A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
NH GRANT ĐÃ QUAY VỀ trang trại rồi sao?” Tiffany hỏi khi Hunter đứng lên.
“Không, anh ta có việc riêng cần làm, vì cô đã có nửa ngày để làm việc của mình rồi nên tôi đã bảo anh ta đi lo việc của mình. Anh ta sẽ gặp chúng ta ở quán ăn. Tôi nghe nói cô vẫn muốn dừng lại đó để ăn trưa.”
Giọng anh có vẻ không vui, nhưng nàng đang cảm thấy quá sung sướng vì thành tựu của mình nên phải khoe ngay. “Tôi đã thuê được một cậu bé phụ bếp tên là Andrew Buffalo. Chắc anh nhìn thấy cậu bé chạy ra rồi.”
Spoiler
“Ừ, không thể không nhìn thấy khi cậu ta gần như nhào lên người tôi. Nhưng cô nói cô thuê cậu ta là sao? Không nghĩ là cô có thể tìm thấy người để thuê, nhưng khi tìm được thì cô nên cho Ba tôi biết để quyết định xem có thuê cậu ta hay không chứ?”
“Tôi không đang xin phép. Cha anh trả cho cậu bé hay không cũng không sao, tôi có thể trả được. Nhưng người đầu bếp cũ ở nhà anh cũng có một phụ bếp. Nếu anh nghĩ tôi không đòi có một người để giúp giống ông ta thì xem lại đi.”
Vì biết mình đã đi quá giới hạn, nên nàng không mong nghe thấy tiếng anh phá lên cười vào lúc đó.
“Cô thật hống hách quá đấy— so với một người làm công,” anh vừa nói vừa nhe răng ra cười.
“Thật may là tôi không làm việc cho anh, mà là cho ba anh,” nàng vặn lại.
“Cô thật sự thấy khác sao? Ở đây, một người Callahan vẫn là một người Callahan.”
“Ở nơi tôi đến, quản gia không phải là đầu bếp.”
“Phải, nhưng đặc thích ý tưởng cô làm việc cho tôi,” anh nói và lại phá lên cười.
Sao điều đó lại làm anh thích thú đến thế? Họ có đang nói đến cùng một chuyện không? Bỗng dưng cảm thấy mình quá non nớt, Tiffany quay lại phía quán ăn với hy vọng được ăn một bữa ngon ra trò cho cả hai tháng kế tiếp.
“Cô nói tên cậu ta là Buffalo hả?” Hunter hỏi khi họ rẽ về con phố chính. “Cô biết đó là tên giả, phải không?”
“Vậy sao? Mà nếu thế thì có sao không?”
“Không, miễn là cậu bé không đang chạy trốn pháp luật.”
“Đừng có vô lý như thế. Cậu ta vẫn còn bé mà.”
“Bé thì sao? Tôi đã từng thấy nhiều đứa nhỏ tuổi hơn cậu ta trong các cuộc đấu súng đấy. Cô sẽ thấy ngạc nhiên khi biết có nhiều cậu bé đến miền Tây chỉ để giải trí thôi, và khi không tìm thấy thì chúng tự tạo ra để tiêu khiển. Nhưng thường thì chỉ có những kẻ không muốn vơ rắc rối vào mình mới thay đổi tên họ.”
“Nếu cậu ta là tội phạm, thì cậu ta đã ăn uống đầy đủ hơn rồi, anh không nghĩ thế sao?”
“Không nhất thiết.”
“Bà Martin bảo lãnh cho cậu ta,” nàng rít lên.
“Bà Agnes sao? Trời, sao cô không nói ngay từ đầu? Tôi tin tưởng cách nhìn người của bà ấy.”
Sự chấp thuận của anh đã là quá muộn. Cho dù cố tình hay không, anh cũng đã làm nàng mất vui sau khi đã thuê được Andrew, thay vào đó nàng cảm thấy bực bội Hunter. Nên khi anh cố nắm tay nàng băng qua đường thì nàng giật tay ra và vẫn đi trên lề đường. Vẫn còn một khu nhà nữa thì mới đến quán ăn, bất cứ người nào đi qua cũng có thể làm bụi bay mù mịt, nên nàng chưa băng qua đường. Rồi nàng nhận ra đang đi gần đến một quán rượu trong thị trấn, và có vài người đang đứng la cà trước cửa. Họ trông giống như thợ mỏ. Họ mới đi qua hai người đàn ông vạm vỡ khác đang đứng dựa lưng vào tường, và nàng nghĩ đến hai người đàn ông cố tình khiêu khích Hunter lúc trước. Có vẻ như cũng chính là hai người này...
