Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 20
C
ÂY CỐI CÓ TRÍ NHỚ RẤT BỀN BỈ, KÍ ỨC ĐƯỢC Lưu giữ trong các mắt gỗ, trong vỏ cây và trong bột gỗ. Hãy hỏi thử đám cây mà xem và chúng sẽ đưa bạn trở về một ngàn năm trước đó, trước khi Grandmother bị bắt giam vào trong cái bình, khi mụ còn trườn qua những cành nhánh của cây đu già, cây sồi blackjack và những cây dẻ rợp bóng. Từ một ngàn năm trước thì khu rừng này thậm chí đã già nua lắm rồi và mụ cũng vậy. Cuộc sống hằng ngày của mụ tràn đầy tiếng chim và tiếng dế gáy. Mụ say sưa chè chén trong ánh trăng sáng bóng như sáp và trôi trên những dòng nước mềm mại, mát rượi của những kênh rạch. Mụ hay thiếp đi trong giấc ngủ ngày trên những tấm lưng rộng của đàn cá sấu đang thả nổi như những khúc gỗ trên những nhánh sông bốc mùi hôi mốc. Đặc biệt là trên lưng của một con cá sấu, con lớn nhất trong đám.
“Bà chị,” nó kêu mụ. “Chào cậu em,” mụ đáp lại. Hai con thú sống được ở cả hai môi trường dưới nước và trên cạn.
Chúng cùng nhau nằm duỗi dài trên đôi bờ ngập nắng của con sông nhánh Bayou Tartine và cùng ngủ gà gật trong những buổi trưa uể oải. Con cá sấu thường mang đến cho mụ một con cá mặn chát và đến lượt mình, mụ cũng tặng lại nó một con thỏ rừng đầm lầy hay một con cáo.
“Em cảm ơn bà chị,” nó thường nói thế và thán phục những chiếc vảy lung linh của mụ.
Và mụ, mụ cũng cảm ơn nó và chú ý đến đôi mắt vàng láp lánh của nó.
Thế nhưng mặc cho tình cảm quý mến mụ dành cho con cá sấu chúa, mụ vẫn mong mỏi có được một con thú có hình dạng giống mụ, một đồng loại. Ngay tại đây trong cánh rừng đầm lầy này, có hàng triệu con rắn, cả rắn độc lẫn rắn lành. Nhưng chẳng có rắn nào có cùng nguồn gốc dòng giống xa xưa với mụ, một lamia khác.
Ôi chao, loài lamia, sự pha trộn giữa loài rắn và loài người.
Dòng máu chảy trong cơ thể vừa lạnh lại vừa nóng.
Rắn.
Người.
Ssssịtttt.
Đúng vậy, loài người đã từng sống trong khu rừng này một ngàn năm trước đây, những con người được gọi là người Caddo. Grandmother đã từng thấy họ trong những làng mạc dọc theo con sông lang thang. Mụ đã từng trông thấy họ tụ tập bên mép nước, lắng nghe họ hát lên những khúc ca, nhìn họ nhảy múa những vũ điệu của họ và trông giữ bọn trẻ con.
Những con người.
Grandmother có biết về loài người.
Chẳng phải mụ đã từng yêu thương một hậu duệ của Adam đó sao? Chẳng phải mụ đã từng có lần lột bỏ lớp vảy sáng loáng, đen bóng đến nỗi ngả sang màu xanh thẫm và mặc vào lớp da người của chính mụ, nhẵn mượt và mềm mại? Chẳng phải mụ đã trao con tim rộng mở và khoan dung của mụ cho người đàn ông đó sao? Đã một lần?
Kí ức của rắn thì rất dai dẳng, và Grandmother luôn hồi tưởng câu chuyện tình đó. Nhớ lần hai cánh tay mụ ôm choàng lấy người tình yêu mến của mụ, nhớ lại giọng nói của chàng tuôn chảy vào tai mụ, nhớ lại bàn tay chàng chạm vào lưng mụ. Chẳng phải mụ đã yêu chàng nhiều đến nỗi mụ đã rời bỏ giasống trong nước của mụ, những người anh chị em họ nhà rắn, những sinh vật sống trong lòng biển ấm áp và lung linh sáng bạc đó sao? Chẳng phải vậy sao?
Và chẳng phải là chàng đã phản bội mụ sao? Chẳng phải là đôi tay chàng đã ôm choàng một người khác rồi sao? Ssssịttt!!! Mụ hãy còn nhớ rõ điều ấy.
Nọc độc dâng lên trong miệng mụ mỗi khi nghĩ về điều đó. Mụ đã sống trong thế giới con người và chỉ tìm thấy ở đó toàn những điều đau đớn khổ sở. Vì vậy mà mụ lại chui vào lớp vảy đẹp đẽ của mình và trườn vào lòng biển Aegean ấm áp, rời bỏ mãi mãi con người bội bạc và đồng loại của hắn. Trong hàng ngàn năm mụ sống dưới nước, luôn lẩn tránh những bờ biển châu Phi và Majorca, những bãi biển Baja tràn đầy ánh nắng, những ngọn núi đá ở Newfoundland và xứ Wales và những bãi cát đen tuyền - những hòn đảo Thái Bình Dương. Mụ luôn ở trong lòng biển sâu và xanh thẳm.
Có một quy luật thế này: Một khi mà một sinh vật có phép thuật quay trở lại lốt thủ vật của nó thì nó sẽ không thể quay trở lại làm người. Với Grandmother thì quy luật này cũng ổn. Mụ luôn sẵn sàng chọn lựa những người anh em họ bò sát hơn là con người. Mụ sẽ ở mãi trong bộ tộc của những con rắn hổ mang sống trong nước, nổi tiếng vì những cái hàm như những bẫy bằng thép của chúng.
Nhiều thế kỉ sau đó, khi đang xoay tròn người trong bình mụ nhớ đến một người đàn ông khác. Một người đàn ông với những chiếc lông chim màu đồng cài trên tóc. Nhớ lại hắn đã đánh cắp con gái của mụ thế nào. Đôi mắt mụ lóe sáng trong bóng tối thù hằn.
Nọc độc lại đọng thành vũng trong hốc miệng trắng như bông của mụ.
Seeẽ sơơơớm thooôi!!!