Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ầm hộp phấn lên, Như Thiên do dự, cuối cùng rồi cô cũng phải tự trang điểm ình.
Một chút phấn, một chút má hồng, một chút son trên môi, một chút chì đen trên mắt. Như Thiên nhìn lại mình.
- Cũng được đấy chứ.
Cô đứng dậy lấy cái áo đầm. Vài phút sau, Như Thiên ngắm mình trong gương một lần nữa.
Suýt chút nữa cô đã không nhận ra mình rồi. Một nàng công chúa ở đâu thế? Mẹ nói không sai, cái aó đầm này đã tôn thêm vẻ đẹp của cô. Thế Đình quả là có cặp mắt thẩm mỹ.
Nghĩ đến việc anh đã từng chọn áo cho những cô gái mà anh đã quen, Như Thiên thấy chùn lòng. Không phải cô ích kỷ, nhưng có cái gì đó làm cô ganh tỵ.
Ngồi xuống ghế, Như Thiên chớp mắt. Đã là quá khứ thì cô suy nghĩ làm gì. Như thế thì cô đâu phải là người rộng lượng. Huống chi bây giờ...
Như Thiên lắc đầu xua đi những suy nghĩ vu vơ. Cô kéo hộc tủ chọn ình cây kẹp hình trái tim đôi mà Bửu Ngọc đã từng tặng. Đi bên cạnh Thế Đình, cô không muốn anh mất mặt.
Trên người cô tất cả toàn màu trắng tinh khôi. Sợi dây chuyền bạch kim mỏng manh điểm trang thêm cho Như Thiên. Cái áo đầm hai dây để lộ bờ vai trắng mịn. Ở cô toát lên vẻ trong sáng ngây thơ. Cách trang điểm lợt lạt cho cô có một nét đẹp tự nhiên, không màu mè.
Trong lúc Như Thiên tạm hài lòng với chính mình, thì có tiếng gõ cửa.
- Như Thiên! Đã xong chưa?
- Rồi, mẹ ạ.
Cánh cửa phòng được mở ra. Bà Như Mai trầm trồ:
- Xinh quá! Con xinh hơn sự tưởng tượng của mẹ đấy.
Như Thiên xoay một vòng:
- Thật không?
- Mẹ khen thì con không tin chứ gì? Thôi, để người khác khen vậy.
- Ai đâu?
- Thế Đình.
- Anh ấy đến rồi sao?
Như Thiên xem đồng hồ:
- Bảy giờ rồi.
Cô lăng xăng lấy đôi giày gót cao ra mang. Như Thiên nhăn nhó:
- Không được tự nhiên lắm.
- Từ từ sẽ quen mà.
Sửa lại mái tóc cho con gái, bà Mai nhắc nhở:
- Ra ngoài đi, Thế Đình đang ở phòng khách.
Đi theo mẹ mà lòng Như Thiên hồi hộp lạ. Tâm trạng cô giống như sắp về nhà chồng vậy.
Vừa thấy Như Thiên, Thế Đình đứng dậy nhanh. Đôi mắt anh nhìn cô không chớp. Như Thiên xinh quá.
Hôm nay, cô thùy mị đầy nữ tính trong bộ đầm trắng cách tân mà anh đã mua.
Nhìn cô bây giờ, ai nói cô là một trợ lý bướng bỉnh đâu. Ôi! Anh sẽ tức lên khi nghĩ đến việc mọi người sẽ ngắm cô.
Như Thiên cũng vậy, cô hơi ngạc nhiên vì Thế Đình lạ quá. Anh mặc bộ veston trắng, trông lịch sự và trẻ trung hơn. Nhìn anh giống như chú rể đi rước dâu vậy.
Hai người ngây ra, làm bà Như Mai phải đằng hắng nhắc nhở:
- Không còn sớm nữa đâu.
Cả hai giật mình lúng túng, Thế Đình lễ phép:
- Xin phép bác, chúng cháu đi ạ.
Như Thiên vòng tay:
- Thưa mẹ, con đi.
Bà Mai mỉm cười:
- Chúc hai con vui vẻ!
Như Thiên bước song song với Thế Đình. Cô ngượng nghịu trong đôi giầy cao gót không quen.
Thấy vậy, Thế Đình cặp tay cô, để cô có những bước đi dễ dàng hơn. Như Thiên mắc cỡ gỡ tay anh ra:
- Mẹ thấy bây giờ.
- Không sao đâu. Mẹ hiểu mà.
Như Thiên sừng sộ:
- Hiểu gì chứ? Anh đừng thừa cơ hội đấy. Mẹ em không dễ như anh tưởng đâu.
- Anh biết. Mẹ khó, nhưng mẹ hiểu chuyện.
Thế Đình ghé sát tai cô nói nhỏ:
- Hôm nay, em đẹp lắm. Còn anh thì không muốn đến buổi tiệc chút nào.
Như Thiên ngây thơ:
- Tại sao?
- Anh sợ mọi người ngắm em. Anh muốn chỉ mình anh được ngắm mà thôi.
Như Thiên bẽn lẽn:
- Nói gì đâu không hà.
- Thật đó.
- Trong buổi tiệc không chỉ có mình em đâu. Em làm sao so được với mấy cô người mẫu của anh.
- Bây giờ với anh, chỉ có mình em là đẹp nhất.
Như Thiên nguýt ngang:
- Miệng lưỡi đàn ông.
Ra đến cổng, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ, Như Thiên hỏi:
- Đi bằng xe này à?
Thế Đình gật đầu:
- Ừm. Không vấn đề gì chứ?
- Không. Tại em thấy có vẻ trịnh trọng quá thôi.
- Tập dần đi em, từ từ sẽ quen.
Thế Đình mở cốp xe, anh lấy ra một bó hoa hồng rất to:
- Tặng cho em.
Như Thiên tròn mắt, miệng lắp bắp:
- Sao anh...
- Em nhận đi và khoan hỏi lý do. Chút nữa đến nhà hàng, anh sẽ nói cho em nghe.
Ôm bó hoa trên tay, Như Thiên nghe lòng rộn rã. Trái tim cô sai nhịp rồi. Thế Đình đã tỏ tình với cô, cũng có nghĩa là anh chính thức quen cô.
Hạnh phúc từ đâu đến đây? Như Thiên đưa mắt nhìn anh với lòng cảm ơn vô hạn.
Thế Đình mở cửa xe, anh nghiêng người:
- Mời tiểu thư lên xe.
Như Thiên bước lên, cô vụng về:
- Cám ơn.
Và Thế Đình cùng ngồi vào tay lái của mình. Nụ cười của anh hôm nay đặc biệt đẹp hơn.
Thắt dây an toàn cho Như Thiên, Thế Đình mới nổ máy xe.
Ở trong nhà, bà Mai đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất dạng. Bà nở nụ cười hài lòng
Nhà hàng "Sinh Đôi" trước cặp mắt Như Thiên, nó đẹp hơn thường ngày.
Cô đã biết nó từ lâu, bởi nơi đây dành riêng cho những người hạnh phúc mà.
Ngày nào mà cô chẳng chạy ngang con đường quen thuộc này. Nó không có gì lạ cả. Nó chỉ thật sự nhộn nhịp khi những kẻ yêu nhau tìm đến nó để có đôi trong cuộc đời. Và chủ nhân của buổi tiệc hôm nay có ý gì đây?
Thế Đình tìm chỗ đậu xe. Anh ga-lăng mở cửa xe và cùng Như Thiên tiến dần vào bên trong.
Đi từ sự ngạc nhiên này đến sự ngạc nhiên khác, "Sinh Đôi" hôm nay không có người chính thức, nhưng lại đầy ắp những đôi.
Trong mắt Như Thiên hình như người nào cũng có đôi cả. Và trên môi họ lúc nào cũng có nụ cười.
Đi bên cạnh Thế Đình, Như Thiên thấy xấu hổ làm sao. Hầu như ai cũng biết anh và dành cho anh những cái bắt tay thân thiết thán phục, tôn trọng.
Còn cô, họ dành cho cô một ánh mắt tò mò ganh tỵ. Có lẽ cô không xứng đáng.
Vào trong một chút, Thế Đình tự nhiên choàng tay qua eo cô.
Như Thiên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Thế Đình không để ý vấn đề ấy. Anh đang hãnh diện vì có nhiều người đang ngắm Như Thiên.
Ngượng chín cả người vì nhiều ánh mắt, nhưng Như Thiên chẳng biết phải làm sao, thì anh đã đưa cô đến một đôi tình nhân đang đứng ở gần đó. Họ vui vẻ bắt tay nhau. Thế Đình tươi cười giới thiệu:
- Hưng Thịnh và phu nhân Đông Như - giám đốc công ty Hưng Phát và cũng là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay.
Như Thiên gật đầu chào đáp lễ. Thế Đình quay sang cô:
- Còn đây là Hàn Như Thiên, trợ lý của tôi và cũng là người bạn gái đặc biệt của tôi.
Sau câu giới thiệu, Thế Đình bị cái véo khá đau. Anh bỏ nhỏ vào tai Như Thiên:
- Đừng khó chịu như vậy. Nể mặt anh chút đi.
Hưng Thịnh ồ lên:
- Cô ấy còn trẻ quá!
Đông Như cởi mở:
- Chắc Như Thiên nhỏ tuổi hơn mình. Gọi bằng chị đi nhé.
- Vâng.
Hưng Thịnh trêu chọc:
- Thế Đình! Lần này không thấy cô thư ký riêng là tôi biết cậu có vấn đề rồi. Sao, dự định gì chưa? Nói đi để vợ chồng tôi chuẩn bị chứ.
Thế Đình gãi đầu:
- Tôi đang chờ bãi bỏ lệnh cấm đây.
- Trong những người đồng trang lứa, cậu là người chậm nhất đấy. Nhật Nam sắp làm cha rồi.
- Ồ!
- Hắn vừa nhắc cậu.
Hưng Thịnh nhìn quanh:
- Chắc đi đâu đó rồi.
- Vy Lan có cùng đi không?
- Có chứ.
- Cô ấy hạnh phúc lắm.
Hưng Thịnh chuyển tia nhìn sang Như Thiên:
- Thế Đình là người đàn ông dào hoa, cũng là người đàn ông thành công và kén chọn nhất. Cậu ta chọn cô, chắc cô có gì đặc biệt lắm.
Đông Như chen vào:
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du