Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 34: Xử Nam
u tiên giả thành tựu do linh căn quyết định, cũng không phải nói cố gắng là được, nếu không các đại môn phái cũng không cần thu đệ tử giúp việc rồi.
Trong nội tâm Diệp Không phiền muộn, vận khí lão tử đúng là quá kém a, học võ công thì bỏ qua thời gian tốt nhất, tu tiên thì có linh căn rác rưởi nhất, chẳng lẽ ta thật sự không có đường sống sao?
Nhìn thấy cơ hội lần này, Diệp Không cảm thấy nên nắm lấy cơ hội, biểu hiện một chút, nói không chừng lão thần tiên sẽ hồi tâm chuyển ý thì sao?
Diệp Không quyết định chủ ý, cao giọng nói ra.
- Tiên sư lời ấy sai rồi! Ta nghe nói tu tiên giả thành tựu cũng không phải do tư chất quyết định, linh căn tốt nhất cũng không phải thiên linh căn.
- A?
Diệp Không nói ra lời này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Diệp Không, trong nội tâm Diệp Hạo Nhiên có chút bận tâm, thầm nghĩ người ta tiên sư có thể nói sai sao? Ngươi một phàm nhân thì biết cái gì? Nhưng Diệp Hạo Nhiên cũng không có mở miệng ngăn cản, trông cậy vào việc này có cơ hội chuyển cơ hay không.
- Lão phu cũng không phải hiểu rõ, xin lắng tai nghe.
Vạn Huyền chân nhân cũng chờ nghe hắn nói.
Diệp Không cười cười, cho nên chắp tay với Vạn Huyền chân nhân.
- Hồi bẩm tiên sư, tại hạ cho rằng, thành tựu tương lai lớn nhất của tu tiên giả, nhân tố quyết định lớn nhất, không phải tư chất, mà là tiên duyên! Linh căn tốt nhất cũng không phải thiên linh căn, mà là khổ linh căn!
Tiên duyên còn dễ lý giải, đó gọi là duyên phận với tiên đạo, hoặc cũng có thể nói là vận khí.
Tư chất tu tiên giả không tệ, nhưng vận khí không tốt, tiên lộ khúc chiết, có thể sẽ bị tu tiên giả, hoặc là vừa xuất đạo đã bị người ta chém giết, thậm chí còn xảy ra chuyện tu tiên giả thiên linh căn kết đan bị trúng độc trùng cắn chết, tai nạn vô cùng xấu hổ.
Mà ngược lại, có tu tiên giả tư chất thường thường, tiên duyên rất tốt, đi ra ngoài có thể gặp được di vật linh bảo, đi nhà xí cũng có thể nhặt được thượng cổ bí điển, rớt xuống dưới vách núi tìm được thần binh kinh người, những chuyện này đều xảy ra.
Trên thực tế, hiện tại trên Thương Nam đại lục có không ít Nguyên Anh lão yêu quái không có gì lạ, bọn họ không có ngoại lệ đều đạt được không ít tiên duyên, cho nên Diệp Không nói ra lời này là có đạo lý.
Vạn Huyền chân nhân vuốt chòm râu mà cười, hơn nữa ánh mắt của hắn lại dò xét thiếu niên này, nhưng hắn không rõ là, khổ linh căn là thứ đồ chơi gì?
Diệp Hạo Nhiên trông thấy chân nhân mỉm cười thì nhìn nhi tử, trong nội tâm an lòng, khoan hãy nói, kẻ đần và thiên tài cũng có thể chuyển biến, tiểu tử này cũng không biết tìm ở đâu ra đạo lý, ngay cả tiên nhân cũng có thể đùa giỡn.
- Tiên duyên có thể lý giải, khổ linh căn mà hiền chất nói là cái gì?
Vạn Huyền chân nhân ngữ khí rất thân thiết.
Diệp Không vội vàng trả lời.
- Kỳ thật khổ linh căn cũng giống như ta nói trước đó, chính là chịu cực khổ, Tiên đạo một đường, vô cùng gian nguy, nhất định phải có quyết tâm tu luyện khắc khổ, mặc dù ngươi có linh căn tốt, tiên duyên lại tốt, không biết khắc khổ không cố gắng, trễ nãi chơi đùa chuyện khác, kết quả là, cũng chỉ có thể biến thành kẻ vô tích sự.
- Ha ha, có lý, Diệp tướng quân, ngươi có hảo nhi tử nha.
Vạn Huyền chân nhân vỗ tay mà cười, ánh mắt cũng rất thưởng thức ánh mắt của thiếu niên mười hai tuổi.
- Khuyển tử theo thói quen cả gan làm loạn, kính xin chân nhân đừng trách.
Diệp Hạo Nhiên tuy nói như vậy, trong nội tâm cũng dựng thẳng ngón tay cái, tiểu tử, làm tốt lắm, việc này có cơ hội.
Diệp Không cũng cười hắc hắc, cũng tưởng tượng được cảnh mình đạp phi kiếm bay lượn, nhưng ai biết kế tiếp Vạn Huyền chân nhân lại đánh hắn trở lại nguyên hình.
- Tuy ngươi nói có lý, nhưng lão phủ không thể thu ngươi.
Lời này làm cho tâm tình của Diệp Không đang ở trên trời liền rót xuống đất, trợn mắt nói.
- Vì sao?
- Bởi vì tính cách của ngươi không hợp với tu tiên, tính cách của ngươi ngay thẳng xúc động, thẳng mà không cúi, còn ưa thích xuất đầu làm náo động, ngôn từ sắc bén, cả gan làm loạn! Ta nói đúng hay không?
Diệp Không sững sờ một chút, trả lời:
- Đúng vậy, đều trúng.
- Cho nên ta không thể thu ngươi, tu tiên giả là bình tĩnh bình thản, vô dục vô cầu, mà lăn lộn trong tu tiên giả là ẩn nhẫn giấu dốt, mọi thứ thuận theo tự nhiên, tính cách giống như ngươi không cách nào sống sót trong giới tu tiên giả.
Vạn Huyền chân nhân cũng không chút lưu tình nói ra, làm cho Diệp Không nhịn không được mà phản bác:
- Tiên nhân lại sai rồi, tu tiên giả vô dục vô cầu? Không phải! Tu tiên giả truy cầu Thiên Đạo, truy cầu trường sinh, đây chính là dục vọng của bọn họ, mỗi lần cảnh giới tăng lên, mỗi lần lực lượng gia tăng, tu tiên giả không hưng phấn sao? Đạt được pháp bảo lợi hại không kích động sao? Tiên nhân cũng không phải như vậy sao? Làm sao lại nói là vô dục vô cầu?
Lời này làm cho Vạn Huyền chân nhân á khẩu không trả lời được, Diệp Hạo Nhiên sợ gây phiền não cho chân nhân, vội vàng quát:
- Làm càn! Ngươi là tiểu tử chưa biết chuyện đời sao có thể chất vấn tiên sư!
Nhưng Diệp Hạo Nhiên không rống xong, Diệp Không nhịn không được, nói ra:
- Tu tiên tuy là thần kỳ, nhưng trong mắt của ta cũng có đạo lý giống như luyện võ, trải qua đau khổ, mới là nhân thượng nhân, Tiên Giới đúng là gian nguy, ẩn nhẫn giấu dốt đó là vì lực lượng của ngươi không đủ, nếu như một tu tiên giả đứng trên đỉnh của tiên đạo cần phải ẩn nhẫn sao?
Lúc này Vạn Huyền chân nhân mới biết được lỗ thủng của mình, trách mắng:
- Ngươi nói đúng, nếu ta là tiên nhân đệ nhất thiên hạ, đương nhiên ta không cần ẩn nhẫn, nhưng chân chính đứng trên đỉnh tiên đạo, có mấy người chứ? Sợ là loại người không có lực lượng như ngươi, tiểu tử cả gan làm loạn, biết rõ ta vì cái gì không thu ngươi không? Nguyên nhân lớn nhất chính là sợ tính cách không chịu ăn thiệt thòi và cả gan làm loạn của ngươi, ta sợ Hoàng Châu Vạn gia rước lấy họa diệt môn!
Vạn Huyền chân nhân lại trách mắng Diệp Trần.
- Tư chất của ngươi kém, nhưng tính tình của ngươi lại quá lỗ mãng làm càn, cho nên không môn phái nào dám thu ngươi!
Diệp Không cũng bị nói động tâm hỏa, cười lạnh nói:
- Nam nhi đại trượng phu, nên cười thì cười, nên mắng thì mắng, gặp chuyện bất bình cho dù rống một tiếng cũng không có gì! Nếu sợ đông sợ tây, vĩnh viễn không có ngày nổi danh, cả ngày kẹp lấy cái đuôi, sống được lâu hơn một chút nhưng có đáng hay không? Lúc cần nhẫn nại thì phải nhẫn nại, ta cũng hiểu rõ, nhưng nếu mọi chuyện đều phải nhẫn, gặp được đối thủ cũng phải nhẫn, gặp phải đồng môn cũng phải nhẫn, gặp được tu vi cao thì bó tay bó chân, gặp được người có tu vi thấp thì giả heo ăn thịt hổ, có ý tứ sao? Có niềm vui thú sao? Còn nữa, gặp được mỹ thực cũng nhịn xuống, gặp được mỹ nữ cũng phải nhịn, tu tiên đúng là không có gì thú vị, coi như là sống một ngàn năm, cũng là một ngàn năm bị chê cười mà thôi!
Diệp Không nói xong, nhịn không được mà hỏi thăm ác ý:
- Dám hỏi tiên sư sống được bao nhiêu năm? Hiện tại vẫn là xử nam phải không? Nhân sinh của ngươi có vui thú gì đáng nói không?
- Ngươi quá mức rồi!
Diệp Hạo Nhiên rốt cục nhịn không được, lúc trước tranh luận kịch liệt hắn không có chen vào, trông cậy vào nhi tử có thể thuyết phục chân nhân, nhưng không ngờ tiểu tử này lại đi hỏi tiên nhân người ta có phải là xử nam hay không thì quá mức rồi.
Quan trọng hơn là Vạn Huyền chân nhân bị người ta hỏi mà đỏ mặt tía tai, xem ra đúng là bị hỏi mà thẹn, cho dù là Nhị phu nhân Tam phu nhân đang ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười khúc khích.
Diệp Hạo Nhiên không ra tay không được, nếu như tiên sư thật sự thẹn quá hóa giận diệt môn gia tộc thì hắn không biết phải chạy đi đâu để cáo trạng a, tính cách gây họa của tiểu tử này đúng như tiên sư nói a.
- Ngươi quá mức rồi!
Diệp Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, vung bàn tay thô to tát tới, lần này hắn đã thật sự giận rồi, một cái tát đánh qua, tát Diệp Không đứng không vững.
Diệp Không kêu rên một tiếng, ngã vào cái bàn bát tiên bên cạnh Vạn Huyền chân nhân, lần này bên mặt bị đánh sưng lên, vịn bàn mới có thể đứng vững.
Nhưng lúc hắn bổ nhào vào bàn, ánh mắt của hắn sáng ngời lên, một vật xuất hiện trước mặt của hắn, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Chân nhân, nhi tử nhỏ cuồng vọng lớn mật, đúng là đáng giận, cũng trách ta trị gia không nghiêm, thỉnh chân nhân ngàn vạn lần không nên tức giận, xin tha thứ!