Nàng nghe thấy Hunter thở hắt ra bực bội. “Gần đây tôi vẫn chưa giết ai cả. Nhưng tôi đoán là đến lúc rồi.”
Tiffany lập tức thay đổi thái độ, dù nàng chắc anh chỉ đang nói quá lên thôi. Chắc chắn là thế! Nhưng nàng vẫn nhường anh một bước khi anh nói với cái giọng đáng nghi đó. “Đi qua đường luôn thôi.”
“Cô chắc là không muốn đưa chúng ta lao thẳng vào rắc rối chứ?”
Cuối cùng nàng cũng bắt được anh đang nhe nhởn cười. Đáng lẽ nàng phải đập cho anh một trận vì dám dọa nàng như thế.
“Thật vui vì anh vẫn chưa rời thị trấn, anh Callahan. Tôi nói chuyện với anh một lúc được không?”
Cả hai quay lại và thấy một người đàn ông trung tuổi mới bước đến phía sau. Chiếc mũ cứng có vành nhỏ và bộ vest đắt tiền thích hợp với thành thị hơn một thị trấn chăn nuôi nhỏ. Ăn vận trang phục thời trang theo phong cách miền Đông, người đàn ông cũng nổi bật giữa thị trấn này y như nàng. Rồi nàng chợt nghĩ không biết đây có phải người quản lý khu mỏ mà Anna đã nhắc đến không?
“Tôi không nghĩ vậy,” Hunter sẵng giọng trả lời. Rõ ràng anh biết người này và không thích ông ta. Hai người thợ mỏ vạm vỡ đứng dựa tường ban nãy bước xuống đường và đứng ngay đằng sau người đàn ông. ”Nếu cần nói gì khác thì ông biết cần tìm ba tôi ở đâu rồi đấy.”
“Cha cậu không phải là người biết lý lẽ. Cậu là con trai cả, cậu có thể làm ông ấy đổi ý.”
“Sao ông nghĩ tôi không có cùng ý kiến với ba tôi? Mấy cái lò nấu kim loại của các ông phun đầy bồ hóng kia kìa. Không cách nào ngăn chúng bay khắp trang trại nhà tôi cả.”
“Trang trại nhà anh rất lớn, và các anh không cần dùng hết. Anh đang được đề nghị một gia tài để nhượng phần đó cho tôi.”
“Câu trả lời của chúng tôi vẫn không thay đổi đâu, ông Harris. Sao ông không chỉ lo cắt lỗ rồi chuyển đi đi?”
“Chúng tôi cũng có thể hỏi anh một câu hỏi y như thế.”
Người đàn ông không có vẻ nhã nhặn nữa khi ông ta quay người bước đi. Ủy viên ư? Nhìn giống như cánh tay đắc lực của ông chủ mỏ thì đúng hơn. Nhưng khi ông ta đi, hai người đàn ông lúc trước chỉ đứng đủ gần để nghe chuyện thì giờ đã bước tới trước Hunter. Gã cao to hơn còn cố tình xô vào anh!
Hẳn là Hunter đã đoán trước rồi nên anh nhanh chóng gạt tay gã ra. Không rời mắt khỏi gã, anh bảo Tiffany, “Cứ đi đến quán ăn đi, để tôi lo việc này. Tôi sẽ đuổi kịp cô sớm thôi.”
Nàng bước xuống đường để tránh ra nhưng không đi xa. Anh có thể tự tin là có thể giải quyết hai gã gây sự này, nhưng nàng thì không, nhất là khi có thêm nhiều thợ mỏ từ quán rượu đổ ra đường và hai trong số họ rõ ràng là đã say mèm, đang cố chen lấn để xem chuyện gì đang diễn ra.
“Mày đang phạm sai lầm lớn đấy, nhãi,” gã lùn hơn nói. “Chúng tao bị mất việc, nhờ có mày và gia đình mày.”
“Vậy sao các ông chưa rời thị trấn đi?”
“Chúng tao được lệnh bám trụ ở đây, rồi sẽ có—“
“Câm họng đi, Earl,” gã kia ngắt lời, rồi nói với Hunter. “Chúng tao có tin nhắn cho ba mày. Nhưng mày không cần truyền tin đâu, đừng lo,” gã cười khẩy. “Ông ta sẽ biết ngay thôi, khi người ta khiêng mày về nhà.” Tiffany nhăn mặt khi Hunter gập người xuống. Anh đã cản được một nắm đấm, nhưng cả hai gã đang cùng lao vào anh một lúc! Chuyện gì đã xảy ra với những người thợ mỏ chỉ khiêu khích chứ không động thủ trước, như Degan đã nói? Vì đám người đứng đầy hàng hiên quán rượu có thể làm chứng là Hunter mới là người ra đòn trước? Họ quên rằng còn có nàng ở đây để phản bác họ sao? Hay họ không quan tâm? Nhưng một mình Hunter phải đấu lại hai người cùng một lúc thì thật vô lý. Tay nàng nắm cán ô chặt hơn, để làm gì thì nàng cũng không chắc, nhưng nàng sẽ không đứng nhìn hai kẻ vũ phu kia đánh anh đâu. Cảnh sát trưởng của thị trấn đang ở đâu chứ?
Nàng vẫn đang nín thở, nhưng nhẹ nhõm một chút khi thấy Hunter rất nhanh. Anh đá văng một gã ra sau, để anh có chút thời gian đối phó với gã Earl, rồi nhanh chóng nã vài nắm đấm vào mặt và bụng gã, và móc ngược một cú làm Earl lăn ra đất. Hunter cũng có chút thời gian để đè lên gã kia. Nhưng rồi Earl cũng đã đứng lên được, điên tiết lao về phía Hunter. Nàng hốt hoảng. Nếu chúng đốn ngã Hunter, anh không thể đứng dậy được nữa! Thật không tin được, Hunter đã quăng gã kia về phía Earl, nên cả hai gã nằm đè lên nhau. Và còn giận dữ hơn nữa. Cố xoay sở tấn công và làm hai gã kia ngã lăn ra đất, dường như Hunter đang có lợi thế. Có vẻ như anh sắp thắng rồi!
Rồi nàng thấy ánh sáng lóe lên của kim loại. Một trong hai gã say đã rút khẩu súng ngắn từ trong túi ra và chĩa vào lưng Hunter.
“Hunter, đằng sau anh kìa!” Nàng ném cây dù về phía gã cầm súng từ trước khi thét lên cảnh báo. Và nàng ném trượt. Nhưng bản năng đã khiến Hunter lăn xuống đất và rút súng ra trước khi quay lại nhìn. Gần như trong cùng tích tắc anh chỉ bắn một phát súng. Khẩu súng ngắn văng xuống đất còn gã say rượu la hét ôm chặt cánh tay đỏ lòm vì máu. Dù Hunter bắn trượt hay trúng mục tiêu thì anh cũng chỉ định tước vũ khí của gã thôi.
“Là anh thì tôi sẽ không làm thế đâu,” Hunter cảnh cáo khi một gã say khác cúi xuống nhặt khẩu súng rơi trên đất.
Gã lập tức giơ hai tay lên vào bước lùi lại. Hunter lăn người đứng lên. Anh vẫn chưa cất súng đi mà vẫn chĩa vào hai gã vừa tấn công anh. Chúng đang bước lùi lại nhưng không đi xa được vì cảnh sát cuối cùng cũng xuất hiện sau khi nghe tiếng súng nổ. Hunter nói vài lời với người đại diện của pháp luật trước khi nhặt ô của Tiffany lên và bước xuống đường với nàng. Nàng nhìn theo cảnh sát trưởng dẫn hai người bị thương đi.
“Sao ông ta không bắt hết họ đi?” nàng muốn biết.
“Vì nhà tù đã đầy những gã gây rối rồi, và tôi thì không muốn kiện tụng gì hôm nay cả.”
“Vì sao?” nàng bất bình. “Đó là hai đánh một, và họ là người gây sự trước.”
Anh nhe ra cười. “Cô đã lo lắng cho tôi sao?”
“Chắc chắn là không rồi,” nàng chối bay chối biến.
“Mà, cảm ơn vì đã báo cho tôi nhé, Jenny. Khẩu súng lục đó nhìn nhỏ thế mà bắn chết người đấy.” Anh cười khi đưa cái ô cho nàng. “Cô đã thật sự ném cái này vào một người đàn ông có súng trong tay đấy à?”
Nàng thấy cáu điên lên được! Đây là Hunter khi không có Degan ở quanh để can ngăn sao? Không bỏ lỡ bất cứ một thách thức nào? Nàng cáu vì anh đã không rút súng ra sớm hơn để ngăn hai gã thợ mỏ lại, trước khi gã say rút súng của gã ra. Toàn bộ chuyện này là do một tay ông Harris sắp đặt cả sao? Nàng bắt đầu thấy nhà Callahan có nhiều việc phải lo hơn gia đình nàng nhiều...
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu