Số lần đọc/download: 968 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:41:59 +0700
Chương 21
Hoạ Mi đang ngồi trong lớp tán chuyện rôm rả với Thuỷ Tiên và Thành Trung thì cô chủ nhiệm bước vào lớp.
Cô ngồi yên lặng trên bục giảng đưa mắt quan sát xung quanh lớp một hồi. Sau đó cô nhíu mày nói.
- Trải qua kỳ kiểm tra đầu năm tuần vừa rồi. Cô thấy phần lớn các em làm bài rất tốt, có nhiều em làm bài với số điểm dường như tất cả đều đạt điểm tuyệt đối. Nhận được sự khen ngợi và đánh giá cao của hội đồng giảng dậy của nhà trường. Nhưng cũng có những bạn làm bài không được tốt lắm chỉ đạt mức trên trung bình, tuy nhiên cô đánh giá cao sự cố gắng hết mức có thể của các em. Qua đợt kiểm tra này cô mong các em sẽ cố gắng để đạt kết quả tốt hơn nữa.
- Nhưng cô cũng cảm thấy rất buồn, vì trong đợt kiểm tra vừa rồi. Cả khối lớp 10 thì riêng lớp 10C của chúng ta là có duy nhất một bạn làm bài kiểm tra rất không tốt. Các bài kiểm tra liên tục đạt điểm dưới 5, thậm chí có bài được 0 điểm - Tức là bạn ấy "bất cần đời" đến mức sẵn sàng nộp giấy trắng luôn. Điều này đã khiến cho các thầy cô giáo bộ môn cũng như chính bản thân cô cảm thấy hết sức bất ngờ. Nếu bạn ấy làm bài kiểm tra kém như vậy, sao có thể thi đỗ vào được trường này chứ. Vì vậy trước cả lớp cô muốn bạn ấy giải thích vì sao lại hành động như vậy?
Cô giáo nói một hồi rồi im lặng trầm ngâm, khuôn mặt thoáng chút buồn rầu. Học sinh do mình chủ nhiệm làm bài không tốt vì lý do gì mà mình cũng không biết, cô cảm thấy rất buồn. Còn học sinh trong lớp thì quay sang nhìn nhau xôn xao, tò mò không biết người bạn "bất cần đời" đó là ai. Bạn ấy học hành như vậy không sợ bị nhà trường đuổi học sao?
- Hoạ Mi, em có gì để giải thích không? Cô thật sự muốn biết lý do vì sao em lại hành động như vậy?
Sau một hồi trầm ngâm, suy tư, cân nhắc cuối cùng cô nhìn thẳng về phía chỗ Hoạ Mi đang cúi gằm mặt nhìn xuống dưới mặt bàn.
- Dạ, em...
Nghe cô giáo bất ngờ gọi đến tên mình, Hoạ Mi chột dạ, sắc mặt tái mép nhợt nhạt. Vội vàng đứng dậy, nhìn cô ấp úng nói không nên lời. Biết nói sao đây, chẳng nhẽ nói là do hôm ấy buồn chuyện cha mình nên mới không có tâm trí làm bài à? Nói thế liệu cô có tin không? Mà chuyện cha mình nằm viện là do lỗi tại mình, bây giờ mình lại dựa vào đó để trốn tránh trách nhiệm liệu mình có còn là một người tử tế, có lòng tự trọng nữa không? Suy nghĩ quá nhiều, khiến nhỏ không biết nên phải trả lời thế nào, đành cứ cúi mặt nhìn xuống dưới chân. Đếm đủ mười ngón không thiếu, lại đếm lại từ đầu...
- Thôi, nếu em đã không muốn nói lý do cô cũng không ép. Bây giờ cô chỉ muốn hỏi cảm nhận của em thế nào khi biết mình đạt điểm kém nhất lớp...?
Cô nhìn xoáy vào nhỏ, thấy nhỏ lúng túng, gượng gạo, vò tay, cúi đầu. Cô cũng tâm lý không miễn cưỡng hỏi rõ nữa...
