Số lần đọc/download: 600 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:24 +0700
Chương 40 - 41
4
0. Cương thi có tố chất nhất
Cương thi mắt xanh tập viết chữ càng ngày càng nhiều, miệng cũng càng lúc càng tham ăn. Mỗi ngày Xảo Nhi đều làm rất nhiều món ngon cho nó, nuôi cái miệng của nó càng hư. Ăn thì nhiều nhưng chỉ nhớ được vài món.
Nó biết trước khi ăn thì phải rửa tay, ăn cơm thì phải dùng đũa, ăn cá thì phải lóc xương.
Mỗi lần trước khi ăn Xảo Nhi đều phải kiểm tra tên món ăn và nguyên liệu nấu. Nó học hỏi rất nhanh. Những thức ăn thông dụng như chè trôi nước, sủi cảo, bánh nguyên tiêu nó đều biết. Chỉ còn chút ít món lặt vặt thì phải học tập thêm. Ví như nó có thể phân biệt ra tiếng gáy nửa đêm gọi là gà, nhưng lại không phân biệt được gà mái và chú vịt xấu xí.
Phàn Thiếu Cảnh thường xuyên len lén đến Quan Thiên Uyển thăm Phàn Thiếu Hoàng. Pháp lực của hắn cũng không thấp, muốn cố tình giấu giếm đám cương thi, tôm hùm, cua biển thì chúng cũng khó phát hiện được. Cũng là do Xảo Nhi và Mắt Xanh phát hiện ra hắn. Chỉ có điều hắn đi vào Quan Thiên Uyển cũng không gian dối trộm cắp gì. Nên hai người cứ mắt nhắm mắt mở cho hắn vào.
Duy chỉ có Phàn Thiếu Hoàng không chịu nổi quấy rầy: “Lại là huynh?”
Phàn Thiếu Cảnh bị đả kích: “Sư đệ, sao lại nói như thế chứ? Bây giờ đệ bị giam ở đây. Nếu sư huynh không chăm sóc thì đệ sẽ càng thêm cô đơn lạnh lẽo. Làm sao sư huynh nhẫn tâm thế được?”
Hắn nghiêng rượu tế trước trận, Phàn Thiếu Hoàng vẫn ngồi xếp bằng trên đệm cói hừ khinh bỉ: “Dối trá. Huynh vẫn còn suy nghĩ chuyện đối phó Quan Thiên Uyển sao?”
Phàn Thiếu Cảnh nghiêm mặt nói: “Mặc dù công lực Cống Hề tiến rất nhanh. Nhưng cuối cùng cơ sở vẫn nông cạn, tính tình lại ngây thơ. Hiện tại sư huynh đang băn khoăn chính là con cương thi mắt xanh kia. Nó đã thành hình hơn ngàn năm, trí lực đã tiến hóa vô cùng to lớn. Lại chiếm được máu của Bạt nên thực lực càng không thể dò được. Cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cuối cùng là gây họa cho nhân gian.”
Phàn Thiếu Hoàng uống rượu xong, một hồi lâu mới lên tiếng: “Hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, khoảng cách giữa thần với người xa hơn huynh nghĩ rất nhiều. Trong lúc rảnh rỗi đệ đã sáng tạo được hai trận pháp, huynh hãy ghi nhớ bí quyết truyền lại cho trên dưới Thúy Vi Sơn, bảo họ chăm chỉ luyện tập. Nếu như gặp kẻ địch lớn ít nhiều gì cũng có thể ngăn cản được.”
Phàn Thiếu Cảnh ghi nhớ khẩu quyết của trận pháp, lại nhớ đến một việc: “Sư tôn đã xuất quan. Đệ sắp xếp một thời gian... Huynh sẽ dẫn người đến gặp mặt đệ một lần được không?”
Phàn Thiếu Hoàng hừ lạnh: “Khỏi. Tránh để ông gặp đệ lại tức giận.”
Phàn Thiếu Cảnh cũng không có cách nào: “Tình cảm cha con sâu đậm, trách chi chuyện đã qua. Ba ngày sau được không?”
