân Sơn Long Nữ bị cấm ngặt rời khỏi núi, hàng ngày thay cha rèn quân tập trận chờ dịp xuất binh.
Ngay từ hôm gặp Nam Thánh, mấy thủ hạ bị giết hết cùng nhóm người của lão Tinh, chúa soái Cờ Đen bỏ về núi miền Đông, lòng vẫn không dứt thắc mắc về “con quái đội mồ” tàn sát như điên.
Một đêm, đang ngồi trước bản đồ thượng du, bỗng có tin thủ hạ từ Tây Bắc đưa về. Đại diện tướng De Monstre đã lên Fan si Pan tìm Sài Kíu Tinh, hình như sửa soạn một cuộc gặp gỡ quan trọng.
- À! Lão tướng Tây định dùng lão sói triệt ta! Lão sói này đầy khí ngạo, lẽ nào chịu hợp tác với bọn cướp nước xâm chiếm Đông Dương.
Còn đang suy tính, bỗng nghe cồng hiệu khua vang, rồi viên tướng A Thiên dẫn vào một sứ giả Tây Phàn trao một bức thư.
“Sài Kíu Tinh gửi Đông Quân lão huynh,
Ta về nước đã nhiều ngày vẫn chưa rõ lão huynh con rể Lưu Vĩnh Phúc tài cán đến đâu dám nhận một “phương vị võ lâm Đông Bắc”? Tiếc đêm u cốc, lão huynh lại bỏ về ngay, nay ta sửa soạn sẵn tiệc rượu nhất định tiếp lão huynh ba ngày đêm. Huynh không tới, ta cũng đến thăm, nếu có đủ rượu độc mời khách.”
Xem xong, Đông Quân cất tiếng cười âm u bảo viên sứ giả:
- Về báo cho lão sói biết: Chủ soái Cờ Đen sẽ đến mời lão sói qua thăm Phi Mã Ác Sơn! Ta được tin lão sói giao thiệp với tướng Tây, đã định tới chơi, chủ mi đã thừa công khích thỉnh!
Sứ giả trùm mặt phát cười khan:
- Chủ Cờ Đen chưa cho biết sẽ tới bao nhiêu tay súng để Tây Phàn động chủ còn liệu đủ bát đũa tiếp?
Thiên Lôi Đả nghe giọng ngạo nghễ vùng trợn mắt định mắng, bỗng thấy Đông Quân phất áo một cái quát:
- Chó chết! Quang Sát độc hành đáo nhập rừng gươm súng như vào chỗ không người, mi còn muốn chi, buông lời láo xược! Cút mau!
Sứ giả hoành thân, vẫn bị sức gió đánh bắn ra giữa bãi khô lâu, chợt nghe đến véo một tiếng, nháng ngân quang, tay trái đã lạnh buốt, dòm vào, đã thấy vành tay nằm giữa kẽ ngón Đông Quân như mảnh vò sò, tay kia cầm mũi thép vạch lia chữ “y” và búng vèo “vỏ sò” ra, thầm vọng:
- Thơ gửi đó! Đi cho khuất! Chậm ta sẽ phúc thư vào sọ!
Sứ giả liếc bãi khô lâu, ôm tay cụt rỏ máu, theo A Thiên bước vội ra ngoài.
Ngay sớm hôm sau, hai con ngựa đen rời Pi-a-Úac xuyên sơn lao về phương Tây Bắc biên thuỳ, mang trên lưng hình thù quái đản Đông Quân trong lớp giáp tượng kỳ.
Tại trấn Cha Pa, một đêm Dũng cỡi con Huyết Phong Câu ngoài rừng vào trấn. Bỗng thấy một cánh quân nhà nước đi rầm rập về phía chợ. Chàng qua cờ hiệu, luận biết ngay đoàn kỵ binh pháo thủ biên giới, chàng bèn vòng ngả trường đạo đón coi. Quả nhiên thấy đoạn tiền quân, lão tướng De Monstre, De la Table, De la Tour và một nhóm sĩ quan tham mưu hỗn hợp đi cùng Cung Đình Giáo, chuyển về phía chợ.
- Cả Tây Quỷ, Tây Bàn, Giáo chắc có việc gì đây?
Thái Dũng bèn chậm theo sau, đến gần chợ, cánh quân dừng lại. Bọn Giáo phò De Monstre vào khoảng một hiệu cao lâu khách. Chỉ mấy phút sau đã đi ra cạnh lại thêm hai, ba gã lạ mặt. Rồi cả bọn theo cánh quân kỵ lập tức rời thị trấn, tiến vào vùng núi đèo Phản Tây Phàn. Dũng theo liền.
Lát sau đến dãy núi cao, cánh quân dừng lại, chỉ có mười lăm người phò tướng Tây lên núi.
Dũng dẫn ngựa bám sát. Lúc đó trăng hạ tuần chưa lên, núi rừng đầy bóng tối, sương mờ. Lối đi trên đá vạn phần gian hiểm, rải rác đầy quân canh. Dũng phải vượt tắt lên tít cao triền Tây, khí lạnh băng. Bỗng nghe tiếng thét vang âm, lẫn tiếng cồng khua trống giục sàn sạt.
Rồi chợt thấy một tên cao lớn cùng mấy thủ hạ mặt mũi dữ dằn, bất thần từ xó tối vọt ra, cúi chào bọn De Monstre, dõng dạc nói lớn:
- Thỉnh quan Sáu lên sảnh đường! Động chủ chúng tôi đang tử chiến với lão tặc Cờ Đen Phi Mã Ác Sơn!
Viên tướng Tây đưa mắt nhìn đám tòng quân, và quay hỏi tên đầu lĩnh Si Pan:
- Đấu cùng lão con rể Lưu Vĩnh Phúc? Nhưng bao giờ mới kết liễu? Và bản chức có thể tới coi được chứ?
Tên giặc chừng người xạ phang nói toàn tiếng Quan Hoả:
- Còn lát nữa là xong, vì chỉ có hai giao đấu, kỳ hẹn ba ngày ba đêm sắp hết. Lệnh ra: không ai được bén mảng tới! Vả chẳng may quan Sáu có đến cũng phí công vì... không ai đủ sức đưa tới đấu trường ghê gớm đó!
Nói đoạn, bọn này mời đám tướng sĩ nhà nước đi luôn, tiến vào một lùm cây rậm rạp đột nhiên mất hút.
Triền núi Phản Tây Phàn trở lại im lặng như thường, chỉ còn có tiếng cồng khuya trống thúc xa vọng lại. Thái Dũng đang tính bắt một tên trấn núi, dọ hỏi đường lối vào cứ sảnh, chợt đổi ý, lập tức nương bóng mờ, lần về hướng có tiếng trống cồng vẳng tới.
Lạ thay một tiếng chấn động rõ xế triền núi trên, nhưng vượt lên mãi, vòng hẳn phía Tây, tính sơ từ chân núi lên đã có trên hai ngàn thước, vẫn nghe âm động trên đầu. Càng lên, càng hiểm, nhũ đá tai mèo nhọn hoắc, có chỗ vách đá dựng như thành, vượt đến mười lăm phút nữa, bỗng nghe âm động ngang tai, nhưng lại xế về nẻo Đông Bắc.
Thì ra núi ghềnh lồi lõm hang hốc rất nhiều âm thanh chuyển đi vang âm lạc cả hướng phát. Nhưng triền núi đã bị cắt ngang. Dũng thấy mình đứng trên một ghềnh đá cheo leo. Trông lên, ngọn cao nhất Đông Dương sừng sững ngửi trời, nhìn quanh đây đó rải rác từng ngọn thấp hơn in vào mây mờ thành những hình thù quái gở. Bốn bề là những vực thẳm mịt mù khí đá. Phản Tây Phàn câm nín nằm vắt mãi ra ngoài biên giới Việt – Hoa như ngậm kín cả cái bí mật rừng thiêng.
Ngay dưới chân chàng là một vực sâu hun hút, từ ghềnh đang đứng chiếu sang ngọn bên kia, cách khoảng vài con sào. Oái oăm, âm thanh quái ác lại từ bên đó vọng sang. Lúc này không phải chỉ có tiếng cồng tiếng trống mà là thứ âm thanh hỗn hợp của rất nhiều nhạc khí, lúc ầm ầm như vó câu thiết kỵ, núi lở trời long, lúc lại tỉ tê ai oán tựa ma kêu quỷ hờn, kẻ nhát gan đến dựng tóc gáy.
- Lạ thật! Hai lão tặc đấu chiến, cấm người coi, sao lại có hàng mươi nhạc công hoà tấu?
Động tò mò, Dũng dùng mắt lượng chiều rộng vực, nghĩ đến thuật “đạp vật cách không phi” từng áp dụng đêm vượt huyệt hồ Địa Võng Lào Kay, ném ra một vật, dùng làm điểm tựa nhảy qua. Bèn đảo mắt tìm cây, bỗng thấy xế dưới chân, có một bụi tre vần lưa thưa, ngọn lá loà xoà ngay miệng vực. Vần là một loại nửa như tre trúc, nửa như nứa luồng, như cây dài, đốt dài, dẻo dai vô cùng, thổ dân chuyên dùng vần làm tên nỏ. Chàng trai nghĩ ngay đến thủ thuật đặc biệt của người Việt Nam về đời Minh Mạng, Phan Bá Vành Hạng Võ nước Nam vẫn dùng đến, khi nổi đậy chống quân triều đình, Bá Vành có ba phép sở trường độc đáo, đương thời ai cũng khiếp oai.
Trầm mình xuống cát: Có lần bại binh, Bá Vành một mình một ngựa chạy ra bờ biển, quân triều đình đuổi theo, chỉ thấy một trời một nước, không thấy một bóng thuyền bè, con ngựa đứng không. Bá Vành biến mất, tìm đâu cũng không thấy. Bèn đóng ngay đó cả đêm, sau cho rằng Bá Vành đã tự vận, bơi ra biển. Có kẻ cho đã tàng hình, bèn rút đi. Không ai ngờ Bá Vành đã trầm mình xuống cát, ngay mép nước.
Phóng giáo bằng chân: Ra trận Bá Vành thương đi chân không. Dưới lớp vải phủ sườn ngựa có giắt hai hàng giáo nhọn, tay đang múa đao đánh chém, bất thần dùng hai ngón chân kẹp giáo ngầm phóng vút ra, trúng cổ tướng triều đình trăm phát như một, không ai biết mà đỡ, và ai cũng tưởng kẻ khác phóng, vì Bá Vành ra “đòn gió” cực nhanh, không ai thấy kịp.
Vít cành tung người như tên bắn: Hào sâu, tường bụi ấy cũng vượt qua như bỡn. Bá Vành thường lợi dụng thân tre hoá vì tre đẽo cao, chỗ nào cũng sẵn. Vành lựa địa thế, nhảy lên vít nghiến ngọn tre xuống như cái dung giương, rồi nhún mình, dậm “bạch” chân một cái theo đà cây tre bật mà tung vút mình đi như tên bắn. Chiều rộng, chiều cao, xa gần tuỳ sức vít, nhún nhảy.
Đời nay, tướng lạc thảo Thập Vạn Đại Sơn Vương rất tinh thông võ thuật nước Nam, rất giỏi về thủ thuật Bá Vành. Có lần đã truyền dạy cho Thái Dũng tận tình. Chàng lập tức lần tìm một cây vần cao, đu vít cong veo chĩu người xuống mõm đá dưới và vụt một cái rún mình theo đà thân cây bật tung đi như chiếc pháo vọt chếch lên cao. Vèo một cái đã qua vực, chàng để chân đáp xuống mỏm đá bên kia. Chân vừa chạm đá, tai đã bị âm thanh sàn sạt dùi vào tai, chàng vội trừng mắt nhìn quanh, khắp mấy triền vẫn chẳng thấy chi. Bèn ngồi nghe, chợt phát giác âm dị tít phía dưới, lại có ánh lửa bập bùng coi như ở trong một cái đài sen vậy. Đồng thời cũng chợt nhận ra chỗ đứng chỉ là một mỏm đá mỏng quặp như mỏ vẹt, phía dưới chạy xuống một miệng vực muôn trùn, một mép vực là một triền núi khá phẳng chạy về phía có ánh lửa đài sen. Muốn tới, chỉ còn cách nhảy xuống nhưng ít nhất cũng sâu hàng trăm thước, sức nặng đè mấy cũng tan xương!
Thất vọng, tính lộn lại nhưng khó lòng sang bụi vần nữa. Dũng vụt nhớ trong mình có một mảnh thổ cẩm lớn, liền lôi ra, thấy bằng nửa cái chiếu. Cả mừng, bèn giơ cao lượng chiều gió, đoạn hai tay xoắn chặt hai góc, răng cắn một góc, giương rộng xế trên đầu, đề thân, buông vèo mình xuống.
Ào gió thốc, miếng vải căng đầy gió, phùng như chiếc dù nhỏ, tay miệng chàng như bị một sức nặng lớn giằng giật, chực tuột phăng đi. Ào cái, vách đá mấy bề đã chạy ngược lên vun vút, chàng vội đu rướn lên, ghì mạnh tay, thoắt đã chạm mặt đá, thuận đà lướt luôn vào một mỏm đá có cây cối dây leo, ẩn kín.
Ánh lửa chỉ còn cách bảy tám chục thước. Định thần quan sát, chợt phát giác một cảnh tượng lạ lùng ghê gớm.
Xa xa, dưới lòng chảo lưng triền núi, có hai bóng đang nhảy nhót giữa đấu trường hết sức quái gở. Cả hai đều đen thui trong lớp giáp phục, nhưng tia mắt Thái Dũng phân biệt được bóng Sài Kíu Tinh nhờ tà áo rộng bay xoà. Thoạt coi, chỉ thấy hai lão di động như tên bắn, nhưng theo dõi độ mười khắc, mới phát sợ về tài nghệ của hai lão quái. Vì đấu trường coi không khác một cái hoả ngục lộ thiên cực kỳ độc hiểm, lập theo hình bát quái, toàn bằng giáo cắm ngược mũi nhọn hoắc, chỉ có tám ngọn giáo cắm chắc, còn toàn giáo cắm hờ, buộc sẵng súng chỉ thiên, dẫm phải ngọn giáo kia, lập tức giáo có móc lảy cò liền khạc đạn bắn lên. Mỗi mũi giáo cách độ ba mươi phân, cả hai phải di động trên tám mũi giáo chính án theo Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, sảy chân cũng toi mạng vì những ngọn giáo dưới kẻ, nguy nữa là đấu trường đầy khói lừ che lấp cả mũi giáo. Đã thế, trên đấu trường lại còn treo lủng lẳng tạc đạn tây đã mở kíp, cái cao cái thấp, án theo bát quái khắc, sơ ý chốt động phải, nát xác như bỡn cả hai đối thủ! Ngoài ra chung quanh đấu trường treo đầy chiêng trống thanh la não bạt, ống quyển, kèn đồng. Cả hai đấu thủ vừa dùng phản phong giục trống chiêng quật nội tạng, thần kinh hệ của nhau, vừa ra tay hạ thủ. Không những thế, khi ra đòn đều phải cân nhắc, đề phòng từng ly tấc, chỉ đánh ẩu một đường, cả hai có thể cùng mất mạng.
Thái Dũng nhìn qua, bất giác giật mình chột dạ:
- Cả hai lão quái quả lợi hại kỳ phùng! Chẳng những giỏi khinh công, còn thông suốt trận đồ, đầu óc cực kỳ giảo hoạt, luôn luôn làm chủ được địa hình địa vật! Đấu trường này còn dữ hơn cả Mai Hoa Thung đời trước, lão đại thù quả xứng danh phương vị võ lâm tứ trụ!
Đang chú mục theo dõi từng thế đòn kỳ ảo, bỗng nghe trống chiêng, kèn, quyển nhất loạt nổi ầm như đổ núi, rồi hai cái bóng dạt hẳn ra góc, có tiếng thét thé nhọn:
- Lão Độc Phi Mã! Quyền chưởng bất phân, chỉ còn mười phút đấu gươm, ba mươi giây đấu súng! Hữu hình đấu mãi chán tay, ý ta muốn thử tài vô ảnh đấu, dám nhập trận mê hồn không?
Cái bóng Đông Quân ngửa mặt cười khà, phát giọng u trầm cao ngạo:
- Sói già! Vậy số ngươi đã tận, dám đấu gươm mò cùng Quang Sát!
Cả hai cùng bắn vọt mình lên cao, cùng giơ tay chém vụt xuống một cái! Lúc đó Dũng mới nhận ra trốc đầu tường có treo hai quả cầu lớn. Chỉ hai tiếng “bùng bùng” lập tức cầu vỡ tung, khói mù toả rộng che kín đấu trường. Lúc hai lão hạ xuống, chỉ còn là hai cái bóng biến vào giữa vùng khói, đấu trường bỗng hoá ra một khu chiến trường đỏ khé mịt mùng như một cõi u minh, chẳng còn hình ảnh nhân vật nào nữa. Chỉ nghe véo véo mấy tiếng xé không khí, rồi giữa cảnh hôn ám bỗng nổi lên một tiếng hú cực kỳ ghê rợn, hút chìm rất mau, tiếp liền một tràng cười nhọn hoắc vang âm làm rúng động cả mớ kèn trống treo quanh đấy. Tiếng cười quái ác bốc cao, cao vút, như muốn ném cả ngạo khí lên tít mây mờ đến mấy mươi giây mới đổ xuống tận vực thẳm muôn trùng, vờn bên tai chàng tuổi trẻ họ Lê. Rồi vụt tắt, vừa lúc mê hồn trận tan sạch khói mù, chỉ còn một, hai đốm lửa lập loè, giữa đấu trường hiện ra sừng sững hình thù quen thuộc của lão soái Cờ Đen Phi Mã Ác Sơn. Mặt vẫn còn ngửa lên trời trong thế cười vừa dứt. Lão từ từ cúi nhìn về phía triền núi Bắc gần đấy có cái vực sâu thẳm chăng đầy khí đá và phát tiếng âm khàn trầm u:
- Sói già! Cho cọp đói ăn xác người, chó sói khoét óc tuỷ ngươi! Ba ngày ba đêm đấu võ, chém bay đầu lão Sài Kíu Tinh, cho thú rừng ăn mất ác. Đông Quân Quang Sát lại về Phi Mã Ác Sơn! Sài Kíu Tinh đã chết, Đông Quân lại về núi Cờ Đen! Khà khà!Lão cười không thôi, càng lúc càng quái gở. Bỗng lắc mình một cái, phất tay đánh một hồi trống chiên khải hoàn, dư âm vang khắp rặng Fan si Pan chập chùng.
Vụt cái đã mất dạng.
Vừa lúc mảnh trăng hạ tuần hình lưỡi liềm nhô khỏi ngọn núi Đông, chảy ánh bệch xuống miền ma thiêng.
Lắc mình một cái, lão soái Cờ Đen đã vụt vào bóng núi, dư âm vọng cười quái ngạo còn ngân truyền khắp hang hốc âm u. Không chậm trễ, Thái Dũng lập tức rời chỗ nấp, lao luôn xuống đấu trường.
Chỉ còn một hai đốm lửa lập loè sắp lụi, bãi chiến tan hoang, giáo nhọn mấy cửa đứt cụt, nhạc khí nhiều cái cũng bị chém chẻ đôi, ngay cửa Càn còn mắc một vạt áo đen ngay mũi giáo, xế sau, trên mặt trống cái có mấy vết máu tươi chưa kịp ngả màu xỉn tím.
Thái Dũng đang đảo mắt quan sát, bỗng nghe một tràng tù và vang dậy nhịp hiệu quân Cờ Đen sau mỗi lần chiến thắng. Ngay lúc đó chợt từ nẻo Tây Bắc đấu trường, một bọn bảy tám tên túc hạ chạy ùa tới, dáo dác dòm bãi đấu tan hoang, một tên dáng đầu lĩnh bỗng nhảy vọt đến, lôi trong một hốc đá ra hai mảnh đầu chó sói bằng thép bị xả đôi, soi trước ánh lửa vật vờ, kêu hoảng.
- Ôi thôi! Động chủ đã bị Đông Quân Phi Mã Ác Sơn chém chết rồi! Còn đâu!
Cả bọn xúm lại, chợt nghe tiếng tù và, lật đật lao vọt về phía Bắc xế mất dạng. Tiếng tù và lại ngân động canh khuya, chuyển về phía Đông Bắc, Thái Dũng vụt nghĩ:
- Sài Kíu Tinh khét tiếng tận Hắc Long Giang Mông Cổ, đấu suốt ba ngày ba đêm lại vong mạng về ngọn kiếm Đông Quân trong phút chốc. Lạ thật! Hay từ hôm pháp trường, lão đã luyện thêm bí pháp lợi hại hơn trước? Sài Kíu Tinh đã đem bí mật xuống địa phủ, giờ không theo đuổi lão thù, còn đợi đến lúc nào? Sau sẽ lộn lại Si Pan cũng không muộn!
Nghĩ đoạn, nương bóng núi lao về phía đằng nổi tù và. Quả nhiên vượt độ hai trăm bộ, đã thấy bóng Đông Quân thấp thoáng nẻo trước, vừa vút đi vừa nổi âm thanh vang động, đến một ghềnh đá, chợt ngừng thổi, ngửa mặt nhìn vành trăng hạ tuần, phát tiếng cười nhọn tựa dùi đâm, rồi vọt thốc về phương Đông mất hút.
Thái Dũng vọt theo, mới hay triền núi phía trước rất hiểm còn khó vượt hơn ngả chàng vừa theo bọn De Monstre lên. Đông Quân chừng đã thông suốt địa hình vượt biến vào sương mù bóng núi. Lúc Dũng vượt triền núi cao, xuống triền núi chỉ thấy rừng già và trăng khuyết, tiếng hoẵng kêu ngơ ngác trong sương, chẳng thấy tung tích lão soái Cờ Đen.
- Lạ thật! Giết Sài Kíu Tinh rồi, sao lão không nán lại áp đảo thu phục bọn giặc Tây Phàn. Hay lão không biết đám De Monstre đến gặp lão Tinh? Đi gấp có mưu định gì đây? Đêm sương cỏ ướt, may tìm ra dấu vết!
Lập tức, chàng trai rúc gọi Huyết Phong Câu. Con vật này vốn thuộc tính rừng khôn khác thường, lại được Thần Quân luyện kỹ, phút chốc đã luồn rừng chạy lại.
Thái Dũng vừa nhảy lên lưng, con linh mã đã dựng bờm chạy như gió, loáng đã dừng gần chỗ cánh binh tướng Tây đóng. Ngạc nhiên, Dũng đảo một vòng, bỗng thấy dấu chân ngựa phía ngoài, bèn lần theo, phát giác một bóng nhân mã đứng dưới một tàn cây kín, nhấp nhổm dòm lên núi cao, có vẻ sốt ruột nóng lòng. Dũng bèn nhảy xuống, lại gần nhận ra viên cận tướng A Thiên Phi Mã Ác Sơn.
