Số lần đọc/download: 1632 / 6
Cập nhật: 2017-04-01 18:46:34 +0700
Chương 20: Cắn Một Cái
T
iếng nói này rất quen, chỉ là phần quen thuộc này lại càng làm cho nàng ngoài ý muốn.
Hiên Viên Diệp – người mà giờ phút này không có khả năng xuất hiện, lại xuất hiện ở nơi này?
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc tới cực điểm, nhưng nàng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trên mặt cũng chưa từng lộ ra chút khẩn trương nào, hơi rời mắt nhìn về phía người nam nhân cách mình không đến ba thước, môi đỏ mọng khẽ mở,hơi mỉm cười nói: “Đa tạ Thất điện hạ khích lệ.”
Thanh âm mềm nhẹ không có nửa điểm khẩn trương hay chột dạ, có vẻ như chỉ là một lời cảm tạ chân thành.
Nhưng nàng vẫn âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nam nhân này xuất hiện tại nơi này rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn đã ở chỗ này bao lâu rồi? Chẳng lẽ những việc nàng làm tất cả đều bị hắn nhìn thấy sao?
Nhiều suy đoán không ngừng hiện lên trong đầu, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không lộ ra chút khác thường nào.
Vị Vương gia này thường không thích xen vào việc của người khác đây sao? Cho tới nay không chủ động cùng người khác nói chuyện đây sao? Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này?
Hiên Viên Diệp lông mày giống như lơ đãng nhếch lên một chút, đây là phản ứng của một kẻ trộm bị bắt tại trận sao?
Thản nhiên, bình tĩnh khiến hắn có chút hoài nghi, tất cả những chuyện bản thân mình vừa mới thấy hết thảy đều chỉ là ảo giác, nữ nhân này…
Không thể không nói, phản ứng của nàng giờ phút này thật là có chút khiến hắn…hứng thú.
“Vì sao mỗi lần làm bậy đều bị bổn vương bắt được ngươi?” Đôi mắt của hắn trong bóng đêm vẫn có sự trầm tĩnh làm cho người ta kinh sợ,có chút ngụ ý quét về phía vật trong tay Mạnh Phất Ảnh.
Nữ nhân này không cần đến hai canh giờ đã ‘dọn sạch’ bảo khố của Bạch gia, hơn nữa lại không bị người trong Bạch phủ phát hiện, Bạch phủ canh gác có bao nhiêu nghiêm ngặt hắn rất rõ ràng.
Không tồi, thân thủ thật sự rất tốt.
“Đúng nha, quả thật là rất khéo, ha ha…” Mạnh Phất Ảnh cúi đầu cười khẽ nhưng trong lòng âm thầm ảo não, ai muốn bị hắn bắt gặp chứ T__T, không phải mỗi ngày hắn đều bề bộn nhiều việc sao? Đêm hôm khuya khoắt như thế này,không yên phận ôm chăn mà ngủ còn đi dạo ở đây làm cái gì
Không phải miệng như vàng,lời quý như ngọc, không bao giờ chủ động cùng người khác nói chuyện sao? Sao lần nào cũng giữ chặt nàng không tha thế?
“Vừa không có đem đuôi hồ li giấu kỹ kìa.” Thấy nàng ‘cười’ phức tạp Hiên Viên Diệp mở miệng trêu ghẹo, ý tứ vui đùa trong lời nói càng thêm vài phần đặc biệt.
“Thất điện hạ đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, phí công lớn như vậy tới đây bắt đuôi hồ li của ta, ta thật sự…” Mạnh Phất Ảnh lại mỉm cười lần nữa, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, tiếng nói vô cùng mềm nhẹ.
Nói đến chỗ này lại cố ý dừng lại, có vẻ như thở ra một hơi thật dài mới bổ sung thêm: “Rất đắc ý.”
Trình độ nói chuyện của nàng luôn làm cho người ta không nói được lời nào.
“Ngươi thật sự rất đắc ý.” Hiên Viên Diệp đầu lông mày giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, có vẻ như nở một nụ cười nhàn nhạt. Mạnh Phất Ảnh giật mình, không biết những lời này là nghĩa tốt? Hay là nghĩa xấu?
Nàng mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, lại hơi giật mình.
Khi nàng vừa mới đi vào Bạch phủ, trời vẫn là một mảnh tối đen không có một chút ánh trăng nào, nàng còn âm thầm vui sướng lão thiên gia giúp đỡ nàng.
Lúc này trăng tròn xuyên thấu lộ ra qua tầng mây, có thể thấy được dung mạo tuyệt thế của nam nhân này dụ hoặc đến cỡ nào.
Nhờ ánh trăng sáng mà khoảng cách lại gần như vậy, sớm đã quen ở trong bóng tối, lúc này đương nhiên Mạnh Phất Ảnh có thể rõ ràng thấy được dung mạo của hắn.
Hắn giờ phút này, thiếu sự lạnh lùng khiến cho người ta cách xa ngàn dặm của ban ngày, lại thêm vài phần tùy ý.
Nhưng trong sự thong dong là một khí thế bức người, bất quá không có vẻ quá cường thế lạnh lùng, có thể là bởi ánh trăng bao phủ nên thêm vài phần nhu hòa.
Như vậy càng khiến vẻ đẹp của hắn trở nên dụ hoặc, khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng mông lung càng đẹp đẽ làm cho người ta quên mất hô hấp.
Tuyệt diễm lại dụ hoặc như vậy chỉ sợ không có ai ngăn cản được.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên có ý muốn xúc động tiến lên, ở trên khuôn mặt kia hung hăng cắn một cái.
Tay có vẻ như cũng theo bản năng muốn vươn ra, hung hăng chà đạp khuôn mặt khiến quỷ thần phẫn nộ một chút, nhưng ‘vật’ quan trọng trong tay cũng đột ngột khiến nàng hoàn hồn.
Cảm thấy không khỏi thất kinh, trời ơi, nàng điên rồi, nàng trúng tà hay sao lại muốn đi cắn nam nhân!
Cũng may Hiên Viên Diệp không biết ý nghĩ vừa rồi trong đầu nàng, bằng không…
Mà nhìn đến khóe môi hắn có thâm ý khác, trong lòng nàng không khỏi thêm vài phần buồn bực.
Yêu nghiệt khiến người lẫn thần phẫn nộ. Không có chuyện gì làm sao mà lại đi ra câu dẫn người!
“Nếu khéo gặp điện hạ như thế này, không bằng thỉnh điện hạ giúp đỡ một chút, giúp ta chuyển một chút bạc ra ngoài.” Thu hồi xúc động, Mạnh Phất Ảnh lại mỉm cười mười phần thân thiết mà thương lượng, không chút che dấu nào.
Trong mắt lại ẩn dấu vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nam nhân này ở chỗ này bắt được nàng, nàng lại nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì? Không biết hắn rốt cuộc muốn xử trí nàng như thế nào?
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch lên vì giật mình, nữ nhân này quả thật không có gì không dám nói.
Bất quá hắn cũng không khó đoán ra tâm tư của nàng.
“Bổn vương thật ra đang nghĩ nên bắt ngươi đi quan phủ, đi gặp Hoàng Thượng, hay là đi gặp Bạch gia, chính ngươi chọn một đi.” Tiếng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì, hơi thở nhàn nhạt như ảnh hưởng bởi hơi gió lạnh đêm khuya, thổi tới trên mặt Mạnh Phất Ảnh.
Gió lạnh làm nàng không khỏi có cảm giác lo lắng.
Hắn giờ phút này cách nàng càng thêm gần, hơi thở bức người làm cho thân thể của nàng hơi cứng lại.
Trong lòng âm thầm cả kinh, trong lúc nhất thời đoán không ra nam nhân này có phải nói thật hay không, vì tâm tư của nam nhân này che dấu quá sâu.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể cùng hắn đi gặp bất kì ai trong số họ, đi là nàng có thể thấy được mình hoàn toàn xong rồi.
“Ta về ngủ đây.” Mạnh Phất Ảnh trong lòng kinh hoảng, cười ha ha, nhanh chóng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi thẳng về phía trước.
Ba mươi sáu kế ‘tẩu’ là thượng sách.
Hắn quá nguy hiểm, nàng tự biết không phải là đối thủ của hắn, vẫn là mau chóng nghĩ biện pháp an toàn rời khỏi đi.
Hi vọng nam nhân này sẽ không ác độc muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Nàng rời đi bước chân cũng không mau, tận lực bảo trì bình tĩnh, bộ pháp cũng không kém nhiều lắm vì nàng biết nếu người này muốn ngăn cản nàng thì dù nàng có dùng tốc độ nhanh hơn nữa đều trốn không thoát.
Ở trong lòng, nàng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần hắn đừng ra tay ngăn cản nàng, hay là nhìn thì nhìn thấy rồi, nhưng cứ coi như là không thấy đi Ọ__Ọ
Nàng hiện tại thật sự hi vọng bản thân mình biết thuật thôi miên, có thể thôi miên được hắn.
Chỉ là…
t�j k�P�; w: Thanh Trúc đi theo thiếu chút nữa đã bị Phong Ngữ Lam hãm hại.” Thanh Trúc nghe thấy khẩu khí của nàng thì không cho là đúng, hơi giận dữ nói.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi khẽ trào phúng, chỉ bằng Phong Ngữ Lam thì sao có thể hãm hại được nàng.
Hôm nay, nàng không cho Thanh Trúc đi theo, chính là biết các nàng sẽ nháo động, vốn muốn làm cho Mạnh Như Tuyết phải hiện hình, nhưng thật không ngờ Mạnh Như Tuyết so với tưởng tượng của nàng còn giảo hoạt hơn.
Như vậy cũng tốt, như vậy trò chơi sẽ càng kích thích hơn.
“Phong Ngữ Lam chỉ là một con cờ, ta càng có hứng thú hơn với người ở sau lưng bày mưu tính kế.” Đi vào phòng, Mạnh Phất Ảnh giống như tùy ý nói, mắt lại hơi dừng lại ở trên người nha đầu đang đứng bên trong phòng, nhợt nhạt cười.
Nàng biết nơi này có gian tế của Mạnh Như Tuyết, dù sao nàng cũng không để ý gian tế đi giúp truyền lời, nàng muốn buộc Mạnh Như Tuyết phải có hành động, như vậy mới có thể bắt được đuôi hồ li của nàng ta.
Thanh Trúc sửng sốt một chút lập tức hiểu được ý của nàng liền phụ họa, nói: “Vâng, nhất định phải tra ra người nọ.’’
Nhìn Thu Nhi đứng ở khá xa phía sau hơi run rẩy, trong mắt Mạnh Phất Ảnh ẩn chứa một tia thâm ý khác, cười khẽ.
Thứ tư, lúc trời tối.
Cải trang thật kĩ, Mạnh Phất Ảnh lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập Bạch phủ, dựa vào sự phán đoán cực kì sâu sắc, nàng rất nhanh tìm được bảo khố của Bạch gia. (bảo khố: nơi cất dấu tiền bạc, vật báu)
Nhìn ngân lượng sáng choang, ánh vàng rực rỡ trước mặt, Mạnh Phất Ảnh ngây người, tiền của Bạch phủ bạc thật quá nhiều.
Xem ra lúc trời tối nàng có chút vội.
Khi nàng rốt cục đem rương ngân lượng cuối cùng ‘chuyển’ ra thì mới âm thầm thở ra một hơi.
TMD! Mệt chết nàng.
Cuối cùng thì ‘chuyển’ xong rồi.
Ngày mai là ngày phụ thân xuất chinh cũng chính là thời điểm Bạch Dật Thần giao ra ngân lượng.
Chỉ có một ngày cho dù Bạch Dật Thần có bản lãnh thông thiên cũng không thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, vì thế ngày mai nàng sẽ chờ xem màn biểu diễn hay ho của y.
Nàng cố ý chọn ngày cuối cùng ra tay để Bạch Dật Thần không có mảy may cơ hội xoay người.
“Thân thủ không tệ.” Khi nàng đang âm thầm đắc ý, một tiếng nói lười biếng, thong dong đột nhiên từ trong bóng tối truyền đến.
Giọng nói này khiến Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ.