Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
aris, nước Pháp – tháng Ba năm 1314.
Jacques de Molay dần dần tỉnh lại. Lần này thì bao lâu? Một tiếng đồng hồ? Hai tiếng? Vị Đại Thủ Lĩnh biết không thể nào lâu hơn thế. Vài tiếng đồng hồ bất tỉnh là một sự xa xỉ mà chúng không bao giờ cho phép.
Khi màn sương tan dần trong tâm trí, cảm giác đau đớn lại dấy lên, và ông lại cố xua chúng ra khỏi tâm trí như thường lệ. Tâm trí là cái gì đó kỳ lạ và đầy quyền năng, và sau bao nhiêu năm bị giam cầm và tra tấn, ông đã biết cách sử dụng tâm trí như một thứ vũ khí. Một thứ vũ khí phòng vệ, nhưng dù sao vẫn là vũ khí, với nó ông có thể chống lại ít nhất vài điều trong số những kẻ thù của ông cố đạt được.
Chúng có thể bẻ gãy thân xác ông, và bọn chúng đã làm như vậy, nhưng tinh thần và tâm trí ông, dù có bị thương tổn, vẫn là của riêng ông.
Niền tin của ông cũng vậy.
Mở mắt ra, vị Đại Thủ lĩnh nhận thấy chẳng có gì thay đổi, dù đã có một sự khác biệt kỳ lạ mà thoạt đầu ông không nhận ra. Các bức tường xà lim vẫn bao phủ một lớ nhờn màu xanh, cái thứ nhờn nhợt này cũng rỉ xuống nền xà lim lởm chởm đá cuội, một cái nền hầu như được làm bằng bụi bặm, máu khô và cứt đái đã bao ngày tích tụ. Có bao nhiêu thứ dơ bẩn trên cơ thể ông đã chảy xuống đó? Chắc là nhiều lắm, ông đoán vậy. Rốt cuộc, ông đã ở đây được... ông tập trung tinh thần. Sáu năm? Hay bảy năm? Khoảng thời gian quá thừa thãi để hủy hoại thân xác ông.
Xương cốt trong người ông đã gãy nát, để rồi được nắn xếp lại một cách thô bạo, rồi lại gãy vỡ. Những khớp chi bị vặn trật ra, những sợi gân đau buốt. Ông biết bàn tay và cánh tay của mình không còn dùng vào việc gì nữa, ông cũng không đi được nữa rồi. Nhưng bọn chúng không thể ngăn chặn tâm trí ông hoạt động. Nó tự do bay nhảy, tự do rời khỏi những ngục tù tăm tối và khốn khổ bên dưới những con đường của thành phố Paris để chu du... bất cứ nơi đâu.
Vậy thì, hôm nay ông sẽ đi đâu nhỉ? Những nông trại cò bay thẳng cánh đến trung tâm nước Pháp? Đến dưới chân những ngọn núi dãy Alps? Đến miền duyên hải, hay xa hơn, trở về Quê hương Hải ngoại yêu dấu bên kia bờ biển?
Ta băn khoăn tự hỏi không biết mình có mất trí không? Có thể lắm chứ. Đây không phải là lần đầu ông nghĩ như vậy. Để chịu đựng tất cả mọi thứ cực hình mà những kẻ tra tấn ông, những kẻ cai trị cái đáy địa ngục dưới lòng đất này, đã đày đọa trên thân xác ông, ông chẳng có cách nào để giữ cho đầu óc được bình tĩnh, sáng suốt.
Ông cố gắng hơn để tập trung tinh thần nhớ lại khoảnh thời gian đã trải qua ở đây. Bây giờ thì ông nhớ ra rồi. Đã sáu năm rưỡi kể từ cái đêm quân lính của nhà vua tàn phá Đền thờ Paris.
Đền thờ Paris của ông.
Đó là một ngày thứ Sáu, ông nhớ lại. Ngày 13 tháng Mười năm 1307. Rạng sáng, lúc ông và hầu hết các hiệp sĩ huynh đệ đang ngủ, hàng tá thủ hạ thân tín của nhà vua đã ập vào. Lẽ ra các Hiệp sĩ Đền Thánh phải chuẩn bị tốt hơn. Từ nhiều tháng trước, ông đã biết nhà vua tham lam và đám thủ hạ thân tín đang tìm cách lật đổ quyền lực của các Hiệp sĩ Đền Thánh. Sáng hôm đó, rốt cục họ đã nhớ lại thế nào là lòng dũng cảm và chính nghĩa. Họ cũng đã hết lòng chiến đấu và không dễ dàng chịu thua, nhưng quân của nhà vua có được yếu tố bất ngờ và áp đảo về quân số, không bao lâu các hiệp sĩ phải chịu khuất phục.
