TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 754 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09 (Phần 2)
Giờ thì đúng là quá đáng sợ rồi. Sau khi nghe những gì anh nói, một cảm giác hãi hùng chạy dọc khắp cơ thể cô. “Vậy còn thôi thì sao? Có khi nào bọn họ cho rằng tôi là một mối đe dọa không?”
Gương mặt anh đanh hẳn lại, lạnh lùng như thể vừa gặp phải một tảng đá chắn ngang đường, anh quay sang phía cô, mặt đối mặt. “Nếu cô dám tiết lộ bí mật, một trong số các cận vệ sẽ tiêu diệt cô.”
Cô nuốt ực một cái. “Nghe không dễ chịu chút nào nhỉ.”
“Tất nhiên là không rồi. Công việc của chúng tôi rất nghiêm túc. Kẻ Săn Đêm là những người đứng giữa thế giới loài người và sự nô lệ hay tuyệt chủng. Nếu không có họ, bọn Apollites và Daimon có thể đã thống trị chúng ta từ lâu rồi.”
Kyrian nằm trên giường, cố ngủ nhưng Amanda cứ mãi vấn vương trong tâm trí anh. Cô đang đứng trước phần còn lại của ngôi nhà. Anh biết điều đó. Anh có thể cảm thấy nước mắt, nỗi tuyệt vọng và cơn giận dữ của cô gái.
Và anh cũng vì cô mà đau đớn.
Anh ước gì có thể ở ngay cạnh bên cô. An ủi cô. Chưa bao giờ việc không thể đối diện với ánh sáng ban ngày lại khiến anh cảm thấy khó chịu như thế này. Nếu anh không phải là một Kẻ Săn Đêm, anh đã có thể ở ngay bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô, ủng hộ cô.
Anh nhắm mắt, hít thở thật sâu, cố tìm mọi cách để ngăn chặn cơn đau đang xâm chiếm. Trong cơn thịnh nộ, anh đã chọn con đường này. Giờ thì không có cách nào có thể thoát ra được nữa. Artemis đã thiết lập một sự phòng thủ quá kiên cố lên trên quân đội của mình, và xây một bức tường thành quá cao, cho đến giờ, Kyrian mới chỉ biết được có ba người có thể lấy lại được linh hồn đã mất.
Tất cả những người còn lại đều đã chết trong nỗ lực đoạt lại linhho62n.
“Mà mình cần có linh hồn để làm quái gì cơ chứ?” anh mở mắt nhìn chằm chằm lên cái vòm màu nâu vàng của chiếc giường rộng lớn. “Linh hồn chỉ khiến con người trở nên yếu đuối mà thôi.”
Cuộc sống của anh còn nhiều việc phải làm. Anh vẫn còn có mục đích khác cho cuộc sống của mình.
Nhưng nếu vậy thì sao anh lại đau đớn trong tuyệt vọng vì muốn có được Amanda?
Đó là cảm thụ mà anh không hề có trong suốt mấy trăm năm nay. Trong cuộc đời mình, chỉ duy nhất một lần anh có thứ cảm giác đó, và chính vì nó mà anh đã phản bội lại tất cả những người thật lòng yêu thương mình.
“Ta sẽ không trở nên yếu đuối lần nữa đâu,” anh thì thầm. Anh biết Amanda không hề có ý định làm tổn thương anh. Chỉ là anh đang tự sợ hãi, con tim một khi đã trao ra, anh sẽ không có cách nào có thể thu hồi nó được. Đó là bản chất thật sự con người anh. Anh tự mình lo sợ, cho nên, tránh cô ấy càng xa càng tốt.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà bị thiêu hủy hoàn toàn, bọn họ ghé ngang qua nhà mẹ Amanda, sau đó, Nick lái xe đưa cô đến trái tim của French Quarter, anh đỗ xe gần đường Chartres. Cả hai đi bộ băng qua phố xá nhộn nhịp, băng qua khu trung tâm mua sắm, đến một cửa hàng búp bê tên Dream Dolls and Accessories.
Amanda nhướng mày. Họ đang đến một cửa hiệu bán búp bê sao? Cái này hơi lạ à nha.
“Chúng ta làm gì ở đây?” cô hỏi khi anh mở cửa mời cô bước vào trong.
“Chúng ta đến gặp người làm búp bê.”
OK, đúng là một câu hỏi ngu ngốc…
Cô hoài nghi nhìn Nick. “Anh biết không, tôi không nghĩ là người ta có thể làm một con búp bê bằng đúng kích cỡ con người đâu.”
--------------
Chương này đặc biệt cám ơn bạn chuột yume đã dịch giúp bạn lav đoạn câu đố. Thiệt tình là đọc đoạn dịch đó xong thấy trình dịch của mình xứng đem đi ném đá.
Hy vọng tối nay có thể post luôn phần cuối chương 9, đúng là có ment là có động lực ngay
Anh khịt mũi nhìn, cô vội bước nhanh vào bên trong tiệm, còn anh đi sát ngay phía sau lưng. “Tôi đâu có tìm búp bê Barbie làm gì, mà chuyến này cũng không phải vì tôi mà đến đây đâu. Tôi đến làm chút việc choKyrian.”
Giờ thì cô thật sự lo lắng rồi đây. “Có chuyện gì sao?”
Anh chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ luống tuổi đang ngồi làm việc cạnh cửa nhìn lên, nhìn Amanda dò hỏi. Amanda lập tức chú ý vào người phụ nữ đó, trên tay bà là một con búp bê đang được sơn dở dang phần mặt.
Người phụ nữ đội một chiếc mũ sắt kỳ lạ trên đầu, có một cái đèn gắn ngay phía trước, và một miếng kính chắn sáng nằm ngay trước mắt. Cái nón phủ kín mái tóc bạc trắng, được búi chặt thành một búi to sau gáy. Đôi mắt già nua, nâu nhạt sáng lấp lánh và rất thân thiện.
“Nicky bé nhỏ,” cô nói bằng giọng nói trìu mến của một người mẹ. Làn gió nào thổi con đến đây và còn có cả một vị khách xinh đẹp đế nhường này nữa chứ. Ta dám cá đây là lần đầu tiên thấy con đi với con gái đó.” Bà khoát tay về phía anh, trên tay vẫn còn cầm chắc cây cọ sơn. “Nhưng rất xứng đáng bỏ công chờ đợi. Cô bé trông mới đáng yêu làm sao, không phải ý ta nói về vẻ bề ngoài đâu, con hiểu ý ta chứ?”
Nick đưa tay lên vò tóc, ngượng nghịu nhìn Amanda.
“Liza đáng yêu của cháu,” anh nói to, nhoẻn miệng cười đầy quyến rũ. “Chẳng lẽ cháu đến thăm cô cũng cần có lý do sao?”
Bà bật cười. “Có thể ta đã già, Nicholas Gautier, nhưng ta chưa đế nỗi ngốc lắm đâu.” Bà vỗ vỗ trán, khiến cái mũ hơi trệch sang bên. “Cái mũi già cả của bà già này vẫn còn đánh hơi được đó, cả mấy năm nay cháu có thèm ghé thăm bà già này được lần nào đâu. Giờ thì lại đến đây nói cho ta biết cháu cần gì”
Nick đến bên, thì thầm vào tai bà, đến lúc đó cô mới nhận ra Liza gần như là điếc đặc. Nick đã nói xong mục đích anh đến đây, anh nói to đến nỗi Amanda nghe rõ ràng từng chữ một.
Thậm chí cô còn nghe rõ anh nói cần có thuốc nổ.
“Bác nhớ nha, Kyrian muốn nó giống hệt cái của Talon đó.”
“Ta nghe rồi, Nicky.” Liza nói. “Cháu tưởng ta điếc chắc?” Bà nháy mắt nhìn Amanda.
“Khi nào cháu có thể đến lấy?”
Liza mím môi. “Một hai ngày nữa, được chứ?” Bà cầm con búp bê trên tay. “Barbie không thích Kẻ Săn Đêm chút nào.”
Nick bật cười. “Được thôi, Liza, cám ơn bác.”
Khi cả hai bước ra cửa, Liza kêu họ lại. “Cô biết không,” bà lảo đảo đi đến chỗ Amanda, người phụ nữa già cao chưa đến 5 feets. Bà vỗ vỗ lên tay Amanda. “Cháu có một cái nhìn thánh thiện, như một thiên thần nhỏ vậy.”
