Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo Xù
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Huyencaca
Biên tập: Happy Smile
Upload bìa: Bông
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9123 / 197
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ghèo không có gì đáng phải xấu hổ
Gia đình tôi đã từng rất nghèo. Xung quanh làng trên xóm dưới, trong đó có cả anh em họ hàng, người ta từng miệt thị cái nghèo khó của gia đình tôi.
Có nhiều người bảo, nghèo như nhà tôi thì tới bao giờ mới nở mày nở mặt được với thiên hạ. Bố đi làm phụ hồ, mẹ đi làm osin, anh trai thì ngớ ngẩn. Còn hai đứa con gái nhìn đâu cũng chẳng thấy có tương lai.
Thế nhưng từ nhỏ, bố mẹ luôn nói với hai chị em tôi: "Cuộc đời này chẳng ai nắm tay tới tối, gối đầu tới sáng được các con ạ. Sông có khúc, người có lúc. Đời bố mẹ khổ, anh trai các con thì bị bệnh. Nhà chỉ còn hai con, bố mẹ mong các con trưởng thành, để người đời không còn khinh khi nhà mình nữa. Nghèo không có gì phải xấu hổ, chỉ cần mình nghèo mà không hèn".
Bố mẹ dạy chị em tôi trưởng thành từ những điều đơn giản nhất.
Ví dụ, lúc chúng tôi còn nhỏ, dù anh trai ngớ ngẩn, nhận thức không tốt, nhưng chỉ cần mẹ nghe thấy chị em tôi nói một câu "mày tao" với anh thì mẹ sẽ nọc ra đánh một trận. Mẹ tôi luôn bảo trong gia đình phải có trên có dưới, anh ra anh, em ra em, anh có hâm hâm ngớ ngẩn thì cũng là anh, phải lễ phép với anh. Bố mẹ dạy chúng tôi, anh chị em trong một gia đình, như là máu thịt chân tay của nhau, phải thương yêu, đùm bọc nhau.
Có lúc vỡ nợ, phải bán nhà, nhưng bố mẹ không quỵt của ai nửa đồng, dù họ cho vay lãi cao đến cắt cổ nhưng đã vay là phải trả. Mẹ tôi bảo ngChị em tôi lớn khôn lên trong sự dạy bảo ấy của bố mẹ. Rồi cùng nỗ lực rất nhiều cho cuộc sống.
Chị gái tôi nói, chị không muốn để ai phải khinh khi nhà mình nữa. Tôi bảo, mình nỗ lực để cho cuộc sống mình tốt, rồi phụng dưỡng bố mẹ và anh được tốt. Còn người ta nói gì hay nghĩ gì về nhà mình thì mình cứ bở họ đi thôi. Bận lòng làm gì.
Tôi ra trường. Mục tiêu lúc đó chẳng có gì ngoài việc trả hết hơn trăm triệu nợ nần cho bố mẹ. Tôi từng nghĩ cuộc đời tôi chỉ cần trả hết nợ cho bố mẹ là đã quá mãn nguyện rồi.
Mấy năm tích cóp cũng trả xong. Lúc đó bố lại mắc bệnh, đi viện cấp cứu, mẹ con tôi khóc cạn nước mắt khi thấy bố phải thở oxi, tôi chỉ biết chắp tay cầu xin đức Phật, may là bố qua khỏi.
Sau đó tôi nghĩ mình phải tiết kiệm tiền để dành cho bố mẹ một khoản dưỡng già, phòng khi bệnh tật. Nghĩ rồi tôi cứ mải miết làm mọi thứ. Đến bây giờ có thể nỏi tôi đã làm được tất cả những điều đó.
Có thể tôi là người may mắn. Nhưng quan trọng nhất là tôi thấy hạnh phúc với những mục tiêu của mình, bởi vì mọi mục tiêu của tôi, luôn chất chứa đầy tình yêu thương của gia đình.
***
Yêu thương dịu êm nhất
Tình yêu nào trên đời này cùng đều có thể thay đổi, chỉ duy nhất một thứ yêu thương vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Đó là yêu thương của gia đình, của huyết thống, của khúc ruột trên khúc ruột dưới dành cho nhau.
Yêu thương ấy tồn tại ngay khi chúng ta bắt đầu tượng hình cho đến khi chúng ta trở thành cát bụi để xong một kiếp người, yêu thương ấy vẫn còn mãi mà không hề phôi pha.
Với tôi, yêu thương của gia đình, là những yêu thương dịu dàng và an yên nhất trong cuộc đời này. Là cho dù đi tới nơi đâu cũng luôn mong được trở về, sóng to gió lớn thế nào cũng chỉ có thể theo tôi về đến cửa mà thôi, chúng sẽ bất lực đứng ngoài nhìn mà chẳng làm gì được tôi, bởi ở bên trong cánh của ấy tôi có giá đình. Cũng như khi nào mệt mỏi nhất, tôi muốn gối đầu lên những yêu thương của bố mẹ, của anh chị, rồi ngủ một giấc thật ngon, thật yên ổn, thảnh thơi.
Tôi thấy mình giống như bông hoa đỏ rực rỡ được nở ra từ những yêu thương êm dịu mang tên "gia đình".nghèo đã là nhục rồi, đừng để mất đi nốt cái tự trọng làm người.
Bơ Đi Mà Sống Bơ Đi Mà Sống - Mèo Xù Bơ Đi Mà Sống