Họ phải đứng đó, bất lực nhìn Đền thờ bị cướp phá. Tất cả những gì mà vị Đại Thủ lĩnh có thể làm là hy vọng nhà vua và đám tay sai không hiểu được ý nghĩa quan trọng của những thứ đồ đạc mà họ cướp đi, hoặc vì lòng tham vàng bạc châu báu làm mờ mắt mà bọn chúng không nhận ra những vật có vẻ vô giá trị kia thật ra lại có giá trị không thể nào đếm được. Và sự yên lặng buông xuống, cho đến khi lần lượt de Molay và các hiệp sĩ, với sự nhã nhặn đáng ngạc nhiên, bị lùa lên xe ngựa chở tới nơi mà định mệnh họ đã an bài.
Giờ đây, khi nhớ lại sự yên lặng đó, de Molay nhận ra đó là sự khác biệt của ngày hôm nay.
Thật yên lặng.
Bình thường nhà ngục là một nơi rất ầm ĩ: tiếng xiềng xích khua rổn rảng, tiếng cùm trăn và tiếng bánh xe hình tra tấn kêu ken két, tiếng lò lửa rít, cùng với tiếng la hét không rứt của những nạn nhân bị tra tấn.
Vậy mà hôm nay lại không như vậy.
Vị Đại Thủ lĩnh nghe thấy một âm thanh. Những bước chân đang đến gần. Thoạt đầu ông nghĩ đó là tiếng bước chân của Gaspard Chaix, sếp sòng của bọn cai ngục, nhưng bước chân nặng nề và đầy đe dọa của tên ác quỷ đó không giống tiếng bước chân này. Nó cũng không giống tiếng chân của bất kỳ ai trong đám tay sai đầu trâu mặt ngựa của y. Không, có nhiều người đang đến, đang đi nhanh dọc theo đường hầm, và họ đã vào đến xà lim, nơi de Molay bị treo trên các dây xích. Qua đôi mắt sưng vù và ngầu đỏ, ông nhìn thấy sáu bảy người đàn ông y phục sặc sỡ đứng trước mặt. Và, ngay chính giữa đám người là nhà vua.
Dáng mảnh khảnh nhưng oai vệ, Philippe IV đứng thẳng người, cao hơn hẳn một cái đầu so với đám cận thần xu nịnh đang xum xoe xung quanh. Mặc dù trong tình trạng thân tàn ma dại, de Molay vẫn luôn thấy xúc động trước dáng vẻ bên ngoài của con người đang cai trị nước Pháp. Làm sao một con người trông phong nhã như vậy lại có thể độc ác đến thế? Với nước da sáng, mái tóc dài hoe vàng và những nét trẻ trung, trông Philippe le Bel trẻ hơn nhiều so với tuổi bốn mươi sáu. Trông nhà vua đúng là hình ảnh một nhà quý tộc, vậy mà trong gần một thập niên bị sai khiến bởi lòng tham mê vô độ của cải, quyền lực, sự trác tác thô bỉ, nhà vua đã gieo rắc sự chết chóc và tàn phá một cách có tính toán, gây biết bao đau khổ cho những ai cản trở, hoặc thậm trí chỉ cần làm ông ta không vừa lòng.
Các Hiệp sĩ Đền Thánh không chỉ làm nhà vua không vừa ý.
De Molay nghe có nhiều tiếng bước chân khác đi dọc theo đường hầm. Tiếng những bước chân có phần lưỡng lự, bối rối, báo trước sự xuất hiện của một nhân vật mảnh dẻ, áo choàng màu xám, đội mũ trùm đầu. Ông ta trượt chân, loạng choạng và ngượng nghịu trên cái nền phòng giam gồ ghề. Chiếc mũ trùm đầu rơi ra và de Molay nhận ra đó là Giáo Hoàng. Đã rất lâu, ông không gặp Giáo Hoàng Clement, trong khoảng thời gian đó nét mặt Giáo Hoàng đã thay đổi nhiều. Những nét nhăn hằn sâu, xệ xuống từ hai khóe miệng, đôi mắt như chìm lỉm trong hai hốc mắt tối đen, trông Giáo Hoàng như phải luôn chịu một nỗi buồn phiền nào đó trong lòng
Nhà vua và Giáo Hoàng. Cùng đến với nhau.
Thế này thì chẳng phải là chuyện tốt lành rồi.
Nhà vua nhìn de Molay trừng trừng, nhưng lúc này con người thịt nát xương tan kia chẳng để ý gì đến nhà vua. Đôi mắt vị thủ lĩnh như dán chặt vào con người nhỏ bé mặc chiếc áo choàng không tay đang đứng đó trong dáng vẻ bồn chồn, lúng túng và lảng tránh ánh mắt của ông. De Molay ngạc nhiên về sự im lặng của Giáo Hoàng. Phải chăng do sự trí trá và trò ném đá giấu tay của ông ta, mượn tay nhà vua để thúc đẩy nhanh hơn sự sụp đổ của các Hiệp sĩ Đền Thánh? Hoặc đơn giản chỉ vì ông ta không chịu đựng nổi khi nhìn thấy những cánh tay cẳng chân bị vặn vẹo, những vết thương lở loét ghê tởm, hoặc những chỗ da thịt không lành miệng của những vết thương đang thối rữa?
Nhà vua bước lại gần hơn. “Không có gì sao?” Ông ta gằn giọng với một gã đang lảng vảng phía bên ngoài đám người đó. Gã bước tới, de Molay nhận ra Gaspard Chaix, tên chúa ngục cúi gằm mặt xuống, lắc đầu.
“Bẩm, không có gì.” Tên chúa ngục râu ria lởm chởm trả lời.
“Cho hắn xuống địa ngục đi,” nhà vua thốt lên, giọng bộc lộ sự phẫn nộ đang sôi sục trong lòng.
Các người đã cho ta xuống địa ngục rồi còn gì, de Molay nghĩ thầm. Ông thấy Gaspard nhìn về phía ông, dưới hàng lông mày rậm, đôi mắt gã chúa ngục lạnh lẽo chết chóc như những viên đá lát nền phòng giam. Nhà vua bước tới, nhìn sát vào de Molay, nhà vua dùng khăn tay bịt mũi để chống lại mùi hôi thối mà vị Đại Thủ lĩnh biết là đang tồn tại trong phòng nhưng từ lâu ông không còn nhận ra nữa.
Giọng thì thầm của nhà vua như cắt lát bầu không khí nặng nề trong phòng giam. “Khai mau, quỷ tha ma bắt nhà ngươi. Kho báu đâu?”
“Chẳng có kho báu nào cả,” de Molay đáp gọn lỏn, ngay đến chính ông cũng chẳng nghe được giọng nói của mình.
“Tại sao ngươi phải ngoan cố như vậy?” nhà vua rít lên. “Kho báu đó dùng để làm gì? Các Huynh đệ Chiến hữu của ngươi đã khai hết rồi; những buổi kết nạp đồng đảng thối tha của ngươi, những tên Hiệp sĩ Đền Thánh hèn hạ của ngươi từ chối thánh đức của Thiên Chúa, khạc nhổ vào thánh giá, thậm trí đái lên đó. Chúng đã thú nhận... tất cả mọi thứ.”
De Molay thè chiếc lưỡi sưng vù, nặng nhọc liếm hai bờ môi rách nát. “Bị tra tấn thế này,” ông gắng thều thào, “họ có thể thú nhận đã sát hại cả Thượng đế.”
Philippe nhích lại gần vị thủ lĩnh. “Tòa án Dị giáo sẽ thắng,” ông vua nói giọng giận dữ. “Một kẻ có học như ngươi phải hiểu rõ điều đó chứ. Chỉ cần ngươi giao cho ta thứ ta muốn, ta sẽ tha mạng sống cho ngươi.”
“Không có kho báu nào cả,” de Molay lặp lại, giọng của một người cam chịu và chẳng hề muốn thuyết phục những kẻ đang nghe ông nói. Từ lâu, ông cảm thấy Gaspard Chaix đã tin lời ông, mặc dù gã chẳng bao giờ nương tay trong những đòn tra tấn tàn bạo giáng xuống da thịt nạn nhân của gã. Ông cũng biết Giáo Hoàng tin lời ông, nhưng người đứng đầu Giáo hội không muốn để nhà vua biết được cái bí mật nho nhỏ của mình. Mặt khác, nhà vua cần khối tài sản mà ông ta biết là các Hiệp sĩ Đền Thánh đã tích lũy từ hơn hai trăm năm qua, và sự tham lam đã làm nhà vua mờ mắt không thấy được cái kết luận mà bất kỳ một người tỉnh táo nào cũng thấy được khi đến đây và nhìn thấy con người thịt nát xương tan đang bị treo trên tường trước mặt mình.
“Vô dụng,” Nhà vua quay đi, vẫn còn giận dữ nhưng cũng có vẻ cam chịu như nạn nhân của mình. “Chắc chắn là kho báu đã bị chuyển đi ngay trong đêm đầu tiên đó.”
De Molay nhìn Giáo Hoàng, đức ngài vẫn ngoảnh đi nơi khác. Các nước cờ của ông ta đã được thực hiện một cách khéo léo, ông nghĩ. Vị Đại Thủ lĩnh cảm thấy một sự thõa mãn ngạo nghễ khi biết được điều đó. Và lòng quyết tâm của ông như càng được hun đúc hơn nữa, vì những hành động của con người xảo trá đó chỉ càng khẳng định tính cao quý trong mục tiêu của các Hiệp sĩ Đền Thánh mà thôi.
Nhà vua lạnh lùng nhìn tên cai ngục hộ pháp. “Có bao nhiêu tên trong bọn chúng vẫn còn sống trong các phòng giam này?”
Toàn thân de Molay như cứng lại. Đây là lần đầu tiên ông sắp được biết số phận của các Huynh đệ Chiến hữu ở Đền thờ Paris. Gaspard Chaix tâu với nhà vua rằng, ngoài vị Đại Thủ lĩnh chỉ còn Phó Thủ lĩnh Geoffroi de Charnay còn sống sót.
Vị Hiệp sĩ già nhắm mắt, tâm tư tràn ngập những hình ảnh kinh hoàng hỗn độn. Tất cả đều đã ra đi, ông nghĩ, Và chúng ta đến rất gần rồi. Giá như... Giá như, nhiều năm trước, chúng ta nhận được lời nhắn truyền từ con tàu Falcom Temple, từ Aimard và người của ông ta.
Nhưng chẳng có gì cả.
Chiếc Falcom Temple – và món hàng quý giá của nó – đã biến mất không để lại tăm hơi.
Ông vua quay lại, ném lên con người thịt nát xương tan một cái nhìn cuối cùng. “Kết liễu hắn đi,” Philippe IV ra lệnh.
Tên cai ngục đến gần hơn, “Khi nào, tâu bệ hạ?”
“Sáng mai,” nhà vua án; viễn cảnh cuộc hành quyết làm nhà vua phấn chấn hẳn lên.
Nghe những lời đó, de Molay cảm thấy có cái gì đó lan tỏa khắp người mà thoạt đầu vị Đại Thủ lĩnh không nhận ra. Đó là một cảm giác mà từ nhiều năm qua ông không được hưởng.
Sự giải thoát.
Liếc nhìn Giáo Hoàng, vị Đại Thủ lĩnh nhận ra niềm vui sướng bị kìm nén, che giấu trong đôi mắt bên dưới chiếc mũ trùm đầu của đức ngài.
“Thế còn của cải của bọn chúng?” Giáo Hoàng hỏi, giọng run run. Lúc này đây de Molay biết, tất cả những gì còn lại là những thứ không thể bán được để trả nợ cho nhà vua. “Sách vở, giấy tờ, vật dụng. Những thứ đó thuộc về Giáo hội.”
“Vậy thì cứ lấy chúng đi.” Nhà vua xua tay, ném ánh mắt sôi sục cuối cùng lên de Molay và lao vụt ra ngoài, đoàn tùy tùng của nhà vua cũng vội vã chạy theo.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt của Giáo Hoàng và của de Molay bắt gặp nhau trước khi Clement kịp quay đi và lao ra khỏi xà lim. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, de Molay như nhìn rõ gan ruột của Giáo Hoàng, xác định được con người bé nhỏ đó là kẻ thế nào: một kẻ cơ hội lắm mưu nhiều kế, ông ta đã giật dây nhà vua tham lam cho những mục đích riêng của mình. Và cả những mục đích của Giáo hội nữa.
Con người nham hiểm, ném đá giấu tay đó đã thắng ông.
Nhưng de Molay không thể để Giáo Hoàng thõa mãn với niềm tin chiến thắng đó. Ông đã nắm lấy cơ hội để tự trấn tĩnh, tập trung tất cả sức mạnh và chuyển thành một cái nhìn trừng trừng đầy thách thức vào mặt kẻ thù không đội trời chung. Vẻ sợ hãi thoáng hiện trên khuôn mặt dạn dày của Giáo Hoàng, nhưng ông ta đã kịp nghiêm mặt, nhấc chiếc mũ trùm đầu lên, ném trả một ánh mắt sắc lạnh.
Đôi môi rách nát của vị Đại Thủ lĩnh nhếch lên, biểu lộ cái mà đã có lúc từng là một nụ cười. Ông biết mình đã gieo được mầm mống nghi ngờ vào đầu óc của con người bé nhỏ đó.
Kể ra cũng là một chiến thắng.
Đêm nay ông Giáo Hoàng hẳn sẽ khó mà ngon giấc.
Ngươi có thể thắng trận này, de Molay nghĩ. Nhưng cuộc chiến của chúng ta còn lâu mới kết thúc. Với ý nghĩ đó, vị Đại Thủ lĩnh nhắm mắt lại, đợi chờ tử thần đang dần bước đến.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa