Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Tuyết Xu
hược nhi thật sự mệt mỏi, hắn ăn cơm tắm rửa xong liền ngủ thật say.
Tôn Nhạc theo thường lệ lại đánh mấy giờ Thái Cực quyền, trong lòng vui sướng cảm giác mồ hôi như mưa cũng đặc biệt tốt, huống chi, luyện tập thế này có thể khiến nàng trở nên dễ coi. Mãi cho đến khi đêm dài nhân tĩnh, Tôn Nhạc mệt mỏi một ngày mới nặng nề mà thiếp đi.
Đến ngày hôm sau, ngoài dự kiến của Tôn Nhạc là, phần điểm tâm rõ ràng tăng lên rồi, lúc đầu nàng còn tưởng rằng là ngoài ý muốn, nhưng mà lúc ăn cơm chiều cũng là như vậy, nàng không khỏi cao hứng mà nghĩ: là do Ngũ công tử nói đây.
Nàng chỉ cần nghĩ đến Ngũ công tử, liền có điểm thất thần, lần này cũng không ngoại lệ mà ngơ ngẩn cả người. Sau đó, nàng lại đánh Thái Cực quyền.
Nhược nhi ngồi ở trên giường đất, lẳng lặng nhìn chằm chằm từng Tôn Nhạc bước đánh các chiêu thức Thái Cực quyền, hắn vẫn có chút buồn bực, cả người cũng không có linh động như khi mới gặp. Sau khi Nhược nhi đi vào nơi này, mấy ngày đều là ở trong nhà nửa bước không ra, Tôn Nhạc mỗi lần chọc hắn nói chuyện hắn cũng không có trả lời. Tôn Nhạc chú ý thấy, nhược nhi có khi ngồi chồm hổm trên mặt đất viết cái gì, mỗi lần nàng vừa đi đến gần, hắn liền vội đem những chữ viết này đều lau đi. Điều này làm cho Tôn Nhạc âm thầm buồn cười, tiểu hài tử xấu xa này chẳng lẽ còn có cái bí mật gì sao?
Nàng nhớ tới ban đầu nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm kia của Nhược nhi, còn có điểm tưởng niệm. Nhìn bộ dạng ông cụ non im lặng này của hắn, nàng thật sự có chút đau lòng. Có lẽ quá một thời gian sẽ ổn, Tôn Nhạc thầm nghĩ
Quả nhiên là như vậy sau khi qua mười ngày Nhược nhi bắt đầu khôi phục bộ dáng như cũ. Hắn học Tôn Nhạc dậy thật sớm đi theo nàng trang mô tác dạng ( làm bộ làm tịch). Sau khi đánh hai lần Thái Cực quyền, Nhược nhi nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: ” Quyền này có ích lợi gì? Mềm nhũn à?”
Tôn Nhạc cười nói: “Nó cùng loại quyền khác giống nhau có thể rèn luyện thân thể a. Đệ còn nhớ rõ không khi lần đầu chúng ta gặp mặt ta gầy hơn a. Đi mấy chục bước liền muốn nghỉ ngơi một hồi, hiện tại tốt lắm ta từ nơi này chạy đến trên núi lại từ trên núi chạy về đây cũng không mệt đâu.”
Nhược nhi như có suy nghĩ gì gật gật đầu, thu quyền lui sang một bên ngồi xuống.
Tôn Nhạc trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Đệ không luyện tập sao?”
Nhược nhi chép miệng ” Biện pháp rèn luyện thân thể còn có rất nhiều à.”
Tôn Nhạc nghẹn một hồi, nàng còn nói thêm: “Nhưng này cái không giống. Nếu không ta dạy đệ phương pháp kết hợp với nó hiệu quả tốt lắm đấy.”
Nhược nhi lắc lắc đầu, không đợi nàng nói xong đã chạy vào trong nhà.
Tôn Nhạc thấy hắn hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, thì cũng không lại nói nữa.
Theo mặt trời mọc lên đằng Đông, theo khói bếp lượn lờ bay lên, Tôn Nhạc cũng thu công. Nàng dùng nước giếng tắm sơ một cái, thay đổi một bộ áo tang hướng trong viện đi đến.
Sau khi Nhược nhi đến đây, đúng là náo nhiệt hơn không ít, nhưng cũng có chỗ không tốt. Thí dụ như nàng cũng đã không thể trần truồng đánh Thái Cực quyền rồi, còn có sau mỗi lần chảy mồ hôi đều phải tẩy trừ, bằng không Nhược nhi sẽ nói nàng thối. Làm như vậy hậu quả chính là, nàng không ngừng tắm rửa, không ngừng giặt quần áo, không ngừng không có y phục khô mà mặc.
Hiện tại đúng là tiết Trung thu, trong hoa viên lá sen điêu tàn, lá khô cũng đều rụng xuống. Mà thời tiết thì đa số luôn râm mát, một cỗ không khí thuộc về mùa thu nghiêm nghị đập vào mặt.
Tôn Nhạc chậm rãi bước hướng cửa Tây viện đi đến, nàng nhớ rõ trong vườn hoa bên hông có vài cây hoa cúc muốn nở, cũng không biết mấy ngày trôi qua, nó đã nở ra hay chưa? Thời gian này vẫn ở trong nhà gỗ không có đi ra ngoài, nàng thật sự có điểm buồn chán.
Tây viện là chổ ở của phụ nữ, phụ cận nó đồng thời sở hữu hai hoa viên, trừ bỏ cái vườn hoa nhỏ ngoài cửa hông thứ ba kia, còn có một cái chỗ này. Hoa viên này vị trí có hơi lệch, bình thường các nữ nhân Tây viện hiếm khi tới.
Tôn Nhạc vừa hướng hoa viên bên hông đi đến, vừa cúi đầu ngẫm nghĩ chuyện cây hoa cúc kia, không khỏi có điểm xuất thần. Thẳng đến nàng tiến vào trong hoa viên, nghe được phía trước truyền đến một trận thanh âm ồn ào náo động, nàng mới tỉnh táo lại.
Ngay lúc nàng ngẩng đầu thuận theo tiếng ồn nhìn lại, một tiếng cười nữ tử truyền đến, “Di, đây không phải là Thập Bát cơ sao? Vấn đề khó khăn lần trước của Ngũ công tử là do nàng đưa ra đáp án, nàng thật là thông minh a.”
Cô gái này có tiếng cười kiều mỵ, là thanh âm của Bát cơ.
Thanh âm của Bát cơ rơi xuống, Thanh âm vui vẻ của Tuyết Xu cũng truyền đến, “Vấn đề lần trước? Lần trước có cái vấn đề nan giải gì?”
Tôn Nhạc sợ hãi ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, nàng liền đối diện với lên vài cặp mắt nhìn mình chằm chằm. Nàng không khỏi âm thầm kêu khổ: Đang yên lành ta lại đến xem hoa cúc cái gì? Cư nhiên gặp Tuyết Xu tiểu thư.
Ở bên cạnh Tuyết Xu tiểu thư, ngồi mười mấy cô gái, những cô gái này đều là cô nương trong Tây viện. Lúc này các nàng quay đầu, vẻ mặt đùa cợt khinh thường nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.
Chúng nữ Tây viện, đều không được Ngũ công tử coi trọng, chỉ biết ở Tây viện ngồi ăn chờ chết. Những cô gái đáng thương này cho dù đối Tôn Nhạc không hề yêu thích, nhưng các nàng không quyền không thế cũng không dám làm gì nàng. Nhưng mà Tuyết Xu tiểu thư lại khác, nàng là quý nhân ở Cơ phủ a, xưa nay Tôn Nhạc vừa thấy nàng luôn lẫn rất xa, thật không ngờ lúc này lại vừa vặn chạm mặt.
Trốn tránh cũng vô dụng rồi, Tôn Nhạc vội vàng cúi đầu, cước bộ nhanh hơn đi đến trước người Tuyết Xu, sau khi mỉm cười cúi chào, Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Tuyết Xu tiểu thư hảo, các vị tỷ tỷ hảo”
Sau Tôn Nhạc hành lễ xong, chậm rãi hướng một bên thối lui, một mực thối lui đến phía sau chúng nữ mới đứng lại.
Thất cơ nhìn bộ dạng nàng thấp mi liễm mục (bộ dáng phục tùng), không khỏi cười lạnh nói: “Thập Bát cơ, ngươi không cần phải đứng phía sau như vậy, Tuyết Xu tiểu thư nghe thấy ngươi tài trí đang rất tò mò đây.”
Tôn Nhạc cúi đầu không nói gì.
Tuyết Xu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, nhìn chằm chằm nàng một hồi liền dời ánh mắt, nhíu mày khinh thường nói: “Thập Bát cơ là nữ tử xấu nhất ta từng thấy, người xấu như vậy thật sự có tài trí?”
Lời nói không dám tin của Tuyết Xu vừa truyền ra, một trận cười khẽ liền truyền ra từ trong miệng chúng nữ.
Tôn Nhạc như trước cúi đầu không nói được một lời.
Tuyết Xu trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc kêu lên: “Ngươi còn có thể giúp Ngũ ca ca giải quyết nan đề? Chuyện này thật sự thật là làm cho người ta giật mình. Như vậy đi Thập bát cơ, ta đưa ra một vấn đề khảo nghiệm ngươi đi!”
Tuyết Xu nói tới đây, thấy Tôn Nhạc đứng ở nơi đó cũng không ngẩng đầu lên, người cũng không động dậy, không khỏi giận dữ nói: “Ngươi đứng xa như vậy ta cũng khó mà nói, nhanh chút đến trước mặt ta đi.” Nói đến đây thì nàng nhìn lướt qua Thất cơ đứng ở phía trước, đang đắc ý dương dương tự đắc, vẻ mặt châm biếm nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, cau mày nói: “Ngươi gọi là Thất cơ à? Lui ra phía sau một chút, nhường chỗ cho Thập bát cơ!”
Thất cơ đột nhiên nghe thấy Tuyết Xu quát như vậy, mặt cười nháy mắt sưng đến đỏ bừng!
Tôn Nhạc vừa nghe tiếng quát của Tuyết Xu, trong lòng không ngừng kêu khổ! Thảm rồi, thất cơ nhất định sẽ trút giận lên mình!
Tiếng quát Tuyết Xu vang lên, nàng đành phải lề mề đi từ từ về phía vị trí của Thất cơ.
Tuyết thù thấy bộ dạng nàng chầm chậm, trong lòng có điểm không kiên nhẫn, nhíu lại đôi mày thanh tú nói: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Đi đường sao chậm như vậy? Nhanh một chút nha!” Thanh âm của nàng lại mềm mại lại du dương, mặc dù là đang hô hoán nghe qua cũng rất êm tai.
Tôn Nhạc không có biện pháp rồi, nàng đành phải cúi đầu chạy bộ đến.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp