Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 20
Hoàng cung, thật được mở rộng tầm mắt, không có nơi nào có thể sánh bằng. Đập vào tầm mắt là một cây đèn lưu ly hết sức xa hoa, bậc thang làm bằng ngọc thô, nạm khắc thanh long trên thân trụ. nguy nga phú quý, đình thai tiểu tạ, ngọn núi giả có dòng nước chảy quanh, thiết kế thật sự rất công phu.
Bàn khảm hoàng kim, muỗng làm từ bạc trắng, trên bàn bày toàn sơn trân hải vị, hương sắc hấp dẫn làm cho người khác thèm ăn. Phương Thiến từ khi bước vào đều không nói một câu, cho dù ánh mắt người khác nhìn nàng luôn mang theo vẻ thương hại, mang theo vẻ hèn mọn, mang theo cười ngớ ngẩn, nàng đều không thèm nhìn một cái, thản nhiên tiếp nhận.
Chỉ có một người nàng không thể bỏ qua, cũng không cách gì cự tuyệt.
Hắn một thân áo bào trắng thanh nhã, trong đám người lại toát ra vẻ lỗi lạc, xuất chúng, hình dung tuấn tú thoát tục, ánh trăng chiếu lên gương mặt, làm cho ắn có vẻ phiêu phiêu thoát tục.
Loan Ngọc Thần.
Hắn ngồi đối diện nàng, ánh mắt ôn nhu mà thương tiếc nhìn nàng, từ khi tiến vào đã không ngừng quan sát, ánh mắt hắn toát ra vẻ đau khổ kịch liệt, làm cho lòng nàng thật xúc động.
Nàng dời tầm mắt, nhận lấy ánh mắt quan tâm của hắn, môi như cánh hoa khẽ mở, cười nhẹ, mặc dù không có tiếng động nhưng mở miệng, nàng dùng ngôn ngữ câm để nói cho hắn biết không cần lo lắng, nàng vẫn thật sự rất tốt.
Loan Ngọc Thần nhìn theo ánh mắt ôn thuận trong trẻo của nàng, nhìn cánh môi mỉm cười không dùng ngôn ngữ, hắn đã hiểu được điều mà mình muốn biết, hắn còn vì nàng mà ôn nhu mỉm cười sủng nịch, hết sức bao dung.
Đột nhiên….
Phương Thiến cảm giác cánh tay dưới bàn cảm thấy một trận đau đớn. Nàng kinh ngạc, khó hiểu nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt âm trầm cùng hơi thở nguy hiểm của Ngự Thiên Kỳ.
“ Ngươi tốt nhất nên an phận cho bổn vương.” Hắn giả bộ cúi người nhặt chiếc đũa mà ban cho Phương Thiến một câu cảnh cáo.
Đúng lúc nà, giọng truyền của thái giam vang lên
“ Hoàng Thượng giá lâm.”
Khi một thân ảnh mặc hoàng bào chợt lóe,Phương Thiến liền cảm giác được mọi người đều đã quỳ xuống.
“ Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Tham kiến Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, tham kiến Qúy phi nương nương thiên tuế, thiến tuế, ngàn thiên tuế.”
“ Các vị ái khanh bình thân.” Hoàng Thượng gương mặt tươi cười, vung tay áo lên. “ Hôm nay Trẫm thật cao hứng, các ái khanh không cần câu nệ, tận tình vui chơi, đêm nay không say không về.”
“ Tạ ân điển Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế. Nương nương thiến tuế, thiên tuế ngàn thiên tuế.” Chúng quan chậm rãi đứng dậy, chậm rãi lui về vị trí của mình mà ngồi xuống.
Phương Thiến ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt quỳ xuống có vẻ đột ngột, Hoàng Thượng bên trong đám người, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy nàng. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của nàng, trong lòng không khỏi có chút cảm giác.
“ Hoàng Thượng, hôm nay thật sự rất vui, Huệ nhi kính Hoàng Thượng một ly.’ Hoàng hậu Triệu Huệ Nhi lên tiếng đem Hoàng Thượng đang thất thần trở về.
Hoàng Thượng – Ngự Thiên Hành, ôn hòa cười. “ Được lắm.” hắn dương tay, một chén rượu lập tức uống cạn. Triệu Huệ Nhi mỉm cười nhu uyển, nàng cũng một hơi uống hết chén rượu, sau đó mới tao nhã buông chén.
“ Hoàng Thượng, Phượng nhi cũng kính Hoàng Thượng một chén rượu, chú mừng ngày vui như hôm nay.” Loan Ngọc Phượng mềm mại nâng cao chén rượu.
“ Phương nhi không được. Nàng hiện đang mang giống rồng, làm sao có thể uống rượu, nên đổi thành trà thơm đi.” Ngự Thiên Hành trong mắt có phần mềm mại. “ Nhìn ái phi có chút gầy yếu, nên ăn nhiều đồ bổ.” Hoàng Thượng gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của Ngọc Phượng.
Loan Ngọc Phượng mặt mang khi sắc, “ Cảm tạ Hoàng Thượng nhắc nhở, Phượng nhi nhất định ghi nhớ trong lòng, sẽ ăn nhiều một chút.” Nàng cười xấu hổ, ánh mắt như vô tình dừng lại trên bụng của Triệu Huệ Nhi.
Triệu Huệ Nhi vẫn cười ôn nhu, “ Muội muội thay hoàng gia khai chi tán nghiệp, thật quá vất vả. Hoàng Thượng, ngày mai nên lệnh cho ngự y kê thêm dưỡng dược, nhìn thân mình muội muội có chút đơn bạc.”
“ Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội gần đây quả chút mệt mỏi. Bất quá vì nghĩ đến hình dáng của đứa trẻ sau này, muội muội cảm thấy thật hạnh phúc.” Loan Ngọc Phượng vỗ về bụng, lộ ra vẻ mặt mơ mộng.
Triệu Huệ Nhi móng tay vân vê hoa văn trên phượng bào, nhưng trên mặt vẫn như cũ ôn nhu hiền lành. Ánh mắt nàng chuyển động, giống như vô tình dừng lại trên mặt Phương Thiến.
“ Hoàng Thượng, Phượng nhi dường như nhìn thấy Khanh nhi cũng có đến đây. Đã lâu không gặp nàng, Huệ nhi thật có chút nhớ nhung kỹ thuật nhảy múa tuyệt kỹ của Khanh nhi. Không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức hay không?”