Amanda mỉm cười cảm kích. “Cám ơn bác.”
Liza buộc chặt lại búi tóc, bước đến bên chiếc kệ kê cạnh cửa ra vào. Bà kiễng chân với tay lấy con búp bê Barbie đặt trên kệ xuống. Làn da trắng muôt, mái tóc đen dài uốn cong mềm mại, đôi cánh thiên thần mỏng manh nổi bật trên chiếc áo choàng trắng tinh có đính những hạt cườm.
Chưa bao giờ Amanda nhìn thấy thứ gì xinh đẹp và tinh tế nhường ấy.
Liza đưa con búp bê cho cô. “Tên nó là Starla. Ta vẽ gương mặt của nó mô phỏng theo gương mặt của một người phụ nữ thường đến đây.” Bà kề con búp bê sát tai mình như thể lắng nghe tiếng nó thì thầm to nhỏ. Bà gật đầu, trao con búp bê cho Amanda. “Nó bảo nó muốn về nhà cùng với cháu.”
Amanda há hốc mồm ngạc nhiên. Nhất là khi cô nhìn thấy bảng giá bốn trăm đô đính trên con búp bê. “Cám ơn bác, Liza, nhưng cháu không thể nhận nó,” cô nói, cố trả lại con búp bê cho bà.
Liza vẫy vẫy tay từ chối. “Cứ nhận đi, là của cháu đó. Cháu có một thiên thần bảo hộ.”
“Nhưng-“
“Được rồi,” Nick bước ra phía cửa, hạ giọng nói. “Nếu cô cứ từ chối thì bác ấy sẽ thấy tổn thương lắm đó. Bác ấy rất thích tặng người khác quà.”
Amanda ôm chầm lấy người phụ nữ lớn tuổi. “Cám ơn, Liza. Cháu sẽ bảo quản nó cẩn thận.”
Họ bước ra gần đến cửa thì Liza đứng lại, bà lấy lại con búp bê nói.”Ta quên mất. Starla rất đặc biệt.” Liza kéo hai chân con búp bê sát lại gần nhau, rồi sửa cho cái đầu nó hơi cúi xuống.
Một mũi dao dài độ tám phân, mỏng như đầu bút chì bật ra khỏi chân nó.
“Để dành cho bọn Daimon,” Liza tuyên bố, chầm chậm kéo đầu con búp bê thẳng lên cho đến khi mũi dao hoàn toàn biến mất. “Vẻ đẹp chỉ có thể trở thành hoàn mỹ khi nó có tính sát thương.”
Được rồi, đầu óc Amanda chầm chậm xoay chuyển, cô không biết phải xử sự thế nào trong tình huống này.
Liza trả lại con búp bê cho cô, vỗ nhẹ vào cánh tay cô gái. “Hai người cẩn thận đó.”
“Chúng cháu sẽ cẩn thận,” Nick trả lời, lần này, cả hai thật sự đã bước ra khỏi tiệm.
Amanda nhìn chằm chằm con búp bê nằm trên tay, cảm thấy hoang mang.
Suốt quãng đường bước ra xe, Nick cứ cười suốt.
“Liza cũng là một cận vệ, đúng không?” Amanda hỏi khi bước vào chiếc Jag, cẩn thận đặt con búp bê lên đùi.
“Đúng vậy nhưng bà ấy đã về hưu rồi. Bà ấy vừa là một cận vệ, vừa là một nữ tu trong suốt ba mươi lăm năm cho Xander, nhưng giờ thì mọi quan tâm của bà đều dành cho Brynna.”
“Có phải Liza đã chế đôi giày của Kyrian không?”
Anh nổ máy, lắc đầu bảo. “Có một Kẻ Săn Đêm chuyên tạo vũ khí. Kiếm, ủng và mấy thứ tương tự. Liza chỉ chế những thứ vũ khí nho nhỏ thôi. Bà ấy cũng như một nhà nghệ thuật thiết kế trang sức và các thứ vô thưởng vô phạt chết người.”
Amanda thở mạnh. “Các anh thật đáng sợ mà.”
Anh bật cười nghe lời nhận xét đó, rồi nhìn đồng hồ đeo tay. “Ba giờ rồi. Còn phải đến chỗ Talon nữa, tôi phải đưa cô về trước khi trời tối. Vậy là chúng ta phải khẩn trương thôi.”
“Được rồi.”
Bọn họ lái xe thêm khoảng bốn mươi phút nữa, ra khỏi thành phố, đi về phía bờ sông.
Xe tiến vào một con đường đất quanh co, kéo dài, đến cuối đường, xe dừng trước một nhà kho hoặc ít nhất được thiết kế theo kiểu một cái nhà kho. Nếu không phải cái ổ khóa còn mới, chắc rằng cô sẽ không thể tin nổi lại có người sống ở nơi này cả mấy trăm năm nay. À, một dấu hiệu nữa của sự sống là hộp thư đứng ngay trước nhà. Thùng thư màu đen, chằng chịt những nhánh gai bằng bạc.
“Talon là một người kỳ quặc,” Nick nói khi bắt gặp ánh mắt cô đang dán lên cái thùng thư. “Anh ấy nghĩ cột chặt cái thùng thư như thế là một ý tưởng thú vị.”
Nick mở cửa garage bằng một cái remote đặt trên xe. Cô thở hổn hển khi Nick cho xe vào garage rồi đỗ lại.
Bên trong nhà kho có một cái cũi bằng gạch và thép nhốt một con rắn, một bộ sưu tập năm chiếc Harley Davidsons, một chiếc thuyền nhỏ neo ở phía cuối ngay kế bên một cái đầm lầy.
“Wow,” cô bị chấn động mạnh khi nhìn thấy một chiếc Harley nằm cách xa mấy chiếc xe còn lại. Thân xe đen tuyền, kiểu dáng thì khỏi chê, trông nó càng lung linh trong cái ánh sáng mờ mờ bên trong garaga. Đúng là một niềm tự hào của chủ nhân, cô nhớ hình như đêm đó Talon cũng đã lái chiếc xe này.
Nick không thèm đế ý đến xe hơi hay motor gì cả, anh tiến thẳng đến chỗ chiếc thuyền.
“Talon ở tận đây sao?” cô chạy theo anh đến chỗ chiếc thuyền, trên khoang trống rỗng và ngay lập tức cô nhận ra, ở đây rộng đến nỗi người ta có thể cho thêm một chiếc tàu ngay cạnh chiếc hiện tại.
Anh giúp cô bước lên thuyền rồi mở cửa garage, để chiếc thuyền tiến sâu vào vùng đầm lầy. “Đúng vậy, anh ấy là một người Celt cổ đại nên anh ấy rất thích thiên nhiên, cho dù đôi khi cái thiên nhiên đó thiệt là đáng sợ.”
Amanda nhướng mày. “Anh ấy thật sự là một người Celt cổ đại sao?”
“Đúng vậy, người của thế kỷ thứ năm hay sáu gì đó. Anh ấy từng là một thủ lĩnh của một bộ lạc. Cha anh ấy là một trong những tu sĩ đứng đầu bộ lạc đó, mẹ của anh ấy chính là thủ lĩnh tiền nhiệm trước khi anh ấy nhậm chức.”
“Thật sao?”
Anh gật đầu, tháo dây neo, nhảy vào trong thuyền. Sau khi thấy cô ngồi ngay ngắn, đàng hoàng, anh mới mở máy.
“Sao anh ấy lại trở thành Kẻ Săn Đêm?” cô hét to trong tiếng động cơ gầm rú.
“Gia tộc của anh ấy đã phản bội,” Nick nói, bẻ bánh lái tiến thẳng vào vùng đầm lầy. “Bọn họ nói cần có máu của anh ấy để cứu ai đó. Hoặc là máu của anh ấy, hoặc là em gái anh ấy. Anh ấy đồng ý, nhưng ngay khi trói được anh, bọn chúng đã giết chết người em gái ngay trước mắt anh. Anh ấy như phát điên lên được, nhưng cơ thể đã bị bọn chúng trói lại nên anh chẳng thể làm gì để cứu em gái mình. Sau đó bọn chúng quay sang giết anh ấy và anh ấy đã lập một lời thề sẽ trả thù tất cả bọn họ.”
Trời ạ, chẳng lẽ không một ai trong số họ lại có một cuộc đời hạnh phúc sao?
