Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Chương 036 - 037
C
hương 36: Một bát cháo trắng
Vô Diễm lúc này mới quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận bị kìm nén: “Nàng sao lại dạy nó như vậy? Quả thực là càng làm rối tinh rối mù thêm.”
Lục Tiểu Thanh tạm thời bỏ qua một phần chấn động vừa xuất hiện ở trong lòng, đem tâm sự trong lòng mình giấu kín, nhếch môi cười nhẹ: “Huynh quản ta, huynh muốn ta nói những lời giả dối hay sao, không có cửa đâu.”
Nửa ngày, cha của Đại Ngưu mới bưng lên hai bát cháo đặc, cùng một cái đĩa rau dại sáu màu, đem đùi gà mà Lục Tiểu Thanh đưa cho Đại Ngưu cắt thành những sợi mỏng rắc lên trên bát cháo đặc, sau đó nói: “Vùng nông thôn hẻo lánh không có được của ngon vật lạ, hai vị thông cảm dùng tạm bát cháo này.”
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua thịt gà ở mặt trên bát cháo: “Thịt gà này là ta cho Đại Ngưu, mỗi ngày ta đều ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, nên cảm thấy rất ngán, cho nên ta không thích ăn thịt nữa.” vươn tay liền đem thịt gà thái thành sợi mỏng ở mặt trên bát cháo, gạt bỏ cho vào khay bát mà cha của Đại Ngưu bưng lên.
Cha của Đại Ngưu cảm thấy rất khó xử, nói: “Việc này...... Vậy hai người cứ thong thả dùng bữa. Đại Ngưu, theo cha xuống dưới dùng cơm.”
Lục Tiểu Thanh ngẩn người hỏi: “Vì sao không ở đây cùng nhau ăn?”
Cha của Đại Ngưu không ngừng cười hắc hắc, nói: “Không có gì, chúng tôi có thói quen ăn cơm ở phòng bếp, mong hai vị đừng chê cười.” Vừa nói vừa vươn tay nâng Đại Ngưu dậy dìu ra khỏi cửa.
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua bát cháo trắng, cho thêm ít rau dại vẫn còn dính chút đất màu vàng vào trong bát, dùng chiếc đũa trộn đều rau dại và cháo, ngồi xuống ăn một ngụm cháo, mùi cháo có một loại hương vị mùi khói của củi đốt khi hầm cháo, đây không phải là hương vị tự nhiên của cháo hầm, mà là một loại hương vị nồng nồng hơi khó ngửi, nếm thử một ngụm, mùi thản nhiên quấn quanh đầu lưỡi, hít thật sâu ngửi một chút, sau nói: “Đây là lần đầu tiên ta ăn loại cháo này, cũng chỉ có những người nông dân nghèo mới có thể ăn nổi loại cháo như thế này mà thôi.” Vừa nói vừa nhìn Vô Diễm ngồi đối diện cũng đang nhìn mình.
Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh nhìn mình, trong mắt toát ra ý tứ thản nhiên nói: “Ta không đói bụng.”
Lục Tiểu Thanh cực ôn nhu cười nhìn Vô Diễm nói: “Ta mặc kệ huynh có đói bụng hay không, ta chỉ nói rõ cho huynh biết một điều, nếu hôm nay huynh không ăn bát cháo này, về sau chúng ta liền mỗi người đi một ngả, huynh đi đường quan rộng thênh thang của huynh, ta đi trên cây cầu gỗ chật hẹp của ta.” Đôi mắt mang theo ý cười, nhưng lời lẽ lại lạnh lùng.
Vô Diễm nhíu nhíu mày, chán ghét nhìn thoáng qua bát cháo trắng, trên mặt bát cháo vẫn còn dính cả bụi đen đen của củi lửa bị đốt, sau khi trầm ngâm nửa ngày, mới cực không tình nguyện bưng bát cháo lên, bát cháo hòa lẫn hương vị bùn đất của rau dại, có cho thêm một chút muối làm gia vị, vừa đắng lại vừa chát, Vô Diễm ăn một ngụm liền nhổ ngay ra: “Đây là cái gì vậy? Đây là để cho người ăn sao? Ta không ăn. Chẳng lẽ nhà của Liễu Đại Ngưu muốn xuống phòng bếp là để ăn cơm ngon, còn để chúng ta ở đây phải ăn cháo trắng hay sao, còn dám lừa gạt cả trên đầu ta, mang lên loại cháo khó ăn này.”
Lục Tiểu Thanh đầu cũng không ngẩng lên, cứ thế tiếp tục vùi đầu vào ăn cháo, nói: “Vô Diễm, có một vài việc không nên suy diễn, trước tiên huynh nên đi xem bọn họ đang ăn cái gì hẵng, sau đó phát giận cũng chưa muộn, ta tin tưởng với võ công của huynh sẽ không làm cho bọn họ phát hiện ra.” Dứt lời dùng đũa gắp một miếng rau dại cho vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp nuốt xuống.
Vô Diễm ngây ra một lúc, thân hình vừa động cũng không còn thấy tung tích, chỉ mất một lát thời gian sau, Vô Diễm vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái bước trở về, nhìn bát cháo trắng trước mặt, sắc mặt biến đổi, có chút cảm động xen lẫn rung động không sao giải thích nổi, lắng đọng lại thành một cảm xúc phức tạp, Vô Diễm bưng bát cháo lên, một ngụm húp cạn bát cháo, từng miếng lại từng miếng ăn hết nửa đĩa rau dại còn lại, để mặc cho hương vị chua xót xoay quanh trong miệng, nửa ngày không có lên tiếng.
Lục Tiểu Thanh ăn xong bát cháo, vỗ vỗ bụng nói: “Ta chưa từng có ăn no như vậy, no gần vỡ cả bụng.”
Vô Diễm ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nàng vì sao có thể khẳng định được như vậy? Tại sao lại có thể tin tưởng như vậy?”
Lục Tiểu Thanh mắt lim dim nhìn Vô Diễm, nhẹ nhàng cười nói: “Vô Diễm, ta không có nhìn lầm huynh, tuy rằng ta biết thân phận, lai lịch của huynh khẳng định không nhỏ, nếu là ngày thường, bát cháo này mà được đặt trước mặt của huynh, khẳng định huynh sẽ xem thường chúng không thèm liếc mắt nhìn một cái, hôm nay huynh có thể ăn hết bát cháo này, về sau chúng ta chính là bằng hữu.”
Vô Diễm mặt biến sắc, bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Thì ra trước kia ta làm cái gì nàng cũng không cho là đúng.”
Lục Tiểu Thanh cười rộ lên nói: “Vô Diễm, không cần so đo nhiều như vậy làm gì, những chuyện trước kia đều là chuyện của quá khứ rồi, quan trọng nhất vẫn chính là những chuyện sau này. Huynh hỏi ta vì sao có thể khẳng định được như vậy, ha ha, đó là một loại trực giác, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đại Ngưu, ta chỉ biết nó là một đứa trẻ nhát gan nhưng thật thà, sau lại thấy nó xin lỗi ta, ta liền biết nó là một người rất coi trọng về quan niệm lễ giáo, một người hiểu biết được lý lẽ như thế, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, quyết sẽ không đi làm cái việc cướp của ở trên đường kia đâu.”
Vô Diễm trầm ngâm nói: “Cho nên nàng nhất định phải đi theo nó tới đây, bởi vì nàng biết bọn họ đã không còn gạo để mà ăn.”
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Ta cũng không phải là một người tốt gì, cũng không có trái tim đa cảm mà cảm thấy đồng tình, cho dù có người chết đói ở đầu đường, ta cũng sẽ không nhăn mày nhăn mặt một chút nào, bởi vì ở trong quan niệm của ta, thế giới của chúng ta sẽ không có ai bị chết đói, trừ phi kẻ đó khi không còn gì để ăn, nhưng vẫn nằm yên một chỗ đợi chờ sự bố thí, không có một chút tiến thủ nào. Ta đi theo Đại Ngưu tới đây, là bởi vì ta đang rảnh rỗi, ta nghĩ thà đến nhà nó còn hơn là phải leo núi, về phần ta sẽ gặp cái gì, ta chưa bao giờ quan tâm đến.”
Vô Diễm nhíu mày nói: “Không cần nói chính mình là một người vô tâm, nhẫn tâm, không cần ở trước mặt ta đeo lên lớp mặt nạ là một người vô tình, nàng là dạng người gì, có lẽ trước kia ta không rõ ràng lắm, nhưng từ nay về sau nàng không thể lừa được ta nữa đâu. Nghĩ muốn hỗ trợ liền hỗ trợ, nhìn không được cứ việc nói thẳng ra, không cần cất giấu ở trong lòng.”
Lục Tiểu Thanh đứng dậy đi đến bên cạnh Vô Diễm, gác tay lên trên bả vai chàng, nháy mắt cười nói: “Huynh có biết con người của ta để ý nhất chính là tiền bạc hay không, cho nên một khi đã dính dáng đến nó, ta không thể không quan tâm, hơn nữa cũng không nguyện ý vì một người nào đó mà chi tiền, nếu như là ta đã dẫn huynh đến đây, để cho huynh thưởng thức một bữa cơm khó quên, như vậy huynh hãy vì bữa cơm này mà thanh toán đi.”
Vô Diễm nghi hoặc hỏi: “Thanh toán cái gì?”
Lục Tiểu Thanh một tay chống bả vai Vô Diễm, nói: “Huynh cho rằng bữa cơm này giá trị bao nhiêu tiền, như vậy đi, thời điểm trước khi rời đi nhớ kỹ phải thanh toán bữa cơm này cho bọn họ, aiz..., cũng chỉ có những người sống ở trong ngọn núi này là người giản dị nhất mà thôi, mới có thể chính mình ăn khoai sắn, rau dại, toàn bộ số lương thực ít ỏi còn lại của toàn thôn lại đem ra mời khách, nhân tình này nhưng thật ra là rất nặng a.... Được rồi, cứ coi như là huynh là người tốt bụng đang đi làm việc phúc đức đi, đã nhìn rõ tất cả mọi việc, không nên để chính mình phải chịu ân tình của người khác. Ta ăn no cảm thấy trướng bụng, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Vừa nói vừa nhoáng lên một cái, tiêu sái bước ra khỏi cửa.
Vô Diễm nhìn nửa bóng dáng Lục Tiểu Thanh đang bước ra khỏi cửa, bên môi nhẹ nhàng hiện lên một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Lời lẽ cứng rắn, nhưng lòng thì mềm, rõ ràng là muốn giúp người khác, nhưng lại không muốn chịu nhận ân huệ của người ta, là một người yêu tiền keo kiệt nhất trên đời này, thật sự là vừa mâu thuẫn lại tinh tế, aiz..., bát cháo này chỉ sợ là bát cháo ta ăn với giá đắt nhất từ trước đến nay mà thôi.”
Ngày hôm sau, tiếng gió thổi quét trên mặt đường, vang lên tiếng sàn sạt, bóng cây lắc lư mang cảnh đẹp hồi hương, sau nạn châu chấu phá hoại mùa màng, cảnh vật vẫn chưa được khôi phục lại, những ngôi nhà tranh được cành lá nhẹ nhàng che lấp.
Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm chậm rãi đi ở trên đường núi, Lục Tiểu Thanh vừa đi một bên vừa thầm oán nói: “Làm gì sáng sớm đã bắt ta leo núi, ta vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, ta đi không được nữa rồi, ta muốn ngồi xe......” Liên tiếp oán giận vang lên, làm phá vỡ cảnh sắc vốn đang yên tĩnh tốt đẹp của buổi sáng sớm.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh cơ bản đi như người mộng du, nghiêng hết bên này đến bên khác, lắc đầu mắng: “Một ngày chỉ biết là ngủ, nàng quả thật là giống heo.” bước nhanh lên trước mặt của Lục Tiểu Thanh, cúi người xuống cõng Lục Tiểu Thanh ở trên lưng, đi nhanh về phía trước.
Lục Tiểu Thanh ảo não nói: “Huynh mới là heo, ta là một thiếu nữ đáng yêu nha, không đi được đường núi cũng là lẽ đương nhiên thôi, hừ.” Vừa nói vừa dùng sức lấy khuỷu tay đánh vào đầu vai của Vô Diễm mấy quyền, Vô Diễm cả giận nói: “Lại đánh, ta liền đem nàng vứt xuống dưới đất.” Lục Tiểu Thanh hừ nói: “Ai sợ ai, ta là đại trượng phu co được giãn được.” sau đó vòng hai tay ôm chặt lấy cổ Vô Diễm, vẫn là sợ Vô Diễm sẽ ném nàng xuống đất thật, Vô Diễm nghe Lục Tiểu Thanh lải nhải, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười.
“Thanh tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ đợi đệ với.” Hai người xoay người lại vừa thấy Đại Ngưu đang chạy hùng hục về phía họ, Lục Tiểu Thanh nhíu mày hỏi: “Đệ làm gì vậy? Vết thương vẫn còn chưa lành, như thế nào có thể chạy hùng hục như vậy, vết thương lại nứt ra thì làm sao bây giờ?”
Đại Ngưu ngốc ngốc cười nói: “Không có việc gì, đệ da dày như da trâu, nên sẽ không ảnh hưởng gì đâu, Thanh tỷ tỷ, cha đệ bảo đệ đuổi theo hai người......”
Lục Tiểu Thanh cắt ngang lời của Đại Ngưu: “Đuổi theo chúng ta để làm gì? Chẳng lẽ không cho chúng ta trở về, ta nói trước với đệ nhé, đệ nếu nói gì đó không hợp với ý ta, đừng trách Thanh tỷ tỷ ta trở mặt với đệ.”
***************
Chương 37: Vào kinh
Đại Ngưu liên tục lắc đầu nói: “Cha đệ nói, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca, chúng ta đời này chỉ có thể ghi tạc ở trong lòng, về sau Thanh tỷ tỷ nếu có việc gì cần người trong thôn giúp đỡ, Đại Ngưu cho dù có tan xương nát thịt cũng tuyệt không một chút nhíu mày.”
Lục Tiểu Thanh nghe đối phương nói thế mới cảm thấy an lòng: “Vậy đệ đuổi theo chúng ta làm gì?”
Đại Ngưu nói: “Trong thôn cử ra một người đại biểu, muốn đệ đi theo Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca, cha đệ nói đệ đã lớn, có thể tự mình làm chủ bản thân, phải tự quyết định tiền đồ của mình, đệ nghĩ đi theo Thanh tỷ tỷ cùng Lý đại ca sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích, Thanh tỷ tỷ bên người cũng thiếu một người làm chân sai vặt, Đại Ngưu việc gì cũng không quản ngại khó khăn, cũng được coi như là một người chịu khó, Thanh tỷ tỷ, về sau Đại Ngưu liền đi theo hai người.”
Vô Diễm hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta còn chưa nói muốn dẫn theo ngươi.”
Đại Ngưu nhe răng cười kiên định nói: “Đệ đã quyết định theo Thanh tỷ tỷ, nếu đệ lựa chọn đi theo Thanh tỷ tỷ, đệ đây liền quyết không quay đầu, hai người cho dù không mang theo đệ, đệ cũng sẽ vẫn đi theo.”
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Khá lắm tiểu tử, cho dù đánh chết cũng không hối hận, đệ có một chút phong phạm của Thanh tỷ tỷ năm đó, mặt dày mày dạn, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Được rồi, được rồi, đệ muốn đi thì liền đi theo đi, dù sao nhiều người đi cùng cũng sẽ vui vẻ hơn.”
Đại Ngưu vui mừng nói: “Cám ơn Thanh tỷ tỷ.”
Lục Tiểu Thanh nói: “Đừng chỉ có cảm tạ ta, cũng nên cám ơn người sẽ nuôi dưỡng đệ, chi phí ăn mặc của đệ nhưng hết thảy đều là do người đó cho đệ.” Vừa nói vừa chỉ chỉ vào Vô Diễm.
Vô Diễm nhất thời cả giận nói: “Là nàng muốn giữ người lại, vì sao muốn ta chi tiền? Nàng cũng không phải là không có tiền, cất tiền để đẻ trứng à.”
Lục Tiểu Thanh nghiêm trang nói: “Như thế nào lại có thể muốn ta chi tiền ra được cơ chứ, huynh nhưng là người thượng đẳng, là thân sĩ, như vậy nhất định phải ở trước mặt cô gái trẻ đẹp như ta biểu hiện hoàn mỹ không sứt mẻ, phải thật phong độ, đó mới là việc của một nam tử hán nên làm. Nói tiếp, dù sao huynh cũng nói chút tiền đó của ta chẳng đáng gì, vậy huynh còn nhẫn tâm ăn của người nghèo như ta sao, việc đó không phải là rất không có thiên lý hay sao, ta biết Vô Diễm luôn luôn là người đứng đầu, như vậy nhiệm vụ quang vinh liền giao cho huynh.” Vừa nói vừa dùng sức ôm lấy cổ của Vô Diễm, nói đùa chứ, về khoản đấu võ mồm, và vuốt mông ngựa không ai có thể địch nổi Lục Tiểu Thanh.
Vô Diễm tức giận quát: “Nàng hôm qua mới lừa của ta một ngàn lượng bạc, nàng hôm nay lại......”
“Một ngàn lượng bạc, Vô Diễm, huynh thật là hào phóng, như thế nào không nói sớm, nếu huynh nói cho ta, khẳng định sẽ cắt xén chỉ còn một nửa, một cái thôn nhỏ như vậy lại dùng đến nhiều tiền như thế, thật là kẻ có tiền mà, Vô Diễm, hai chúng ta cùng thương lượng một chút, huynh xem ta cũng là người nghèo, huynh không phải cũng......”
Đại Ngưu nhìn hai người phía trước vừa đi vừa ầm ĩ, nghe Lục Tiểu Thanh nói, nó liền cảm thấy có một bầy quạ đen bay trên đỉnh đầu mình, mặt nghệt ra, mình có phải hay không đã chọn sai người cùng đồng hành.
*****************
Một tháng trôi qua, một chiếc xe ngựa xa hoa đứng ở trước cổng thành, cổng thành cao lớn mang phong cách trang trọng cổ xưa, xe ngựa đi tới đi lui nối liền không dứt, dân chúng hình dáng muôn hình muôn vẻ đi tới đi lui, náo nhiệt phi phàm, ngẩng đầu nhìn lên bức hoành phi phía trên cánh cổng thành nghiêm trang kia, có hai chữ to tướng: Trường An.
“Rốt cục đã đến Trường An, trời ạ, ta rốt cục đã đi vào Trường An.” Chỉ thấy sau lời nói đó, rèm che của xe ngựa xa hoa kia được vén lên, sau một tiếng khụ tương đối ổn trọng của tiểu thư khuê các vang lên, một vị tiểu thư chậm rãi vịn vào tay của gã đánh xe đang giúp mình xuống xe, tư thái mềm mại, ngàn vạn tao nhã xuống xe. Nhìn kỹ nàng mặt mày như họa, một cái nhăn mày cũng là phong tình vạn chủng, một thân y phục màu hoa tím vừa vặn với thân thể, làm tôn thêm vẻ cao quý, ung dung vô cùng của nàng, trong lúc nhất thời, những người chung quanh đi lại không khỏi đều ngây dại nhìn chằm chằm nàng, cứ như thể nàng là tiên nữ tuyệt sắc hạ phàm vậy.
Chỉ thấy phía sau nàng là một nam tử vận y phục màu trắng, chậm rãi đi xuống xe ngựa, đến đứng thẳng ở bên cạnh nàng, khí chất cao quý lãnh khốc, đôi mắt lãnh đạm như băng tuyết nhìn quét qua mọi người, ở bên cạnh mỹ nữ trầm tính tạo ra một sự đối lập làm mọi người không khỏi rùng mình một cái. Hai người một lạnh một nóng, một lãnh khốc, một tuyệt mỹ, cùng đứng một chỗ vạn phần không thích hợp, tạo ra sự đối lập sâu sắc, như trời đông giá rét gặp mùa hạ nóng bức, đó là một loại đối lập hài hòa.
Đang lúc mọi người trong lòng, trong mắt tràn ngập sự tán dương ột đôi kim đồng ngọc nữ, cô gái kia cất bước, không phải bước đi thong thả, không phải nhẹ nhàng uyển chuyển, mà là làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, tay vén tà váy lên, chạy thật nhanh như sói vồ được con mồi đến bên tường thành.
“Trời ạ, là tường thành của Đường triều nha, thật là cao, oa dựa vào, thật là có cảm giác chân thật, đúng là cổ, thực là cổ nha, ừm, hương vị của Đường triều, hương vị của cổ đại, ha ha ha ha, ở Tây An có thành lâu bất luận kẻ nào đều có thể nhìn thấy (1), hôm nay Lão Tử chạm vào là tường thành chính tông nguyên vẹn của đại Đường, về sau ai dám ở trước mặt ta khoa trương kể chuyện xưa của Tây An là tốt như thế nào, cứ như mình thực sự được chứng kiến tận mắt, ta sẽ đánh hắn nhừ đòn, dám theo so với ta ai được chứng kiến chân thực hơn. Ha ha ha ha.” Cả người dán tại trên tường, Lục Tiểu Thanh hận không thể theo từ trên tường thành lấy ra một khối đá để ôm về, một bên hai mắt như sao sáng, một bên không chút khách khí dang hai tay dựa sát ôm lấy tường thành cười ha ha.
Aiz..., một nữ tử xinh đẹp như vậy hóa ra lại là một người điên, thật sự là lãng phí khuôn mặt trên trời ban cho này. Mọi người nhất tề quay mặt đi, một bên lắc đầu, một bên vẻ mặt biểu tình đáng tiếc, rất nhanh rời khỏi cổng thành.
(1) Trường Thành Tây An: Một trong hai thành cổ duy nhất còn sót lại tại Trung Quốc.
Tây An là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Tây An là một trong 4 kinh đô trong lịch sử Trung Hoa, là kinh đô của 13 triều đại, bao gồm: nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán và nhà Đường.
Vô Diễm tuy rằng nhìn đã quen Lục Tiểu Thanh hay thể hiện đức hạnh này, nhưng hôm nay thật sự là rất mất mặt, rất mất mặt, vốn nhìn thấy nàng tao nhã xuống xe, trong lòng chính là thầm khen nàng rốt cục cũng có chút khí chất thục nữ, không nghĩ tới cư nhiên lại đem tất cả bộ mặt làm mất mặt mình thể hiện ra hết, còn làm như một người điên, một tòa tường thành mà cũng để trong mắt, rất không có tiêu chuẩn, rất không có mắt nhìn. Nổi giận đùng đùng ba bước cũng thành hai bước xông đi lên phía trước, một phen trực tiếp kéo cổ áo Lục Tiểu Thanh ra khỏi tường thành, thấp giọng quát: “Thu hồi nước miếng của nàng lại ngay, nếu để cho ta lại mất mặt thêm một lần nữa, ta trước sẽ đánh vào mông nàng vài cái.” Vừa nói vẻ mặt vừa thịnh nộ kéo Lục Tiểu Thanh đi về phía xe ngựa.
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nói: “Nhất thời kích động, nhất thời kích động. Huynh đệ, buông tay, giữ hình tượng là quan trọng, hình tượng của ta là quan trọng nhất.”
Vô Diễm vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười nói: “Nàng còn có hình tượng gì sao, đã sớm bị nàng làm mất hết rồi, bây giờ còn dám đến theo ta nói hình tượng là quan trọng.” tay căn bản không buông, trực tiếp kéo nàng lên trên xe ngựa, sau đó cũng nhảy lên xe, hô to: “Đánh xe.”
Gã sai vặt vẫn đứng ở tại chỗ cũng chính là Liễu Đại Ngưu, a, hiện tại không gọi là Liễu Đại Ngưu, Lục Tiểu Thanh ngại tên này không có sáng ý gì, nói cho Liễu Đại Ngưu: muốn làm người thành đạt, trước tiên phải có một cái tên thật kêu. Sau đó trực tiếp đổi tên cho nó thành Liễu Nguyên Phong, Vô Diễm hỏi vì sao muốn gọi là tên này, tên này có điển cố gì không, Lục Tiểu Thanh lúc ấy trực tiếp trắng mắt liếc Vô Diễm một cái nói: dễ gọi thì dùng. Kỳ thật nàng rất muốn nói rằng ta rất muốn đặt tên cho nó là Liễu Nhuận Phát (2), chính là chỉ lo đời sau phỏng chừng sẽ có người nói ta ác, muốn thần tượng của bọn họ làm gã sai vặt ình, cho nên liền tùy ý đặt ra một cái tên dễ gọi.
(2): Chính là Châu Nhuận Phát ngôi sao nổi tiếng của Hông kông
Nguyên Phong vẫn liều mạng nhịn cười, duy trì đạo đức chức nghiệp của mình, trên hơn nửa đoạn đường đi, hai người bọn họ đều là trường hợp tranh cãi như thế, nhưng rồi tất cả lại trở về chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy rằng hôm nay có vẻ khoa trương, nhưng Nguyên Phong cũng là một người từng trải, nghe vậy roi ngựa vung lên, liền hướng cửa thành đi vào.
Người không hay ho khi uống nước cũng bị sặc nước, thủ vệ cửa thành vẻ mặt tối tăm, trực tiếp ngăn lại, nói: “Bệnh nhân thần kinh vào thành phải đăng ký.” Lục Tiểu Thanh nghe vậy bừng bừng tức giận, hận không thể trực tiếp nhảy xuống xe, đem hai tên đứng canh cổng thành kia đánh cho tơi bời, Vô Diễm không nín được cười, một bên cười ha ha, một bên từ trên người lấy ra một lệnh bài, hướng hai người đứng canh cổng thành nhoáng lên một cái, hai người kia lập tức kinh sợ khom người cho xe ngựa đi qua, thần thái kia thật là tôn kính.
Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên nói: “Cái gì vậy? Đưa ta xem nào.” Sau đó cũng không chờ Vô Diễm đáp ứng, trực tiếp theo từ trong tay Vô Diễm đoạt lấy, chỉ thấy là một khối lệnh bài màu vàng, thật dày, được khắc cực kỳ khéo léo tinh tế, mặt trên chạm hoa văn rỗng, là một cái đầu sư tử, trên mặt khắc ba chữ, không biết. Cảm giác cầm ở trong tay rất nặng, Lục Tiểu Thanh để vào miệng cắn một cái, cừ thật, bằng hoàng kim.
Vẻ mặt cười quyến rũ nhìn Vô Diễm nói: “Vô Diễm, lệnh bài này ta nhìn chắc chỉ có thợ thật khéo tay mới làm ra được, trước cho ta mượn vài ngày để chơi nha..., ta biết Vô Diễm luôn luôn hào phóng, sẽ không tính toán chi li với ta, cảm tạ, Vô Diễm.” Vừa nói vừa cực tự giác rất nhanh để tấm lệnh bài vào trong lòng. Tiền đã vào tay người nghèo, chờ khi nào người nghèo có sẽ trả, về phần khi nào thì trả, còn phải xem xét, vẫn là không trả, hắc hắc, đó còn không phải là do sự định đoạt của Lục Tiểu Thanh ta hay sao.
Vô Diễm tức giận nhìn Lục Tiểu Thanh, dọc theo đường đi cùng nàng lên kinh, tiền một tháng chi bằng mấy năm, ngày thường chính mình vui mừng, tức giận cũng không để lộ ra, một khi gặp nàng tất cả đều phá công, vốn là một mỹ nam lạnh lùng như băng sương, cứng rắn, nay đã biến thành suốt ngày lải nhải lẩm bẩm như một bà cụ, nghe vậy trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái. Nhưng không có lấy lại tấm lệnh bài kia, chỉ thản nhiên nói: “Giữ thật cẩn thận, đừng làm mất.”