Số lần đọc/download: 687 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:22:49 +0700
Chương 21
M
ạnh Diên Châu để cho cô nghỉ nửa ngày, cô đứng ở trước gương sửa sang một lúc, cố gắng để ình nhìn qua không giống như vừa bị chà đạp xong. Nhưng vẻ bề ngoài dưới trình độ thì chẳng được như ý, vì sau khi cô ra cửa, chỉ cần có ánh mắt nhìn sang, cô có thể cảm thấy đối phương đã nhìn ra được cái gì đó. Cô không khỏi thấy buồn cười, vốn không quan tâm, lại so đo làm gì.
Ngồi lên xe taxi, ngay cả tài xế cũng nhìn sang, ánh mắt cũng khác thường, quả nhiên là quấy phá trong lòng.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Xuống xe, lập tức đi về hướng chung cư. Tắm cũng không muốn, nhanh chóng chạy tới giường, nơi đó mới là chỗ ấm áp nhất.
Cô rất muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng lại ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu lại mơ màng thoáng qua nhiều đoạn ngắn. Cô cảm thấy như hồn phách rời khỏi thân thể mình, cô đi tới một chung cư tốt, trong căn hộ thiết bị đầy đủ, có thể nhìn ra có cả thiết bị được lắp đặt rất hao tốn sức lực. Cô ở trong phòng đi tới đi lui, không biết ở đây tìm ai.
Sau đó cô nhìn thấy, đứng trên ban công có một người, vì vậy cô từ từ đi tới.
Là Nghê Tử Nhứ.
Bà vẫn đẹp như thế, cho dù đã có tuổi, trên mặt bà vẫn có vẻ thùy mị, so với những người cùng tuổi thì xinh đẹp hơn, tự tin hơn.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, thậm chí không dám đi tới, sợ đây chỉ là cảnh tượng trong mộng. Cô từng ảo tưởng vô số lần, mẹ của mình sẽ làm ình bữa ăn thật lớn, chờ mình ngủ dậy rồi cùng nhau ăn, mẹ sẽ đánh để cô cố gắng học tập, thậm chí mỗi ngày sẽ kiểm tra bài tập của mình, mẹ sẽ đi họp phu huynh, tâm sự tình cảm với bà….. một ít đó đều là ảo tưởng, cô biết rõ, vẫn khong cách nào kiềm chế suy nghĩ như vậy, khiến lòng cô ấm lên. Màn này trước mắt, để cho cô vừa mừng vừa sợ, không dám động đậy, sợ động chút, Nghê Tử Nhứ sẽ là ảo ảnh như trong tưởng tượng, trong nháy mắt tiêu tan.
Từ từ, cô thấy Nghê Tử Nhứ quay đầu lại, dùng ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng dành cho cô, “Thiên Ngữ.”
Cô cảm thấy toàn thân mình run rẩy,giờ phút này cô biết rõ mình đang nằm mơ, Nghê Tử Nhứ tuyệt đối không nói lời như vậy, cũng không bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn mình,còn có nụ cười yêu thương, vẻ mặt chưa bao giờ xuất hiện….. Ở trong mộng cũng biết mình đang nằm mơ, cô cũng hi vọng mình không tỉnh lại.
Tiếp đó, cô nhìn thấy vẻ mặt Nghê Tử Nhứ bóp méo, như đã gặp phải nỗi thống khổ lớn vậy.
Cô chợt chạy tới, thân thể Nghê Tử Nhứ phù lên, không ngừng phù lên, giống như muốn nói gì với cô. Nghê Thiên Ngữ không kiềm được liền khóc, sau đó ngồi trên lan can, cô thấy mẹ mình động lên khóe miệng, gian nan mở miệng, “Chớ vì mẹ báo thù, không đáng.”
Nước mắt của cô rốt cuộc rơi xuống, bóng dáng mẹ cũng biến mất vào hư không. Cô ngồi ở chỗ này, gào khóc. Cảnh tưởng chuyển tới một nơi khác, cô và Nghê Tử Nhứ cùng đi trên đường, đi dạo phố bình thường, cô lại rất vui mừng, nhếch miệng lên, thể hiện tính tốt bụng của mình. Cho dù nhiều lần nói với mình, căn bản không quan tâm thái độ của mẹ đối với mình, căn bản không quan tâm bà đối xử thế nào với mình, nhưng chỉ cần Nghê Tử Nhứ cười dịu dàng với mình, cô sẽ bị coi thường, vẫn do bà đánh chửi với mình.
Chiếc xe kia tới rất nhanh, cô sững sờ đứng tại chỗ, căn bản không kịp hiện bất kì phản ứng nào.
Cô quay đầu lại thì mình đã bị đẩy ra, mà trước mắt cô đã có một người bị đụng văng ra ngoài, chiếc xe kia nhanh chóng chạy….. Người bị đụng đó chính là mẹ cô. Cô nhanh chóng chạy tới, mẹ của cô, người phụ nữ coi cái đẹp như sinh mạng, giờ phút này toàn thân đều là máu, cô liều mạng kêu to, ai tới cứu mẹ cô, ai tới giúp cô nói cho cô xem nên làm như thế nào……
Cô tự nói với mình, nếu như có thể khiến Nghê Tử Nhứ ở trong vũng máu tỉnh lại, cô nguyện ý trả bất kì giá nào.
Ngày đó lạnh, thật là lạnh, nước mắt che đi tầm nhìn của cô, cô nhìn thấy mẹ của mình cuối cùng cũng cười với mình, dù cô đã từng hy vọng nụ cười xa vời kia… Cười. Nghê Tử Nhứ vươn tay ra, cầm chặt tay cô, “Mẹ thực xin lỗi con….. Đối với con mà khống chế không nổi……”
Nghê Tử Nhứ khóc, vẻ mặt cứng ngắc cùng nước mắt. Nghê Thiên Ngữ ôm lấy thân thể vẫn còn độ ấm, cúi đầu, hôn khóe mắt của Nghê Tử Nhứ.
Cô muốn khóc, dùng cách điên rồ nhất trên đời mà khóc.
Ở trong mơ không ngừng khóc, tỉnh lại cũng phát hiện mình đang khóc.
Nghê Thiên Ngữ mở mắt, bởi vì bị nước mắt ướt nhẹp, như bị dính nhựa cao su, mở mắt ra cũng phí sức lực. Cô vuốt mắt vì lệ lắng đọng, lúc này mới bò dậy, đi ra phòng toilet rửa mặt. Giấc ngủ này, cô ngủ rất ít, cộng thêm thời gian cô lăn lộn khó ngủ, cũng chẳng tới một tiếng, nhưng cô cảm thấy mình già nua rồi, nếu như người khác nói vậy cô sẽ cảm thấy người ta già mồm, nhưng xảy ra với mình, lại thấy thật tốt.
Giang Dịch Hiên gọi điện thoại tới, hỏi tình hình của cô trong thời gian này, cô cười cười, che giấu cảm xúc không bình thường của mình. Sau đó lại chủ động hỏi tình hình của anh trai Giang Dịch Hiên.
Anh trai Giang Dịch Hiên là một người đàn ông ưu tú, từ lúc học trung học đã bắt đầu đi làm thêm kiếm học phí ình, thành tích hàng năm toàn đứng đầu, không nghi ngờ chút nào liền thi trường đại học tốt nhất, một năm sau thì đi du học, lúc sắp trở về, lại bị tai nạn xe nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Giang Dịch Hiên đối với vấn đề lại bình thường trở lại, “Anh trai à, vẫn như cũ, tớ cũng rất hài lòng, bác sĩ nói thân thể anh ấy không tiếp tục héo rút đi, như vậy tớ cùng bố mệ luôn cảm thấy có hi vọng, có lẽ một ngày nào đó anh ấy sẽ tỉnh lại.”
“Ừ, nghĩ thoáng một chút. Thượng đế đều chăm sóc cho cô gái tốt như cậu, có lẽ ngày nào đó cậu đi gặp anh ấy thì anh ấy sẽ tỉnh lại, gặp lại cậu thật tốt, bố mẹ cậu thật tốt, anh ấy mới không khó chịu.”
Giang Dịch Hiên cảm thán, “Trên đời, chỉ có một mình cậu là cảm thấy tớ là cô gái tốt.”
“Chớ đừng quên chồng cậu, cẩn thận trong lòng anh ấy lại không cân bằng…..”
Giang Dịch Hiên cười.
Nói chuyện điện thoại xong với Giang Dịch Hiên, Nghê Thiên Ngữ thở dài sâu một hơi, thay quần áo ra cửa. Cô phát hiện mình càng ngày càng bệnh hoạn, cô không muốn đi nói cho người khác biết, thật ra thì mẹ cô không kém như vậy, cô muốn sự ấm áp bí ẩn này làm thành hạnh phúc thuộc về mình, ai cũng không nói, ấm áp như vậy thì vĩnh viễn sẽ không chạy đi.
Một mình cô đi tới trước mộ Nghê Tử Nhứ, phần mộ này nhìn qua rất hoang vu, nhưng cô không muốn thay đổi,không muốn để phần mộ này sạch sẽ chỉnh tề, muốn tùy ý như vậy, ai cũng đừng tới quầy rầy an bình của Nghê Tử Nhứ.
Cô từ từ ngồi chổm trên mặt đất, nhìn Mộ bia đen nhánh kia, chữ phía trên rất lớn, bởi vì viết tên tuổi ít, người khắc bia này nói nhìn qua khá là đẹp đẽ.
“Khi còn bé, mỗi lần gặp lại mẹ cũng thấy sợ hãi, sợ mẹ sẽ mắng con, sợ mẹ sẽ đánh con, ánh mắt mẹ nhìn qua cũng thấy sợ, nhưng cho dù sợ như vậy, cũng không kiềm được muốn tới gần mẹ……”
“Con cố gắng học tập, thật sự rất cố gắng, bọn họ đều nói con thông minh, chỉ có mình con biết, thành tích con phải đổi lấy như thế nào. Con hi vọng mẹ giống như các phụ huynh khác, đi hỏi con mình thi được bao nhiêu điểm, như vậy con có thể đưa bài thi ẹ xem, để ẹ biết con gái mình rất giỏi, điểm thi rất cao…. Nhưng cho tới bây giờ mẹ không hỏi, ngay cả một lần muốn được mẹ cho cơ hội khích lệ với con cũng không có.”
“Khi đó mẹ, tính khí thật xấu, động một chút là mắng con, mà con cũng mặc kệ, chỉ cần mẹ mặc con, con sẽ nói ngày đó đã qua rồi…. sẽ không đánh con nữa, sẽ không ánh mắt căm thù đó nhìn con nữa.”
“Mẹ còn nhớ ngày đó mẹ mắng con là tiện nhân hay không….” Cô dừng một chút, không muốn khóc, nhưng không nhịn được, như có ý thức chủ quan của mình, liền rơi xuống, “Con rất khó chịu, thật sự rất khổ sở….. mẹ nhất định không nhớ rõ đi, từ ngày đó con tuyệt vọng với mẹ, con vốn cho con sẽ luôn bị coi thường như thế, sau lại phát hiện được sức chịu đựng của con không lớn vậy….. con thất vọng với mẹ, tuyệt vọng, không hề cầu xin muốn tình yêu của mẹ….. tại sao vào giây phút đó, mẹ cố tình đẩy con ra? Nếu như mẹ không đẩy con ra, để cho con chết như vậy, con cũng sẽ không trách, thật sự…….”
“Con ghét mẹ, từng hận mẹ, oán giận mẹ, nhưng con cũng yêu mẹ……” Cô vùi đầu vào xuống, “Con rất muốn biết, mẹ có yêu con hay không?”
“Là yêu nhiều một chút, hay hận nhiều một chút?”
Không có người trả lời, vĩnh viễn không có ai trả lời, vĩnh viễn không có ai nói cho cô biết, mẹ của cô có yêu cô hay không…. Không bao giờ biết được đáp án.
Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Mạnh Diên Châu thì đã trở lại nhà trọ rồi. Thật ra thì mới qua mấy tiếng thôi, cô đã cảm giác thấy thật lâu, Mạnh Diên Châu muốn cô đi cùng anh tham gia một bữa tiệc, cô không từ chối, mặc dù cô cũng không muốn đi.
Cô trang điểm xong đi xuống lầu, Mạnh Diên Châu đã ở dưới đợi cô rồi. Kể từ khi Ngũ thúc đi “ an hưởng tuổi già”, Mạnh Diên Châu toàn tự mình lái xe tới, không biết anh sắp xếp thế nào, nhưng với cô thì anh làm tài xế cũng không có ý kiến.
Tinh thần của cô chưa ra cái dạng gì, bởi vì Mạnh Diên Châu thấy lông mày cô hướng lên hướng xuống.
“Không được nghỉ ngơi tốt?”. Sau khi cô lên xe, anh mới mở miệng.
“Ừ.” Vừa trả lời xong, phát hiện bọn họ quá mức tùy ý lẫn nhau, đây không phải cô nguyện ý thấy, “Làm một cơn ác mộng.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Quên rồi.” Cô nhắm mắt dưỡng thần.
Thái độ Mạnh Diên Châu với cô, không hề có chút nào ở trong lòng, cũng làm cho Nghê Thiên Ngữ hoàn nghi, híp mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng tự đòi mất mặt.
Đi tới mục đích, Nghê Thiên Ngữ cảm giác giá trị tồn tại cao nhất của mình chính là ngăn chặn những bông hoa bên cạnh Mạnh Diên Châu, vì vậy trong ánh mắt ghen tị của người khác, cô kéo tay Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cô đặt tay lên cánh tay mình, chỉ cười không nói.
Nơi này giống như một cái sàn catwalk vậy, thỉnh thoảng có thể thấy những nhãn hiệu cao cấp của nam nữ, những thứ đồ thủ công kia chỉ khiến người ta lộ vẻ khiêm tốn. Nghê Thiên Ngữ nhìn hoa cả mắt, nhưng cũng chỉ mỉm cười, đi theo bước chân của Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu dừng bước, Nghê Thiên Ngữ cũng chỉ dừng lại nhìn anh.
“Đi, cùng anh ta nói chuyện về kế hoạch XX một chút.” Mạnh Diên Châu ý bảo cô sang bên kia đứng cạnh một người đàn ông.
Nghê Thiên Ngữ cau mày, “Tôi lấy thân phận gì đây?”
“Cô cảm thấy cô là thân phận gì?”
Nghê Thiên Ngữ bĩu môi, không muốn cùng anh nhiều lời, vì vậy đi tới. Mạnh Diên Châu cũng đang ở bên kia nói chuyện cùng người đẹp. Nghê Thiên Ngữ làm bộ không nhìn thấy.
Chỉ chốc lát sau, Nghê Thiên Ngữ liền trở lại, “Anh ta hình như với kế hoạch này không có hứng thú lắm.”
“Lại đi.”
“Tôi để cho anh lại đi.”
Vẻ mặt của anh quá mức nghiêm túc, cô bị quỷ xui mới nghe theo lời mà đi, lần này thời gian đàm luận tương đối lâu, cô trở về có chút không hiểu, “Anh ta nói anh ta sẽ suy nghĩ…. Làm sao anh…. ừ, anh làm gì mà không tự mình đi?”
“Anh ta đối với phụ nữ bình thường tương đối khách khí.” Mạnh Diên Châu cười, nhưng sờ đầu của cô một chút, “Hơn nữa anh ta thích dũng cảm đá cửa sắt của người khác.”
Nghê Thiên Ngữ liền cười.
Có vẻ miễn cưỡng.
Nhưng cô cũng phát hiện ra, anh đến nói chuyện với mọi người, phần lớn cũng tìm hiểu trước sở thích của người ta, hơn nữa nhớ khá chắc, theo thói quen của đối phương mà dẫn tới đề tài yêu thích.
Cô đứng cách xa anh một chút như vậy, thật ra thì bọn họ không phải người chung một thế giới, trước kia cô đã sớm rõ ràng, bây giờ chỉ càng tin vào điều này hơn thôi.