- Dạ, cảm nghĩ của em lúc đó chỉ có một câu duy nhất đã diễn tả được toàn bộ. Đúng là giống như cái câu của các cụ thời xưa hay nói "Ghét của nào trời trao của ấy". Hic. Bây giờ thì em đã hiểu hơn về hàm ý sâu xa của nó rồi, và cảm thấy quả rất chính xác...
Hoạ Mi ngẩng đầu ngước nhìn cô, mặt buồn rầu như chiếc bánh thiu. Nhìn cô thở dài nói một câu hết sức "chuối". Khiến cô và cả lớp phải bật cười. Thành Trung quay đầu nhìn cô, cười nháy mắt, giơ ngón tay cái lên ra hiệu ngỏ ý "Cậu được đấy".
- Em đúng là lắm lý do to hơn lý trấu, nhưng cô hi vọng sau đợt kiểm tra này em sẽ rút kinh nghiệm. Cố gắng học hành nghiêm túc để làm bài tốt hơn, nếu cứ tiếp tục học hành kiểu đó em hãy chuẩn bị tinh thần mời phụ huynh lên gặp thầy hiệu trưởng uống nước trà đi. Cô nói vậy em hiểu rồi chứ...?
Cô nhíu mày nhìn về phía nhỏ "phun châu nhả ngọc" từng câu từng chữ rất nghiêm khắc dù cô nói rất nhẹ nhàng, truyền cảm. Không hiểu sao nhỏ vẫn cảm thấy lạnh người.
- Dạ, thưa cô em biết rồi...
Nhỏ nhìn cô bối rối thoáng chút lo sợ, lí nhí như gà mắc tóc nói...
- Cô hi vong em sẽ không tiếp tục khiến cô và các bạn phải thất vọng. Bởi một phần kết quả không tốt của em sẽ làm ảnh hưởng rất lớn tới thành tích học tập và thi đua của lớp. Công sức cố gắng của cô và các bạn sẽ vì em mà đổ xuống sông, xuống bể. Em đang sống trong một tập thể lớp nên em cần phải có trách nhiệm về những việc làm của mình. Đừng để ảnh hưởng đến người khác...
Cô nói xong, không nói thêm câu nào nữa. Lặng lẽ lấy giáo án trong cặp ra tiếp tục công việc giảng dậy của mình.
- Sao làm bài điểm kém vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
Thuỷ Tiên quay sang khẽ đánh động vào tay nhỏ, lo lắng hỏi.
- Không sao đâu? Tại hôm ấy hơi mệt thôi.
Hoạ Mi mệt mỏi lắc đầu.
- Haizz, nếu mày không muốn nói thì thôi vậy. Chuyện này qua rồi đừng nhắc lại làm chi, nhớ dai làm gì cho nó buồn ra. Lát về tụi mình đi ăn gì giải xui đi.
Thuỷ Tiên gượng cười, an ủi nhỏ. Không muốn tiếp tục truy hỏi cái vấn đề buồn bã đó nữa. Nếu muốn nói nó sẽ tự nói thôi, không thì cho dù có dùng xà beng cạy miệng nó cũng chẳng há miệng đâu...
- Uh, vậy cũng được. Hì
Nhỏ cố bày khuôn mặt tươi cười trả lời, nhưng tận sâu trong lòng nhỏ cảm thất rất buồn. Haizz.
2h chiều ngày hôm đó...
Ring...ring...ring...
Tiếng chuông cửa, vang lên hồi lâu mà Hoạ Mi hoàn toàn không hề hay biết.
Cô nàng còn đang ngồi múa ngón tay trên bàn phím chơi Audition trong phòng ngủ, đúng đến màn nhảy đôi ở hồi gay cấn, hấp dẫn. Thì bỗng thấy màn hình điện thoại sáng lấp lánh, khiến nhỏ rất khó chịu. Bỏ đấy thì đội mình thua, không bỏ thì màn hình cứ sáng nhấp nháy không ngừng như thúc giục nhỏ phải nhanh chóng bắt máy ngay lập tức. Nhưng nhỏ ham chơi quá, nghĩ thế nào lại mặc kệ cứ đeo tai nghe nhạc chơi tiếp...
Đến khi điện thoại dừng rồi lại tiếp tục nhấp nháy lần thứ 10 nhỏ mới miễn cưỡng ngó nhìn xuống cái màn hình điện thoại để xem đứa đen nào rảnh rỗi chọc phá nhỏ (Khổ không có việc gì - người ta rảnh đâu mà gọi làm chi).
Trời, thì ra là số điện thoại của mẹ nhỏ. Nhỏ thầm cảm thấy có chút làn khí lạnh chạy dọc suốt sống lưng. Bình thường mẹ nhỏ gọi 3 cuộc mà nhỏ bận không nhấc máy mẹ sẽ không gọi nữa. Đợi nhỏ rảnh gọi lại sau cũng được, không thì nhắn tin...Vậy mà hôm nay gọi tới tận 10 lần. Linh cảm nhỏ cho thấy hình như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với nhỏ đến nơi rồi.
Sợ hãi, vứt tai nghe ra cầm lấy điện thoại áp vào tai hỏi:
- Mẹ, có chuyện gì thế?
Nhỏ gọi mẹ, giọng hốt hoảng nói to...
- Chuyện gì à, hỏi hay thật, mày có biết mẹ bấm chuông cửa sốt ruột chờ mày nãy giờ ở dưới cửa rồi không?
Mẹ nhỏ quát to khiến nhỏ như muốn thủng màng nhĩ luôn.
- Cái...gì cơ? Mẹ đang ở dưới cửa...?
Nhỏ kinh ngạc há hốc miệng hỏi lại...
- Đúng vậy, xuống mở cửa mau. Không thì đừng có trách mẹ...
Mẹ nhỏ quát to, sau đó ngắt máy luôn...
Còn nhỏ thì sốc vô cùng, sao hôm nay mẹ dữ dằn như bàn chằn thế. Lắc mạnh đầu lấy lại sự tỉnh táo, lúc này nhỏ mới chợt nhớ ra. Nhỏ còn chưa dọn dẹp nhà cửa gì á. Lần này mẹ nhỏ lột da nhỏ mất. Hu hu...
Nhỏ đi xuống dưới nhà, vội vàng quét dọn tạm đống rác cho vào chiếc túi li lông đen to đùng. Nhét tạm dưới gầm giường, lén lút cảm thấy khá sợ hãi ra mở cửa cho mẹ nhỏ...
- Mẹ, con mở cửa rồi đây. Hì...
Nhỏ vội vàng mở cửa, cười giả lả đón chào bà mẹ thân yêu của mình. (Mất thời gian quá - chờ bao lâu tưởng nhỏ chết luôn trong đó rồi chứ =.= )
Mặt mẹ nhỏ tối sầm đen lại, nhìn nhỏ đầy tức giận như muốn lọt da nhỏ luôn vậy?
- Mẹ, mẹ sao vậy?
Thấy sắc mặt mẹ nhỏ không được tốt cho lắm, nhưng nhỏ vẫn cứ cố giả nai nhìn mẹ hỏi quan tâm.
- Sao à, mày làm cái trò gì trong đó mà để mẹ với khách quý phải đợi gần nửa tiếng đồng hồ như vậy hả? Con gái con đứa gì mà sao càng ngày càng thấy đổ đốn, tồi tệ kinh khủng thế hả?
Mẹ nhỏ quát to, giận dữ, lúc này bà cảm thấy khá xấu hổ khi có một đứa con gái tồi tệ hết thuốc chữa như vậy. Lại còn để khách quý cũng phải chịu khổ theo, bà thật sự muốn đập đầu vào tường kia chết ngay tức khắc quá. Biết vậy ngày xưa giết chết nó từ khi còn trong trứng nước cho rồi... Thật là quá quắt mà...
Còn nhỏ sau khi nghe mẹ nhắc đến "Khách quý" kinh ngạc, rất tò mò muốn biết là ai mà có vinh dự đến mức khiến mẹ nhỏ phải đích thân đưa tới tận nơi quỷ tha ma bắt này của nhỏ thế nhở? nhìn thẳng ra đằng sau chỗ mẹ đang đứng.
Không nhìn thì thôi, nhìn phát nhỏ há hốc miệng to đến tận mang tai có khi nhét vừa một quả trứng to đùng cỡ nắm tay vào miệng cũng nên. Mắt nhỏ thì trợn lồi to như muốn rớt ra ngoài. Sắc mặt bỗng tái mép như gặp phải quỷ dữ...
- Á...
- Mẹ làm cái trò gì vậy? sao tự nhiên cốc đầu con? Anh ta là ai sao mẹ lại dẫn tới đây.
Nhỏ trừng to mắt nhìn mẹ, cắn môi, sắc mặt ngày càng xấu...
Thấy thái độ kỳ lạ của nhỏ, mẹ nhỏ liền cốc mạnh lên đầu nhỏ một cái rõ đau để nhỏ có thể tỉnh lại...
- Làm gì mà nhìn người ta ghê vậy? Đừng thấy người ta đẹp trai quá mà ngây ngốc, si mê rớt cả dãi, lồi cả con người ra thế chứ?
Mẹ nhỏ nhìn nhỏ mỉm cười giễu...
- Mẹ hôm nay uống lộn thuốc à? Con hỏi mẹ anh ta là ai? Sao lại tới đây? Không phải...?
Nhỏ chỉ nói đến đó liền im bặt, cảm thấy sống lưng lạnh toát, sởn cả da gà lên. Đừng nói anh ta chính là người...mà cha nhỏ...nói muốn tới sống chung với nhỏ nhé...Muốn hại chết nhỏ sao...Không cần, không cần đâu...
- Cậu ta chính là người mà lần trước cha con nói sẽ đến ở chung với con, thay cha mẹ chăm sóc, giúp đỡ con đó. Còn đứng ngu ngơ như người mất hồn ở đó làm gì, mau tới chào cậu ta một tiếng đi.
Mẹ nhỏ không nhanh không chậm khẽ giải thích, nháy mắt ra hiệu nhỏ mau tới chào hỏi đi...
- Sao lại là anh...?
Nhỏ nhìn hắn ta sợ hãi, lẩm bẩm hỏi nhỏ. Vậy mà hắn ta cũng nghe thấy.
- Tôi thì sao...?
Hắn nhìn nhỏ chán ghét, từ trên người hắn toả ra một khí chất lạnh lẽo, khó gần. Khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết cũng lạnh băng không chút cảm xúc. Nói lời lạnh giá như muốn khiến người ta đóng băng. Tay nắm chặt tay một đứa bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, da trắng nõn nà, môi đỏ, má hồng, tóc vàng, mắt xanh. Xinh đẹp, dễ thương hơn cả búp bê khoảng 7, 8 tuổi gì đó.
Bé tý mà đã như vậy rồi lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân cho xem. Mặc váy cong chúa màu trắng tinh, trang trí hoạ tiết cầu kỳ, đi đôi hài màu hồng có chiếc lơ xinh đính ngọc trai. Nhìn cô bé lúc này trông đẹp thuần khiết như một thiên sứ vậy. Nhỏ thầm thở dài không biết cha mẹ hắn đẹp tới mức nào mà sinh ra toàn những người con có vẻ đẹp ngất ngây như vậy...
- Ơ, hai đứa quen nhau à?
Thấy thái độ kỳ lạ của hai đứa, mẹ nhỏ liền nhíu mày hỏi?
- Gì thế? Anh à, anh thực sự quen chị gái xấu xí, luộm thuộm như ma xó này à?
Đứa bé gái ngước nhìn anh, mở đôi mắt đen trong veo to tròn hết nhìn Hoạ Mi lại ngước nhìn anh trai tài năng ngất trời, đẹp như hoa như ngọc của mình. Ngây thơ như con nai tơ hỏi...