Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 19:Hắn Không Phải Thứ Tốt Gì!
“X
em cái đức hạnh trở mặt không thân quen của cậu kìa!”
Hơn 10 giờ tối, Hàn Đông đi bụi về, liền thấy Lý Thượng đang dọn đồ. Hơn nữa dọn sạch sẽ hơn cả ngày thường, toàn bộ đồ dùng cá nhân của Lý Thượng đều để hết vào một cái vali.
“Cậu muốn chuyển nhà?” Hàn Đông hỏi.
Lý Thượng vui sướng lộ rõ trên mặt: “Anh đoán coi.”
Hàn Đông thấy Lý Thượng rất vui vẻ, thử đoán: “Ý của cậu là… Cậu được chọn rồi hả?”
“Ha ha ha… Người anh em, rất cảm ơn anh vì cái quần!” Lý Thượng kích động túm chặt tay Hàn Đông, kể lại các loại ‘kinh hỉ’ gặp được ngày hôm nay, Hàn Đông nghe mà mơ hồ: “Không phải lừa đảo đi?”
“Tôi có cái gì đáng để lừa? Không có tiền cũng không có sắc.”
Hàn Đông ngẫm lại thấy cũng đúng.
Lý Thượng nhịn không được hả hê: “Anh có biết trong Bắc Ảnh có bao nhiêu người tốt nghiệp mà không được chọn không? Mười lăm vạn! Tôi một tên không có bối cảnh, không có kinh nghiệm, lại học khoa tự nhiên thế mà cũng được nhìn trúng!”
Trong lòng Hàn Đông chua lè: “Dạ, em ngồi xổm năm năm cũng chưa ngồi ra cái kiểu đó, anh hai mới năm ngày đã được.”
“Còn không phải công lao chỉ điểm của đại sư ngài!” Lý Thượng vẻ mặt nịnh hót: “Trở về tôi phải đem cái quần kia đi cúng mới được!”
Hàn Đông hừ hừ nói: “Không cần phải dọn lẹ như vậy đi? Sao? Chê chỗ này của tôi thấp kém hả?”
“Nghĩ đi đâu vậy? Do nền tảng của tôi quá kém, cần ba tháng huấn luyện, không được tiếp xúc với bên ngoài, hoàn toàn bị phong bế, chỉ có thể ở lại ký túc xá của công ty.”
“Vậy đêm hôm cậu cũng không cần gấp gáp như thế chứ! Ngày mai dọn không được sao?”
Lý Thượng bất đắc dĩ nhưng lại càng hưng phấn: “Tối hôm nay tôi phải ở công ty, vì sáng mai phải gặp lãnh đạo cấp cao. Anh có biết Vương Trung Đỉnh không? Cái người trên bìa tạp chí 《giải trí Kinh Thượng》 ấy —— tổng giám đốc của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh! Ngày mai tôi sắp được gặp anh ta, trời ạ, cứ như đang mơ vậy!”
Nghe nói thế, vị chua trong lòng Hàn Đông biến đi đâu mất, không chỉ không chua, mà còn như ăn trúng mật, ngọt ngào chưa từng thấy. Hắn chậm rì rì cọ Lý Thượng mấy cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái tên Vương Trung Đỉnh kia không phải thứ tốt gì, cậu tốt nhất nên đề phòng một chút.”
“Vậy hả? Hôm nay tôi còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin, danh tiếng của Vương tổng trong giới rất tốt!”
Hàn Đông cắt lời: “Mấy chuyện trên mạng đáng tin sao? Toàn là mướn thuỷ quân viết thôi.”
“Vậy sao anh biết?”
Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tướng mạo hắn không tốt!”
Nói tới tướng mạo, Lý Thượng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, anh biết đoán chữ, đặt tên dùm tôi được không?”
“Ừ.”
“Vậy giúp tôi tìm cái tên nào có thể mang tới vận may trên con đường nghệ danh đi.”
Hàn Đông thuận miệng nói:”Lý Thiên Bang.”
“Đặt nhanh vậy?”
Hàn Đông cười một tiếng: “Từ ngày đầu tiên ở chung với cậu tôi đã nghĩ ra rồi, chờ khi hai ta trở thành siêu sao, một người Lý Thiên Bang, một người Hàn Thiên Vương, thật khí phách!”
Lý Thượng đang định nói gì đó, di động đột nhiên vang lên.
“Xe công ty tới đón, đã đến dưới lầu rồi, tôi phải đi thôi, sau này thường xuyên liên lạc nhé!”
Hàn Đông đứng ở cửa sổ nói vọng ra: “Chờ khi cậu có tiền rồi, đừng quên có người anh em này đấy!”
“Không quên anh được đâu!” Lý Thượng nói xong liền vội vàng chui vào xe.
Hàn Đông nhe răng, xem cái đức hạnh trở mặt không thân quen của cậu kìa!