Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Chương 6: Thời Kì Sương Giá 5
N
han Miêu nóng ruột: “Anh biết tôi đang hỏi cái gì mà!”.
Tạ Tử Tu cười nói: “À, chẳng làm sao cả, chỉ là thả tin đồn ra, lúc cổ phần công ty trượt giá thì chúng tôi nhân cơ hội mua vào thôi”.
“Thế nên từ nay về sau công ty này thuộc về tôi và những người tôi tin tưởng được”, Tạ Tử Tu lại mỉm cười, rũ mi, “Bố tôi đã không quản được tôi nữa rồi”.
“Nói ra thì lần này cũng xem như phải cảm ơn ông ấy, không nhờ ông ấy gây áp lực, sợ là việc này không thuận lợi được như thế”.
Nhan Miêu trừng mắt nhìn anh ta một lát: “Không phải những mối tài chính đã xảy ra vấn đề rồi sao?”.
“Hả?”.
“Tiền thu mua cồ phần ở đâu ra hả?”.
“A ”
"... Vốn đã không có chuyện thiếu hụt tài chính? Đúng không? Vốn đã không có chuyện anh sẽ phá sản đúng không?”.
Tạ Tử Tu cười nói: “À thì, tôi chưa từng nói với em là tôi thiếu tiền mà”.
"..."
Dù không biết rốt cuộc sau lưng bọn họ mưu toan những gì, nhưng nhớ lại tối hôm đó, khi cô rút ruột rút gan ra “dốc túi giúp đỡ”, chắc Tạ Tử Tu phải cố gắng nhịn cười lắm, chuyện này không sai vào đâu được.
Nhan Miêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Thế thì, anh, trả lại tiền cho tôi”.
Tạ Tử Tu vô tội đáp: “Là em cứ muốn tôi nhận đấy chứ”.
Nhan Miêu chỉ thấy luồng khí nóng đã bốc thẳng lên tận đỉnh đâu, thoắt cái đã đỏ cả tai. “Cút đi!”.
Nụ cười của Tạ Tử Tu héo đi, nghiêm chỉnh nói: “Thư kí Nhan”.
“Đừng chạm vào tôi!”.
Anh ta còn lại gần thêm chút nữa thì cô sẽ không kiềm nổi mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh ta mất.
“Nãy là tôi đùa thôi. Lần này thật sự rất cảm ơn em”.
Nhan Miêu hung tợn ra sức đẩy anh ta ra: “Anh cút đi!!”
Tạ Tử Tu cố gắng giải thích cho cô: “Trước đây không thể nói gì với em được, lý do thì em cũng có thể hiểu. Chuyện này vốn dĩ không thể để người ngoài biết được”.
Nhưng lý do có “hợp lý” tới cỡ nào cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của cô bây giờ.
“Thư kí Nhan...”.
Nhan Miêu ném sổ ghi chép vào người anh ta, mặt mày đỏ lên bừng bừng: “Tôi xin nghỉ không lương, ngay và luôn!”.
Tạ Tử Tu ngồi trong xe, chiếc xe chạy chầm chậm bằng tốc độ rùa bò, thở dài: “Thư kí Nhan, sao lần nào em giận dỗi cũng thích đi bộ xa thế hả?”.
Nhan Miêu lạnh nhạt tiếp tục bước đi, cô giận tới nỗi tay cũng phát run chứ đừng nói còn tâm trạng mà đối đáp với anh ta.
“Lừa em là tôi không đúng, nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Tôi mong em có thể hiểu”.
Tâm trạng của cô lúc ấy thì có ai hiểu cho hả?
Đi rồi lại đi, đèn giao thông đoạn đường phía trước bật đỏ. Cuối cùng Tạ Tử Tu cũng dừng xe lại, mở cửa ra, bắt lấy vai cô: “Tôi thấy, chúng ta có thể tìm nơi nói chuyện thích hợp hơn, an toàn hơn ở lề đường được không?”.
Nhan Miêu định cho anh ta một cú ném qua vai theo phản xạ có điều kiện. Thế nhưng động tác vô cùng anh dũng này của cô chẳng hề có tác dụng gì với anh ta. Tạ Tử Tu không những vẫn vững vàng mà còn túm chặt lấy cô, chẳng tốn bao sức đã kéo cô vào trong xe.
Nhan Miêu thực sự phải nghi ngờ thân thủ của mình đã giảm sút, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc cô ra sức tiếp tục đánh anh ta. Tiếc là sau khi Tạ Tử Tu ép lại gần cũng chẳng còn mấy chỗ, cũng chỉ có thể đánh được lên ngực của anh ta mà thôi.
Nhan Miêu đành phát hết lửa giận vào đó, dùng hết sức đánh tới nỗi tay mềm nhũn đi. Mà Tạ Tử Tu vẫn bình tĩnh, nụ cười trên gương mặt không hề thay đổi.
Người anh ta làm bằng sắt thép à?
Tạ Tử Tu chờ tới khi cô ngừng tay mới hỏi: “ừm, đã hết giận chưa?”.
Nhan Miêu hận không thể cắn chết anh ta: “Anh đừng có mà mơ”.
Ngay cả khi cô chân thành như thế mà anh ta cũng có thể đem ra đùa cợt được. Còn gì có thể tha thứ
được đây?
Tạ Tử Tu cúi đâu nhìn cô, thái độ có thể được xem là nuông chiều: “Chuyện lần này tôi sai rồi, em muốn sao đây?”.
"..."
“Em muốn sao mới được đây”.
Nhan Miêu đáp lại vẻ dịu dàng rộng lượng này của anh ta bằng cách thở hổn hển: “Tôi muốn nghỉ việc”.
Tạ Tử Tu lập tức nhướn mày lên lật lọng: “Nếu em nghỉ việc thì tôi sẽ không trả lại tiền cho em đâu đấy”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Hơn nữa em đã tự nói rồi, trả hay không cũng không sao”.
« ỊỊỊ»
“Lúc đó không có ai làm chứng, cũng không có bằng chứng, thế nên tôi không trả tiền cho em cũng chẳng sao cả”.
“!!!!!!!!!”
“Em nói xem?”.
Nhan Miêu chỉ thấy mình tức tới độ nghẹn máu trong ngực, một hơi cũng không hít vào nổi, hại cô chỉ có thể câm lặng hỏi trời cao.
Cô còn giận bản thân mình hơn giận Tạ Tử Tu.
Tại sao lần nào cô cũng không rút ra được bài học, bị mắc câu cũng chẳng phải lần một lần hai, thế mà vẫn nhìn nhâm Tạ Tử Tu là sao?
Từ đâu tới chân Tạ Tử Tu ngoài cái mặt dày đó ra thì còn thứ gì là thật chứ.
Vì toàn bộ tài sản đã móc hết ra rồi nên trên người chẳng còn tiền, cô đành phải hủy bỏ kế hoạch đi Tokyo mua sắm với Thư Cán đã mong chờ bấy lâu.
Cô bắt đầu cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, chỉ có tiền đã tiêu mới là tiền của mình. Vất vả tích gớp mà không được tiêu pha thì có ích gì, chẳng phải vẫn rơi hết vào miệng hổ sao?
Để đòi nợ, giám sát chặt chẽ kẻ nợ tiền, dù Tạ Tử Tu có muốn đuổi việc thì cô vẫn kiên quyết có chết cũng không thể nghỉ, trước khi lấy lại tiền.
Nhan Miêu vào phòng làm việc của Tạ Tử Tu, nhìn thấy gã đàn ông chẳng có tí cảm giác áy náy nào đang thảnh thơi sung sướng, tinh thần phơi phới ở trong phòng, thì rất muốn đưa cốc cafe đã bỏ thuốc độc vào cho anh ta.
“Chào buổi sáng, thư kí Nhan”.
Vậy mà anh ta còn có thể ăn nói thản nhiên, làm như chẳng có chuyện gì như thế. Làm như quan hệ cấp trên cấp dưới của bọn họ thật sự vui vẻ, hòa đồng thân ái lắm ấy.
Nhan Miêu không thèm làm bộ với anh ta, đặt cốc cafe “cạch” một cái, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tạ, xin hãy trả tiền nhanh lên”.
Tạ Tử Tu mỉm cười ngả người vào lưng ghế, nhướn chân mày mảnh dài lên: “Hả? Trả tiền? Tôi thiếu tiền em hả?”.
“Không phải em tự nguyện sao, chính miệng em nói không sao mà”.
Người như Tạ Tử Tu, một khi đã nổi máu chơi đểu thì đúng là thiên hạ vô địch.
Cũng phải thôi, muốn moi tiền từ tay tên tư bản vô tâm vô tình thế này thì còn khó hơn vắt cổ chày ra nước.
Nhan Miêu lại nhắc nhở bản thân mình không được để tức giận làm mờ đâu óc mà gây ra chuyện thiếu suy nghĩ, ví dụ như cầm bình hoa đập vào đâu đối phương, cô lôi tờ đơn ra cái “xoạt”: “Thế phiền anh ứng trước tiền lương, giờ tôi túng lắm rồi, vì sao thì anh cũng biết rồi đấy, anh Tạ”.
Tạ Tử Tu liếc nhìn một cái, khẽ cười: “Ứng trước tiền lương thì được thôi, chỉ cần lý do đây đủ, cũng phải lưu ý tới hạn ngạch một chút, ứng trước một lúc những hai năm có phải là chuyện đùa không?”.
Tạ Tử Tu lại thản nhiên đưa ra đề nghị khá rộng rãi: “Về công mà nói thì không duyệt được, về tư mà nói, thư kí Nhan, nếu em cần tiền tiêu, có thể vay của tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo”.
Vay? Cô muốn lấy lại tài sản của mình mà lại biến thành vay? Thế này có còn đạo lý không?
Nhan Miêu nhịn tức, nói: “Thế cũng không tiện, lỡ khi cần dùng gấp mới tìm tới anh thì chưa chắc đã kịp. Vậy nên ứng trước một khoản thì bảo đảm hơn”.
Tạ Tử Tu nói như đang cân nhắc: “Nói ra trong khoảng thời gian em làm việc cho tôi cũng có nhiều công lao, em gặp khó khăn về kinh tế, đây cũng không phải việc tôi muốn thấy”.
“Hay là như thế này nhé”, Tạ Tử Tu rút tẩm thẻ tín dụng ra, mỉm cười đầy tới trước mặt cô, “Đây là thẻ phụ của tôi, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, hy vọng có thể giúp được cho thư kí Nhan”
Nhan Miêu chán nản trên đường về nhà sau giờ làm việc, đã tới nước này rồi, cô quả thực không nghĩ ra cách nào có thể đòi lại tiền từ tay Tạ Tử Tu.
Cô lại không thể rút một mớ tiền trong cái thẻ phụ ấy rồi trốn mất dạng được. Chỉ dựa vào việc quẹt thẻ chi tiêu hàng ngày thì tới ngày tháng năm nào cô mới có thể quẹt đòi lại được đống tiền ấy chứ.
Về tới dướl nhà, Nhan Miêu lại nhìn thấy Tạ Thiếu Duy đang đứng tựa lưng vào cửa ô tô, cau mày như đang suy nghĩ.
Thật tình thì Nhan Miêu thấy, dù thấy tính tình của Tạ Thiếu Duy có xấu xa đi chăng nữa thì cũng tốt hơn Tạ Tử Tu ngàn lần.
“Sao thế?”. Nhan Miêu lên tiếng chào hỏi cậu ta, “Đến thì cũng nên gọi điện trước cho tôi chứ”.
Cứ đứng không như thế không tốn thời gian à.
“À, không có gì”, Tạ Thiếu Duy đứng thẳng dậy, quay đâu nhìn cô, “Rảnh rỗi không có việc gì thì ghé qua xem cô đã tan làm hay chưa thôi”.
Nhan Miêu cẩn thận ngắm nghía cậu ta thật kĩ: “Hình như tâm trạng của cậu không tốt lắm”
Tạ Thiếu Duy cau mày: “Cô cũng thế”.
Ầy, tâm trạng của cô đâu chỉ không tốt lắm đâu, “Đi, tôi mời cậu ăn cơm”
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau thì cùng ăn cơm thôi.
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc bàn, gọi phần ăn đơn giản, Tạ Thiếu Duy đút tay vào túi quần, duỗi chân ra: “Cô có chuyện gì phiền lòng à?”.
Nhan Miêu uể oải vân vê đôi đũa trong tay: “Nói ra thì dài lắm”
Tạ Thiếu Duy nhướn mày lên: “Nói đi. Thời gian thì thiếu gì”.
“Ằy dà, nói đơn giản thì Tạ Tử Tu cầm tiền của tôi, rồi không thèm trả lại”
"..."
Nhan Miêu nhìn cậu ta: “Cậu nói xem, tôi có hy vọng đòi lại được không?”.
Tạ Thiếu Duy đáp không cần suy nghĩ: “Không”.
"... Cậu cũng đừng thẳng thắn như thế”.
Tạ Thiếu Duy vô tội: “Tôi không nói dối mà”.
Thế cũng khiến người ta tuyệt vọng lắm.
Nhan Miêu mặt mày đau khổ ăn cơm hải sản, rồi nghe thấy Tạ Thiếu Duy nói: “Bị lừa bao nhiêu tiền, tôi cho cô”.
"... Hả? Sao phải cần cậu cho?”.
Tạ Thiếu Duy nhăn mày đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ tôi có thể giúp cô thôi. Có đáng mấy đâu”.
"... Thế liên quan gì tới cậu?”.
Tạ Thiếu Duy hơi cáu: “Đúng, không liên quan gì tói tôi cả, tôi đâu có ý gì khác”.
Nhan Miêu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng và ân hận, thế nên giơ nắm đấm lên, đấm một cái nhè nhẹ lên ngực cậu ta: “Không phải thế, tôi biết cậu có ý tốt. Nhưng mà, cậu cũng không cần phải trả nợ thay Tạ Tử Tu, thế không phải anh ta đuợc lợi sao?”.
Tạ Thiếu Duy trầm mặt ngồi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thực ra tôi hơi hâm mộ tên ấy”.
“Hả?”.
“Có lẽ tôi không bằng anh ta thật”
Được rồi, nếu nói mặt dày, Tạ Thiếu Duy tuyệt đối không thể bì nổi.
“Cô không biết bố tôi là người như thế nào đâu. Tạ Tử Tu đúng là có dũng khí, anh ta dám”.
"..."
“Thế nên anh ta có thể đạt được thứ mình muốn”, Tạ Thiếu Duy nhíu chặt mày, “Mà tôi thì không được”.
Nhan Miêu đành an ủi cậu ta: “Không sao đâu, mỗi người có cách sống riêng của mình, không phải sao? Tôi thấy cậu còn mạnh mẽ hơn anh ta nhiều”.
Hai người lại ngồi ăn cơm một lát, đột nhiên Tạ Thiếu Duy mở miệng hỏi: “Giờ cô đã có người yêu chưa?”.
Nhan Miêu bất ngờ không kịp phòng thủ, giật nảy mình rồi mới đáp: “A, chưa có”.
“Vậy cô có thể chờ tôi không?”.
“Có lẽ có một ngày tôi cũng có thể làm chuyện mình muốn làm, tự do chọn người tôi yêu”
Nhan Miêu hoàn toàn luống cuống: “À...”.
“Nếu lúc ấy cô vẫn chưa có người yêu, tôi sẽ tới tìm cô”.
"..."
Lời ước hẹn trẻ con như vậy khiến người ta không đành lòng nói lời từ chối.
Tạ Thiếu Duy lại thoáng tức giận: “Này, cô nói một câu khách sáo để tôi được thoải mái một chút thì chết hả?”.
Nhan Miêu vội vàng vỗ lên mu bàn tay cậu ta: "... Được rồi, được rồi mà...”.
Dù Tạ Thiếu Duy cao lớn hơn cô rất nhiều, nhưng trước mặt cậu ta, Nhan Miêu vẫn luôn thấy mình là người lớn, mà cậu ta lại là đứa trẻ vẫn còn trong thời kì nổi loạn hoang mang, cần người an ủi.
Nhớ tới lần đâu tiên gặp cậu ta, hoàn toàn không phải là cảm giác này. Rốt cuộc nhận xét người ta khi mới gặp cách xa thực tế bao nhiêu nhỉ?
Chú thích:
(33) Collagen: là thực phẩm chức năng, thực phẩm thiên nhiên làm đẹp, chống lão hóa da, chữa bệnh khớp.
(34) Chloe: là một trong những thương hiệu thời trang nổi tiếng của nước Pháp với nhiều sản phẩm phong phú: áo quần, giày dép, túi xách và cả nước hoa...
(35) Kiwi hay được gọi là quả lý gai, quả dương đào, bắt nguồn từ Trung Quốc. Loại quả này rất giàu chất dinh dưõng, tốt cho sức khỏe. Năm 1904, hạt giống quả này được đưa sang New Zealand, sau đó trở thành “quốc trái” của nước này.