Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 20
Bọc một nữa. Rỗng đầu.
Một viên SJH, theo cách gọi tắt trong thuật ngữ súng đạn.
Đó là một thứ vũ khí có sức mạnh hung bạo. Không hẳn là một viên đạn nở dum-dum, được đặt theo tên của thành phố Dum-Dum, Ấn Độ, nơi một sĩ quan quân đội Anh đã phát minh ra một loại đạn có thể nở ra như mũ nấm khi va chạm với mục tiêu và hoạt động như một quả văng thu nhỏ ở bên trong cơ thể.
Không phải phát minh nào cũng tốt cho con người cả.
Viên đạn SJH 11,5 li bắn xuyên qua phần trước sọ của Cassie Decker và găm sâu vào trong não bộ của cô. Viên đạn đã được lấy ra khi mổ tử thi và được giữ lại như là bằng chứng trong quá trình điều tra vụ án mạng. Hình dạng và các đường gờ, rãnh vẫn còn nguyên vẹn, đủ để một ngày nào đó truy ra được gốc gác món vũ khí đã bắn viên đạn này. Ừ thì hiện họ chưa có được món vũ khí ấy, nhưng cũng phát hiện được đôi điều.
Giờ đây họ biết được rằng chính cái khẩu súng đã bắn viên đạn kết liễu tính mạng của Cassie Decker cũng đã chấm dứt mạng sống của một nửa số nạn nhân tại trường cấp ba Mansfield. Một nửa số còn lại đã phải chịu lực tàn phá yếu hơn từ khẩu súng hoa cải. Bác sĩ pháp y đã lấy được viên đạn trùng khớp trên người Kramer, thầy giáo dạy thể dục, theo quy định thông thường, họ khớp viên đạn với cơ sở dữ liệu của phòng. Kết quả cho ra gần như ngay lập tức.
Do mức độ quan trọng của phát hiện này, FBI cũng tự mình tiến hành kiểm tra dữ liệu viên đạn và cho ra kết luận tương tự.
Cùng là khẩu súng đó. Phân tích đường đạn đạo không thể nói dối. Lần lượt từng dấu vết của rãnh và gờ trên viên đạn đều khớp như một dấu vân tay. Và đó vẫn chưa phải là tất cả. Họ đã thu được vỏ của viên đạn trong phòng ngủ của gia đình Decker. Họ đã so sánh nó với một vài vỏ đạn tìm thấy ở trường học. Hạt lửa ở dưới đáy của vỏ đạn, vị trí mà kim hỏa chọc vào, rõ ràng chẳng khác gì một dấu vân tay. Và tất cả nhưng vị trí quan trọng đều có kết quả trùng khớp.
Vụ sát hại gia đình Decker và vụ thảm sát tại trường Mansfield giờ đây có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
☆☆☆
Decker khoác vội chiếc áo khoác khi anh đứng bên ngoài mặt tiền đã tối đen của ngôi trường, mặc cho cơn mưa tầm tã dội lên tóc và lên đôi vai vạm vỡ. Vụ án đã mở rộng, bao trùm từ trường cấp ba Mansfield tới ngôi nhà của anh trên con phố vắng lặng dù khoảng cách giữa hai nơi có thể hình dung là xa cách như giữa hai bờ đại dương. Anh chưa từng một lần nghĩ rằng sẽ có mối quan hệ nào đó giữa hai tội ác. Giờ đây mối liên hệ này đang chi phối đầu óc anh.
Có khả năng kẻ giết người là hai kẻ khác nhau. Sau vụ nổ súng ở nhà của anh, khẩu súng có thể đã bị thất lạc, hoặc bị lấy mất, hoặc bị tên giết người thứ nhất bán đi. Cùng một khẩu súng được các thủ phạm khác nhau sử dụng trong các tội ác khác nhau là thường gặp. Nhưng Decker tin rằng trong cả hai trường hợp, kẻ nổ súng là một. Và nếu đúng là như vậy, thì Leopold được loại trừ. Tức là Leopold đang nói dối. Thế nhưng có khả năng hắn được tên sát nhân thực sự kể cho nghe những sự việc trong vụ án của gia đình Decker. Và nếu là như thế, vậy thì Leopold sẽ là hi vọng lớn nhất mà anh có để tìm ra được kẻ đã sát hại gia đình anh. Cũng như đã sát hại tất cả những người khác ở đây.
Mặc dù phát hiện những dòng chữ viết gần đây trên bức tường phòng ngủ, vụ án của gia đình Decker vẫn là một vụ đã nguội lạnh. Ngược lại vụ án tại trường trung học Mansfield là một vụ nóng bỏng tay. Thế nên vụ án ở Mansfield sẽ là chỗ mà anh tập trung nhiều hơn - chỗ đó và ở chỗ Sebastian Leopold. Nếu Leopold biết kẻ sát hại gia đình Decker là ai, vậy thì hắn cũng sẽ biết kẻ đứng đằng sau những tội ác ở Mansfield.
Anh chìa các giấy tờ chứng minh cho cảnh sát an ninh phía bên ngoài và đi vào qua cửa chính. Tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm qua đối với anh cảm giác không có gì liền mạch và rất bối rối. Anh đã cảm thấy mình bị tách rời khỏi tất cả mọi người vầ tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh anh. Nhưng khi những thứ này nhiều khả năng có liên hệ tới vụ sát hại những người thân trong gia đình, Decker biết anh thực sự có bổn phận trong đó. Anh sẽ tham gia vào vụ án này bất luận nó kéo dài bao lâu. Họ sẽ phải dùng thuốc nổ mới hòng đuổi được anh rời đi.
Anh không đi vào trung tâm chỉ huy ở thư viện. Anh đi tới căn tin và nhìn chằm chằm vào chỗ kho lạnh. Rồi anh nhìn lên các miếng ốp trần nhà.
Sợi vải rằn ri, dấu vết có thể là dầu bảo quản súng. Có thể tất cả đều là vớ vẩn. Có thể vậy.
Anh nhìn cửa thoát hiểm. Manh mối giả, hiện giờ anh tin là như thế.
Anh rời căn tin, đi vào hành lang phía trước thư viện, rẽ phải vào hành lang chính chia đôi tầng một và đếm số bước chân mà anh cần để đi ra phía sau của ngôi trường.
Tại mỗi giao điểm với một hành lang khác, anh nhìn bố cục xung quanh, trước tiên là bên trái, rồi bên phải. Phòng học có ở cả hai bên. Hành lang cuối cùng là nơi mà Debbie Watson chết. Và bên trái chỗ này là nơi Kramer, thầy giáo thể dục, mất mạng bên chiếc bánh sandwich và ly cà phê cho bữa sáng. Lối vào cổng sau có camera mặt đối mặt với anh. Góc của chiếc máy quay vẫn khiến anh phải suy nghĩ. Nó để thế là có chủ đích. Và hành động có chủ đích luôn luôn đi kèm động cơ được tính toán thận trọng.
Rồi anh nhìn vào phòng học bên tay phải, nơi mà Debbie bỏ mạng. Phòng 141 được ốp kính.
Anh thử mở cửa, nhưng nó đã bị khóa. Anh lôi một bộ đồ nghề mở khóa từ trong túi ra và mở khóa. Anh bước vào trong và bật đèn. Anh bất ngờ khi nhìn thấy bên trong căn phòng được bố trí như một lớp học nghề. Hồi Decker học ở trường này họ cũng có các lớp học nghề. Nhưng anh đã nghĩ bây giờ những lớp họ như thế đã là chuyện ngày xửa ngày xưa. Anh đưa mắt xung quanh, nhìn những chỗ thực hành, bàn và máy cưa, máy bào, khoa, các xô dụng cụ, bàn kẹp ê-tô kẹp vào gỗ, các giá sát tường bên trên để các loại ống kim loại, ốc, bu-lông, gỗ, các loại dụng cụ sửa chữa khác, ổ cắm điện, đèn chiếu sáng, gần như đủ hết tất cả mọi thứ mà một người sẽ cần để dựng nên một cái gì đó. Phía sau căn phòng này có ba cánh cửa. Anh mở hai trong số đó. Kho chứa đồ. Anh nhìn thấy nhữnng chồng đồ trông giống như các thành phẩm thực hành cũ của học sinh: những đống ngổn ngang các món nội thất làm xong một nửa, kim loại được vặn xoắn thành các hình thù khác nhau, lồng sắt, một phần mái nhà, giá cưa, các tấm ván ép, những chồng gỗ, rất nhiều bụi và rất nhiều thứ vô nghĩa.
Cánh cửa cuối cùng không để mở. Anh lại lấy bộ phá khóa ra và dùng nó để mở cửa. Anh nhìn vào trong. Có một cái nồi hơi cũ ở góc phía xa, hiện tại thì không được cắm vào ổ điện nào. Một vài cục điều hòa gắn vào cửa sổ xếp chồng lên nhau trên sàn nhà ở sát một phía tường, cao chừng ba mét.
Lại thêm những thứ vô nghĩa. Anh đóng cánh cửa lại, và đi ngược về phòng học nghề, tắt đèn, bước ra và đóng cửa. Phía dưới hành lang từ chỗ lớp học nghề là phòng 144, căn phòng mà Debbie Watson đang từ đó đi ra thì bị bắn.
Decker kiểm tra nhanh ô tủ khóa đang mở trên tường. Đó là ngăn tủ của Debbie. Cô bé đang ở bên cạnh tủ của mình khi bị sát hại. Có thể là đang lấy gì đó để mang theo tới phòng y tế. Điều đó có thể giải thích cho lí do cô bé đi vòng tới đây. Hoặc có thể không phải. Lũ trẻ mới lớn rất khó lường. Chúng nó có thể ốm dặt ốm dẹo nhưng vẫn dừng lại ở tủ đồ để tìm chút kẹo cao su. Hoặc kiểm tra xem mặt có cái mụn nào không bằng cái gương treo ở trong tủ. Anh để ý thấy có một tuýp kem bôi mụn dựng đứng trên giá trong tủ đựng đồ bên cạnh một gói kẹo thơm miệng nhỏ đã mở.
Các vết máu bắn tung tóe cho thấy cô bé đã đứng phía trước tủ đựng đồ khi bị bắn. Cô bé đã quay đầu lại để mặt đối mặt với kẻ tấn công, bởi vì cô bé đã hứng trọn phát bắn từ khẩu súng hoa cải vào thẳng mặt.
Cô bé qua đời lúc 8h:42.
Decker đã kết luận rằng Watson thực sự là nạn nhân đầu tiên. Điều đó khiến anh tự hỏi tay súng đã làm gì trong khoảng thời gian giữa tiếng “phụp” mà Melisa Dalton nghe thấy ở sảnh trước vào lúc 7:28 và lúc Debbie bị thổi bay khuôn mặt ở hành lang phía sau một giờ và mười lăm phút sau đó.
Decker nhắm mắt lại và suy nghĩ về điều này.
Mình mất sáu mươi tư bước chân và chưa cần tới hai phút để đi từ đằng trước ra đằng sau. Kẻ nổ súng xuất hiện trong đoạn video vào lúc 8:41. Nhưng hắn rời khỏi căn tin vào lúc nào? Không có cách nào để xác định chắc chắn. Và câu hỏi lớn hơn cả: làm thế nào để hắn di chuyển từ trước ra sau mà không bị nhìn thấy? Mình trả lời được câu hỏi đó, mình sẽ giải đáp được tất cả. Không trả lời được nó, vụ án sẽ chẳng đi đến đâu hết.
Ít nhất một mét tám bảy, vai rộng và dày, trên chín mươi cân. Decker đã xem đoạn băng ghi hình kẻ nổ súng và không tranh cãi gì về các ước tính thể hình này. Thế nhưng ngôi trường này không có một nam giới nào có kích thước và chiều cao như thế cả, ngoại trừ ông thầy dạy thể dục và ông trợ lý hiệu trưởng đều đã chết cả, hoặc nhóm học sinh trong đội bóng bầu dục đang bận ngồi trong lớp học với hàng trăm bằng chứng ngoại phạm đi liền với chúng. Và hai trong số cầu thủ có kích cỡ người như thế đã thiệt mạng trong vụ xả súng.
Cứ như thể gã này xuất hiện, thực hiện xong việc thảm sát, và rồi cứ thế mà lặn mất tăm. Nhưng vì chuyện đó không thể nào xảy ra được, Decker, bằng cách này hay cách khác, buộc phải tìm xem quá trình suy luận sai ở đâu.
Anh đi vào phòng 144 và ngồi xuống chỗ bàn giáo viên. Anh quan sát lớp học. Hai mươi mốt chỗ ngồi để trống sắp xếp thành ba dãy từ trước ra sau. Một trong số đó là chỗ mà Debbie Watson đã ngồi. Khoảnh khắc cuối đời của cô bé đã rất rõ ràng: bụng đau; được phép đi tới phòng y tế; rẽ ngang đi tới tủ đựng đồ. Và vài phút sau cô bé đã thành người quá cố.
Cô bé ngồi ở hàng ba, ghế thứ tư. Anh tưởng tượng ra cô bé giơ tay, cảm thấy người không khỏe, biểu hiện ra mặt, xin phép ra khỏi lớp học, bước ra khỏi cửa và không bao giờ bước vào trở lại nữa.
Anh đứng dậy và đi ra ngoài cửa, dừng lại và quay người. Anh đang nhìn thẳng vào tủ đựng đồ để mở của Debbie. Cái gương ở mặt trong cánh cửa tủ phản chiếu hình ảnh của anh. Vì lí do nào đó Decker không nhận ra chính bản thân mình. Gã râu ria to béo này, người ướt sũng nước, trông thảm hại quá.
Nhưng rồi anh bỏ qua những hình ảnh phản chiếu và nhìn thấy một số thứ khác trong tủ để đồ của Debbie: một chồng sách giáo khoa và vở viết.
Decker nhìn lại về phía phòng học 144 và rồi nhìn vào tủ để đồ.
Cuộc sống chứa đầy những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sự tình cờ luôn diễn ra. Sai chỗ, sai thời điểm. Đó là kết quả được sinh ra từ việc có đến bảy tỷ con người chen chúc với nhau trong phạm vi của một hành tinh duy nhất.
Nhưng có một điều luật bất thành văn trong công việc cảnh sát: không có gì là trùng hợp ngẫu nhiên. Tất cả những gì cần phải làm đó là điều tra sâu hơn để chứng minh không có gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả.
Anh gọi điện cho Lancaster. Chị đang ở trong thư viện.
“Cô nói chuyện với ba mẹ của Debbie Watson chưa?”
“Rồi.”
“Họ có nhắc gì đến việc cô bé thấy không khỏe lúc đến trường không?”
“Không. Tôi có hỏi chuyện đó. Mẹ cô bé nói cô bé có vẻ vẫn ổn. Nhưng có khi cũng chỉ là buột miệng trả lời thế.”
“Thế còn giáo viên thì sao? Khi Watson xin phép ra ngoài?”
Decker nghe được tiếng người phụ nữ đang lật cuốn sổ ghi chép của chị.
“Cô ấy nói rằng Debbie trông khỏe nhưng sau đó cô bé giơ tay, nói rằng cảm thấy buồn nôn và xin phép ra ngoài.”
“Con bé có viết giấy phép hay -”
“Họ có mẫu sẵn. Giáo viên điền tên của Debbie vào và đưa nó cho con bé.”
“Vậy là chỉ khoảng ba mươi giây từ đầu đến cuối trước khi Debbie rời khỏi phòng học?”
“Tôi đoán khoảng đó.”
“Thực sự thì con bé rời khỏi lớp học lúc mấy giờ?”
“Giáo viên nghĩ có lẽ khoảng vài phút trước đó. Có thể là khoảng năm phút trước khi nghe thấy tiếng súng nổ.”
“Quãng thời gian như thế là lâu lắm. Tủ đựng đồ của con bé chỉ cách lớp học có vài giây thôi. Và tôi đã đi từ phía trước của trường ra đằng sau chưa mất đến hai phút.”
“Có thể con bé đã nán lại bên tủ đồ trong vài phút. Có thể nó nghĩ nó sắp nôn và cố nén thì sao. Nghe này, tại sao -”
“Tôi sẽ giải thích sau. Có lẽ cũng chẳng có gì.”
Decker cúp máy và bỏ điện thoại xuống. Anh vừa mới nảy ra một suy nghĩ rất khác thường có khả năng khiến một số người cực kì khó chịu. Anh sẽ không làm việc này một cách khinh suất. Anh làm việc này chỉ để tìm ra được sự thật. Sự thật là tất cả những gì đáng giá đối với anh. Nhưng anh cần bám vào một vài thông tin chắc chắn đã trước khi có thể tiến tiếp.
Cái chết đến với Debbie là lúc 8:42 bên ngoài cánh cửa này. Sau thời điểm đó cô bé không còn nữa, tính mạng của cô đã kết thúc. Mọi việc diễn ra như thế nào nhỉ? Debbie giơ tay, xin phép ra ngoài. Cô bé đi ra khỏi lớp học, nhưng không đi thẳng tới phòng y tế. Cô bé đi đến chỗ tủ đựng đồ và mở nó. Thêm một phút nữa trôi đi. Nhưng Lancaster đã nói rằng người giáo viên nghĩ là phải mất vài phút, rất có thể là lên tới năm phút. Debbie đã làm những gì trong suốt khoảng thời gian ấy? Có thể cô bé nấn ná đứng lại đó hoặc cố gắng chờ cho cơ thể ổn hơn, giống như Lancaster đã nói. Nhưng cũng có thể còn có điều khác nữa.
Anh nhìn chằm chằm một lần nữa vào những thứ bên trong tủ đựng đồ.
Cuốn vở nhuốm máu và các đồ khác vương trên sàn bên cạnh thi thể của Watson đã được cảnh sát đưa đi cùng với thi hài của cô. Nhưng thứ trong tủ thì không. Không, không hề. Nó vẫn còn ở nguyên trong đó. Và hình dáng của nó vẫn còn khá tươm tất bởi thân hình của cô gần như đã che chắn cho tất cả những thứ bên trong khỏi phát súng nổ.
Anh ôm lấy chồng các món đồ, quay trở lại phòng 144, và ngồi xuống. Anh mở cuốn sách đầu tiên và lật xem từng trang một. Anh xem tất cả các cuốn sách giáo khoa, tìm các ghi chú bên lề, chú thích, phát họa, bất kì thứ gì.
Anh đã xem hết tất cả ba cuốn vở có dòng kẻ và đã xem đến trang thứ mười chín của cuốn thứ tư thì anh nhìn lại, không tìm nữa.
Debbie đã vẽ một bức tranh trên trang giấy này. Thực sự thì đó là một bức phát thảo khá đẹp. Cô bé này có tài năng đấy.
Nhưng Decker tập trung nhiều hơn vào chủ thể của bức tranh.
Đó là một người đàn ông mặc trên người trọn bộ đồ rằn ri.
Với một trái tim lớn được vẽ bên cạnh nó.