Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Chương 19
L
úc Lâm Thành Bộ nói ra mấy lời này, biểu tình cực kì… Đặc biệt, Nguyên Ngọ không miêu tả được nó đặc biệt thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Thành Bộ, nghe cách cậu nói, là cảm nhận được khi nhớ lại thời khắc đó, cậu rất vui vẻ.
Lâm Thành Bộ nói là thật, đoạn chuyện này so với việc cậu muốn làm bạn trai Nguyên Ngọ còn thật hơn, cảm xúc vui vẻ thỏa mãn từ sâu trong lòng thể hiện ra rất rõ.
Nguyên Ngọ nhìn cậu, cũng xúc động đến suýt nữa bật cười.
“Lái xe đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ ngồi im không nhúc nhích, yên lặng nhìn hắn, “Được.”
“Xe của cậu thanh khống à?” Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ.
Cậu không nói chuyện, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm một hồi lâu như vậy, chậm rãi nhích lại gần.
Nguyên Ngọ nhìn cậu cẩn thận dè dặt từng tí một, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của nhau, mới ngừng lại.
“Lần đầu thấy anh.” Lâm Thành Bộ ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói, “Đã biết ‘Nhất kiến chung tình’ là có thật.”
Nguyên Ngọ không nói gì.
Giọng nói của Lâm Thành Bộ bình thường không có gì đặc biệt, lúc này có lẽ vì quá gần, hay âm thanh quá nhẹ, hắn cảm nhận được trong giọng nói của Lâm Thành Bộ có những hạt cát mịn tròn tròn, chậm rãi rơi trên vai, mang theo cảm giác ngưa ngứa rất chân thực.
Cảm giác này rất đặc biệt, như trong hoảng loạn mà đạp chân được vào mặt đất.
Nhưng khi môi Lâm Thành Bộ khẽ chạm vào khóe miệng, hắn vẫn nghiêng đầu đi: “Lái xe.”
“Được.” Lâm Thành Bộ cũng không quá xấu hổ, chỉ là thuận tiện chạm nhẹ trên mặt hắn một cái, rồi quay lại khởi động xe.
Lúc xe đi trước mặt đổi làn, Nguyên Ngọ nhìn thấy bảng chỉ đường, đường đến ngoại ô phía bắc.
Có phải chỗ đó hay không?
Hắn kéo lại khẩu trang, nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng.
Nhưng hồi ức không có gì, có gì mà nhớ… Hồi ức của hắn trống rỗng, giống như một tấm mạng nhện bị vò lại, bất kì đầu mối nào cũng không lọc ra được.
Vậy có phải ở ngoại ô phía bắc không?
Sao hắn lại suy đoán như vậy?
Hai người trên đường đi đều không nói gì, sau khi xe rời khỏi nội thành, Nguyên Ngọ nhìn thấy một khu công nghiệp ven đường.
“Chắc là chỗ này.” Lâm Thành Bộ nhìn bên ngoài, “Bên này cũng có nhiều nhà máy lắm, mới cũ có cả, anh ấn tượng nhất chỗ nào?”
“Không có.” Nguyên Ngọ trả lời.
“…Được rồi, vậy tôi lái chậm một chút, đến chỗ nào thì anh bảo dừng lại nhé?” Lâm Thành Bộ rẽ phải vào một con đường lớn, “Bên kia có nhiều nhà máy kìa.”
“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.
Lâm Thành Bộ rất vội vã, mặc dù cậu cảm thấy mấy cuốn truyện kia với Nguyên Ngọ không liên quan gì, nhưng chưa chắc không ảnh hưởng gì đến hắn. Nguyên Ngọ đã từng ‘tự sát’ theo như trong truyện một lần rồi, cậu không thể không cẩn thận được.
Khu này có không ít nhà máy, kể cả lò gạch cũ cũng có, nhưng vì ô nhiễm quá nên đã đóng cửa… Nhưng mấy cái nhà máy này không bỏ hoang hoàn toàn như trong truyện viết.
Đi được hai cây số, Lâm Thành Bộ nhìn thấy ven đường có một công nhân vệ sinh đang ngồi nghỉ, cậu dừng xe hỏi: “Tôi muốn hỏi thăm một chút.”
Cậu nhảy xuống xe, lấy bao thuốc, chào hỏi người công nhân kia: “Anh đang nghỉ à?”
“Ừm, nghỉ một lát.” Công nhân trả lười.
“Tôi hỏi thăm một chút,” Lâm Thành Bộ rút điếu thuốc đưa tới, ngồi xuống bên cạnh: “Chắc anh thuộc khu này lắm đúng không?
“Quen chứ, cả khu này chỉ có ba người thôi.” Người công nhân nhận điếu thuốc, đưa lên miệng.
“Vậy anh có biết khu này, có nhà máy bỏ trống nào không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Bỏ trống? Cậu định thuê hay mua?”
“Còn chưa xác định… cái nào cũ một chút, nhiều năm không ai dùng đến ấy.” Lâm Thành Bộ nói.
“Loại đấy chưa chắc đã kiếm được lời, cậu đầu tư vào cũng phải tốn một khoản để trùng tu sửa chữa.” Người công nhân rất chuyên nghiệp mà nói.
“Vậy để tôi xem thế nào, anh biết nhà máy kiểu này sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Có, chẳng qua ở tít khu bên trong, tôi cũng không qua đấy nhiều.” Công nhân nghĩ nghĩ, “Bên kia là lão Trương phụ trách, khu nhà máy cũ ở phía trong, bên ngoài đều là mới mở cả.”
“Vậy phiền anh hỏi hộ tôi với?” Lâm Thành Bộ bỏ bao thuốc lá vào tay người công nhân, thực ra chuyện hỏi thăm này cũng không có gì khó, chỉ là trạng thái của Nguyên Ngọ rất bất ổn, sợ để hắn đợi lâu lại xảy ra chuyện gì, nếu người công nhân chỉ được vị trí chính xác, cậu lái xe qua luôn còn đỡ tốn thời gian.
Công nhân từ chối bao thuốc lá, lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp, hỏi địa chỉ của nhà máy bỏ hoang kia, còn ê ê a a một tràng rõ dài.
“Tôi bảo này, có ba cái rất cũ, đều ở gần nhau, cậu cứ đi theo đường này là đến.” Người kia chỉ đường cho cậu, “Phía trước có một ngã tư, rẽ trái sẽ đến một cái dốc, xuống hết dốc sẽ nhìn thấy biển báo có đập nước…”
“Đập nước?” Lâm Thành Bộ nghe thấy liền sốt sắng lên hẳn.
“Đập nước cũ, giờ cũng không cần.” Công nhân nói, “Cậu cứ theo biển chỉ đến đập nước mà đi, đến đập nước sẽ thấy nhà máy, nhưng tôi nói này… Tốt nhất cậu đừng qua đó thuê làm gì.”
“Có chuyện gì sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Có người chết ở đó, hình như tự sát, cụ thể thì cũng không rõ là làm sao.” Công nhân chép miệng một cái.
Công nhân kia nói xong, Lâm Thành Bộ liền cảm thấy suy đoán của Nguyên Ngọ không thể là đoán mò được, tiềm thức? Hay ký ức còn sót lại?
Cậu trở về xe, Nguyên Ngọ đang nhắm mắt nghe nhạc, đĩa đã đổi sang Lacriosa, mặc dù Lâm Thành Bộ không thích metal lắm, nhưng vì Nguyên Ngọ thích nên trước rất hay nghe.
Bài này vẫn khá êm tai, Ich Bin Der Brennende Komet, cậu mù chữ còn đi tìm hiểu xem bài này có nghĩa gì.
Tôi là ngôi sao chổi cháy rực.
“Tôi đổi bài được không?” Lâm Thành Bộ hỏi, cậu không muốn làm sao chổi, chí ít cũng phải là mặt trăng chứ, bám dính Nguyên Ngọ như vậy mà.
“Ừm?” Nguyên Ngọ mở mắt.
Lâm Thành Bộ cũng không trả lời, cứ thế mà đổi bài.
“Hỏi được rồi sao?” Nguyên Ngọ cũng không ngại đổi bài, hắn hạ cửa kính xuống một chút.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, rồi nói phương hướng mà người công nhân chỉ cho, “Có mấy cái, nhưng… không biết có phải hay không, anh ta bảo… có người chết trong nhà máy.”
“Tự sát hả?” Nguyên Ngọ quay đầu.
“… Ừ.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, Nguyên Ngọ cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Vậy đúng rồi.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi đoán đúng rồi?”
“Tôi…” Lâm Thành Bộ có cảm giác không đành lòng, cậu giảm tốc độ xe lại, “Tôi đổi ý bây giờ được không?”
Ngay từ đầu, khi cậu nghĩ đến những chỗ này có lẽ là linh cảm của Hình Thiên, nhưng nếu đưa Nguyên Ngọ đến đây để xem có cảm nhận được mối liên hệ nào không, nhưng cậu cũng chưa nghĩ tới, mấy cuốn truyện kia lại là thật.
Có hơi dọa người.
Cậu là một con quỷ đang xếp hàng mà đột nhiên không muốn luân hồi nữa.
“Đi thôi.” Nguyên Ngọ rất bình tĩnh mà nói.
Lâm Thành Bộ đạp chân ga, Nguyên Ngọ muốn đi thì đi vậy.
Cho dù chuyện gì xảy ra, đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọ chủ động yêu cầu, không cần quan tâm nữa, cùng lắm cũng chỉ bị đánh thôi, hoặc Nguyên Ngọ sẽ quay về.
Sao không quay lại nhỉ, Nguyên Ngọ thế này, cũng chả khá hơn bao nhiêu.
Tóm lại cậu cứ hầu hạ người ta tiếp vậy.
Sau khi xuống khỏi sườn dốc, bảng chỉ đường lập tức hiện ra, đập chứa nước được gọi là ‘Đầm Thu Thủy’.
“Đầm nước Thu Thủy.” Nguyên Ngọ cũng để ý đến cái tên này.
“Nghe cũng hay mà.” Lâm Thành Bộ nói, “Nhưng nghe nói là cạn nước rồi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gỡ khẩu trang xuống, tay gác lên cửa xe, híp mắt hóng gió, rõ là nhàn nhã.
Biển báo đã cũ lắm rồi, nhưng vẫn còn đọc rõ, lái xe chừng mười mấy phút đã thấy cái cổng sắt rỉ sét của đập nước.
Nguyên Ngọ nhô đầu khỏi cửa sổ: “Bên kia.”
Nhà máy cũng thấy rõ, nằm ngay cạnh đập nước, xa xa còn nhìn thấy ba cái nhà máy rất lớn.
Lâm Thành Bộ dừng xe trước nhà máy đầu tiên.
Nguyên Ngọ xuống xe, cậu cũng xuống theo, đứng ở ngay bên cnahj.
“Là cái nào? Chỗ có người chết.” Nguyên Ngọ nói, “Vào xem từng cái một xem.”
Lâm Thành Bộ cảm thấy có lúc Nguyên Ngọ sẽ rơi vào trạng thái não tàn hoặc động kinh, giờ thấy Nguyên Ngọ bình tĩnh như vậy, cảm thấy không quen lắm.
Nguyên Ngọ đã đến chỗ nhà máy, cậu đành đuổi theo, vừa đi vừa nghĩ xem nếu có chuyện gì phát sinh phải xử lý thế nào.
Cuối cùng, cậu quyết định, chỉ cần Nguyên Ngọ có phản ứng gì, cậu không nói hai lời, khiêng hắn lên, chạy về xe trói lại, sau đó lột quần áo… à lộn, sau đó lái xe về.
Nhà máy đúng là cũ lắm rồi, mặc dù rào chắn vẫn còn nhưng đã hoen rỉ cả. Ngoài phần bê tông và sắt thép còn chắc chắn, thì ván gỗ cùng ngói đã nát bươm đến bảy tám phần, từ bên ngoài cũng nhìn được vào trong.
Lúc xuyên qua đám cỏ dại, Lâm Thành Bộ cảm thấy nhà máy nát thành thế này còn an toàn hơn, chí ít còn có ánh nắng xuyên vào, không u ám như phim ma, có lẽ không kích thích Nguyên Ngọ được.
Sau khi đến gần nhà máy, Nguyên Ngọ dừng lại, nhìn chằm chằm một bên tường xi măng rất lâu.
Lâm Thành Bộ nhìn theo, phát hiện ra đám mà cậu tưởng là rêu hóa hoặc là vết lửa đốt còn sót lại hóa ra là vẽ bậy, đột nhiên có cảm giác như đứng tại đường Thanh Hợp, đi mấy bước lại thấy số 18.
Nhưng hình vẽ bậy chỗ này với đường Thanh Hợp không giống nhau, Nguyên Ngọ vào nhà máy, Lâm Thành Bộ đi theo mới nhìn rõ hơn, máu, dây treo cổ, tay bị chặt đứt, con mắt rơi xuống đất đờ đẫn…
Cậu nhanh chóng đuổi theo Nguyên Ngọ.
“Là chỗ này.” Nguyên Ngọ nói.
Đúng vậy, không sai, chính là chỗ này.
Thiếu niên đầu tiên chọn chỗ treo cổ, chính là ở đây, những thứ mô tả trong truyện dường như là lấy tất cả sự vật trước mặt mà viết vào.
“Anh…” Lâm Thành Bộ tóm lấy cánh tay Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, nhưng không thành, còn bị cậu tóm rất chặt.
“Tôi làm sao?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Có cái gì…” Lâm Thành Bộ nhìn nhà máy trống rỗng, bốn phía chỉ còn vài thanh gỗ cùng giấy vụn, mà trong truyện viết, sau khi đi vào, bên trái máy tiện, thiếu niên kia dùng bốn sợi dây giày mà kết thúc tất cả.
“Không có.” Nguyên Ngọ nói, “Thế nào mới là đưa tiễn được mấy người phía trước vậy?”
“Cái này đã… tiễn rồi.” Lâm Thành Bộ nhìn về phía bên tay trái, ngoài mấy cái giá thép cũng không thấy máy tiện đâu.
Chắc là dọn đi rồi, có lẽ không giống hoàn toàn như vậy, có thay đổi một chút… Nhưng giờ Lâm Thành Bộ khẳng định, mấy truyện này không hẳn là hư cấu.
Từng nhân vật chính trong những câu chuyện ma kia, chính là những người trên trang web kia đã tự sát, có lẽ đều ghi lại lời nhắn cuối cùng lên cái bảng tin kia.
Lâm Thành Bộ rùng mình.
Vậy… câu nói của ‘Cười hết một chén rượu’ kia, là di ngôn sao?
Nguyên Ngọ đã quay người ra khỏi nhà máy, dường như không có cảm giác gì với tình cảnh này, bước đi rất bình tĩnh.
Nhưng Lâm Thành Bộ cảm thấy hắn có vẻ bình tĩnh quá mức, hoặc là, biểu hiện bình tĩnh cùng tốc độ bước chân không phù hợp cho lắm.
Lâm Thành Bộ chạy mấy bước đi song song với Nguyên Ngọ: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Anh muốn ăn hàng? Hay là tôi nấu?” Lâm Thành Bộ vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm sườn mặt của Nguyên Ngọ.
“Cậu nấu đi.” Nguyên Ngọ trả lời đơn giản.
“Được, vậy chúng ta…”Lâm Thành Bộ vừa nhìn chằm chằm vừa muốn nói nhảm để dời sự chú ý của Nguyên Ngọ, trong đầu lại muốn tìm chỗ ăn cơm, đối với đại não của Lâm Thành Bộ việc này không khác gì đánh đố.
“Hay đi ăn lẩu một người đi…” Lâm Thành Bộ nghĩ ra, mặc dù thời tiết này đi ăn lẩu có hơi nóng.
Nói xong, cậu nhìn thấy có vệt nước trên khóe mắt Nguyên Ngọ.
Sau khi rời khỏi tường rào, khi ánh nắng chiếu lên mặt Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ nhìn rõ trên má trái của hắn có một vệt nước.
“Anh sao thế?” Lâm Thành Bộ kéo tay hắn lại, nhìn chằm chằm, “Làm sao vậy?”
Nguyên NGọ nhìn cậu, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không mất tiêu điểm như Lâm Thành Bộ vẫn sợ, chỉ yên lặng nhìn cậu.
“Nói cho tôi, anh làm sao vậy?” Lâm Thành Bộ muốn ôm hắn, nhưng không dám động, chỉ nắm chặt cánh tay Nguyên Ngọ.
“Có phải cậu…” Nguyên Ngọ mở miệng, giọng rất bình tĩnh, “Chưa từng gọi tên tôi?”
“Đúng vậy.” Trong lòng Lâm Thành Bộ run lên một cái, không biết Nguyên Ngọ hỏi vậy là có biến chuyển gì hay là động kinh đây.
“Vì sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Tôi gọi thì anh lại đánh tôi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Có rắm.” Nguyên Ngọ nói, “Đừng có mở miệng là nói dối thế.”
“Anh có muốn thử không?” Lâm Thành Bộ cắn môi một cái.
“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.
Lâm Thành Bộ quyết định, không cho bản thân một giây do dự, “Nguyên Ngọ.”
Nguyên Ngọ có hơi sững lại.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm.
Nguyên Ngọ không động tay, biểu tình bắt đầu kỳ quái, vừa như nghi hoặc, lại vừa mê man, qua một lúc lâu hắn mới nhẹ hỏi: “Nguyên Ngọ?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Tôi là Nguyên Ngọ?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, lúc nói được hai chữ ‘Nguyên Ngọ’ có vẻ như rất tốn sức.
“Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Thật sao.” Nguyên Ngọ thổi mấy lọn tóc trước trán, cười cười, “Cậu cảm thấy vậy sao?”
“Không phải.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi biết anh nhiều năm rồi, từ đầu là Nguyên Ngọ, về sau cũng là Nguyên Ngọ, mà giờ đương nhiên là Nguyên Ngọ.”
Nguyên Ngọ không nói gì, chỉ quay người đến bên xe, mở cửa xe rồi nói: “Trên chứng minh thư của tôi, ghi tên gì cậu biết không?”
Lâm Thành Bộ im lặng, thẻ căn cước ư?”
Nguyên Ngọ đóng cửa xe, nhẹ nhàng dựa lưng: “Tôi tên là Nguyên Thân.”
Cút mẹ đi! Lại như thế rồi!
Lâm Thành Bộ quay sang, úp sấp trên cửa sổ xe, cố gắng bình tĩnh nói: “Nguyên Thân là em trai anh.”
Cơ thể Nguyên Ngọ cứng đờ lại, rồi mới quay đầu: “Em trai?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Vậy tôi là ai?” Nguyên Ngọ cười.
“Anh là Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ nói.
“Thế Nguyên Thân đâu?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Em trai anh hả?” Lâm Thành Bộ hỏi lại.
“Đúng rồi… em trai tôi.” Nguyên Ngọ xích lại gần, “Vậy em trai tôi đâu? Nó ở đâu?”
Lâm Thành Bộ không nói ra lời.
Đúng vậy, em trai hắn ở đâu?
“Lên xe về đi,” Nguyên Ngọ khẽ thở dài, “Tôi đói, cậu vừa bảo đi ăn gì?”
“Lẩu một người.” Lâm Thành Bộ vòng qua mở cửa xe, có cảm giác không nói rõ được, dường như thấy được một tia hy vọng, nhưng không cách nào chạm đên.
“Có phải cậu.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Thích ăn lẩu một mười không?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ cảm giác mình bị gió thổi tới cảm lạnh rồi, mũi hơi hơi ngứa, “Chúng ta ăn hải sản, không cay.”
“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Nếu anh muốn ăn cái khác.” Lâm Thành Bộ quay sang nhfin hắn, Nguyên Ngọ không chặn họng cậu, rất nghe lời thế này khiến cậu cảm thấy đau lòng, giống như nhìn thấy một con ngựa khỏe mạnh bị chặt chân vậy, “Thì chúng ta chọn món khác.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói chuyện.
Cậu cũng không biết nói gì nữa, đành đấu mắt với Nguyên Ngọ.
Nói thật, trước giờ chưa có cơ hội thế này bao giờ, khoảng cách gần như thế, thời gian lâu như vậy… Nguyên Ngọ trở mặt rời đi cũng chỉ cần ba giây.
Lâm Thành Bộ nhìn ngắm mắt của Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ có đôi mắt rất sâu, có đôi lúc cậu cảm thấy nhìn không thấu được Nguyên Ngọ đang nghĩ gì, có lẽ vì ánh mắt sâu quá, nhìn mãi không thấy đáy.
Nhưng rất đẹp.
“Cậu…” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Đang nghĩ gì đấy?”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ dừng lại một chút, “Không có gì cả, thấy ánh mắt anh rất đẹp thôi.”
“Câu này hẳn là nói thật rồi.” Nguyên Ngọ rút một tờ khăn giấy đưa cho Lâm Thành Bộ, “Đại gia, cậu chảy máu mũi rồi.”
“…Mẹ nó.” Lâm Thành Bộ cầm giấy ăn, đè dưới mũi, ướt đỏ một mảnh, “Con mẹ nó.”
Vừa cảm thấy hơi ngữa mũi, còn tưởng là nước mũi mới hít vào chứ.
Đây quả là, Lâm Thành Bộ khôi phục tinh thần xong cực kỳ xấu hổ, không biết phải hình dung cảm giác này thế nào, nhìn Nguyên Ngọ thôi mà cũng chảy máu mũi?
Đói khát đến mức độ này rồi sao?