Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Chương 21: Chiến Dịch Chọn Anh Rể ( Phần 1 )
N
ó bước qua hắn, thái độ cũng như hành động tỏ rõ không muốn nói chuyện nữa vậy mà ai đó cứ giả ngu không hiểu ý mà bám dai dẳng theo nó không những vậy lại còn cứ lải nhải bên tai nó, đã thế chẳng nói được câu hẳn hoi nào cả nữa chứ, không hỏi vớ vẩn thì cũng nói móc hay mỉa mai gì đó. Làm nó chỉ muốn quay ra sút vào mồm của hắn thôi. Không phải mấy đứa con gái trong lớp, trong trường bảo hắn ít nói lạnh lùng giống mấy anh trong tiểu thuyết chính hiệu bước ra sao, vậy cái thằng lắm mồm đang lải nhải như đàn bà bên cạnh nó là ai chứ, là quỷ chắc?. Nó nhìn đã thấy không ưa nổi rồi mà mấy đứa con gái trong trường cứ phát cuồng vì hắn luôn là sao vậy trời. Đến khi nó mua xong đồ và bước ra từ cửa hàng tạp hóa thì nó hết chịu nổi hắn luôn, nó quay ra trợn mắt quát hắn không kiêng nể cái gì sắc, mặc kệ đang đứng giữa đường nhiều người qua lại luôn, đã điên thì cũng chẳng sợ bố con thằng nào nữa:
_ “ Anh nhìn lại anh đi, sao anh cứ lải nhải, rên rỉ như đàn bà vậy hả? Anh không phải là đàn ông, tôi đang cực kì nghi ngờ giới tính trên chứng minh nhân dân của anh đó ” _ Nó có hơi to tiếng nên mấy người đi đường cứ phải ngoái lại nhìn hai tụi nó.
_ “ Cô làm ơn đừng có la hét như một con khùng giữa đường như vậy ”_Hắn cũng không kiêng nể gì mà đáp lại, nhưng giọng của hắn không có hét lên như nó.
_ “ Anh nói ai khùng hả? Có ngon thì nói lại thử coi, rồi tôi sẽ đập nát cái bản mặt anh ra ” _ Quả thực vì nhiều lí do mà nó ức chế với hắn lắm rồi, nếu đã vậy hôm nay mọi chuyện nó sẽ lôi ra tính sổ với hắn cả gốc lẫn lãi luôn, nó vốn được mọi người biết đến là một người “ thù dai ” mà.
_ “ Tôi cũng không ngại đánh nhau với con gái đâu, nhưng tôi sẽ không đánh nhau giữa đường vậy đâu. Có ngon thì mai đến trường rồi đánh cũng không có muộn ” _ Hắn nói.
_ “ Là anh nói đó nha, mai thì đừng có mà bùng. ”
_ “ Sẽ không bùng, vậy bây giờ mời tôi về ăn cơm đi ”
Mắt nó cứ gọi là nồi ra nhìn hắn luôn, đang lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, hai đứa đang gạ đánh nhau, vậy mà hắn nói một câu trớt quốc “ Mời tôi về nhà ăn cơm đi ” có tình huống nào như vậy không hả trời.
_ “ Tại sao tôi phải mời anh về nhà ăn cơm chứ, mới lại nhà tôi thừa cơm thì tôi cũng đổ đi chứ không cho anh ăn đâu ” _ Nó bực mình nói.
_ “ Nhà tôi hết thứ để ăn rồi, giờ về tôi phải nhịn đói. Mai đánh nhau với cô thì không công bằng cho tôi rồi. ” _ Hắn cũng mặt dày mà đưa ra một lí do hết sức củ chuối.
Hai người nói nhau qua lại, nó phát hiện ra thêm một điều tên này lí luận cực kì cùn cơ, nhưng chốt lại nó vẫn phải cho hắn theo về nhà để ăn cơm. Nó và hắn bước vào nhà thì thấy nhóc Vũ và Khải đang choảng nhau trên game, nhìn hai người có vẻ là cân sức. Nhưng vừa nhìn thấy nó cả hai không hẹn mà cùng vứt điều khiển qua một bên quay ra nhìn nó và cũng rất ăn ý dừng ánh mắt trên người hắn. Hắn cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Khải ở đây vì lúc hắn lải nhải nó đã khai luôn ra là khải đang ở nhà nó và cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại tức điên lên và bám dính theo nó về nhà.
_ “ Trịnh Tuyết Băng, danh sách em bảo chị đi mua em nhớ là không có bao gồm cái vật thể này mà ” _ Nhóc Vũ nhướng mày nhìn nó đồng thời cũng nhìn về phía hắn. Ý tứ rất rõ ràng, cậu muốn một lời giải thích.
_ “ Chị biết sao được, cái vật thể lạ này cứ bám dính đòi theo chị về nhà thì biết sao được ” _ Nó bực mình quăng túi đồ lên ghế rồi hậm hực nói. Sau đó cầm nốt cốc nước lúc nãy uống dở lên tu nốt cho hạ hỏa.
Nhóc Vũ nhìn thái độ khó chịu của chị mình mà đưa mắt nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại còn đang bận nhìn Khải và Khải cũng nhìn lại hắn, hai người cùng nhìn nhau với một ánh mắt soi mói. Nhóc Vũ nhìn cảnh này môi cậu khẽ nhếch lên, xem ra bà chị của cậu cũng đào hoa gớm. Cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị đang diễn ra này.
_ “ Chị nói vậy mà nghe được à? Anh ấy là người mà chị có thể nói là vật là sao thật không biết tôn trọng người khác gì cả ”.
Nhóc Vũ vừa nói xong liền nhận ngay một ánh mắt khinh bỉ từ nó, nó âm thầm trong lòng trao tặng cho cậu một ngón tay giữa. Thật là đáng phỉ nhổ a, vậy ai là người nói người ta là “ vật thể ” đầu tiên chứ, vậy mà bây giờ còn lên mặt dạy đời nó nữa chứ. Nó đếch thèm để ý đến bố con thằng nào hay nghĩ chuyện quái quỉ nào nữa, chỉ tổ hại não. Lôi dế yêu ra chơi game, mặc kệ sự đời.
_ “ Em là Minh Vũ, còn anh tên gì? ” _ Cậu cũng mặc kệ ánh mắt cũng như thái độ của nó mà lịch sự chào hỏi hắn.
Lúc này lực chú ý của hắn mới chở về thân hình nhỏ nhắn của cậu, chứ từ lúc bước vào quả thật hắn cũng chẳng mấy bận tâm đến cậu nhóc, mà toán bộ sự chú ý hắn liền “ ưu ái ” danh toàn bộ cho Khải. Hắn nhìn qua cậu nhóc, quả thật cậu nhóc này làm người ta nhìn thấy một lần sẽ chẳng bao giờ quên. Cậu nhóc dù nhỏ tuổi nhưng biết chắc khi lớn lên tuyệt đối sẽ chở thành một mỹ nam, vì bây giờ cậu nhóc đã vô cùng anh tuấn, nhưng có vẻ thằng nhóc có đôi nét giống nó. Nhưng đó là bề ngoài chứ còn khí chất từ hai người thì chẳng thấy có dính dáng đến nhau tẹo nào. Nó thì lưu manh côn đồ, còn cậu nhóc thì lịch sự thanh cao. Chẳng biết sao cũng lớn lên trong một môi trường mà hai con người này có thể có tính cách khác nhau đến vậy nữa.
_ “ Anh tên là Phong Thiên, là bạn cùng lớp với chị em ”.
_ “ Vậy ạ, À quên để em giới thiệu đây là anh Khải bạn của chị em ” _ Nhóc Vũ vừa nói vừa chỉ về Khải sau đó chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn, quả nhiên là như cậu dự đoán, hắn nhìn Khải tỏ rõ sự không thân thiện cho lắm, đó là nói còn nhẹ chứ nói trắng ra là hắn nhìn Khải với ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy. Hai người cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi, Nhìn thấy cảnh này nụ cười trên môi nhóc Vũ càng sâu. Cậu chọn rồi cậu chấm hắn làm anh rể, không làm anh rể thì làm mối tình đầu của chị cậu cũng không có tệ.
_ “ Hai anh ngồi chơi, em lên phòng làm bài tập cho xong, lát bác giúp việc nấu cơm xong thì chúng ta cũng ăn. Hôm nay bố mẹ em không có về nhà ” _ Nói xong nhóc Vũ cũng thong thả đi lên lầu luôn.
Còn nó nhìn theo nhóc Vũ bằng ánh mắt quái dị, đi làm bài tập sao. đừng có mà đùa, quỷ mới tin, chuyện cậu làm bài tập về nhà là chuyện cách đây từ tám trăm năm rồi. Nhưng nó cũng chẳng thèm bận tâm làm gì ệt xác, nó vẫn chuyên tâm vào chơi game. Còn hắn và Khải mỗi người thì một góc ôm tạp chí ngồi đọc, không khí trở nên hết sức kì quái. Nhóc Vũ bỏ lên phòng và tất nhiên nhóc cũng chẳng có đi làm bài tập. Quả thật bài tập về nhà cậu còn chả nhớ lần cuối cùng cậu làm là khi nào nữa, cũng có thể là chưa bao giờ. Cậu lôi điện thoại ra, bấm một dãy số gọi cho, cậu ta là bạn cùng lớp với chị cậu, cũng là người được chị cậu bắt ép dẫn về vài lần. Nhưng quả thật Nam cực kì sợ chị em nhà họ Trịnh vì cậu không dưới một lần bị hai người bọn họ chơi cho tả tơi, nên cứ khi nào mà vô tình gặp phải hai chị em nó là cậu luôn cố gắng giảm mức độ tồn tại tại của mình đến mức thấp nhất.
_ “ Alo ” _ Rất nhanh bên kia vang lên tiếng nói của, và kèm theo đó là những tiếng động vô cùng … kì cục. Nhưng nhóc Vũ tự thôi miên mình là không nghe thấy gì hết sau đó cậu bắt đầu cuộc điều tra.
_ “ Dạo này ở lớp có gì mới không? ”.
Nam cũng chẳng lấy gì làm lạ cả vì Minh Vũ thường xuyên gọi cho cậu cũng chỉ để hỏi mấy chuyện như vậy thôi mà và tất nhiên ai trong trường đắc tội với nó thông tin mà nhóc Vũ có tất nhiên là từ cậu, có lẽ kiếp trước cậu phải làm gì có lỗi ghê gớm lắm với chị em nhà họ Trịnh lắm nên kiếp này cậu mới bị chị em nhà họ làm thành ra như vậy. Nhưng quả thật chị em nhà họ Trịnh có lẽ là quái đản nhất, ai đời đứa em lại đi dung túng cùng cưng chiều chị mình cơ chứ. Và tất nhiên hơn ai hết cậu biết tình cảm giữa chị em họ rất tốt, tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị nữa mà. _ “ Cũng chẳng có gì nổi bật… ngoài việc có một du học sinh là Phong Thiên mới chuyển về lớp, tên này nghe nói… có thành tích vô cùng tốt mà. Nhưng hình như... Trịnh Băng và tên này có hiềm khích thì phải, hai người lúc nào cũng trong tình… trạng sẵn sàng chiến đấu. Hai người đấu nhau gây ra không ít vụ ở lớp rồi ” _ nhanh nhảu tường thuật lại, nhưng nhóc Vũ thấy cách anh ta nói vô cùng kì quái ngắt quãng khá nhiều.
_ “ Vậy được rồi, từ ngày mai anh theo sát chị ấy không rời giúp em ”. _ “ Aaa…” _ Đột nhiên bên kia có tiếng rú hét lên của Nam.
_ “ Có chuyện gì vậy? ” _ Nhóc Vũ khó hiểu hỏi. _ “ Em dọa anh sợ quá đánh rơi điện thoại vào bồn cầu luôn rồi ” _ đầu dây bên kia hét lên, quả thật đi theo nó không khác gì tự lấy đầu mình đi tông vào ô tô, cậu không có muốn làm điều ngu ngốc đó đâu, tránh nó còn không kịp nữa là. Phải biết chị em nhà họ Trịnh đã làm ra những điều cực kì kinh khủng đối với cậu nên bây giờ cậu mới bị ám ảnh như vậy này.
Nhóc Vũ nghe Nam xong liền đen mặt, vậy là những tiếng động kì quái kia là do cậu ta đang …. Đúng là hết nói nổi mà, cậu không thèm nói gì thêm trực tiếp cúp máy luôn.