Phàn Thiếu Hoàng không nói. Phàn Thiếu Cảnh càng không biết phải làm sao: “Thiếu Hoàng, đệ cũng đừng giận dỗi nữa.”
Phàn Thiếu Hoàng vẫn không lên tiếng. Phàn Thiếu Cảnh ném cục đá vào bên trong. Cục đá xuyên qua Phàn Thiếu Hoàng đang ngồi thẳng đụng vào tảng đá ngầm: “Thiếu Hoàng, đệ cũng nói gì đi chứ! Phàn nhị thiếu gia! Phàn Tiểu Hoàng, Phàn Bảo Bảo!”
Lần này rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng cũng đáp lại: “Cút!”
Mấy ngày nay cương thi mắt xanh cũng đã học được chạy theo thời thượng. Việc này thật đáng sợ. Ví như có một dạo bọn họ thịnh hành mặc quần áo trắng bồng bềnh, cho nên trên đường phố ngay cả tên đồ tể cũng mặc toàn thân trắng phếu, trơn bóng như tuyết. Sau đó lại thịnh hành đồ đen, cho nên trường đường cái ngay cả người rửa bát cũng mặc toàn đồ đen, lạnh lùng cao ngạo. Sau đó lại thịnh hành áo tím tượng trưng ọi sự may mắn, cột tóc bằng tơ, hoa lệ vô cùng. Cho nên trên đường phố ngay cả một người vá giày cũng mặc cả người màu tím.
Nó thường đi ra ngoài nhìn ngó xem người ta mặc trang phục gì, sau đó lại về nhà lại vẽ vẽ viết viết nói với Xảo Nhi. Khi đó nó vẫn chưa dám xuất hiện trước mắt mọi người. Dù sao cũng là dáng vẻ cương thi thật sự quá kinh hãi thế tục.
Cũng may là tài nghệ Xảo Nhi thêu thùa không tệ, những mốt thời trang bên ngoài cô nhất định có thể làm tương tự.
Nhưng như thế cương thi mắt xanh lại được bọn cương thi, tôm cua đu bám theo. Nó mặc cái gì, Quan Thiên Uyển lại thịnh hành cái đó.
Thậm chí cả Quỷ Xa cũng cần khẩn Xảo Nhi may áo cho nó. Xảo Nhi vừa đo đạc đã ói máu. Phải làm mười cái cổ áo...
Sau đó, cương thi mắt đỏ từ trước đến giờ đều giữ vững lập trường cảm thấy không thể cứ theo thời trang thịnh hành của loài người mãi được. Cương thi cũng phải có chủ kiến của mình chứ.
Rốt cuộc có một hôm nó trở về nhe răng cười với Xảo Nhi khiến cô sợ đến phát choáng. Nó nạm vàng rồng vào chiếc nanh của nó dài thêm chừng ba tấc. Màu vàng cứ lấp lánh dưới ánh trăng.
Cho nên tộc cương thi lần đầu tiên có được một mốt thời thượng riêng của mình. Đó là gắn răng giả.
Mỗi lần đạo sĩ Hách gia lên lớp nhìn thấy mấy cái nanh vàng, nạm kim cương của cương thi lại muốn ói máu.
Có một hôm, sau khi cương thi mắt xanh học xong Tam Tự Kinh. Thời gian vẫn còn sớm, nó liền cõng Xảo Nhi đi dạo xung quanh. Khi đi ngang qua một thôn nhỏ yên tĩnh thì có người cũng đi dạo đêm. Khi đó cương thi mắt xanh trò chuyện với Xảo Nhi bằng tiếng người. Nó đang suy tư nên cũng không kịp né tránh.
Như thế chạm mặt với người kia, ngọn đèn trong tay họ vốn đã mờ mờ, lại thêm gương mặt của cương thi mắt xanh. Khiến người đi dạo nhất thời mặt không còn chút máu, hoảng sợ la lên có quỷ, hoảng hốt chạy tán loạn.
Cương thi mắt xanh vốn muốn đưa tay ngăn lại. Nhưng một hồi lâu lại chậm rãi bỏ tay xuống. Nó đứng yên tại chỗ, trên gương mặt lộ ra vẻ mất mác ngay cả Xảo Nhi cũng nhìn ra. Xảo Nhi khẽ cất giọng an ủi nó: “Người dân vùng núi kiến thức hạn hẹp, đừng so đo làm chi.”
Nó nghĩ nghĩ vẫn không hiểu kiến thức hạn hẹp là thế nào, đang định hỏi lại thì bỗng mấy ngọn đèn trong thôn lần lượt sáng lên. Tiếng người dần dần ồn ào huyên náo: “Quỷ? Quỷ ở đâu?”
Một đám thôn dân kéo nhau đến đây, tiếng người lẫn lộn với tiếng chó sủa. Những ngọn đuốc sáng xua tan bóng đêm thăm thẳm.
Xảo Nhi hôn lên trán nó một cái, nói giả vờ như không có việc gì: “Chúng đi đến phía trước đi. Trong núi nhất định có trái cây.”
Cương thi mắt xanh cũng đáp lại rồi đi về phía trước. Một hồi lâu quay đầu nhìn về phía ánh lửa đang dần dần tiến đến gần kia. Nó đã học được việc giữ vệ sinh, thích sạch sẽ. Nó đã học được việc ăn thức ăn của loài người, học được cách cầm đũa. Thậm chí nó đang học chữ viết và tiếng nói của loài người. Nhưng loài người là chủng tộc trông mặt bắt hình dong. Với dáng vẻ bề ngoài của nó, cho dù nó học được bao nhiêu thứ. Vĩnh viễn nó cũng không thể trở thành một con người chân chính. Vĩnh viễn cũng không thể sống một cuộc sống giống như bọn họ.
Nó biết điều đó.
Nó cõng Xảo Nhi đi vào sâu trong núi dần cách xa khoảng sáng kia.
Hôm đó, cương thi mắt xanh đã có thể run đùi đắc chí đọc thuộc Tam Tự Kinh. Còn Xảo Nhi cuối cùng cũng là trưng cầu xong ý dân. Cô quyết định làm một con đường ở phía bắc làng chài, trực tiếp đi ngang qua trấn. Thứ nhất có thể trọng chấn được thanh danh của Quan Thiên Uyển. Thứ hai việc xây cầu làm đường có thể tích lũy tiên duyên.
Việc làm đường đối với Quan Thiên Uyển không khó. Cương thi nhiều thì lực lượng lớn thôi. Tất cả cương thi cũng cảm thấy việc này rất vui. Cho nên mỗi khi đêm xuống chúng liền tập hợp đến đây xúc cát, trộn bùn, rải đá.
Sức của bọn họ rất mạnh, tốc độ cũng mau. Lúc trước Xảo Nhi cũng không có báo cho thôn dân biết. Nhưng đột nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã vô duyên vô cớ xây được nửa đoạn đường, cho dù ai cũng sẽ có lòng hiếu kì. Nhanh chóng liền có thôn dân đến canh chừng con đường này, xem thử ai đã làm chuyện tốt.
Bọn cương thi tốc độ nhanh, sức lại mạnh, khuân chút đá, trộn chút bùn đều chỉ như một bữa ăn sáng. Dĩ nhiên nếu như bọn chúng không nghịch bùn cát thì càng tốt hơn.
Thôn dân vây xem nhanh chóng phát hiện ra những thứ này đều là từ Quan Thiên Uyển xuống. Nhưng bọn chúng chỉ làm đường, cũng không phá hư một cọng cỏ ngọn cây nào trong thôn. Họ thương lượng hồi lâu chỉ đành rút ra một kết luận: Chẳng lẻ Cống Hề chân nhân ở Quan Thiên Uyển là tiên, có thể điều khiển được bọn yêu quái này ư?
Cho nên câu chuyện lúc trước Thúy Vi Sơn nói Quan Thiên Uyển nuôi yêu quái gây họa đã có người bắt đầu âm thầm nghi ngờ.
Chỉ có bọn cương thi vẫn vui vẻ như cũ. Mỗi ngày trời vừa sụp xuống lại tới đây xúc cát, trộn bùn, khuân đá. Con đường này cũng không phải đường lớn, chỉ là con đường tắt đi đến trấn trên. Lúc trước mỗi lần trời mưa lại bùn lầy khó đi. Thôn dân vốn cũng có lòng muốn làm nhưng nề hà chuyện tiền bạc nên cũng e dè.
Hôm nay Quan Thiên Uyển chịu làm. Cho dù là mục đích gì thì bọn họ vẫn cảm kích trong lòng. Lúc mới bắt đầu, mọi người nhìn thấy bọn cương thi có đủ thứ màu mắt khác nhau, tốc độ hành động và sức mạnh cũng tuyệt đối không phải người phàm, lại khi trời tối mới đến. Cho nên mọi người vô cùng sợ hãi trong lòng.
Hơn mười ngày sau, có người lại không nhìn được nữa. Cuối cùng cũng là do tính cánh chất phác của người nơi đây, nên lập tức có người cầm theo cuốc xẻng của nhà mình đến phụ giúp.
Mỗi tối Xảo Nhi đều đến đây trông coi. Mỗi cương thi làm xong việc cô đều ghi chép lại. Dùng phần công của chúng để đổi lấy trang phục, hương liệu, mũ... Thậm chí là răng giả bằng gỗ.
Thỉnh thoảng cương thi mắt xanh cũng đến. Mới đầu người dân trong thôn vô cùng sợ nó, luôn đứng cách nó rất xa. Vài ngày sau nhìn quen mắt cũng không còn sợ hãi nữa. Dù sao cứ lo làm việc của mình không nói chuyện với nó là được.
Bọn cương thi và yêu tinh rất vui mừng. Bọn chúng sống nhiều năm qua nhưng đây là lần đầu tiên cùng làm việc với con người. Chủng loại ngày ngày đều bôn ba vì cuộc sống này chính là mục tiêu tu hành ban đầu của bọn chúng.
Đường nhanh chóng được làm xong, các thôn dân cũng đã dần thân quen. Người là một chủng loại vô cùng kì quái. Một khi ấn tượng đầu tiên tốt, muốn loại bỏ sợ hãi cũng nhanh hơn. Thế là có một số thôn dân buổi tối mang đến chút rượu và đồ nhắm của nhà mình ra.
Rốt cuộc hôm đó bọn họ cả gan để cho bọn cương thi cũng nếm thử. Một bầu rượu đã chuốc say hai mươi mấy con cương thi của Xảo Nhi. Mỗi con chỉ hít hà vài cái thôi.
Cuối cùng tập thể hai mươi mất con cương thi say khướt. Bọn chúng bắt được Quỷ Xa. Hơn hai mươi mấy con đều đòi cưỡi nó bay vòng quanh. Quỷ Xa bay không bay được chửi ầm lên. Bọn cương thi phát hiện nguyên nhân là do quá tải. Cho nên chúng không cưỡi nữa. Bốn mươi mấy cái móng vuốt khiêng Quỷ Xa chuẩn bị chạy vòng quanh...
Tính cách say rượu của cương thi mắt đỏ là tốt nhất trong bọn chúng. Uống say rồi cũng không quấy rối, nó tìm đại một ngôi mộ cổ nằm ngủ. Nửa đêm thình lình có một tên trộm mộ đi vào, vô cùng kích động mở quan tài ra lại hoảng sợ thấy trong quan tài có một tên kinh dị đang ngủ say.
Tên trộm mộ thất kinh. Cổ mộ ngàn năm có một thi thể rất sống động nằm trong quan tài. Mà còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc trong không khí. Hắn nhanh chóng đút một chân vào, cương thi mắt đỏ lập tức vô cùng vui mừng ôm vào trong lòng.
Tên trộm mộ lại đánh giá tiếp. Thi thể nằm trong mộ lại nạm một cặp nanh vàng dài ba tấc...
Sau này, không biết ai lưu truyền ra ngoài. Nói là có chút hương liệu có thể chống phân hủy. Xác ướp trong ngôi mộ cổ bởi vì toàn thân đều mang hương thơm lạ lùng này nên mới ngàn năm không rữa...