Diệp Hạo Nhiên chẳng quan tâm hỏi Diệp Không, tranh thủ thời gian bồi tội với Vạn Huyền chân nhân.
Không nghĩ tới Vạn Huyền chân nhân, vốn đang tức giận, tận lực đè nén, sau khi Diệp Hạo Nhiên bồi tội, hắn mới cười lên.
- Diệp tướng quân, ngươi sinh ra một hảo nhi tử, tuy ngôn từ quá kích, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những câu này có lý, lão phu đời này sống một trăm năm mươi năm không có vui thú, hiện tại ngẫm lại đúng là không thú vị, lần này trở về nhất định phải lấy vợ, ha ha, vẫn là hắn điểm tỉnh ta a!
Vạn Huyền chân nhân vỗ vỗ lên người của Diệp Không đang nằm sắp trên bàn, đứng dậy cáo từ.
- Diệp tướng quân ý đồ ta đến đây đã xong, cho nên cáo từ.
- Vô liêm sỉ, còn không mau tạ ơn tiên sư?
Diệp Hạo Nhiên lại một cước đá vào người Diệp Không.
- A, chân nhân tha thứ, cám ơn chân nhân, ta nói hưu nói vượn, tát... Úc, phụ thân ta đánh qua nặng, không thể đánh tiếp a.
- Ha ha...
Vạn Huyền chân nhân cười to, trước khi đi lại dặn dò.
- Ngươi mặc dù nói có đạo lý, nhưng sau này bất kể là tu tiên giới hay là nhân gian, thời điểm không có thực lực, vẫn nên ít xuất hiện, nhớ lấy, ít xuất hiện!
- Dạ dạ phải!
Diệp Không cuống quít trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào mặt bàn, không phải hắn không tôn trọng chân nhân, mà là thứ này quá hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn xem xét, đúng là hấp dẫn a.
Vật gì có thể hấp dẫn Diệp Không chứ, đương nhiên không phải mỹ nữ, là là quyển sách này lại trắng nõn như ngọc nằm trên mặt bàn.
Mà Vạn Huyền chân nhân nghe ngóng bốn phía, cuối cùng xem xét không ra sách quý của Diệp gia là gì, cho rằng là thứ vô dụng, nó giống như hút lấy hồn phách của Diệp Không, giống như lão nhân nhìn thấy nữ nhân trẻ đẹp, nhìn chằm chằm mà không dời mắt.
Quyển sách phế vật này, có thể làm cho Diệp Không quên đau đớn mà nhìn chằm chằm vào là có nguyên nhân, bởi vì bìa sách viết bằng chữ Hán, Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh.
Ông trời...ơ...i! Dĩ nhiên là chữ Hán! Trong nội tâm Diệp Không đang có âm thanh hô hoán, mà kích động trong lòng hắn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả thành lời được.
Từ khi Diệp Uy dẫn hắn đi tới đây, đã kể cho hắn nghe một ít chuyện, ví dụ như quyển sách quý của Diệp gia này, còn bị Vạn Huyền Chân Nhân xem thành đồ rác rưởi.
Thứ này đối với người khác đúng là rác rưởi, nhưng đối với Diệp Không nó là chí bảo, ai kêu hắn đến từ địa cầu, hơn nữa là Khựa nhân chứ? Nếu như là người Mỹ, cho dù biết rõ đây là chữ Hán cũng không biết nội dung.
Trọng yếu nhất, xem tên sách này, đây là điển tích tu tiên.
Diệp Không chẳng quan tâm tới người khác, thừa dịp Diệp Hạo Nhiên dẫn Vạn Huyền chân nhân rời đi, hắn vội vàng cầm sách quý vào trong tay, tùy tiện xem một phen, càng vui mừng quá đổi.
Đây chính là một quyển công pháp tu tiên, là tiên sư trên địa cầu xuyên việt tới đây ngàn vạn năm trước, đoạn đầu tiên trong quyển sách này đã ghi lại, mà hắn cũng có cảm giác thân thiết.
