Số lần đọc/download: 1956 / 10
Cập nhật: 2015-03-25 19:52:57 +0700
Chương 20
N
gạc nhiên chứ, một con người như thế lại đến trại trẻ mồ côi, đề nghị này hấp dẫn được nó rồi.
_Đi.
Cậu đứng dậy, lấy chiếc mũ lưỡi trai đen đội lên che đi một nửa gương mặt, nhìn như thế này lại thêm bí ẩn và lạnh lùng, không thể phủ nhận là cậu ta cũng rất đẹp.
Đút tay vào túi quần, cậu bước đi trước. Con đường rộn ràng xe cộ qua lại, có một cậu thanh niên cao lớn lạnh lùng bước đi, và một người con gái nhỏ xinh xắn lẽo đẽo theo sau, chân dài hơn nên cậu đi nhanh hơn nó nhiều, với lại vết thương vừa khép miệng, da đang căng ra nên đi nhanh nó lại càng căng hơn, nó cáu đứng la lên.
_Anh đi chậm một chút không được sao?
Cậu sững người, quay nhìn lại, nó đứng yên đấy, mặt hầm hầm, cậu đi lại chỗ nó cúi người thấp xuống nhìn vào chân nó.
_Đau à.
_Không, da căng lên, đi nhanh khó chịu.
_Sao từ đầu không nói.-giọng nói lạnh lùng vô cảm, không một biểu hiện cảm xúc.
_Đi taxi đi.- cậu nói rồi đứng ra mép đường gọi một chiếc taxi.
Khắc Minh lại kéo xụp chiếc mũ xuống hơn sau khi nhìn ra cửa sổ, dường như cậu vừa thấy ai đó.
Trại trẻ mồ côi này do các sơ coi sóc, cái tên của nó là mong muốn đơn giản nhất nhưng cũng là mong muốn xa xỉ nhất, cái tên rất đẹp, trại trẻ mồ côi “An Bình”.
Đau lòng xiết bao khi gần một nghìn đứa nhóc ở đây đều sống thiếu tình thương gia đình, chúng chỉ là những sinh linh nhỏ bé, vô tội, chúng đang chơi đùa cùng nhau rất vô tư, vẫn còn quá nhỏ để hiểu cảm giác thèm khát một mái ấm, vẫn chưa đến lúc cố lục lọi trí nhớ để biết mình xuất thân như thế nào, đôi khi vẫn tròn xoe mắt ngơ ngác hỏi khẽ “ba mẹ con đâu hả sơ?”, câu hỏi khiến tim con người ta thắt lại.
Dù biết đó chỉ là thắc mắc của những suy nghĩ non nớt nhưng thật sự khiến người ta đau lòng, chẳng lẽ trả lời chúng rằng họ đã chết hay họ bỏ rơi con, các tâm hồn mỏng manh ấy chưa đủ sức để chấp nhận thực tại, sẽ đau lắm. Sơ nghẹn ngào khi nói với nó những điều ấy.
Những suy nghĩ luẩn quẩn trong tâm trí, nó đang đong đưa trên chiếc xích đu gỗ ngắm bọn nhóc rượt đuổi nhau trên sân, những nụ cười rất đẹp rất vô tư, mong sao sự vô tư ấy được kéo dài.
Từ lúc gặp sơ đến giờ Khắc Minh đi đâu mất, và giờ thì cậu trở lại, tay bê một thùng giấy to.
Một cậu bé đang đuổi bạn dừng lại, reo lên vui mừng.
_Anh Minh đến kìa!!!
Lập tức lũ nhóc chạy đến vây quanh cậu, mặt mày hớn hở, luôn miệng gọi tên, nó cũng bước đến.
_Anh à, hôm qua có bạn mới đến đấy.- một cô bé tóc ngắn tinh nghịch cất lời.
_Bạn ấy đâu rồi.- ánh mắt vẫn lạnh nhưng giọng nói có phần hiền hơn một chút.
_Bạn ấy hư lắm anh ạ, cứ khóc mãi thôi.- một bé gái phụng phịu.
_Em rủ bạn chơi cùng bạn cũng không chịu anh à.
_Rồi, mấy đứa muốn ăn bánh không- cậu vừa nói vừa lấy trong thùng ra một bịch snack.
_Dạ muốn- cả đám vui thích hò reo.
Nó kéo tay một cậu bé, cúi người hỏi nhỏ chỉ để cậu bé nghe.
_Anh Khắc Minh hay đến đây với các em lắm à?
_Dạ, mỗi tuần một lần chị ạ.- cậu nhỏ chớp chớp mắt, trông yêu lắm.
_Thế cơ à.- nó tròn mắt, cậu bé nhoẻn miệng cười, cái cười ngây ngô không chủ ý.
_Anh Minh thương bọn em lắm, mỗi lần đến anh ấy đều có quà.
Nó nhìn cậu bé với ánh mắt hiền từ, tay xoa xoa mái đầu cắt gọn, nhướng người lên và vô tình nhìn thấy một bé gái ngồi khuất sau trụ tường, chân cô bé bỏ xuống bậc thềm,hai tay đan chặt lấy nhau, ánh mắt vô hồn, nước mắt không ngừng rơi.
Cậu bé ngước theo cái nhìn chăm chú của nó, kéo kéo vạt áo sơ mi. Nó quay lại nhìn cậu bé, hơi nhướng đôi mày ý hỏi chuyện gì.
_Bạn mới đấy chị ạ, bạn ấy cứ ở đó suốt.
_Chị biết rồi, em chơi tiếp nhé.
Rồi cậu nhóc chạy đi, nó tiến lại gần cô bé, ngồi cạnh bên, giọng nói ân cần
_Con gái mà khóc sẽ xấu lắm đấy!
Trêu ghẹo ai kia chứ, bản thân nó cũng hay khóc đó thôi, khi đau đớn bản năng người ta vẫn cứ khóc, vẫn im lặng chịu đựng những nỗi đau, rơi nước mắt là một hành động tự nhiên, đẹp đẽ nhất của người người đang gánh chịu những tổn thương trong tâm hồn.
Cô bé im lặng không trả lời, đôi vai gầy run run, hàng mi cong ướt đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn phảng phất đâu đó một nỗi sợ hãi vô định.
_Em không chơi đùa cùng các bạn, vì sao thế, nói chị nghe được không.- nó đặt tay mình lên tay cô bé, cô bé quay sang nhìn nó, nhìn rất lâu, rất lâu, nhìn sâu vào đôi mắt nó, cô bé đưa tay quệt vội hàng nước mắt.
o O o
Sau khi phát bánh cho lũ nhóc, Khắc Minh đưa mắt tìm kiếm nó, cậu nhóc vừa nói chuyện với nó chạy lại chỗ cậu.
_Anh, chị xinh gái ấy đang ở chỗ bạn mới anh ạ.
_Là đâu hả nhóc?
Cậu bé đưa ngón tay nhỏ nhỏ chỉ về phía trụ tường nơi nó và cô bé đang ngồi, Khắc Minh hướng mắt theo sự chỉ dẫn của cậu bé.
_Ừ, anh thấy rồi, cảm ơn nhóc.- Rồi cậu đi về phía nó.
o O o
_Ba… em…ba em bị…..bắn chết….chị ơi….em nhớ ba….em sợ lắm- giọng nói yếu ớt lẫn trong nước mắt, nghẹn ngào.
Nó nắm lấy bàn tay lạnh của cô bé, thấy trong tim mình xốn xang.
Khắc Minh vừa nhìn thấy cô bé, gương mặt đẫm nước mắt, giọng nói run run ấy làm tim cậu thắt lại, cô bé ấy cậu không thể quên được….càng không quên được ngày hôm ấy...