41. Ai bảo anh xấu xí?
Vào trời đông giá rét, chuyện sửa đường cũng không tạm hoãn vì thời tiết khắc nghiệt. Ban ngày thì người dân làm, ban đêm thì cương thi và các tiểu yêu của Quan Thiên Uyển sửa. Sợ bọn chúng ham chơi hoặc bị đạo sĩ khác bắt nên mỗi đêm Xảo Nhi đều canh giữ ở bãi đá ven đường. Với tu vi của cô thật ra cũng chẳng còn sợt rét. Nhưng cương thi mắt xanh vẫn sợ cô lạnh nên luôn bó cô lại một cái bánh chưng.
Cương thi mắt đỏ được cử cầm roi da giám sát. Chỉ cần thấy bọn cương thi hay tiểu yêu làm bộ làm tịch đi tới đi lui muốn lười biếng thì sẽ quật hai roi ngay. Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, siêng năng ngút trời. Nó nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy con nào lười biếng cả.
Ở trong thôn có thợ làm đá, mỗi lần rảnh rỗi lại đến đây mài vài miếng. Nên bọn cương thi cũng học được việc mài đá, tay nghề cũng không tệ.
Hành động lớn như thế đương nhiên cũng không gạt được Phàn Thiếu Cảnh. Nhưng việc làm cầu xây đường là việc thiện to lớn. Nên dù hắn không muốn Quan Thiên Uyển lớn mạnh cũng không thể nào làm trễ nải tiến độ thi công. Hắn chỉ phải một ít đạo sĩ đến giám thị chứ không ngăn cản.
Mà chuyện Cống Hề chân nhân của Quan Thiên Uyển có thể thu được âm binh chẳng biết từ lúc nào đã truyền xa trong dân chúng. Quan Thiên Uyển lại bắt đầu có một ít hương khói linh tinh. Nhưng nói chung người đến đều sợ gặp phải phiền phức lớn. Nếu không buộc vào cảnh tuyệt vọng thì những dân chúng bình thường cũng không muốn đến đây. Vào thời điểm không biết là quỷ hay thần thì phần lớn đều lựa chọn việc đứng từ xa ngưỡng mộ mà thôi.
Thị trấn nhỏ gần bờ biển vốn hiếm khi có tuyết. Nhưng năm nay khí hậu đặc biệt, vào những khi trời rét đậm cũng có tuyết rơi. Bọn cương thi ở Quan Thiên Uyển rất vui vẻ. Cứ tối xuống là lăn lộn trong đống tuyết bày trò đắp người tuyết. Xảo Nhi thấy bọn chúng vui mừng cũng không ép buộc đi học. Đạo sĩ Hách gia cũng theo bọn họ tự do hoạt động trên bờ cát.
Mắt Xanh ôm Xảo Nhi ngồi trên tảng đá phía sau núi Quan Thiên Uyển. Tuyết rơi rất lớn, từ phía xa nhìn xuống bờ cát cũng thấy ánh sáng lấp lánh phản xạ lại trên chỗ tuyết đọng.
Xảo Nhi cuộn trong ngực nó trò chuyện: “Anh có nhớ mùa đông đầu tiên chúng ta cùng trải qua hay không?”
Nó kéo bàn tay Xảo Nhi đang vươn ra bao lại trong ngực mình. Nó phiên dịch câu này một hồi lâu, sau đó suy tư rồi mới nói: “Mùa đông?”
Xảo Nhi vẫn thừa dịp chỉ dạy thêm: “Đúng vậy đó. Một năm có bốn mùa, chính là xuân hạ thu đông. Khi mùa xuân đến thì cỏ cây nảy mầm, khí trời ấm áp. Mùa hè thì nóng bức, cây bắt đầu kết trái. Mùa thu thì trời bắt đầu chuyển lạnh, trái cây chín muồi. Mùa đông chính là hiện tại.”
Mắt Xanh giơ tay hứng tuyết. Nó thử quen với cảm giác chân thật ở thế giới này. Xảo Nhi ngẩng đầu cắn lên cằm của nó: “Hống, anh thích không?”
Tuyết trong tay của Mắt Xanh bị tan ra thành nước chảy xuống len qua khẽ tay. Nó nhìn vết rách trên bàn tay mình chưa lành lặn lại. Nó thấy được máu của mình đang di chuyển dưới lớp da bị rách. Nó có thể nghe thấy nhịp tim của mình, có thể cảm giác được mạch mình đang nhảy.
Nó đang sống. Rốt cuộc tâm nguyện mấy ngàn năm qua đã đạt được. Nó có thể cảm giác được tiết trời lạnh lẽo, có thể nếm được cay đắng chua ngọt, có thể nói được tiếng của loài người.
“Thích.” Nó cúi đầu cho Xảo Nhi cắn cằm nó. Chữ “thích” tan trong đêm đông cùng với tuyết rơi mang theo cảm xúc sâu lắng.
“Chỉ là dáng vẻ này thật xấu xí.”
Nói ra Xảo Nhi lại nổi giận: “Ai nói anh xấu xí?”
Cương thi mắt xanh nói buồn rầu: “Con cua nói.”
“Đừng để ý đến chúng, lắm mồm! Ngày mai em sẽ bắt đem đi hấp.”
“Quỷ Xa cũng nói.”
“Được rồi, bữa ăn sáng ngày mai là Quỷ Xa xào cua.”
Đương lúc này, Quỷ Xa lại lại ló đầu ra khỏi tảng đá, chín đầu đều vô cùng tức giận: “Quá hèn hạ! Lão Đại, vậy mà anh lại nghe lén chúng tôi nói chuyện!”
Ngày hôm sau là cuối tháng. Quan Thiên Uyển tổ chức cuộc họp cho tất cả cương thi và tôm cua. Theo quy định tất cả những kẻ nào vi phạm và không tiến bộ trong tháng sẽ bị tiến hành phê bình xử phạt. Đồng thời cũng dựa theo pháp lực để tiến hành khen ngợi.
Biểu hiện của hai con cương thi động cổ rất tốt. Bởi vì đã ở trong động khá lâu nên việc tu luyện đã trở thành nội dung tiêu khiển giết thời gian chủ yếu, ngày thường cũng rất chịu khó. Thêm việc gặp chuyện luôn tích cực chủ động, lúc sửa đường cũng chọn việc nặng nhọc. Xảo Nhi phát ỗi con một túi hương và hai bộ quần áo. Hai con cầm lấy trang phục của mình khoa tay múa chân, sung sướng hớn hở.
Con cương thi áo hồng cũng không tệ. Mặc dù chỉ là cương thi thường nhưng thời gian nó thành cương thi ngắn, có thể đạt được thành tích như vậy đã hiếm có. Lại thêm thường ngày thông minh không lêu lổng với cương thi mắt đỏ. Xảo Nhi cũng rất thích nó nên làm cho nó một bộ váy hồng.
Nó cũng hết sức vui mừng. Đây là con cương thi kiêu ngạo, nó chỉ tôn trọng sức mạnh. Lúc trước ngay cả cương thi mắt xanh nó cũng không làm thân. Nhưng hiện tại nó lại chỉ phục tùng mỗi cương thi mắt xanh. Trước giờ luôn lãnh đạm xa cách với Xảo Nhi.
Khen ngợi xong, phần lớn cương thi đều rất vui. Cũng chỉ có cương thi mắt đỏ thì rầu rĩ như cha mẹ chết. Vì nó được một khung trứng gà.
Khi hoàn tất, cương thi mắt xanh đột nhiên xuất hiện. Dùng tiếng cương thi kêu hai con ở động cổ và cương thi áo đỏ đến trước mặt, ban thưởng ỗi con một giọt máu của nó.
Khi giọt máu đỏ kia chưa kịp rơi vào thân thể ba con cương thi thì tuyết bỗng ngừng rơi, gió mây cuồn cuộn, sắc trời biến dị.
Một giọt máu cương thi tinh khiết khiến tu vi ba con cương thi trực tiếp thăng lên làm đại cương thi biết bay. Mọi người đều nói cảnh tượng này được gọi là thăng lên làm bạt. Bọn họ cũng cho rằng đây chính là cương thi mạnh nhất.
Ngày hôm sau, Hách Nhân tộc trưởng của Hách gia đến tìm Xảo Nhi ấp a ấp úng hồi lâu. Cuối cùng Xảo Nhi mới đặt sách qua một bên: “Hách đạo trưởng có gì cứ nói xin đừng ngại.”
Lúc này Hách Nhân mới đỏ mặt cất lời: “Cống Hề chân nhân, cô thấy lão tổ nhà chúng tôi mặc dù ham chơi nhưng vẫn rất... rất...” Hắn vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được ưu điểm của cương thi mắt đỏ nên nóng vội: “Thật đáng yêu đúng không?”
Xảo Nhi phì cười: “Ừ, còn gì nữa.”
Rốt cuộc Hách Nhân cũng tiếp thêm sức mạnh: “Cống Hề chân nhân, máu của Hống... Cô có thể xin một giọt cho lão tổ nhà chúng tôi không? Hôm nay nó... Cô cũng thấy rồi đó, không chừng lúc nào đó lại bị đạo sĩ bắt đi. Tóm lại nếu cô có thể xin giúp, đời sau của Hách gia sẽ trọn đời cảm động và nhớ đến ân đức của cô.”
Người Hách gia cũng thành thật. Hắn vừa nói xong lại chuẩn bị quỳ xuống xin Xảo Nhi. Cô vội vàng cản hắn:”Việc cũng không phải là việc gì khó. Tôi đồng ý với ông.”
Quả nhiên đến tối, khi Hách Nhân đang dạy bọn cương thi học thì Mắt Xanh đến. Nó châm đầu ngón trỏ cho cương thi mắt đỏ một giọt máu. Nào ngờ cương thi mắt đỏ lại khóc lóc ầm ĩ chạy loạn xạ. Vì nó cho rằng nhận máu cương thi sẽ trở nên xấu xí như Bạt và Hống.
Mắt Xanh biết được sự thật giận dữ vô cùng: “Cương thi đâu, bắt con mắt đỏ hủy đi nhan sắc nó cho ta.”
Vào ban ngày Quan Thiên Uyển xuất hiện dị tượng làm kinh động đến một nhóm lớn người trong đạo môn. Phàn Thiếu Cảnh nhanh chóng biết được sự thật từ Phàn Thiếu Hoàng. May mắn là xưa nay hắn bình tĩnh nên giờ phút này trên gương mặt cũng hiện lên chút vẻ kinh hoảng: “Nó muốn làm cái gì? Thậm chí trực tiếp tăng lên bốn con bạt sao?”
Phàn Thiếu Hoàng cũng không buồn để ý: “Bốn con bạt có gì to lớn đâu. Nó có tăng lên bốn mươi con cũng không phải gấp gáp.”
Phàn Thiếu Cảnh lấy hòn đá ném hắn: “Sư đệ, lúc này đệ còn có tâm tình nói giỡn. Kiếp nạn trăm họ phủ xuống, đạo môn cũng nguy nan.”
“Dối trá.” Phàn Thiếu Hoàng khinh bỉ: “Huynh biết rõ bốn con bạt cũng chẳng có gì đáng để lo.”
Phàn Thiếu Cảnh không nhịn được lại nhặt đá ném hắn: “Chẳng có gì đáng lo? Sư đệ của tôi ơi, đệ còn tưởng rằng mình là chiến thần Ứng Long viễn cổ à? Bây giờ đệ cũng chỉ là một hồn phách mất đi cơ thể thôi. Mà cũng đúng, đối với sư đệ thì đúng là chẳng có gì để lo.” Vừa nói Phàn Thiếu Cảnh vừa cười: “Nếu đến lúc đó Hống muốn hủy thiên diệt địa, sư huynh sẽ chạy trốn chui vào chen chúc trong trận pháp này với đệ. Mặc dù ở đây không tự do như bên ngoài, nhưng cũng là một chỗ an toàn.”
Nghĩ như thế nên đại chưởng môn tân nhiệm của Thúy Vi Sơn cũng không nôn nóng nữa. Hắn phất vạt áo tung bay bỏ đi. Phàn Thiếu Hoàng trầm mặc trong trận hồi lâu mới nói lẩm bẩm: “Dối trá, thật sự là quá dối trá rồi.”