Gã xạ phang “khổng lồ” bỗng lẩm bẩm:
- Lạ dữ à! Sao không thấy soái gia? Vừa có tiếng tù và thắng trận mà! Hay “người” về thẳng?
Đứng đợi đến nửa giờ. Bỗng về phía quân nhà nước đóng, ngựa khua vó lóc cóc, rục rịch như chuyển binh. Từ trên miền Phản Tây Phàn vọt lên một trái hoả pháo, rớt xuống chỗ binh đóng. Lúc sau, cả cánh quân lũ lượt dưới chân đồi Dũng đứng, dưới ánh trăng xiên, thấy có cả đám tướng De Monstre, dáng vội và, thả kiệu băm lộn về phía Cha Pa.
Gã A Thiên “hầy” một tiếng có vẻ bực bội, đoạn bỏ luôn xuống thung tế ngựa về phía Đông xế.
Thái Dũng giục ngựa đi theo, thấy hắn vào trấn Lào Kay, đảo tìm giây lát, rồi lại bỏ đi liền. Cứ thế Dũng theo viên cận tướng Cờ Đen rong ruổi suốt đêm ngày, xuyên sơn Pi-a-Uác.
Trong khi đó, tại vùng Phi Mã Ác Sơn, cả đám giặc Cờ Đen đang khắc khoải đợi từng giờ phút ngóng tin, ngay từ buổi lão soái cùng A Thiên đi Phản Tây Phàn. Nhất là Long Nữ, từ ngày thoát pháp trường về núi, bị Đông Quân “cấm trại” chỉ còn biết khuây khoả trong việc luyện quân tác xạ, cho đỡ nhớ người yêu. Và nấu nung giận dữ, chỉ mong có ngày cầm quân về đánh De Monstre, bắt địch thủ họ Cung rửa hận. Từ hôm được lệnh sửa soạn mở rộng căn cứ địa, Long Nữ mừng khôn tả, chừng hay tin Đông Quân lên Tây Phàn, cô gái đã mấy lần định xuống núi, đi theo, nhưng bị lão phó soái thúc phụ Độc Tinh Quân và bọn Đa Sát Thủ kèm riết, nên chẳng dám trái lệnh cha. Nội các viên cận tướng thủ túc, nàng mến nhất A Thiên, Wang Si, và hai viên này đều mến trọng nàng đến độ sẵn sàng tuân lệnh, dẫu trái ý chủ soái có thể bị tử hình. Đông Quân thừa rõ nàng bỏ núi bất tử, nên cho A Thiên theo lão, còn Wang Si bận trấn núi ngoài.
Đêm kia, quá canh ba, nàng nữ tặc Cờ Đen lòng riêng khắc khoải không sao ngủ nổi, nằm trên sơn trại, nghe gió khuya thổi lùa trên Phi Mã mang mang.
Bỗng nghe mấy phía cồng nổi âm u, âm đồng vang ngân khắp triền núi, vẳng như có nhiều tiếng reo hò vọng lên, tú u tú một tràng tù và chuyển âm thanh sừng trâu báo hiệu chủ soái Cờ Đen trở về.
Long Nữ tung mình đậy, khoác áo ra hiên nhìn xuống dưới núi, bóng đuốc lập loè đổ ra cả phía tiền doanh, quân sĩ kỵ bộ các dinh trại cuồn cuồn từng cơ đội, vừa khua cồng, nổi ốc, vừa reo hò bắn súng chào mừng.
- Soái gia đã về! Vạn tuế soái gia!
Từ phía rừng ngoài, một bóng nhân mã đen sì vọt dưới trăng vơi, vượt qua mấy vùng cấm địa ngoại vi, theo nhịp tù và, lao thẳng đến cổng trại trung ương, dừng phắt lại.
Trên chòi cao, cồng hiệu khua rền, cánh cổng đen mở rộng, các đội tuần sơn từ mấy ngả núi ngoài kéo lại, múa súng reo hò, áp sau chủ soái, ngồi trên lưng thiết kỵ, Đông Quân gò cương, rúc nốt nhịp tù và chói tai, quét hai con mắt điện nhìn mấy dải lâm tuyền thiên hiểm nép mình dưới oai võ Cờ Đen. Và từ từ tiến vào cổng ngựa bước một lóc cóc trên điếu kiều. Lão soái Phi Mã Ác Sơn câm nín trong hình thù tượng thép, đảo nhìn quân gia kỵ bộ vừa đổ ra dưới ánh hồng đuốc chập chờn.
Cồng khua, ốc thổi, súng bắn, quân hò, ngựa phi vang động. Wang Si, Đa Sát Thủ cùng tế rạp đầu cung kính. Đa Sát Thủ nhìn lớp tượng hình còn xỉn máu, lớp vẩy vai mấy cái bẹp dúm rõ di tích một cuộc tử chiến ghê người, lễ phép hỏi:
- Bẩm soái gia, lão Sói tinh tài nghệ chắc không vừa? Liệu có còn tái ngộ...?
Đông Quân nhìn khắp hàng thủ hạ, phát giọng khàn khàn hơi có vẻ mệt mỏi sau liền mấy ngày đêm giao đấu:
- Ta đã chém chết lão Tinh cho chó sói ăn thịt rồi! Ba ngày ba đêm, phút cuối cùng mới chém được nó giữa trận khói mù! A Thiên về sau!
Cả núi reo mừng như sấm.
Ngay lúc đó, lão soái Cờ Đen phất tay truyền giọng Quan Hoả:
- Mổ trâu bò cho quân gia ăn uống no say! Sửa soạn hành binh! Tập trung nhân mã, đợi lệnh! Báo cho phó soái và soái cô ngay! Giờ ta cần nghỉ ngơi! Không lệnh triệu, cấm vào mật phòng!
Bọn Đa Sát Thủ, Wang Si dạ ran, quân Cờ Đen múa súng. Đông Quân nói xong giục ngựa vọt vào khu đại sảnh, không buồn lưu ý đến đám quân gia phía sau. Chừng quá quen với tính ít nói của chúa soái, Đa Sát Thủ khẽ bảo Wang Si:
- Chủ soái hình như đã dụng quá nhiều công lực, mất cả giọng!
Ngay khi đó, Độc Tinh Quân chạy ngựa ra:
- Chủ soái đâu?
- Người đã chém chết lão Tinh! Cần tĩnh dưỡng. Bẩm... lệnh vừa ra: sửa soạn hành binh, và không ai được vào mật phòng!
Độc Tinh Quân vuốt chòm râu thưa, gật gù:
- Hay lắm! Tướng Tây lên Tây Bắc, chắc soái gia muốn... xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị vùng nào đây!
Nói đoạn, lão vỗ mạnh vào vai hai viên cận tướng:
- Còn đợi gì không đi gọi tụi binh lương.
Đa Sát Thủ vùng nhìn khắp các đầu lĩnh đội trưởng cơ binh, hét:
- Nghe rõ không? Ngả trâu bò! Sắp được về thành phố!
Bọn quân sĩ hò inh ỏi, Đa Sát Thủ, Wang Si quay tít súng bắn lia mấy phát lên trời, rập ngựa phi sơ tán. Gió khuya Pi-a-Uác như thoảng có mùi máu người.
Độc Tinh Quân ngoắt ngựa vào, theo lối riêng lên thẳng khu mật dinh trên ngọn Phi Mã Ác Sơn, gặp Long Nữ choàng áo rộng vừa bước ra.
Hai người lên khu hang động chót núi, thấy bóng tên đội trưởng vệ binh ngay cửa khẩu, chưa kịp hỏi, tên này đã cúi đầu chào, trỏ bảo:
- Soái gia bế môn, tĩnh dưỡng, truyền: sáng sẽ triệu gọi tham mưu!
Đã biết tính cha, Long Nữ hỏi:
- Chú thấy soái gia... thế nào?
- Bẩm có lẽ “người” hơi mệt! Tiếng như ngộ cảm!
Long Nữ quay bảo Độc Tinh Quân:
- Nghe đồn Sài Kíu Tinh lợi hại chẳng thường, chắc “người” đã phải đấu âm dữ dội! Có lẽ nên tĩnh dưỡng là hơn!
Hai người quay ra.
Dưới núi, lửa cháy bập bùng, trăng tà bóng xế, rượu chảy hàng chum, sĩ tốt ngả nghiêng, cho đến khi mặt trời ló dạng, vùng Phi Mã Ác Sơn bừng tỉnh giữa ánh bình minh, thì cả bọn giặc Cờ Đen đã sặc hơi men, khắp mấy dãy trại, ồn ào huyên náo, lũ thi vật, đánh mã tấu, bọn thi ngựa, trổ tài làm xiếc, và rất nhiều tên đã ôm luôn cả súng, gáy khò khò, say quên trời đất.
Tại căn đại sảnh kề núi Đông, Độc Tinh Quân đang ngồi chủ tiệc, uống cạn từng vò, Đa Sát Thủ, Wang Si, cởi trần trụi đanh biểu diễn mã tấu trước đám đông, bỗng nghe tiếng tù và từ trên núi vọng xuống. Đa Sát Thủ vừa hớt một mảng tóc Wang Si, vùng nhảy vọt ra khỏi vòng chiến, hô lớn:
- Hiệu lệnh số ba! Hành quân!
Độc Tinh Quân buông vò rượu, khà một tiếng đứng lên:
- Quái! Sao gấp thế? Chưa sửa soạn đã đến hiệu ba! Bay đâu! Nổi cồng báo các trại! Đến sảnh đợi lệnh!
Bọn sát thủ ào ra như ong vỡ tổ. Cồng khua vang động, sĩ tốt lật đật.
Long Nữ tách hàng binh, đảo ngựa qua các trại, thấy trại Wang Si nhiều tên chồm dậy mắt còn lừ đừ say chưa tỉnh, nàng nữ tặc vùng nhăn mặt quát:
- Không nghe hiệu số ba sao? Chỉ còn nửa phút, kẻ nào còn say dìm đầu xuống suối!
Bọn đầu mục túm luôn lấy lũ say, ấn đầu xuống nước sặc sụa.
Đa Sát Thủ múa roi ngựa hô như sấm. Phi Mã Ác giặc Cờ Đen quả là đám sơn tặc thiện nghệ, chỉ loáng mắt đã kéo đến đại sảnh, cờ nào đội đó chỉnh tề, kỵ bộ dàn hàng thứ lớp đầy sân đang chỉnh đốn lương thực, đủ cả.
Đúng lúc đó tù và vang âm, lão chúa soái Cờ Đen kế truyền Lưu Vĩnh Phúc vọt ngựa tới, dưới lớp tượng kỳ thiết kỵ cố hữu, rập dừng trước thềm, đưa hai mắt nhìn đám quân thiện chiến có dáng hài lòng, đoạn cuối xuống ngựa vào thẳng sảnh, đưa tay ngoắt Long Nữ, Độc Tinh Quân cùng bọn thuộc hạ và phát giọng khàn ầm:
- Bọn De Monstre hiện ở Cha Pa! Quân ta đánh úp thành phố Cao Bằng. Nữ binh ở lại trấn giữ! Còn tất cả lên đường! Wang Si đi cùng ta đi trước một cây số. Sẽ có lệnh sau! Long Nữ dẫn quân tiễn Độc Tinh Quân đoạn hậu!
Vừa nói vừa trải một tấm bản đồ, cầm bút vạch lia lịa. Long Nữ nhìn cha:
- Nữ binh thiện chiến, không nên để lại nhà! Ta chia hai đường, kẹp lại! Phòng địch giữa hàng binh!
Đông Quân cười khà khà:
- Hai con mắt Quang Sát đã quét rừng già, Wang Si theo ta.
Dứt lời trao tấm bản đồ cho Long Nữ cùng Wang Si vọt ra. Dẫn một cánh quân kỵ đi luôn.
Long Nữ quay bảo bọn Độc Tinh Quân:
- Việc binh tối kỵ khinh xuất. Binh quý thần tốc, tiên thoái bộ quân chậm lắm. Cứ ghép một đội bộ đi kèm một đội kỵ đại sư, còn lên yên chuyển dịch kịp thời. Thừa để coi trại, và nhớ sai yểm tàng địa lôi các ngả! Còn nữ binh, chỉ để một toán nhỏ giữ soái dinh. Đa Sát Thủ chọn một chú thật tin cẩn!
Đa Sát Thủ lễ phép:
- Chỉ sợ trái lệnh soái gia!
Độc Tinh Quân vốn biết tài danh đánh trận của Long Nữ nói luôn:
- Nên theo soái cô chặn đầu bọn De Monstre ở Cha Pa, vùng Cao Bằng vẫn là nơi mạnh nhất biên giới!
Cả bọn lên ngựa, Long Nữ ghé tai dặn nàng đội trưởng nữ binh Cẩm Lình:
- Đợi đi sau mười lăm phút. Cố giấu hành tung. Nhiệm vụ trợ chiến. Và lập tức cử một tiểu đội hoá trang sơn nữ làm xích hấu tắc xệ bí mật đảo trước hàng quân. Có gì báo nguy!
Cẩm Lình tuân lệnh.
Chỉ mấy phút sau quân Cờ Đen đã ra khỏi vùng cấm địa, xuyên sơn tiến về phía Cao Bằng. Lối mòn cỏ mọc hiểm trở, nhiều chỗ phải bỏ lối mòn thổ dân xuyên thủng quèn lộ trình quanh co. Kéo qua vùng Nguyên Bình, rồi mới chọc vào Cao Bằng trấn.
Trong lúc quân Cờ Đen đi giữa rừng già thì một thượng lưu sông Gầm có một cánh kỵ binh xâm lược Pháp dưới quyền của De la Tour đang mải miết bôn ba.
Xuyên qua nhiều Phi Mã Yên Sơn nuốt đường trên về phía Nguyên Bình thượng, cánh binh hàng tiểu đoàn. Hai phần ba thuộc cơ Lê Dương, nhác qua cờ hiệu đoàn đã biết đoàn kỵ binh dã chiến, trên lưng la lừa thồ các moóc-chê đại liên nặng... Cạnh De la Tour có Cung Đình Giáo, cùng sáu bảy gã cao thủ giáo đầu của viên quan triều thay nhau làm xích hấu tuần sát mở đường...
Khoảng mười hai giờ trưa, Cung Đình Giáo dẫn thủ hạ vừa giục ngựa lên một trái đồi, dòm xuống dưới thung lũng Giáo giật ngựa ẩn vội. Nẻo Đông Bắc có hai nàng sơn nữ váy Chàm thồ lâm sản từ rừng phóng ra, nhìn lên đồi. Thoáng bóng người ngựa lố nhố, một nàng rút trong áo ra một cái khăn lau, đưa lên miệng định thổi. Bỗng nghe chát một tiếng. Khèn rớt xuống cỏ, từ bụi rậm xẹt ra một bóng nhân mã đen xì, phát giọng khàn hỏi:
- Mày là gái do thám cho nhà nước?
Sơn nữ giật mình, nhìn lại, bỗng hớn hở:
- Kìa! Soái gia! Bẩm... Con người của Soái cô...
- Láo! Che mắt tao được sao? Tao đã truyền nữ quân ở lại canh núi, làm gì có đàn bà trong quân!
Dứt lời, nổi giận đánh ra một nhát phản phong “lịch bịch”. Cả hai sơn nữ bắn lộn xuống đất, hộc máu tươi chết liền.
Lạnh lẽo, Đông Quân cúi xuống nhấc hai cái xác quăng tòm xuống suối ném luôn cả ngựa theo và điềm nhiên trên ngựa qua hẻm.
Phía sau, Wang Si dẫn xích hầu đi theo. Cách gần cây số, Long Nữ, Đa Sát Thủ, Độc Tinh Quân cùng mấy cánh quân kỵ bộ di chuyển rầm rập giữa rừng già, theo lộ trình tiền đội.
Ngay khi đó, từ nẻo sông Gầm xa một bóng nhân mã mải miết xuyên sơn, vượt qua vùng thượng Nguyên Bình hướng về phía Pi-A-Uác.
Không ai khác ngoài Thái Dũng. Ngựa đang phi bỗng như đánh hơi người lạ, con linh mã Huyết Phong Câu chạy xé lên một ngọn đồi, dừng lại. Chàng trai họ Lê đưa mắt nhìn, phát giác phía dưới hẻm có một cánh binh ngụy trang đang bố trí mai phục, loáng đã mất hút. Chỗ đó có một con đường chạy qua hẻm vắt ngang một dòng suối bạc, địa thế rất hiểm.
- Lạ thật! Bọn nào phục đây? Coi ít nhất cũng vài đại đội!
Dũng động tò mò, liền cho ngựa đi ngược bên đường mòn. Bỗng phát giác một cánh binh mã rầm rập chuyển tới, vừa nhác thấy cờ hiệu, chợt gò cương lại.
- À! Quân Cờ Đen! Hiệu kỳ chủ soái Phi Mã Ác!
Nhìn cánh quân Cờ Đen kéo thẳng vào hẻm phục binh, bất giác Thái Dũng nhíu mày lẩm bẩm:
- Lão tặc đa mưu rơi vào tử địa đến nơi!
Đang theo dõi, bỗng lại thấy một cánh quân Cờ Đen nữa kéo qua, kỵ bộ rầm rập, thập phần hùng hậu, tinh kỳ phất phới, coi rất dữ. Chợt một cơn gió thổi rào mở rộng lá cờ hiệu tiến quân, trên nền đen thoáng hiện nét rồng bay, chàng trai Lê bật xúc động:
- Cờ hiệu Ngân Sơn Long Nữ. Đi đánh nơi nào lại kéo đông quân gia vào ổ phục. Nguy cho nàng rồi!
Rút vội ống dòm chiếu dõi cánh quân đen, bỗng dừng lại trên một bóng ngựa vằn quen thuộc vừa từ hậu trận vọt lên. Trên lưng ngựa, nàng nữ tặc Ngân Sơn Long Nữ gò cương dưới cây cờ hiệu, rút viễn kính rê khắp vùng hiểm địa phía trước, núi đèo trùng điệp, lối mòn chạy hút vào hẻm đất thắt cổ chày. Rừng già quạnh hiu, chỉ có tiếng vó câu khua lóc cóc giữa tiếng suối triền miên róc rách, nàng nữ tặc tự nhiên thấy chột dạ, vội buông ống nhòm, đưa tay đánh một quẻ Lục Nhâm, vụt quay bảo Đa Sát Thủ:
- Lạ dữ à! “Leo cây tìm cây”... Quẻ ứng ngược đời, dữ nhiều lành ít. Quân hành chuyến này như vào cõi hư không!
Đa Sát Thủ lễ phép:
- Chủ soái gia đa mưu túc trí, đánh úp Cao Bằng chuyến này chắc người đã tính kỹ, soái cô chớ quá lo xa!
Long Nữ nheo mày liễu:
- Vẫn biết! Nhưng việc binh biến động khôn lường. Vả lại, tánh soái gia đấu chiến ba ngày đêm, trong mình không được khoẻ, đầu óc khác thường. Tốt nhất ta cứ phòng bất trắc! Biết đâu phía trước chẳng có phục binh?
Đa Sát Thủ lắc đầu:
- Soái gia cùng Wang Si đi trước mở đường, còn ngại gì nữa! Động, sẽ có hiệu ngay!
Long Nữ có vẻ hơi an lòng, đảo ngược lại phía hậu quân. Cả cánh binh Cờ Đen rầm rập tuôn vào hẻm núi, đến tám phần mười. Chẳng biết nghĩ thế nào Long Nữ bỗng vọt ngựa lên, đứng trên đồi. Chàng tuổi trẻ họ Lê thấy đàn quân gia vào ổ phục chưa biết xử cách nào cho tiện, sau thấy đi vào sâu, lật đật rút súng bắn đại xuống mấy phát.
Đạn xé “chíu chíu” trốc hàng quân. Long Nữ đang tiếng, vùng thét lanh lảnh:
- Có phục binh! Phục binh!
Quân Cờ Đen vừa giật mình dáo dác, bỗng nghe súng nổ liên hồi, từ hai bên hẻm đạn vãi ra như mưa rào, quân Cờ Đen nhiều tên nhào xuống ngựa.
Súng bắn dọc khắp hẻm, xa xa nẻo trước, súng cũng nổ chát chúa, Long Nữ đảo mắt một vòng, biết ngay cả hai cánh binh cách quãng đều bị vào tử địa, thất kinh, múa súng bay ngựa quát lớn:
- Phản pháo! Tiền làm hậu, hậu làm tiền! Lui lại! Bộ binh hãy bắn cản cho kỵ binh!
Cờ Đen thiện chiến gan liều, qua khắc hoảng hốt, lập tức phản kích ngay, bắn vãi hai bên, nơi có núi đồi nằm chênh chếch, cánh quân kỵ Lê Dương pháo thủ của De la Tour rải dọc chiến trường.
Tình thế hiểm nghèo, nghe tiếng súng, biết quân phục hàng mấy đại đội không thể liều nhào vào cận chiến nấn ná ở lại, kèm điểm tựa giữa lòng chảo thắt cổ thấy càng nguy, Long Nữ quả không hổ oai Rồng Cái Ngân Sơn, rạp mình trên ngựa vằn, thét:
- Giáp kẹp khiên đạn! Lui binh chữ “nhị” [=]!
Lệnh vừa truyền, nháy mắt, quân bộ quân kỵ đã giật hết khiên, mộc khoác ngang mình, quân bộ vừa bắn vừa vọt cách nhau hơn thước, quân kỵ lôi ra những cái khiên gấp nếp, móc dọc bên sườn ngựa, nhào vào trong, đeo sát sườn, cứ thế phóng đàn hàng chữ “nhị” cách nhau hơn thước dọc, sườn ngựa trong giáp nhau lao đi, cứ tới một tên quân bộ, lại đưa tay kẻo nhảy vèo lên, đeo sau lưng, nấp sau hai hàng khiên ngựa, cứ thế ngựa phi đạn vãi, nhanh như cơn gió lốc. Loáng cái, bao nhiêu quân bộ đã kéo cả lên ngựa, đạn phục binh bắn rào rào vào khiên đạn giáp kẹp cả cánh quân Cờ Đen, đã theo chữ “nhị” thoát ra ngoài hẻm, để lại những xác chết ngổn ngang.
Ngay lúc đó, từ nẻo hậu quân, cánh kỵ của Cẩm Lình nghe nổ, biết quân trước bị phục, lập tức nổi ống khua cồng, giục trống bay ngựa lên, chia làm hai gọng kìm, đánh thúc vào lưng quân phục.
Bị đánh tập hậu bất ngờ, lại thấy quân Cờ Đen đã rút ra ngoài hẻm phục, Cung Đình Giáo định cố đánh bắt Long Nữ, nhưng De la Tour ra lệnh rút luôn.
Hai bên quần thảo giây lát, thì súng im. Long Nữ không rõ địch tình không dám đánh dấn, phải nổi hiệu đình binh.
Mấy phút sau, lại thấy Wang Si bị vết đạn xói vai trái, dẫn tàn quân họp lại.
Lão chúa soái Cờ Đen cũng bị hai phát thủng vỏ tượng thép, may không vào người.
Kiểm điểm lại, mới hay bị chết gần trăm mạng vừa quân sĩ vừa đầu mục, còn bị thương nặng nhẹ hơn hai trăm. Nặng nhất cánh Wang Si, bị sa sáu ổ phục ngay giữa suối, chết đến một nửa.
Lão chúa Cờ Đen sai lục tìm khắp nơi, chỉ thấy vệt máu vỏ đạn bừa bãi của quân phục. Vùng nghiến răng ken két:
- Chưa đánh đã mất cả trăm quân thiện chiến! Tối nay ta sẽ làm cỏ Cao Bằng chưa hết giận bọn nhà nước!
Đoạn truyền chôn cất các xác chết, ngay ngoài cửa thung. Long Nữ, Độc Tinh Quân thấy bất lợi, ý muốn tạm rút về núi. Nhưng lão soái Cờ Đen quyết tiến binh.
- Đây chỉ là cuộc chạm súng bất ngờ! Chắc nó thấy ta trước nên bố phục, ta ngược Nguyên Bình, nó tất không ngờ lại đến Cao Bằng! Giờ phải đổi lộ trình!
Nói đoạn, truyền kéo dốc binh đi ngả khác, đảo vòng cung lên nẻo Đông Bắc, mải miết tiến về mạn sông Bằng, cách Cao Bằng chừng hơn mười dặm, mới hạ trại, lúc mặt trời gác núi, tại một cánh rừng hiểm trở, núi biếc chập trùng.
Thái Dũng từ trưa vẫn đi theo quân Cờ Đen, thấy Long Nữ thoát khỏi cuộc phục kích, không khỏi mừng thầm, cứ thả Huyết Phong Câu theo lộ trình hành quân, cách một cánh rừng.
Đến khi quân Cờ Đen hạ trại, chàng mới hay sau đoàn quân Cờ Đen chính, còn có một đội kỵ binh nữ đi sau bí mật phòng hờ. Đội binh này là đội của Cẩm Lình tuỳ tướng thủ túc của Long Nữ, hạ trại riêng một chỗ xa, cho từng bán tiểu đội tuần sát vòng ngoài cẩn mật.
Thái Dũng chờ tối hẳn, mới vào trong vòng tuần thám đi bộ, gần đến sát trại Cờ Đen. Trại đóng theo thế tam giác liên hoàn, chỉ có ít lều trại, còn phần lớn sĩ tốt không căng lều, chỉ trú tạm dưới các lùm cổ thụ, sinh hoạt trong bóng tối, chẳng thấy đèn đuốc chi.
Nhờ thuật dạ hành, Dũng đảo khắp trại. Thỉnh thoảng lại có tiếng vó ngựa phi rập, vẳng vài tiếng cú mèo rúc hiệu. Vào khoảng hơn chín giờ, bỗng nghe khắp trại chuyển động như rục rịch lên đường. Dũng thừa dịp lẻn về phía sau trại, chỗ có lều dựa núi đá. Trong lúc đó, Long Nữ đang phi ngựa ra phía tiền trại, vượt rừng đến đội binh Cẩm Lình. Nghe tiếng hiệu riêng, Cẩm Lình giục ngựa ra, vừa gặp Long Nữ, đã nói luôn:
- Tường trình soái cô! Mất tích bốn nữ tuần sát xích hầu, không tìm thấy!
- Lúc nào?
- Một hồi trưa, một ban tối. Lệnh ra cứ một giờ phải lộn về những không thấy trở lại. Sai đi tìm, chỉ bắt được một con ngựa què. Chính Cẩm Liên đi!
- Cẩm Liên đâu?
Một nàng giặc khách trẻ chạy ngựa lại đứng cạnh Cẩm Lình. Đây là hai chị em ruột, cũng là nữ đầu lĩnh thân tín của Long Nữ.
Nàng nữ tặc Cờ Đen khẽ hất hàm:
- Bắt được ngựa què mạn nào?
- Cách đây chừng ba dặm phía Tây Bắc!
Như chợt nhớ ra, Cẩm Liên vùng bảo:
- À, mà lạ lắm... soái cô! Gần đó có dấu chân ngựa không bịt móng! Hình như chỉ có một con!
Long Nữ vụt nheo mắt:
- Nơi biên thuỳ chỉ có ngựa của con giặc khách Phi Mã Yên Sơn Hàn Tố Liễu là không bịt móng! Biết đâu cuộc hành trình đã lộ quân cơ. Cứ cho tuần sát quanh chỗ đóng binh, thấy chi bắn hoả pháo kép làm hiệu. Cẩm Liên theo ta!
Hai ngựa trở về trại Cờ Đen, vừa tới nơi bỗng từng đội binh bộ kéo ra rầm rập, Long Nữ lấy làm lạ, hỏi lớn:
- Đi đâu? Sao chỉ có quân bộ?
Đa Sát Thủ cùng mấy gã mục đội trưởng đi ngựa nghe tiếng nhất tề đổ lại.
- Soái gia vừa cho lệnh tiến binh! Quân bộ đi trước quân kỵ một giờ, gặp nhau tại cửa trấn!
Long Nữ cau mày sẵng giọng:
- Binh quý thần tốc! Ta lựa nửa kỵ nửa bộ, cốt độ binh au khi đáo sự. Nay đi hai lớp, lỡ ngộ địch dọc đường, còn chi mưu kế? Cứ đứng đó để ta vào thưa với soái gia!
Đa Sát Thủ nhăn nhó:
- Ngộ thấy soái cô đánh trận chưa bại lần nào. Ngộ đi đánh riêng như các tay súng không có óc mà! Nhưng lệnh soái gia đã ra... trái, mất đầu!
Long Nữ vội cùng Cẩm Liên giục ngựa vào thẳng sau trại. Đến gần lều, bỗng nghe có tiếng quát hắt ra, rồi Độc Tinh Quân từ trong lật đật bước ra, nhảy tót lên ngựa. Vừa thấy Long Nữ, lão phó soái nói luôn:
- Suýt mất đầu! Cháu đi đâu đó? Chú vừa bàn đổi lại kế sách tiến quân, không ngờ cha cháu nổi giận, chém liền! Lạ dữ! Sao dạo này “người” khác tính thế?
Long Nữ nhìn về phía lều, chép miệng:
- Dẫu sao không thể để quân mã vào cõi chết! Không hiểu sao lại hạ lệnh bất lợi đến thế được?
Nói đoạn bảo Cẩm Liên đợi ngoài xa, nàng nữ tặc tiến thẳng đến trước lều, xuống ngựa, vào luôn.
Lều dựng ngay cửa một cái hang, lọt giữa ghềnh đá. Trên một chiếc bàn mộc vừa ghép vội bằng cây gỗ xẻ đôi, thoi nhựa chàm cháy vật vờ, xông mùi khét lẹt. Lão chúa soái Cờ Đen ngồi lừ sau bàn, câm nín, dưới ánh lửa đỏ, coi tựa bóng u hồn. Giữa cảnh im lặng, chỉ nghe tiếng ngựa lép bép. Long Nữ bước vào, chào thỏ thẻ:
- Thân phụ vừa ban lệnh hành binh hai đợt... tưởng có phần bất lợi! Tình hình này sợ đã lộ quân cơ, phải tiến đánh cho thần tốc, mới đỡ nguy hiểm... con nghĩ...
Vừa nghe chưa dứt, Đông Quân đã phát cười thé, đổ giọng khàn âm:
- Thiên Kiều! Mày định khôn hơn cha mày? Kế đã định, nội đêm nay, Cao Bằng sẽ cắm đầy cờ đen Phi Mã Ác Sơn! Lui mau! Sửa soạn điều binh kỵ!
Long Nữ có vẻ lạ lùng về thái độ của cha, liền bảo:
- Con đã độn quẻ “leo cây tìm cá” trước lúc bị phục quân! Vả xích hầu mấy mạng mất tích, lại thấy vó ngựa không bịt móng của Phi Mã Yên Sơn... Tình thế lúc này rút binh về còn kịp!
Bất thần Đông Quân chụp roi da quất véo một cái, Long Nữ giật mình chỉ dám nghiêng đầu né chút, roi da quất đét vào bả vai, đến nhói.
- Nghịch tử! Mày buông lời làm nhục cả oai danh ông ngoại mày? Lui!
Long Nữ là gái hiếu, bị đánh không dám tránh, nhưng vốn có máu kiêu hùng nữ tặc, lại thấy cha nổi giận là thường, vùng lùi một bước, nghẹn giọng:
- Ông ngoại lừng danh oai vũ ngang dọc hàng hai mươi năm tại Việt Nam. Tây Tàu Ta kiêng oai, sang Đài Loan còn làm quân Nhật khiếp vía, phục kích truy binh, tấn công, rút lui đều như chớp giật sấm rền, khi nào lại để quân sa ổ phục như hồi trưa...
Đông Quân đứng vụt lên, rút soạt gươm, thét:
- Nghịch nữ! Lui mau! Không ta chém chết!
Cô gái thất kinh bỏ vội ra ngoài, gặp Độc Tinh Quân cùng Cẩm Liên vừa tiến lại. Cả mấy người đành lủi thủi rút ra ngoài trại, Long Nữ về lều ngồi, còn chưa hết buồn bực. Cẩm Liên phải hết lời an ủi.
Bỗng thấy một tên vệ binh hầu cận tới:
- Soái gia truyền gọi soái cô đến ngay!
Cô gái đứng lên lo lắng hỏi:
- Soái gia... đã nguôi giận chưa?
- Bẩm... hình như “người” có điều nghĩ ngợi!
Long Nữ vội lên ngựa, theo tên hầu cận, phóng vào chân núi. Tên hầu đến cửa, vội lui, Long Nữ bước vào, nhìn khắp lều chẳng thấy cha đâu.
Bỗng nghe có tiếng bên trong hắt ra trầm trầm:
- Kiều đó con? Vào đây!
Cô gái rón rén bước vào, vén bức rèm đỏ cuối lều. Trong là một cái hang khá rộng, đầy bóng thạch nhũ. Súng ống, cung tên treo vách, ngay phía trên con ngựa ô. Tít trong cùng, có đóng một cái sàn nứa, rèm hơi rủ, thấp thoáng bóng chúa soái Cờ Đen.
- Vào đây! Cha cần bàn chút việc!
Nghe giọng êm có vẻ dịu dàng, tuy vẫn lạc khàn vì vụ tử chiến trên Phản Tây Phàn, Long Nữ mừng rỡ, vội uyển chuyển bước vào, đưa tay vén màn, cúi chào cha, khẽ hỏi:
- Cha! Mười giờ rồi! Cha... mệt?
Đông Quân ngồi tựa lưng vào vách đá, tay cầm một cuốn bản đồ, ngẩng nhìn Long Nữ, đoạn trải rộng trước mặt, vẫy gọi nàng lại gần, giơ tay trỏ đồ bàn, trận thế đánh úp Cao Bằng lát nữa. Đông Quân đứng ngẩng lên nhìn con gái, dịu giọng hỏi:
- Con... có sao không? Vai con...
Cô gái nghe nao dạ cảm động, nhoẻn miệng cười:
- Không sao! Cha à! Con nhà võ một roi thấm gì!
Vừa nói vừa nhìn cha, sau lớp giáp tượng kỳ, hai con mắt Đông Quân chiếu tia đỏ long lanh. Cô gái bỗng trầm mặt có vẻ lo ngại, khẽ bảo:
- Hình như cha dấu con... Từ bữa đi Tây Phàn về, xem cha đổi khác... Tay cha bị thương? Vừa rồi cha vụt mạnh, con chỉ thấy đau rát thường thôi... Giọng cha cũng lạc nhiều...
Đông Quân lắc đầu, cầm tay con gái, kéo ngồi xuống bên, giọng thương xót hỏi:
- Vai con chắc còn đau? Đưa cha coi, chỉ sợ âm thương thì khốn!
Long Nữ nghe cha nói, sực nhớ cha nàng là tay võ công cực kỳ lợi hại, thạo thông nhiều pháp môn, trong lúc nóng giận, quất roi, biết đâu chẳng vô tình dồn trọng lực vào. Nên vội cởi áo choàng ra, trong lại mặc giáp trận, che cả vai, thêm lần áo chẽn bằng lãnh đen.
- Sao con không cởi giáp ra?
Ngoan ngoãn, Long Nữ xoay khuyết bên sườn bỏ giáp ra, nhưng tay áo trong lại là chiến phục chẽn, không vén được. Còn đang lúng túng, Đông Quân đã giục:
- Thần sắc con... khác hẳn! Phải cẩn thận! Cởi áo ra cha coi!
Giọng lão khàn chìm, Long Nữ lật đật cởi cúc cổ áo, áo quá chẽn, Đông Quân có vẻ sốt ruột, liền đưa tay cởi giúp.
- Đâu? Chỗ phải roi đâu?
Soạt! Cả hàn khuy áo ngực tuột hẳn, Long Nữ vội đưa tay phải lên kéo trễ vai áo trái xuống. Áo trễ một khoảng rộng, để hở bò vai tròn trĩnh, thoải xuống đến nửa cánh tay trên, dưới ánh hồng lạp vật vờ loang lổ, làn da ngà mịn màng như mỡ sáp đặc mùa đông, hiện rõ một vết roi đỏ hằn.
Chừng quá xúc động, lão soái Cờ Đen vùng kêu lên kinh sợ khác thường:
- Trời ơi! Con bị âm thương bá độc rồi! Trong cơn nóng giận bất thần, phản ứng tự nhiên, cha đã vung roi quất theo pháp môn Bá Độc Âm Công rồi còn gì! Cha hại con! Oan gia! Oan gia!
Vừa nói vừa run tay kéo hẳn áo nàng xuống, quá thương con, lão ôm choàng lấy, giọng đầy lo âu:
- Con... con thấy trong mình thế nào?
Long Nữ không khỏi hoảng hốt về vẻ nghiêm trọng của phụ thân, bèn thỏ thẻ:
- Bị âm thương? Nhưng sao con không thấy gì khác?
- Đòn pháp môn này sau một tiếng mới dứt mạch tim. Hiệu báo chỉ có một vệt đỏ ngoài da chỗ tim! Nếu thấy thì vong mạng như không!
Long Nữ nghe càng kinh, vội lách mình ra khỏi vòng tay cha, định ra chỗ khuất coi, nhưng lão soái Cờ Đen chừng quá lo ạng con, vội nắm lấy vai, giục:
- Mau còn kịp trị thương, chậm một khắc nào, nguy khắc đó!
Vừa nói vừa giơ tay giật phăng hẳn khuy áo chẽn, ngực Long Nữ chỉ còn mảnh lụa nịt. Ánh nến vật vờ tinh quái soi tỏ ngực hoa, lụa ngà da ngà cùng một màu, dưới cần cổ ngó gần, một đường trũng sâu như lạch thẳm Đào Nguyên, hai bên ẩn hiện bóng chim uyên nhấp nhô như vỗ cánh sắp bay về Bồng Lai.
- Kìa... hình như ngực trái có vệt chi?
Long Nữ ngó xuống, ánh nến loang lổ nhảy nhót, coi chưa rõ vật gì, nhưng sau lần lụa nịt hờ, cô gái thấy rõ bóng chim ngà mơn mởn, bản năng con gái vùng dậy, bất giác thẹn thùa, lúng túng đưa tay khép áo.
Nhưng ngay lúc đó, chúa Cờ Đen đã đưa năm ngón tay nhọn như năm vuốt sắc móc vào mép lụa giật nhẹ một cái. Long Nữ không khỏi kinh dị vì cử chỉ quá tự nhiên của phụ thân. Xưa nay dẫu thương con, lão rất nghiêm khắc, ít khi có cử chỉ biểu lộ rõ rệt, nay bỗng săn sóc đến độ quên cả tỵ hiềm làm cô gái càng kinh thẹn, kêu rú lên đưa tay gạt tay cha, đồng thời đứng dậy:
- Con không sao cả! Để con đi điều binh.
Miệng nói, tay xốc lại áo, nhưng Đông Quân đã đứng vụt theo, đưa tay nắm lại, gắt:
- Con nhỏ này lạ! Không sợ vong mạng sao?
Long Nữ vùng đi, nhưng vừa lao hơn thước, bỗng thấy đầu quáng mắt hoa, lảo đảo muốn ngã, thất kinh, ngoảnh nhìn lại, chân loạng choạng giật lùi, tựa vào vách đá gần cửa, lắp bắp không thành tiếng.
Lão soái Cờ Đen phát tiếng cười quái gở, tiến lại, tiến lại.
Lắc lư hình thù tượng kỳ, hai tay giang rộng, bước đến gần, ngó Long Nữ xiêm y giáp choàng tơi tả, khàn giọng:
- Thiên Kiều! Con gái Cờ Đen lại sợ chúa Cờ Đen. Hà hà!
Vụt cái, thân hình đã áp gần, cô gái trí óc vẫn tỉnh nhưng mắt càng hoa, tuy chân bủn rủn, giương mắt nhìn cha, kinh hoàng, hình thù quái gở như nhảy múa theo nhịp hồng hoang.
Gió lùa hang vắng, cấm địa không người, tiếng ngựa khua vó tít ngoài nghe xa xăm như từ thế giới nào vọng về.
Hai cánh tay giang rộng, hai bàn tay nguyên thuỷ chụp lấy bờ vai tròn của cô gái, từ từ trôi xuống sườn, trôi mãi. Lão chúa Cờ Đen chìm giọng:
- Để ta chạy chữa cho! Gái ngoan! Sắp đánh úp Cao Bằng! Hà hà!
Giọng càng lảm nhảm, lão nhấc bổng cô gái lên, bồng lại bên sàn nứa góc hang.
Nhưng... vừa xoay người bước đi, thình lình nghe tiếng quát trầm gằn:
- Đông Quân Phi Mã Ác Sơn!
Giật mình, lão soái Cờ Đen quay phắt lại. Từ ngoài lều, một bóng người vừa vụt vào, gạt bức rèm đỏ cửa hang, đứng sững, mặt trùm kín, quần áo chàm, khăn Thổ, súng trễ sườn, phong độ khác thường, hai con mắt điện sáng quắc như lửa đốt.
Lão Đông Quân buông phịch Long Nữ xuống, đẩy vào một góc quát:
- Mày là đứa nào? Lại cả gan vào giữa trại quân ta?
- Ta đến đòi nợ máu! Đòi cả nhát kiếm mi chém ta bên sông Bằng này ngày trước!
Người lạ phát cười chua chát, kéo phắt vải trùm mặt.
Hiện ra một trang mỹ nam tử, khôi ngô tuấn tú, mắt sáng môi đỏ, mũi thon trên diện mạo khôi vĩ, khắc rõ u uẩn căm hờn.
- Trai Phan An Lê Thái Dũng! Phải mi con trai tuần phủ Cao Bằng?
Đông Quân bật giọng, đảo lia mắt lựa địa hình. Người lạ chính Thái Dũng, vùng cười khan, buông thõng tay, hất hàm:
- Nay đã đến giờ đền tội! Đêm nay giữa hai người, phải một chết một còn. Hay cùng chết, nếu cùng nhả đạn.
Đông Quân phát cười thé:
- Sức được bao nhiêu, nhóc con dám tìm đến đánh đu với ta? Nhưng ta sắp hành binh, sớm mai bảy giờ gặp lại được chứ?
- Tại đâu?
- Cao Bằng?
Dũng lắc đầu:
- Nếu vậy thà không vì Cờ Đen tới sao nổi Cao Bằng! Vụ đánh úp lộ rồi! Lão không nhớ ổ phục hồi trưa? Kỵ binh Lê Dương De la Tour đó! Ngay bây giờ thôi!
Đông Quân đứng im. Bỗng như chợt nhớ điều chi, khô giọng:
- Mi chết con nhỏ kia sẽ ra sao?
Chàng trai liếc về phía Long Nữ. Cô gái lảo đảo ngồi xệp xuống, mắt mở to như xuất thần, môi mấp máy không ra tiếng. Tự nhiên nao hẳn dạ, chàng cố nén hỏi:
- Nàng... bị độc thương?
- Không sao! Chỉ bị điểm huyệt á khẩu thôi!
Vừa nói vừa tiến lại gần, phẩy nhẹ một cái. Dũng quát:
- Khoan!
- Nhóc con! Ta rộng ban cho nhỏ một ân tối hậu trước khi chết!
Lời vừa dứt, Long Nữ đã chớp hàng mi cong đứng phắt lên, vừa kịp nhận ra người yêu, bật kêu:
- Dũng... Chàng!
Chàng trai đau như dùi đâm, đứng im. Long Nữ thấy cả hai người đều ve vẩy mười đầu ngón tay, vụt kinh hoàng, dáo dác:
- Trời! Sao chàng lại vào đây?
- Nó vào nộp mạng! Đứng đó coi ta bắn bể sọ thằng ngốc!
Long Nữ nhìn cha, thừa biết hai khẩu súng cối vẫn giắt bên sườn, dưới lớp vảy sắt, tài thần tốc của Đông Quân đã khét danh trong thiên hạ về cả trăm môn, nhất tài tác xạ, đánh kiếm độc công phù. Mỗi lần xuất thủ, chưa kẻ nào sống sót. Bất giác nàng rung giọng:
- Cha... lạy cha... đừng giết chàng... chàng là ánh sáng đời con...
Dũng nghe đau nhói, tình chung nhi nữ, hận thù oan gia, giằng xé. Đông Quân chợt thở dài:
- Thôi! Ta tha cho lần nữa! Bảo nó đi mau!
Long Nữ cả mừng chạy bổ tới, nhưng trong một khắc, hờn sôi trùm vũ trụ, cả toàn gia tử lụy, rồi xác chết phụ thân hiện về như loà, ma quái thảm thê, tất cả đảo trong óc, chàng trai vùng đưa tay trái gạt nhẹ Long Nữ ra, miệng thét:
- Đông Quân! Lê này đếm đến tiếng thứ ba!
Nhưng vừa đến tiếng thứ hai, lão chúa Cờ Đen đã bất ngờ đánh vụt tay vào sườn.
Thái Dũng tuy đang đếm, nhưng tâm vẫn định, vừa thấy lão chuyển vai, cũng đánh vụt luôn.
Chỉ nghe mấy tiếng “đoàng đoàng” vang âm đá, Long Nữ vùng ôm lấy mặt.
Chừng trông ra, cả hai vẫn đứng im, ngọn súng Thái Dũng hai tay vẫn chĩa, còn Đông Quân hai tay chới với bên sườn, súng rụng bắn vào góc hang.
Cô gái thất kinh, dáo dác ngó Dũng quay tít súng, cắm vào bao, lạnh lùng:
- Mỗ chỉ bật nhẹ cò, lão sẽ chết! Nhưng mỗ còn muốn được chém rụng đầu Quang Sát bằng gươm! Đếm đến ba!
Lời vừa dứt, chàng đã đưa tay vuốt vành khăn nơi sau lưng, giắt cây gậy nhô đầu.
Long Nữ chỉ nghe “véo” một tiếng, đã thấy từ tay Dũng phóng ra một đường xanh biếc như một ánh cầu vồng, liếm “soạt” một mảng giáp trụ Đông Quân.
Lão vẫn đứng im, bỗng hú lên một tràng bảo Độc Tinh Quân:
- Gươm Quang Sát đã ra, đầu mi sẽ lìa cổ. Đừng vội khoe tài! Ta có điều muốn nói!
Dũng thu kiếm. Ngay lúc đó, có tiếng rầm rập phía ngoài, rồi Độc Tinh Quân, Đa Sát Thủ vọt vào lều, chĩa súng đem ngòm. Long Nữ đang dáo dác chợt thấy Đông Quân hất hàm, nàng liếc ra, thấy bọn Đa Sát Thủ sắp bắn, cả kinh, vùng quát:
- Chớ động thủ! Chuyện riêng!
Bọn ngoài ngơ ngác, chẳng biết tính sao. Long Nữ vọt ra chắn cửa hang ngay lúc đó. Thái Dũng thấy tình thế nguy hiểm, vùng thét:
- Vô can, chớ tới! Lão thù! Đỡ!
Lời buông, mình đã xẹt vào một góc hang, có hốc đá lồi lõm phòng bất trắc, tay phải vung ra theo một thế bí truyền của Thần Quân, đánh vút ra một cái phát kình phong. Đông Quân múa tay, tung đòn đỡ.
Chỉ nghe “bùng” tiếng mạnh, áp suất nặng nề đá bụi bay rào rào. Giữa vùng gió quật, thân hình Đông Quân bị phản phong đánh “hự” một cái trúng ngực, bắn lộn vào lòng hang, lảo đảo ngồi xuống ôm ngực hộc ra một bát máu.
Long Nữ hét lên, chạy xé vào, vừa kịp đỡ lấy cả hình dạng tượng kỳ của lão soái Cờ Đen, mềm như cái xác không hồn.
Cô gái cuống cuồng, thét lên:
- Thái Dũng! Chàng đã hạ độc thủ. Trời, máu ra nhiều... Ta phải giết chàng!
Bọn Độc Tinh Quân nhào vào. Dũng ngơ ngác ngó trân hình thù của lão địch gục trên cánh tay Long Nữ. Hình tượng quái gở khét danh oai võ, chủ bãi khô lâu, tài quán thế đã từng ra oai thần vũ, chém chàng một nhát suýt vong thân.
Bất giác chàng vọt ngang bọn Độc Tinh Quân bật kêu:
- Lạ thật! Ta dẫu được điện lực kỳ nhân quy tụ, tài lực Đông Quân dễ gì thảm bại không đỡ nổi một nhát phản phong?
Lời buông, chàng trai vọt tuôn vào, cầm lưỡi tiểu kiếm hất lia một nhát sát mũ trụ Đông Quân.
Cả nửa khuôn thép bị lưỡi thép hớt phăng.
Ánh nến chập chờn quằn quại trên bộ mặt vừa hiện ra.
Long Nữ rú lên kinh ngạc, buông vội tượng hình, bật dậy như chiếc lò xo.
- Trời! Có thể thế ư?
Bọn ngoài cũng ùa vào, và cùng trố mắt như trên cung Hằng rơi xuống.
Vì đó là bộ mặt của một lão râu thưa, của một lão địch bất cộng đái thiên của giặc Cờ Đen: tên tuần phủ Cao Bằng Cung Đình Quyền!
- À! Thì ra cao quan triều! Gớm thật! Dám cả gan đội lớp Cờ Đen!
Miệng nói tay thoi túm ngang vai họ Cung, lôi dậy. Độc Tinh Quân trợn mắt, nghiến răng:
- Thì ra... ta đã ngờ ngợ từ đêm qua! Giọng khàn rè, cử động không giống Đông Quân, đội lốt đưa bọn ta vào ổ phục!
Mãi khi đó, mọi người mới vỡ lẽ. Nhất là Long Nữ hồi tưởng lại lúc đòi xem vết roi da, nàng trở tay, bất giác nổi giận đánh luôn hai cái tát, chợt kêu:
- Nếu vậy nguy rồi! Mau cho đuổi theo quân binh! Sửa soạn rút mau! Không có Dũng chàng còn gì mạng sống ba quân!
Cung Đình Quyền lau miệng, cười thé:
- Ha! Không có thằng họ Lê, bọn mày không còn một cái hách! Chó chết làm hỏng việc nhà nước. Nhưng cũng muộn rồi giặc cái nàng ơi!
Chợt Dũng nhớ lại cảnh đấu chiến trên Fan si Pan, vùng bảo:
- Đội lốt Đông Quân về đưa cả núi Phi Mã vào họng súng. Nếu vậy chúa Cờ Đen nguy rồi!
Long Nữ tóm lão họ Cung thét:
- Lão quan chó đú! Cha ta đâu?
Miệng nói, tay đẩy hắn ra cửa hang. Cung Đình Quyền loạng choạng gượng dậy. Long Nữ chồm theo như cọp cái. Thình lình, giữa canh khuya thoắt có tiếng súng chát chúa từ nẻo xa vọng về. Hoả pháo vọt lên trời sáng rực.
Ai nấy còn đang ngơ ngác, bỗng nghe có tiếng âm âm gãi rợn nổi lên:
- Lão rể Lưu Vĩnh Phúc hiện nằm dưới đáy vực Tây Phàn. Tất cả đứng im! Quan triều mau bước ra cửa lều! Có động chúa Tây Phàn đến đón!
Tất cả giật mình, đành vụt tay rút súng. Lúc đó, Long Nữ vừa đi theo Cung Đình Quyền, đứng sững ngay cửa hang. Thái Dũng vọt ra nấp sau hòn đá, vừa định kéo Long Nữ, bỗng nghe tiếng trầm cung:
- Đứng nguyên đấy! Gái Cờ Đen! Họng súng lão gia chĩa vào nàng đó! Quan tuần còn đợi gì chưa bước đi!
Cung Đình Quyền loạng choạng tiến ra cửa lều, Thái Dũng vẫy liền hai phát lên chỗ phát âm, quát:
- Khoan! Phải lão tặc Phản Tây Phàn, sao ló mặt? Mỗ cần hỏi vài điều, sẽ tha họ Cung!
Tiếng cười thé bay vang vát:
- Khà khà! Trái lẽ! Muốn hỏi lối lên Tây Phàn. Tối nay mi tìm lão giặc Phi Mã Ác Sơn báo thù làm hỏng cả mưu ta, tội đáng cho chó sói ăn! Giờ ta phải đưa bạn Cung già ra khỏi trận địa đó!
Xa xa súng nổ càng dữ. Dũng biết tình thế hiểm nghèo, vùng nói lớn:
- Bữa khác mỗ sẽ gặp. Thôi! Quan tuần nên ra ngoài cho sớm!
Từng bước, từng bước, Long Nữ nhanh trí cũng lùi vào một bước. Thoắt đã vào sau mỏm đá, đúng lúc viên quan triều khuất sau cửa lều.
Thình lình súng nổ liên hồi khắp mấy phía trại Cờ Đen. Độc Tinh Quân dẫn một tiểu đội giáp binh lao tới, thoáng bóng chui ra, lập tức giục thủ hạ giữ lại. Trong đêm bỗng ào trận gió cuồng, tiếp theo nãy tiếng súng bắn, giữa chuỗi cười the thé “đoàng” tạc đạn khói mù, Cung đã theo trận gió mất dạng.
Long Nữ, Thái Dũng vừa ôm choàng lấy nhau đã phải rời ngay, nhất tề vọt ra ngoài như hai mũi tên.
- Trại bị tấn công!
Long Nữ thót lên hông Hắc Ba Mã, hô lớn:
- Chặn chúng lại! Mở đường liên lạc với cánh quân Đa Sát Thủ! Lấy cho ta một con ngựa tốt!
Độc Tinh Quân đảo vòng thúng, trở về phía Cao Bằng.
- Để chú mở đường máu! Hình như địch đông lắm! Chắc bọn Si Pan!
Long Nữ xua tay, trở về phía sau trại giáp sông Bằng.
- Có một đội kỵ binh dã chiến Cờ Đen trấn trên sườn. Ngả đó địch không thể lại gần.
Độc Tinh Quân vọt đi.
Quả như lời Long Nữ, quân ngoài chia mấy gọng kìm kẹp lấy trại Cờ Đen, lúc đó đã ập tới không đầy trăm thước, định bí mật tiến thật sát mới mở trận càn quét tiêu diệt nhưng Long Nữ phòng hờ đã chọn một đội thiện chiến trên phía núi tây hậu trại, và bọn này khám phá ra địch quân, liền nổ súng địch vội khai hoả, nhờ thế quân Cờ Đen kỵ dàn đánh.
Sau mấy phút loạn xạ, quân Cờ Đen rót hoả pháo phía ngoài sáng rực. Bên ngoài cũng rót vào, bỗng mấy ngả có tiếng kèn đồng, tiếp liền hàng loạt “moóc-chê” rót theo rất nhịp nhàng.
Long Nữ đảo nhìn mấy cửa trận, cau mày:
- Đại pháo, kèn tây, đúng binh nhà nước Đông Dương! À! Tây Quỷ kết với lão tặc Si Pan, mưu đưa Cờ Đen vào mũi súng ẩn. Không thì Ngân Sơn Long Nữ khi nào lại chịu bó tay!
Thủ hạ dẫn đến một con ngựa khoẻ. Thái Dũng nhảy lên, Long Nữ khoác vội lên mình chàng một chiếc áo giáp dầy, lại trao một cái khiên, nhanh giọng:
- Quan binh đông lắm! Mau cùng thiếp thoát khỏi vòng vây!
Thái Dũng thấy mấy bề đạn nổ vội giục ngựa sát Long Nữ, đảo khắp vòng quân.
Nàng nữ tặc Cờ Đen dẫn một cánh thiết kỵ giáp kẹp rền pháo đội bắn riết về phía Tây Bắc và nương đạn lạc lao sẵn tới chiếm điểm thưa ghềnh đá hợp cùng đội trấn săn bắn, yểm trợ cho các đội khác rút lui.
Hoả pháo rực trời, cả giải rừng bên Bằng giang bỗng chìm trong lửa đạn tơi bời. Ngựa hý, quân reo, người hò, kèn rền, trống thúc, đạn gầm, cỏ mát sơn lâu chuyển động, sát khí trùng trùng. Quân Cờ Đen đổ nhào lớp các lồng trại, lương thảo bị đạn lửa bắn cháy bừng bừng, quan binh lợi thế rải đạn như mưa, nhưng quân Cờ Đen rất thiện chiến, nấp sau các mô đẩy thân cây mỏm đá, bắn lại dữ dội quá năm binh không sao tiến lên nổi.
Đứng trên ngọn đồn cao khuất, lão tướng De Monstre đang quan sát chiến trường bỗng nghe phía trận nẻo Cao Bằng, tiếng súng nổ mạnh dội hẳn lên rồi liền mấy tiếng hoả pháo vọt cao. Bất giác cau mày bực tức:
- À! Bọn Cờ Đen gớm thực! Sa kế hiểm vẫn không bỏ pháp hành binh! De la Tour lại bị đánh tập hậu. Phải giải quyết trận sông Bằng này mới được!
Không phí nửa khắc, lão tướng Tây truyền nổi kèn đánh dấn. Dưới trận De la Tour tập trung pháo đội mở hai đường Đông Nam cho lính đâm hai mũi dùi vào, định ý dồn địch sông Bằng, nơi phục sẵn một đội pháo thủ.
Nhưng Long Nữ rất tinh trận, đã đoạn sườn núi Tây Bắc, quét dọc từ Đông, Độc Tinh Quân rúc tù và dẫn quân giáp vừa bắn vừa lao về phía núi đá, Wang Si theo sau.
Ngay lúc đó, tiếng súng nẻo Cao Bằng chuyển lại thêm gấp, thình lình có một đội kỵ binh Cờ Đen mang cờ hiệu Ngân Sơn Long Nữ theo hai ngả lan đến, đánh thúc vào sau lưng quan binh, phía dọc Đông Tây. Khi De Monstre phát giác có kỵ binh giặc đến bất ngờ, thì một mũi dùi đã chọc xế ngọn đồi P.C.
Tuy đứng trong bóng tối nhưng sợ tầm súng giặc, đội vệ binh vội phò De Monstre chuyển đến sát trận, thành hình tứ giác, đồng thời nổi hiệu kèn cấp thời ngăn chặn xin tiếp viện.
Cánh Cờ Đen này, chính đội nữ quân thiện chiến của nàng nữ tặc Ngân Sơn Long Nữ, do Cẩm Lình chỉ huy, ngầm hỗ trợ hành quân. Vừa đánh mở vây phục cho cánh quân bộ Đa Sát Thủ, vội tấn tới mặt sông Bằng, nhắm phía có lửa sáng phóng nhầu. Xảy gặp binh cản, Cẩm Lình liền nổi hiệu tấn công, đánh dồn về phía trận.
De la Tour thấy có kỳ binh giặc bọc hậu, càn qua P.C. Thất kinh vội giục ngựa tới đội pháo thủ truyền chia đội bắn cản kỵ binh. Và vọt tới mặt trận Tây Bắc, bảo Cung Đình Giáo:
- Có giặc tập hậu! Công tử khá đem kỵ binh chặn lại mau!
Giáo đang đánh khu sườn núi, định tìm Long Nữ, nghe lệnh De la Tour vội rút một đội binh kỵ lui lại.
Áp lực giảm hẳn, Long Nữ lúc đó đã cùng Thái Dũng chiếm khu chân núi, nghe súng nổ sau trận quan binh, cả mừng, truyền quân bắn riết, phút chốc cả đoàn kỵ binh Cờ Đen đã rút khỏi vòng đạn lửa, lao dọc dẫy núi hướng về nẻo sông Bằng. Long Nữ, Thái Dũng đoạn hậu.
De la Tour cả mừng, vội nổi hiệu kèn truy kích, các đội dồn về một phía, đuổi theo cánh cung giương, bao nhiêu quân phía Đông Bắc đều ập tới, để hở cho địch luồn vòng qua.
Quả nhiên Độc Tinh Quân mở đường, thấy phía trước trống trải nghĩ ngay đến sở trường của quân mình, bèn giục ngựa lao thẳng đến mạn sông. Định vòng ngả đó, tiến lên họp với quân bộ của Đa Sát Thủ, đáo sự có thể đổ binh qua sông, vì quân mã Cờ Đen đã quen lội nước.
Nhưng Long Nữ thấy có kỵ binh Phi Mã Ác Sơn đánh phía Tây, muốn tìm cách liên lạc, vội bay ngựa vằn, hô lớn:
- Đường trống chớ lui! Coi chừng sinh lộ giả! Mau đổi hướng!
Dứt lời, đưa tù và rúc hiệu đảo về hướng phía Tây Bắc.
Độc Tinh Quân đang rút nghe hiệu vội dừng phắt ngựa chồm dựng đứng vó, bực bội đứng lại mấy khắc, chợt nhún vai lẩm bẩm:
- Lại ra lệnh cho cả chủ soái! Mà cháu gái ta bao giờ cũng đúng!
Không chậm, lão múa súng hét:
- Phía Tây! Tất cả về phía Tây!
Đạn vẫn vãi đậu khắp cánh rừng, các cơ đội Cờ Đen trùng trùng cuốn về phương Tây, vòng sau núi dưới ánh hoả pháo chập chờn, bóng nhân mã nhấp nhô dưới lớp khiên che, giáp bọc, coi như đợt sóng dờn loé lửa.
Để lại một vùng chiến trận từng mô xác người vật ngổn ngang, đẫm máu.
Nàng nữ tặc Cờ Đen nhòm lại bãi chiến trường, mắt long sọc:
- Quân gia chết oan vì độc kế! Đêm nay không rửa hận còn gì oai danh Cờ Đen! Bay đâu!
Nàng vừa thét, Dũng đã nắm lấy tay:
- Khoan! Thiên Kiều, tình thế hiểm nghèo, không bị tiêu diệt là may! Chớ vội nóng! Nên rút xa miền tử địa!
Long Nữ thở dài nhìn chàng. Đoạn hai người vọt lên, vòng qua rặng núi đá, kiếm lối đánh yểm trợ cho kỵ binh.
De Monstre thấy quân Cờ Đen tuy bị chết khá nhiều nhưng lực lượng vẫn hùng nên không cho quân lính đánh liền. Phút chốc, cả mấy quân kỵ đã gặp nhau, lập tức xuyên rừng, tìm quân bộ.
Đến lúc trăng hạ tuần nhô khỏi núi Đông, thì quân Cờ Đen kỵ bộ đã liên lạc được với nhau, quân kỵ độ quân bộ lên yên, rút sang một cánh rừng sâu phía Nam, cách trấn Cao Bằng khoảng mười lăm, mười bảy dặm ngàn.
Kiểm điểm lại, cả hai trận, mười phần chết ba, cộng lại mất đến ba bốn trăm quân cả kỵ lẫn bộ, không kể bị thương. Bọn Độc Tinh Quân kẻ bị đạn nơi chân người bả vai, bao nhiêu lương thảo đồ trì trọng bỏ lại cùng xác chết. Long Nữ, Độc Tinh Quân truyền ba quân băng bó xong, bèn hội đầu lĩnh quyết kéo rốc binh đánh phá Cao Bằng.
- Tương kế tựu kế! Nay ta vừa bị hại, chắc bọn Tây Quỷ còn thu dọn bãi chiến, không thể ngờ ta vẫn tiến binh! Nay kéo vào đánh úp Cao Bằng, bọn chúng có về đến nơi, ta đã đoạt thắng, đi rồi! Kế này, xưa Nguyễn Hữu Cầu từng làm, vừa thua quân, lẻn về đánh Thăng Long!
Phần đông tán đồng quyết làm cỏ Cao Bằng, rửa hận.
Thái Dũng lúc đó đi gọi Huyết Phong Câu, vừa về thấy quân Cờ Đen sửa soạn đánh vào trấn biên, lòng không khỏi lo thay cho bá tính.
- Vừa bị chết nhiều, quân Cờ Đen đang hận, đa số là giặc xạ phang thổ phỉ, tính “rừng” vào trấn tất tàn sát bừa cả dân vô tội! Long Nữ cũng đang bận liệu có răn chúng được không? Ta vì tìm Đông Quân, vô tình thành khách của Cờ Đen, lẽ nào không cản. Vả chăng nóng giận ắt hư việc, tính mạng nàng sẽ treo sợi tóc!
Nghĩ đoạn, bèn cáo từ Long Nữ. Nàng nữ tặc lưu luyến, thỏ thẻ bảo:
- Trăng đã lên, xin chàng hãy nán lại chút cùng thiếp vào Cao Bằng.
Dũng nhìn quanh thấy đầy mắt giặc, không tiện nói chi, chỉ lắc đầu:
- Nhưng ý mỗ, nên để sĩ tốt nghỉ ngơi. Vả lại, biết đâu giờ này doanh trại Phi Mã Ác Sơn chẳng đã... vào tay chủ mới? Còn tên Tây Phàn...
Long Nữ vốn thông minh sắc trí, nghe sực hiểu ngay chàng muốn nhắc đến soái chủ Cờ Đen, cha nàng, nên có ý cảm động, thở dài, khẽ bảo:
- Nay thân phụ thiếp mất tích, dữ nhiều lành ít. Lòng em xót xa, nóng như lửa đốt, xin chàng hãy cùng em về qua Phi Mã... rồi sẽ hay!
Dũng thấy nàng nghe mình, bèn thuận ngay.
Đó rồi, chú cháu Long Nữ hạ lệnh rút binh, không đánh Cao Bằng nữa.
Sau khi để lại một tiểu đội thám sát, lo việc chôn cất đám tử trận, cả cánh đại binh Cờ Đen lập tức cuốn cờ, giấu trống, ngay phút đó, xuyên sơn kéo về Pi-A-Uác.
Quân hành gấp gấp, ngựa thả kiệu băm, đi hết đêm, tới lúc rạng đông lại gặp cánh quân Phi Mã Biệt Sơn chặn đánh dữ dội.
Tuyệt Dâm Nương đứng dưới bóng cờ, trên một trái đồi cao, trỏ xuống thét lớn:
- Gái thối Cờ Đen! Mưu sâu hoạ cũng sâu, cha ả suốt đời giấu mặt, khoác lớp tượng, lại bị người đội lốt, dẫn vào tử địa, nay tới lúc hết thời kéo binh tàn đi đâu nữa? Khắp biên thuỳ săn đuổi, sao chưa buông súng nạp mình?
Độc Tinh Quân giục ngựa lên, vuốt râu cười thé:
- Nữ Dâm thần! Nàng đó ư? Mang danh giặc nữ tác loạn rừng xanh, nay lại theo hầu nhà nước, định nâng ba-toong hầu Tây Quỷ sao? Mau tránh ra cho bọn ta đi!
Bạch Ma Nữ cười khanh khách:
- Lão chó đú! Đêm nào xuống động thác ngầm cướp mất trai Lê thanh lịch của ta, như ăn cắp cả nửa đời xuân sắc! Nếu muốn tiến quân, chú cháu nhà lão cứ đem nộp trai Lê, ta sẽ dàn quân lập tức! Nếu không muốn về, cứ đánh!
Long Nữ vọt lên, giận xung thiên thét:
- Dâm Nữ! Nay mi theo hầu tướng Tây, chặn người cùng giới, để bản soái cô cho biết oai võ Cờ Đen!
Nói đoạn, nổi tù và, chia hai mặt đánh tràn. Quân Phi Mã Biệt Sơn tuy lấy nhàn đợi mệt, nhưng quân số ít hơn. Cờ Đen lại đang sôi lửa hận, nhân mã phần lớn đều có khiên mây, mộc sắt, đánh như vũ bão, không đầy một giờ, đã chọc nát thế trận Phi Mã Biệt Sơn. Tuyệt Dâm Nương phải nổi hiệu lui quân. Long Nữ còn dẫn giáp binh đánh nhầu, truy sát quãng xa, mới chịu đình binh, tiến một mạch xuyên sơn về Phi Mã Ác Sơn.
Quân hành không nghỉ, mãi cuối giờ Tỵ mới tới bản địa.