- Hắc, bằng hữu, hoan nghênh ngươi đi vào Thương Nam đại lục, nhìn thấy văn tự quen thuộc có phải rất vui vẻ không? Ta cũng hiểu được là ngươi đang rất vui vẻ, nhưng ta không giống như ngươi, ta đã vượt qua thiên kiếp, thời gian ở lại thế giới này không lâu lắm, mà bản Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh là ta tu luyện hơn nghìn năm tổng kết ra, coi như là lễ gặp mặt với đồng hương đi, nhưng chờ ngươi nhìn thấy quyển sách này, có lẽ thời gian đã qua một ngàn năm, hoặc là một vạn năm... Ai biết được? Hoặc là trên phiến đại lục này vĩnh viễn không có người nhận ra chứ Hán a... Thế giới này đúng là quá hỗn loạn, nhớ kỹ, không nên tin bất luận kẻ nào! Nếu như có thể, nên trở về địa cầu mới tốt.
- Con hiểu những văn tự này!
Không biết chuyện gì, Diệp Hạo Nhiên đã trở lại phòng khách, bởi vì Vạn Huyền chân nhân bị lời nói của Diệp Không chọc giận, cho nên không cao hứng, cũng không có đi ra ngoài, đứng tại cửa ra vào phòng khách cưỡi phi kiếm rời đi, cho nên Diệp Hạo Nhiên cũng nhanh chóng trở lại.
- Con ...
Diệp Không đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Vạn Huyền chân nhân cao điệu, mà Diệp Không lại ít xuất hiện, nghĩ đến dặn dò của Vạn Huyền chân nhân lúc rời đi, cộng thêm lời của đồng hương nhắn lại, Diệp Không lập tức cười cười, nói:
- Con làm sao mà nhận ra những chứ này chứ, chữ thật kỳ quái, không nhận ra a.
- Không biết thì ngươi nhìn cái gì chứ?
Diệp Hạo Nhiên vẫn chưa hết giận, lấy sách trong tay của Diệp Không đi.
- Ngươi là nghịch tử! Ngươi biết hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm không? Tiên sư cũng có thể bị ngươi chế nhạo trách cứ sao?
Diệp Không cúi đầu lầm bầm nói:
- Tiên nhân cũng giảng đạo lý a, ta nói với chân nhân cũng có đạo lý a.
Nhị nương ở phía sau rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, hừ hừ một tiếng nói:
- Ta nói là đừng cho hắn đi ra đây, chỉ biết làm Diệp gia mất mặt.
- Hồ đồ!
Diệp Hạo Nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, trong nội tâm cũng hận nữ nhân này, nếu không phải nàng chen vào, nói không chừng chân nhân đã nhận lấy Diệp Không, nhưng tiểu tử Diệp Không cũng rất đáng giận, ngươi không thể khách khí với tiên sư được sao? Nói không chừng Vạn Huyền chân nhân nhận thức tính tình của ngươi, cũng không phải hư hỏng như vậy, có thể mang ngươi về núi.
Tóm lại, bất kể nói thế nào, hiện tại cũng phải nện.
Diệp Hạo Nhiên nhìn lão bà của mình, lại nhìn Diệp Không, càng nghĩ càng nín thở, mình chuẩn bị lâu như vậy, hiện tại thất bại thảm hại, mà hai người này chính là đầu sỏ gây họa, trong nội tâm rất tức giận.
- Diệp Không! Đi Diệp gia từ đường đối diện tổ tông mà xem xét lại! Không thay đổi tính xấu thì đừng đi ra!
Diệp Hạo Nhiên quyết tâm trừng phạt, bảo Diệp Không suy nghĩ diện bích, nhưng ở đây không tiện quở trách lão bà, nhìn hằm hằm, hầm hừ đi ra ngoài.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên