Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 21: Nguy Cơ Lớn, Hao Hết Điện Năng.
T
ôn Vũ là một mục tiêu rất rõ ràng, sau lưng hắn là tiểu la lỵ, phía trước ôm Công Tôn Toản, trên tay còn cầm soái kỳ, hình ảnh bắt mắt như vậy đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của mấy vạn người.
Đám người Ô Hoàn cũng không ngốc, bọn họ cũng nhanh chóng hiểu ra, Công Tôn Toản muốn dùng bản thân làm mồi nhử, bảo hộ các bộ hạ chạy trốn. Tuy nhiên mồi câu này cũng rất hấp dẫn, chỉ cần giết được Công Tôn Toản, khiến cho gia tộc Công Tôn Toản mất đi võ tướng kỹ “Bạch Mã”, Công Tôn gia sẽ không chịu nổi một đòn. Lúc đó Ô Hoàn có thể chiếm được U Châu, tùy ý mà đánh giết cướp bóc.
- Đuổi theo! Bắt lấy nàng!
Trương Cử bỏ qua Nghiêm Cương, thúc ngựa đuổi theo về hướng Tây.
Nghiêm Cương giận dữ, múa một vòng thương định chặn lại, nhưng thấy Điền Dự từ bên cạnh chạy tới hét lớn:
- Chúa công hạ lệnh, chúng ta lập tức dẫn các binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng trở lại Bắc Bình, sắp xếp hoàn chỉnh đội quân giao cho nhị muội Công Tôn Việt.
Nghiêm Cương buồn bực nói:
- Nhưng Chúa công.
Điền Dự thở dài nói:
- Ta cũng rất lo lắng, nhưng mệnh lệnh của chúa công không thể trái, hy vọng Tôn Vũ có thể bảo vệ chúa công bình an, võ tướng kỹ của hắn đa dạng, hi vọng có thể cứu được chúa công.
Hai đại tướng quân không bị Trương Cử kiềm chế, sử dụng võ tướng kỹ của mình, chỉ một lúc sau đã đánh tan nhóm quân Ô Hoàn đang vây chung quanh, sau đó dẫn đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy trốn về phía Nam.
Lúc này Trương Thuần và Khâu Lực Cư đồng thời bao vây hai bên trái phải, hai nàng đang định bao vây chặn Bạch Mã Nghĩa Tòng lại thì lại thấy Trương Cử cưỡi ngựa chạy như bay về phía Tây, kỵ binh Ô Hoàn cũng chạy hết về phía Tây theo Trương Cử.
- Làm gì vậy? Sao không đánh quân Công Tôn lại chạy về hướng Tây?
Trương Thuần sờ sờ đầu không hiểu.
Khâu Lực Cư ở bên cạnh đột nhiên hét lớn:
- Nhìn kìa, đó là Công Tôn Toản.
Trương Thuần nhìn thì thấy quả nhiên là Tôn Vũ đang ôm Công Tôn Toản chạy về phía Tây.
- Hừ! Muốn dùng bản thân để đổi lấy toàn quân sao.
Trương Thuần cười lạnh nói:
- Chỉ cần ta giết được Công Tôn Toản, Bạch Mã Nghĩa Tòng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Truyền lệnh của ta, toàn quân truy kích Công Tôn Toản, không cần để ý tới quân Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Tôn Vũ vừa phi ngựa về phía Tây, vừa quay đầu lại quan sát, chỉ thấy sau lưng toàn là đồi núi, không biết có bao nhiêu kỵ binh đang đuổi theo. Hắn cắn răng, hai bên thái dương đầy mồ hôi, quất thêm vài roi vào mông ngựa.
Con ngựa bạch này là ngựa yêu của Công Tôn Toản, trong trăm con mới chọn được một con, ngựa phi như bay, nếu là ngựa bình thường thì không thể đuổi kịp, sau khi chạy một hồi, khoảng cách kỵ binh Ô Hoàn dần dần bị nới rộng ra.
Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra thầm nghĩ: có ngựa tốt như vậy, không chừng có thể sống sót.
Tuy nhiên đúng lúc này, Triệu Vân từ phía sau lưng đột nhiên kêu lên:
- Có một danh tướng của quân địch sắp đuổi kịp rồi, Tôn tiên sinh, mau nhìn.
Tôn Vũ quay đầu nhìn, quả nhiên có một con ngựa đang nhanh chóng phi tới, hơn nữa người đang ngồi trên ngựa phát ra hồng quang chính là “Kỵ tướng” Trương Cử.
Bực mình, võ tướng kỹ kỳ quái này sao lại làm cho ngựa chạy nhanh như vậy chứ, thật khó chơi. Tôn Vũ trầm ngâm, trong đầu hắn vừa nảy ra một ý nghĩ, NM01 có thể biến đổi tế bào của bản thân khiến cho nó có thể bay rất nhanh, vậy có lẽ nó có thể biến đổi tế bào của ngựa nhỉ.
Hắn nhanh chóng hạ lệnh cho NM01:
- Tìm trong kho tư liệu của ngươi các tư liệu về ngựa, phân tích kết cấu tế bào của ngựa, biến đổi tế bào của con bạch mã này để nó có thể chạy nhanh hơn.
NM01 đáp lại một tiếng, sau đó từ chui vào trong tai bạch mã, chỉ chốc lát sau, con ngựa dường như chạy càng lúc càng nhanh hơn, hóa ra là do NM01 kích thích huyệt vị của chiến mã khiến nó nổi điên mà chạy nhanh hơn.
- NM01 đừng phóng hồng quang giống kỹ năng nữa, bớt điện đi.
Tôn Vũ biết NM01 vì mô phỏng “bạch mã” mà phải phóng ra một lượng lam quang khá lớn, nên sẽ phải sử dụng khá nhiều điện lực, sau này nếu không được bổ sung kịp thời nguồn điện lực này sẽ bị tiêu hao hết.
Ngựa không dùng kỹ năng mà lại có thể chạy nhanh hơn, điều này khiến cho Trương Cử đang đuổi theo phía sau cũng ngạc nhiên. Nàng sử dụng kỹ năng “Kỵ tướng”, rõ ràng đã sắp đuổi kịp Tôn Vũ, không ngờ rằng ngựa của Tôn Vũ đột nhiên lại gia tăng tốc độ, chạy càng ngày càng nhanh, rõ ràng không hề kém kỹ năng “Kỵ tướng” của mình, thế nhưng trên đầu Tôn Vũ lại không thấy xuất hiện chữ võ tướng kỹ.
- Thực là tà môn.
Trương Cử mắng:
- Chẳng lẽ hắn cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã? Ta không tin.
Nàng vừa mắng vừa dùng võ tướng kỹ thúc ngựa đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, khoảng cách với đại quân Ô Hoàn ở phía sau kéo dài ngày càng xa.
- NM01, ngươi còn bao nhiêu điện lực?
Tôn Vũ lo lắng hỏi.
- Chủ nhân, nếu ta vừa duy trì mã lực, vừa bổ sung bằng năng lượng mặt trời, có thể duy trì thời gian trong ba ngày.
Tôn Vũ âm thầm vui mừng, thầm nghĩ như vậy cũng khá tốt, đủ để chạy tới Trác huyện, đến đó sẽ dựa vào hương dũng chống đỡ một thời gian, sau đó lại chạy tiếp. Vừa nghĩ tới đây, trên trời đột nhiên nổi gió mây bay, một đám mây đen đang kéo tới, một tiếng sấm to vang lên, bầu trời đột nhiên đổ mưa rất to.
Thôi xong! Tôn Vũ âm thầm kinh hãi. Thảm rồi, trời mưa thì NM01 không thể bổ sung năng lượng mặt trời.
Quả nhiên, NM01 lập tức nói:
- Chủ nhân, trên trời mây đen kéo tới, ta không thể bổ sung năng lượng mặt trời, điện lực nhiều nhất chỉ duy trì được nửa ngày.
A, sự tình biến đổi khôn lường, sớm không mưa muộn lại mưa, hết lần này tới lần khác thì không mưa lại mưa đúng lúc này, chẳng lẽ ông trời muốn mạng của ta sao? Tôn Vũ âm thầm ảo não, nửa ngày có thể chạy được bao xa? Trương Cử dùng kỹ năng “Kỵ tướng” có thể duy trì bao lâu đây?
Hắn lo lắng nhìn về phía sau, thấy Trương Cử cũng không có vẻ mệt mỏi gì, vội vàng thúc ngựa đuổi gấp theo mình.
Trên trời mây đen cũng không có vẻ gì là sẽ tan, nếu phải trông cậy vào việc chờ trời nắng nhất định là không thể được. Liệu có chỗ nào có thể trú mưa không? Tôn Vũ nhìn trái nhìn phải, thấy phía Tây Nam có một rừng cây nhỏ, hắn nhanh chóng phi ngựa vào trong rừng cây. Nhưng rừng cây này cây cối lại quá thưa thớt, toàn là các loại cây lá kim, căn bản không thể che mưa được.
Rừng cây này thực vô dụng, cuối cùng chỉ có thể dùng hết điện lực mà chạy trốn thôi. Tôn Vũ buồn bực nghĩ: nếu ta kiên trì chạy tiếp, đợi khi NM01 hết điện lực lại bị đuổi kịp, vậy nhất định phải chết.
Nếu vậy, tốt nhất là để NM01 dùng chút điện lực cuối cùng tăng cường sức chiến đấu của bản thân, liều mạng cùng Trương Cử. Phía sau Trương Thuần và Khâu Cự Lực đã bị tụt lại rất xa, chỉ cần đủ thời gian để kết thúc trận đấu, như vậy Trương Thuần và Khâu Lực Cư cũng không thể đuổi kịp.
Hắn đưa soái kỳ “Công Tôn” cho Triệu Vân ở phía sau cầm lấy, sau đó cắn răng nói:
- NM01, Tất trung!
Xoay người, lắp cung, Tôn Vũ nhắm mũi tên thẳng về hướng Trương Cử đang phóng tới, “Tất trung” có thể đánh rơi “Bôn xạ” của Trương Thuần nhiều lần, nhưng đó là vì tên là vật chết, một khi đã thoát khỏi dây cung sẽ không tự mình xoay chiều được, vì thế Tôn Vũ phải tính toán tốc độ chuẩn xác để bắn rơi tên của Trương Thuần.
Tuy nhiên Trương Cử và ngựa của nàng lại không phải vật chết, mà là vật sống. Thấy tên bay tới, Trương Cử phát ra hồng quang, sau đó bay khỏi ngựa, khiến cho mũi tên của Tôn Vũ bay trượt lên không trung.
- Bắn trượt rồi, bực thật. NM01, Cự lực!
Tôn Vũ cắn chặt răng, quyết định liều mạng với Trương Cử. Hắn vươn tay, cầm lấy chùy phía sau mông ngựa lên, giơ tay quay một vòng, sau đó ghìm cương ngựa quay lại.
Trương Cử thấy Tôn Vũ quay ngựa lại, biết rõ hắn đang muốn liều mạng với mình. Nàng cười ha ha, thúc ngựa vung thương nghênh đón Tôn Vũ.
Hai ngựa tới gần nhau, Tôn Vũ vung đại chùy lên, Trương Cử lại nhảy lên khỏi ngựa, nhẹ nhàng tránh thoát. Võ tướng kỹ của nàng mấu chốt là ở sự kết hợp với ngựa, con ngựa kia được hồng quang của nàng bao vây, tiến lui tự nhiên, giống như một bộ phận trong thân thể nàng.
Thật sự là khó chơi, Tôn Vũ trong lòng buồn bực, hắn đánh ra vài chùy, đều bị Trương Cử nhẹ nhàng tránh thoát.
Trương Cử cười to nói:
- Ngươi tên nam nhân này thật thú vị, không ngờ lại có thể đánh nhau với nữ nhân.
Tôn Vũ mặc kệ nàng nói khích, một chùy lại một chùy vung lên, hắn cảm giác được điện lực của NM01 đang sắp hết, tay hắn ngày càng ít khí lực. Tuy nhiên Trương Cử lại dựa vào việc cưỡi ngựa, tự nhiên tiến lui tránh né bên cạnh hắn, bất luận Tôn Vũ dùng sức thế nào cũng không thể đánh trúng nàng.
- Ôi! Điện năng sắp hết!
Giọng nói của NM01 vang lên trong tai:
- NM01 bắt đầu đi vào trạng thái hôn mê. Khi nào trời sáng sẽ tự động kích hoạt trở lại.