Số lần đọc/download: 443 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:53:29 +0700
Chương Nhòm Trộm Nhật Kí (1)
N
HÒM TRỘM NHẬT KÍ (1): Tớ đã tìm lại được thiên thần của mình…
Năm 6 tuổi, tớ chuyển nhà vào miền nam sống.
Ngày đầu tiên dọn về ở, tớ rất ấn tượng với người hàng xóm mới của mình.
Tớ vẫn còn nhớ hôm đó là một ngày mùa hè mát mẻ (ngồi điều hòa chả mát ==”), tớ ngồi vào bàn chuẩn bị học và giật mình suýt té ghế khi bức tường bên cạnh phát ra một giọng hát, à không, đúng hơn là một giọng hét chói tai. Cậu “hát” đủ các thể loại nhạc, từ hai con thằn lằn con đến baby one moretime _ Bị giọng “hát” lanh lảnh, the thé của một đứa con gái vô duyên nào đó dội vào tai, tớ không hề khó chịu mà còn cảm thấy thú vị, thú vị đến bật cười, rồi sau đó là cười khanh khách, rồi sau đó là cười lăn ra đất. Mẹ tớ lại tưởng tớ bị dở hơi.
Vậy là cả tối hôm đó, cái hôm đầu tiên đặt chân lên đất Sài Gòn, tớ đã đứng, ngồi, nằm cạnh bức tường, nghe live show của cậu. Báo hại hôm sau đến lớp muộn ngay buổi đầu tiên.
Hôm sau, tớ quyết định rình ở trước của nhà cậu để xem cô bé có “giọng ca vàng” hôm qua là ai. Thế mà chờ mãi, chờ mãi. Chẳng thấy có bóng người nào ra vào nhà. Khi đó tớ toát mồ hôi hột vì nghĩ hôm qua mình đã nghe… ma hát!
Đến chiều, mẹ dắt tay tớ sang ngôi nhà màu vàng bên cạnh - nhà của cậu. Chẳng hiểu để làm gì nhưng cứ sang thôi, dù hơi sợ sợ.
Bước vào nhà, mọi thứ đều sáng choang. Không âm u lạc lõng như tớ tưởng tượng. Một cô dáng dấp hiền từ bước ra, ôm lấy mẹ tớ rất chặt, rồi còn hỏi han về gia đình tớ, còn biết cả tên bố tớ và tớ.
Hóa ra hai người là bạn thân của nhau từ bé, mấy chục năm rồi mới gặp lại. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mẹ cậu thích cappuccino, còn mẹ tớ thì thích latte, vì hai người cùng rủ nhau vào câu lạc bộ espresso mà. Hay nhỉ.
Rồi chỉ mấy phút sau, từ trên cầu thang, một cô công chúa dễ thương trong bộ váy hồng hello kitty bước xuống. Và tớ đã nhìn thấy cậu, cái người hại tớ đi học muộn hôm đầu tiên, cái người khiến tớ buồn cười và tò mò suốt hai ngày nay, giờ đã ở đây rồi.
Và cậu cũng nhìn thấy tớ, cậu lạnh nhạt đi qua, nhưng lại mỉm cười lễ phép chào mẹ tớ. Tớ shock tập một. Rồi cậu ngồi lên ghế sofa, nhấc tách cappuccino lên, nhấm nháp cảm nhận như người lớn, tớ shock tập hai. Chỉ một lúc sau thôi, khi húp sạch cốc cappuccino, cậu thay đổi 180 độ, rủ tớ ra vườn chơi, bộ dạng nhí nha nhí nhảnh, tớ shock tập ba.
Tớ và cậu đã cùng nhau chơi oẳn tù tì, chơi đuổi bắt, chơi nhảy ô, mặc dù ở lớp chẳng bao giờ tớ chơi mấy trò này vì đó là trò con gái.Cậu toàn chơi ăn bẩn, mà vẫn toàn thua, nhưng chẳng bao giờ chịu nhận mình sai, lại còn dở thói đanh đá mắng lại tớ nữa. Chơi mệt, cậu và tớ lại cùng ngồi nói chuyện. Đúng là bề ngoài không nói lên điều gì. Cậu như một nàng công chúa bước ra từ xứ sở thần kì với khuôn mặt dễ thương, hai con mắt sáng linh hoạt tinh ranh, cùng phong thái chững chạc có, lạnh lùng có, ngoa ngoắt có… Thế mà phải ngồi nói chuyện mới biết cậu… đần như thế nào _ Tớ hỏi sinh nhật cậu là ngày nào thì cậu nói là giống của tớ. Cậu bảo bằng tuổi nhau thì phải sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, xong lại còn chêu tớ ngu. Cậu nghịch cái váy rồi tự hỏi tại sao người ta không sản xuất ra loại váy xịn một tí, cái loại váy không bị co vào ý, vì cậu bảo cứ mặc được một thời gian là nó lại ngắn, phải mua váy mới. Tớ nói giọng Hà Nội nghe lạ lạ khác cậu, cậu lại bảo tớ nói ngọng, ngày nào cũng bắt tớ tập nói, nói giọng Sài Gòn, nói sao cho giống cậu. Và còn nhiều, rất nhiều câu hỏi “hay” của cậu làm cho tớ phải cố nhịn cười nếu không muốn bị cậu cho ăn quả bơ. Cậu ngốc thật!
Cũng từ lúc đó, tớ luôn sang nhà cậu chơi. Có hôm còn ăn ba bữa bên đấy. Cậu cũng ra vào nhà tớ như nhà mình, nhảy nhót nghịch ngợm trong phòng tớ, làm tớ hôm nào cũng phải dành hai tiếng dọn phòng nếu không muốn nó biến thành cái ổ lợn giống như phòng của cậu. Nhiều đứa ở trường cứ trêu chúng mình yêu nhau mà cậu chẳng xoắn đứa nào, còn chêu lại chúng nó nữa. Bó tay.
Tớ rất thích cậu, vì cậu ngốc nghếch, và lúc nào cũng tin tưởng tớ tuyệt đối. Bất cứ chuyện to nhỏ gì cũng kể cho tớ. Bị ai bắt nạt cũng mách tớ Có bao nhiêu bí mật đều nói tớ nghe hết. Ngay đến cả chuyện lần đầu tiên cậu bị dính cái “rắc rối của con gái” cũng chạy sang nhà tớ hoảng hốt cầu cứu, làm tớ sợ gần chết.
Cậu luôn cười, luôn làm cho tớ thấy ấm áp dù có bị cậu cho ăn mắng. Mỗi khi cười, cậu như tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người khác không thể không nhìn, không thể không thích, không thể không bị mê hoặc. Vì thế mà tớ tự đặt cho cậu là thiên thần. Thiên thần ngốc bé nhỏ của tớ.
*****
Sau buổi đi chơi núi, tớ phải cùng gia đình sang Thụy Sĩ định cư, sống cùng ông bà nội. Khi đó còn nhỏ nên tớ không làm cách nào liên lạc với cậu được. Mẹ tớ thì đang có xích mích với mẹ cậu nên không chịu nói chuyện với bà. Haizz, con gái thật lắm chuyện! Cậu có biết là tớ buồn thế nào không? Lúc nào tớ cũng trách bản thân đã đùa cậu quá chớn vào hôm đó. Lúc nào tớ cũng nhớ đến cái điệu lạnh lùng lần đầu tiên gặp cậu, không hề giống những đứa con gái cứ thấy là sán vào tớ. Rồi tớ lại nhớ nụ cười tỏa nắng của cậu, rồi cả những câu hỏi ngu si của cậu,… tất cả đều còn y nguyên kể cả khi tớ lớn và có ý thức về chuyện tình cảm, tớ vẫn chẳng thích đứa con gái nào khác ngoài cậu.
Mãi cho đến hôm qua, khi gặp lại cậu, tớ như tìm lại được ánh sáng của mình. Niềm vui chưa kịp ngấm thì ánh sáng đã vụt tắt khi tớ nhận ra bên cạnh cậu có ba đứa con trai luôn đứng sát cậu, để ý mọi hành động của cậu và phóng lửa khi thấy tớ ôm trầm lấy cậu. Cậu ngốc thế thì chắc chẳng biết đâu chứ tớ thì đã rõ lắm rồi. Chắc chắn ba người đó đang theo đuổi cậu.
Tớ cũng biết trước sẽ có chuyện này, vì cậu dễ thương vậy thì ai chả thích. Nhưng mà sao tớ đau quá. Đau vì không thể giành lại cậu. Vì nếu để cậu yêu tớ, thì đến một ngày nào đó cậu sẽ lại đau khổ, tớ không muốn như vậy.
Cậu ở bên họ chắc sẽ vui và hanh phúc hơn, tớ thấy họ đều là người tốt. Vì thế tớ sẽ buông tay cậu ra nhé, dù mình chưa từng nắm tay. Tớ chỉ cần được ở gần cậu là đủ rồi, thiên thần ạ!