“Sau đó anh ấy có giết hết tất cả người trong gia tộc mình không?” cô hỏi.
“Chắc là có.”
Amanda im lặng suy ngẫm về điều vừa nghe. Talon đáng thương. Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào nếu phải chứng kiến một trong số các bà chị thương yêu của mình bị giết chết ngay trước mắt mình. Có thể đôi khi họ khiến cô thấy phiền chết được, nhưng với cô, họ chính là cả thế giới này, và nếu có ai dám làm tổn thương họ, cô sẽ giết chết kẻ đó.
Cảm giác khủng khiếp mà anh ta đã trải qua hẳn sẽ đeo đẳng theo anh suốt cả cuộc đời.
Nick tiến vào sâu hơn vùng đầm lầy cho đến khi họ trông thấy một cabi nhỏ xíu xiu. Cô đoán có lẽ nó chỉ khoản độ hai trăm mét vuông. Trông bên ngoài thì nó tàn tạ khủng khiếp, tình trạng thậm chí còn tệ hơn cả cái nhà kho lúc nãy. Những thanh gỗ thô ráp đã bị ánh mặt trời làm cho xỉn màu, chuyển dần sang xám, tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nó đổ sụm.
Khi đến gần, cô nhìn thấy có một cầu cảng ngay cạnh cabin, ở đó đã neo sẵn một chiếc thuyền khác và hai cái máy phát điện cỡ lớn.
“Nếu có bão thì phải làm sao?”cô hỏi khi Nick tắt máy.
“Không bao giờ. Một trong những khả năng của Talon là điều khiển thời tiết, cho nên chuyện mưa bão cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhưng cũng có thể nơi này sẽ bị nổ banh ta long nếu bão kéo đến vào ban ngày, khi mà anh ấy đang ngủ và không cảm nhận được sự biến đổi của thời tiết. Trong trường hợp đó thì anh ta chắc chắn sẽ thành bánh mì nướng.”
“Có phải bọn họ đều thích cảm giác nguy hiểm đúng không?”
Anh bật cười. “Có lẽ là do bản chất là thế. Tán tỉnh với thảm họa là nhu cầu tối thiểu.”
Nick nhảy ra khỏi thuyền và yêu cầu cô cứ ngồi yên chỗ đó. Anh cẩn thận đi dọc theo lối đi hẹp, cũ kỹ nối giữa cầu cảnh và cửa cabin, rồi ra hiệu cô đi theo mình.
“Lùi lại, Beth,” anh quát lên khi một con cá sấu đang tiến về phía Amanda.
Amanda cũng nhảy trở lại thuyền.
“Ổn rồi,” Nick cam đoan. “Bọn chúng có trách nhiệm bảo vệ Talon vào ban ngày. Chỉ cần cô đi với tôi, bọn chúng sẽ trở thành vô hại hoàn toàn.”
“Anh chắc chứ?”, cô nói, miễn cưỡng nhảy ra khỏi thuyền lần nữa.
Bốn con cá sấu khổng lồ hung tợn hằn học nhìn cô rồi chầm chạp bơi theo sau lưng cô cho tới tận cửa.
Cổ họng Amanda thắt lại trong nỗi sợ hãi khi con cá sấu lớn nhất trườn lên cầu cảng ngay sát bên cạnh họ, quất quất cái đuôi.
Nó rít lên.
“Im đi, Beth,” Nick quát. “Nếu không tao sẽ đóng gói mày đó.” Rồi Nick gõ gõ lên cánh cửa cũ kỹ.
“Chưa tới tối mà, Nick,” giọng nói khàn đặc của Talon vang lên từ bên trong, cô ngạc nhiên không biết làm sao anh ta lại biết được là bọn họ. “Cậu muốn gì?”
“Tôi muốn mượn Srad của anh cho Kyrian trước khi trời tối.”
Amanda nghe thấy tiếng động phía bên kia cánh cửa. Vài giây sau, cô nghe tiếng ổ khóa lích kích và rồi cánh cửa hé mở. Nick mở rộng cửa, bước vào trong.
Cô căng mắt cố nhìn trong bóng tối nhưng không thể thấy được gì cho tới khi Nick bật cái đèn bàn lên.
Amanda như hóa đá khi trông thấy quang cảnh bên trong. Tường được sơn màu đen, và căn phòng trông không khác gì phòng điểu khiển trong quân đội. Khắp nơi toàn là máy vi tính và mấy thứ thiết bị điện. Rõ ràng vẻ bên ngoài cũng như hoàn cảnh xung quanh của nơi này đã lừa phỉnh hoàn toàn vị chủ nhân đích thực, anh ta chính là một con ma công nghệ.
Khi nhìn thấy Talon, cô há hốc mồm kinh ngạc tuyệt đối. Người đàn ông trước mặt trần như nhộng.
Cô nhìn chằm chằm vào cái cơ thể hoàn hảo được phủ kín bằng những hình xăm kỳ lạ đen đỏ lẫn lộn của người Celtic, phía trái, đằng trước, sau lưng, kéo dọc xuống tận cánh tay trái. Đó là hình một cái đầu rồng to lớn đang xé toạc cái thứ ánh sáng nhạt nhòa. Nhưng cho dù anh ta trông đúng là cực kỳ điển trai, cô lại không hề thấy rung động chút nào.
Cô chiêm ngưỡng hình xăm trên cơ thể hoàn mỹ đó, nhưng anh không thể khiến trái tim cô đập rộn ràng như khi cô nhìn thấy Kyrian.
Thậm chí cũng không hề có chút ham muốn tình dục nào với anh.
Cái việc anh phô bày cơ thể hoàn toàn không ảnh hưởng tí ti nào đến cô.
Nick nhìn cố chế giễu. “Tôi phải cảnh báo cô một điều là những chiến binh cổ xưa hoàn toàn không có chút khái niệm nào về việc khỏa thân thế này đâu. Quần áo là một thứ vắt lên người mà bọn họ buộc phải mặc.” Anh nhìn Talon. “Celt, mặc đồ vào đi nếu không anh sẽ làm cô ta phát hoảng lên đó.”
Talon gầm gừ. “Tại sao? Tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Muốn lấy gì thì lấy rồi đóng cửa lại.” Anh bước về phía tấm nệm đặt ở góc phòng, nhìn Amanda thèm thuồng. “Tất nhiên, nếu cậu muốn để Amanda lại, tôi sẽ cố thức một lát và tỏ ra lịch sự.”
Nick giễu. “Chết tiệt, Talon, bộ không có một người phụ nữ trong một giờ anh cũng không thể chịu nổi sao?”
“Một thì không sao. Hai hay ba người cũng được mà.” Talon nằm lại xuống cái đệm màu đen. Anh cuộn người nằm nghiêng, nhắm mắt lại.
Điện thoại réo vang. Talon chửi thể một tiếng, trở mình nghe điện thoại trong khi Nick đến kho vũ khí và chọn hai con dao găm mũi tròn trông đầy sát khí.
“Wulf, tớ vẫn chưa tỉnh ngủ mà,” Talon gầm gừ. “Và tớ cũng đếch thèm quan tâm, nhưng sao tự dưng lại hỏi về Hy Lạp cổ đại vậy? Tớ có sống ở đó không hả? Tất nhiên là không rồi … Không biết… không quan tâm…. Đợi chút.” Anh quay người nhìn Nick. “Nick, có bao giờ cậu nghe nói tới nghi lễ Pollux chưa?”
Nick nhìn anh, “Cái đó thì anh phải hỏi Kyrian hay mấy người Hy Lạp chứ.”
“Nghe thấy chưa?” Talon im lặng lắng nghe đầu dây bên kia, rồi đưa máy cho Nick. “Ash đang đi dạo, Brax, Jayce và Kyros thì MIA, còn Kyrian thì không nghe máy. Wulf nói chuyện này quan trọng lắm.”
Tin này khiến cả hai chấn động.
Talon hỏi người bên kia đầu dây. “Cậu gọi Kyrian là khi nào?”
Nick mở điện thoại bấm số.
“Có thể anh ấy đang tắm,” Amanda gợi ý.
Nick lắc đầu. “Dù vậy thì Rosa cũng sẽ nghe máy.”
Sau vài phút, Nick tắt điện thoại. “Có chuyện rồi.”
------------
Kyrian, đừng có chuyện gì nha....
Night pleasure (18+) Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon