Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Tụ Hương Các.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 20: Tụ hương các.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Ha ha! Không ít hơn bao nhiêu. Ông Lý nói không sai, chúng ta là nông dân không có việc làm cũng có chỗ tốt. Ông có thấy lần trước một chủ nhiệm của thị trấn Lâm Tuyền nghe chuyện cũng mang chăn bông đi quậy không, lúc ấy lãnh đạo nói vô cùng dễ nghe, một lòng vì nhân dân phục vụ, tiền cũng lấy được. Kết quả khi trở về làm việc thì ngồi viết kiểm điểm, không lâu sau thì mất luôn cả chức chủ nhiệm. Cho nên mới nói a! Bần nông và trung nông cũng có chỗ tốt, những người làm công ăn lương cũng không thoải mái được như chúng ta, ít nhất chúng ta cũng có thể thích sinh bao nhiêu thì sinh! Ha ha......
Trưởng thôn họ Trương cực kỳ đắc ý cười phá lên, hai người còn liếc Diệp Phàm đang đứng ngu ngơ một cái rồi mới đi.
- Xong rồi, một người làm công ăn lương như mình ngay cả việc ôm chăn màn đi đòi quyền lợi cũng không được.
Diệp Phàm lạnh buốt tận đáy lòng:
- Trong triều có người dễ làm chuyện a! Đi đâu tìm chỗ dựa đây!
Diệp Phàm đi trên đường suy nghĩ miên man, vừa lúc máy nhắn tin đeo bên hông vang lên liền vội vàng chạy tới một quán nhỏ để gọi điện thoại.
- Tổ trưởng Diệp, tôi là Trương Gia Lâm ở trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy. Nghe nói anh đang ở huyện, đã xin được tiền chưa vậy?
Hiệu trưởng Trương Gia Lâm hỏi thẳng băng.
- Ai! Chưa kiếm được, đang nghĩ cách đây.
Diệp Phàm nói hơi áy náy.
- Anh chờ ở đấy, để tôi tìm anh có chuyện.
Trương Gia Lâm nói xong liền gọi một chiếc xe kéo chạy tới.
Không lâu sau, Trương Gia Lâm mặc một bộ quần áo thô màu xám ngắn tay xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, trên quần thậm chí còn có một hai chỗ thủng to bằng ngón tay, xem ra đã rất cũ.
Trong tay y cầm một chiếc túi bằng vải hoa có thể là vợ may cho, dưới chân đi đôi giày hiệu Giải Phóng dính đầy bùn, bộ dạng đặc sệt nông dân khiến Diệp Phàm kinh ngạc.
Hắn cảm thấy hôm nay hiệu trưởng Trương hiệu trưởng có cái gì đó quái lạ, dường như cố tình ăn mặc như vậy chứ vốn y tốt nghiệp trường sư phạm chính quy, sau đó không lâu liền tự học trường đại học, tiền lương hiện giờ ít nhất cũng là 300 đồng.
Điều kỳ quái đầu tiên là người này sao vẫn chịu cúi mình tại cái thôn đập Thiên Thủy hẻo lánh, thứ hai là nếu hôm nay đến huyện làm việc thì y cũng phải ăn mặc đàng hoàng một chút. Tại cuộc họp đêm hôm trước, y cũng không ăn mặc như vậy mà hôm nay lên huyện lại biến thành nông dân rồi, trong chuyện này có chút quỷ quái gì đây.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình chằm chằm, Trương Gia Lâm cười ha hả:
- Tổ trưởng Diệp tổ trưởng, có phải thấy tôi ăn mặc quá quê mùa làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tổ trưởng?-
- Không có chuyện gì, quần áo của tôi cũng đâu hơn gì.
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Ha ha! Tổ trưởng Diệp, để tôi dẫn anh đi gặp một người, trưa nay có hẹn cùng nhau ăn cơm, không chừng lại có thể moi được của ông ấy ít tiền.
Trương Gia Lâm mặc dù đang cười nhưng nụ cười trên mặt y sao cứ làm cho người khác cảm thấy vô cùng thê lương.
“Kỳ quái! Trong này chắc chắn có chuyện cũ gì đó.”. Trong lòng Diệp Phàm bất giác cũng lây sự chua cay kia, tò mò:
- Hiệu trưởng Trương, có thể nói cho tôi biết người đó là ai không? Ông ta chắc làm việc ở chính quyền huyện này a!
- À, ông ấy tên là Trương Tân Huy, là chú út của tôi, là phó chủ tịch huyện. Vừa rồi ông ấy gọi tôi tới ‘Tụ hương các’ ăn cơm, vừa lúc có thể xin được ít tiền.
Trương Gia Lâm nhẹ nhàng.
Diệp Phàm lại càng giật mình, thầm nghĩ đầu óc của hiệu trưởng Trương này có phải có vấn đề hay không. Người ta đường đường là một phó chủ tịch huyện muốn mời ăn cơm, cho dù các người là thân thích thì cũng không nên mang bộ dạng sầu thảm vậy chứ. Tuy nhiên nếu mình dày mặt đi theo xin ít tiền không chừng là được, ít nhất nhất cũng nhìn mặt mũi cháu mình là Trương Gia Lâm.
Hơn nữa có thể nhân cơ hội này để biết một đại nhân vật như vậy đối với mình tuyệt đối là một chuyện tốt. Hiện giờ ai cũng thấy mình ở huyện Ngư Dương này không thân không thích, đối với công việc sau này hết sức không tốt.
- Sợ là không tiện thôi! Chú cháu anh gặp nhau, tôi lại là người ngoài......
Diệp Phàm vẫn giả vờ đưa đẩy.
- Có cái gì mà không tiện chứ, không lẽ anh không muốn kiếm tiền? Đi!
- Trương Gia Lâm quay người bước đi, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không vờ vịt nữa. Nếu quả thật mất cơ hội này mà kiếm không ra 3000 đồng thì mình sao còn mặt mũi trở về nhìn Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đắc ý, tự mình móc tiền túi ra thì vô cùng đau lòng, hơn nữa cũng là biểu hiện của việc không có năng lực, vì thế vội vàng đuổi theo.
Quán rượu Tụ hương các nằm ở cuối phía đông huyện lỵ, phong cảnh u nhã rất hợp cho tiêu khiển. Trương Gia Lâm cũng chưa từng tới đó, kéo một nữ nhân viên phục vụ lại hỏi rồi đem Diệp Phàm lên thẳng lầu năm.
- Chú út, chú có ở trong không?
Trương Gia Lâm gõ mấy cái lên cửa rồi hỏi vọng vào.
- Gia Lâm à, vào đi!
Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi theo phía sau Trương Gia Lâm tiến vào, trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi. Một người đàn ông cao gầy trông hơi giống Trương Gia Lâm đứng lên nói:
- Gia Lâm, ngồi đi, vị này là cục trưởng cục tài chính của huyện Triệu Bính Kiện, là bạn học cũ của chú.
Người đàn ông nói giọng thân thiết, đột nhiên thấy Diệp Phàm phía sau thì sửng sốt một chút rồi hỏi:
- Gia Lâm, người này là......
- Cháu là Diệp Phàm ở tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền thường trú thôn đập Thiên Thủy, chúc sức khỏe phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu.
Diệp Phàm khom người chào rồi rút thuốc ra mời.
- A!
Trương Tân Huy lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm một cái rồi quay sang Trương Gia Lâm, tựa hồ muốn y giải thích xuống, bởi vì loại tụ tập như thế này mà người không được mời cũng nhảy vào là rất không lễ phép.
- Hắn là anh em tốt của cháu, có chuyện vì trường học mà đến.
Trương Gia Lâm thuận miệng nói.
- Ngồi đi!
Trương Tân Huy nói.
“Ừ! Thanh niên này chẳng phải là vừa lúc sáng trêu chọc với Tiếu Khả Hinh sao, nếu như là bạn trai mà Khả Hinh còn giấu thì cũng có thể kết giao được”. Nghĩ thầm như vậy nên cục trưởng cục tài chính Triệu nhiệt tình đứng lên:
- Không tệ! Tuổi còn trẻ vậy mà đã đảm đương tổ trưởng rồi, hậu sanh khả úy a! Ha ha, ngồi đi, đừng khách sáo mà cứ coi như ở nhà của mình vậy.
- Lão Triệu hôm nay có chút khác thường, y là thần tài đại lão gia, ngoại trừ mấy thường ủy ra thì đâu có nhiệt tình như vậy, bình thường đều cao ngạo, kỳ quái! Chẳng lẽ thằng ranh này có chút lai lịch mà lão Triệu biết?
Hành động khác thường của Triệu Bính Kiện khiến phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy suy nghĩ một hồi. Quan hệ trên quan trường hết sức vi diệu, xem mặt cán bộ là môn bắt buộc, đã làm đến phó chủ tịch huyện dĩ nhiên không phải là người khù khờ.
- Cám ơn phó chủ tịch Trương, cục trưởng Triệu.
Diệp Phàm có một loại cảm giác được yêu mà sợ, thêm cả một chút kỳ quái.
Mấy món ăn được nhanh chóng bưng lên, kỳ lạ là phó chủ tịch Trương và Trương Gia Lâm cũng không nói nhiều với nhau, Trương Gia Lâm cứ thế chén một mạch, không khí trên bàn rượu có vẻ hơi trầm.
Diệp Phàm thấy không mở miệng không được, nếu như để cho phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu ăn no vỗ mông rời đi thì mình biết tìm ai mà đòi. Hơn nữa hôm nay có thể gặp được thần tài huyện Ngư Dương là một chuyện đại hỷ.
Cho nên hắn đứng lên sửa sang quần áo rồi bưng ly rượu mời mọc:
Xin lỗi phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu, lần này cháu tới đây là để xin một ít kinh phí tu sửa cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy, nó đúng là đã quá cũ nát rồi......
Diệp Phàm nhanh chóng đem chuyện trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy kể hết một lần, cuối cùng lại xin lỗi:
- Vốn không muốn quấy rầy tửu hứng của hai vị lãnh đạo nhưng không nói không được. Nói thật, cháu muốn gặp hai vị là rất khó khăn, tự mình phạt mười hai chén vậy, coi như là xin lỗi.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử