Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 19
L
ancaster đã tới. Rồi sau đó là đội trưởng Miller. Rồi đến các cảnh sát mặc cảnh phục. Rồi đến đội pháp y cùng tất cả các túi đồ nghề. Một lần nữa, tất cả lại giống như đêm hôm ấy, chỉ có điều anh không đang nhìn chằm chằm cô con gái quá cố, và tay không cầm khẩu súng ghì lên đầu.
Lời nhắn được viết bằng một cây bút lông dầu Sharpie màu đỏ. Mực gần như khô ngay tức khắc, và không thể xác định được nó đã ở trên đó từ bao giờ. Do đó Leopold vẫn chưa thể được loại trừ. Hắn mới chỉ bị giam giữ từ sáng sớm ngày hôm qua.
Miller muốn biết làm thế nào tên sát nhân biết được Decker sẽ quay trở lại đây, đi vào căn phòng này, và nhìn thấy lời nhắn này.
“Trước đây tôi đã từng quay lại đây,” Decker thừa nhận.
“Và lần nào anh cũng đi vào trong nhà,” Lancaster nói.
“Không. Không phải lần nào cũng đi vào. Tôi không thể... tất cả mọi lần.”
“Lần cuối cùng anh bước vào căn phòng này là khi nào?”
“Bốn tuần và ba ngày trước, cũng vào khoảng đúng thời gian này.”
“Vậy là ít nhất chúng ta cũng có một mốc thời gian để suy xét,” Lancaster nhận xét.
“Có thể tên này vẫn theo sát cậu và biết là cậu đến đây,” Miller nói. “Đó là lí do mà hắn để lại lời nhắn.”
“Chúng ta có thể thăm dò mọi người trong khu dân cư, hỏi xem có ai nhìn thấy điều gì đó không,” Lancaster nói.
“Họ không nhìn thấy kẻ đã sát hại ba mạng người,” Decker vặn vẹo. “Tôi không nghĩ lí do gì mà họ thấy kẻ đã làm việc này.”
“Biết là thế,” Miller đáp. “Chúng ta vẫn sẽ đi thăm dò.”
“Anh em trai?” Lancaster thể hiện rõ vẻ tò mò khi cảnh sát chụp ảnh lời nhắn. “Chúng ta có thể sẽ muốn thu gọn quanh nội dung này để phân tích trong đầu gã này đã suy nghĩ những gì.”
“Vậy anh có nghĩ đây là tác phẩm của Leopold không?” Miller hỏi. Ông đang nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ như thể đó là một phần câu đề khắc trên cánh cửa dẫn tới địa ngục.
Decker không nói gì bởi vì anh chẳng cò gì để nói. Trong đầu anh, những từ ngữ này thực sự là một màu đỏ rực cháy, do đó nó cũng gợi nhớ đến địa ngục. Bất kể là kẻ nào đã viết lời nhắn này, hoặc hắn đang muốn nói chuyện thẳng thắn, dù câu từ có phần lộn xộn, hoặc hắn đang muốn chơi trò đấu trí với anh. Decker quay người và rời đi, mặc kệ Lancaster đang gọi với theo anh.
Anh không hề nhìn thấy Miller tóm lấy cánh tay Lancaster. Anh không nghe thấy vị đội trưởng cũ của mình bảo chị hãy để kệ anh. Anh không nghe thấy Lancaster cãi lại, và rồi sau đó yêu cầu của Miller gay gắt hơn, trở thành một mệnh lệnh trực tiếp bắt chị lùi lại.
Cả hai người họ nhìn theo anh từ ô cửa sổ đang bước ra vỉa hè một cách có chủ đích. Rất nhanh chóng anh rẽ khỏi góc phố và đi khuất tầm nhìn của họ.
Decker không dừng bước cho tới khi anh tới cửa hàng 7-Eleven trên số 14 đường DeSalle. Đây là lần đầu tiên trong đời anh tới đây mà không phải bằng xe ô tô.
Bên ngoài cửa hàng không có ô tô nào đang đỗ. Anh mở cánh cửa, nghe thấy tiếng chuông reo vang, và rồi sau đó bước vào, để cánh cửa đóng lại.
Phía sau quầy là một người phụ nữ. Người phụ nữ này thấp thôi nhưng trông cao hơn nhờ sàn nhà trong đó được nâng lên. Mái tóc của chị ta đen và thẳng, thả xỏa trên vai. Trông chị ta có vẻ giống người gốc Latin. Chị ta mặc một chiếc áo sơmi dài tay màu be, đai áo ngực ở một bên hằn lộ. Chị ta khoảng năn mươi, và hai hốc mắt đã bắt đầu dính chặt vào gương mặt giống như một hồ nước đã bắt đầu cạn dần. Má bên trái của chị ta có một nốt ruồi đen sậm khá to. Trước mặt chị ta có một ít giấy tờ và chị ta đang nghiền ngẫm nó, và rồi sau đó đứng đếm thành tiếng số bao thuốc lá được bày trên các vị trí giá phía trên đầu.
Một người đàn ông xuất hiện từ một lối đi giữa gian hàng. Anh ta cầm cây lau nhà trong tay và khuấy nó vào trong xô nước trắng bọt xà phòng. Decker nhìn anh ta từ trên xuống dưới, các bài huấn luyện của cảnh sát giúp điều chỉnh hướng nhìn của đôi mắt vào những thống kê thiết yếu nhất định. Anh ta da trắng, giữa ba mươi, thiếu vài phân nữa thì được mét tám, rất gày gò và khẳng khiu, với đôi bờ vai hẹp. Chiếc áo sơmi ngắn tay để lộ các đường mạch máu trên cánh tay. Tóc của anh ta màu nâu, xoăn và rủ xuống như vỏ táo gọt xong vắt ngang đầu.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Decker đang đứng ngoài bậc cửa. “Tôi giúp được gì cho anh?” chị ta hỏi. Chị ta nói giọng bản địa.
Anh tiến lên trước và lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh bấm vài nút và giơ nó lên.
“Cô đã từng gặp người này chưa?”
Chị ta nhìn vào bức ảnh của Sebastian Leopold. “Anh ta là ai?” chị ta hỏi.
“Một người hoặc có thể từng làm việc ở đây hoặc lảng vảng quanh đây vào một thời điểm nào đó.”
Chị ta lắc đầu. “Tôi không nhớ từng gặp anh ta. Tại sao anh lại muốn biết?” Decker rút giấy phép thám tử tư và giơ nhanh nó trước mặt chị ta. “Tôi đang cố tìm được anh ta. Có thể anh ta đang nợ ít tiền. Nghe nói anh ta ở đây nên tôi tìm đến. Thế còn anh bạn đằng kia thì sao?”
Anh nhìn người đàn ông đang dựa trên cây lau nhà và quan sát anh với vẻ thắc mắc.
Người phụ nữ nói, “Billy, anh có muốn xem qua bức ảnh này không?”
Billy để cây chổi và xô nước dựa vào một giá bày kẹo, chùi hai tay lên chiếc quần jean đã bạc màu, và thong thả bước đến. Anh ta trông có vẻ hài lòng vì có lí do tạm nghỉ tay.
Anh ta nhìn vào bức ảnh và sau đó lắc đầu. “Không. Trông chẳng quen gì cả. Gã đó nhìn kì quặc thế. Như phê thuốc ý.”
Decker hạ điện thoại xuống. “Hai người làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Người phụ nữ nói, “Tôi thì gần hai tháng. Billy thì vừa mới làm vài tuần.”
Decker gật đầu. Vậy là quá gần đây rồi. “Thế còn những người làm ở đây trước hai người thì sak?”
Chị ta nhún vai. “Tôi không biết. Có một người phụ nữ, vài người đàn ông. Ở đây người ta luôn bỏ việc ấy mà. Lương trả không cao. Thời gian làm việc thì lại dài. Tôi sẽ không làm ở đây nếu tìm được việc nào tốt hơn. Nhưng thị trường việc làm thảm quá,” chị ta thẳng thừng nói thêm.
Decker nhìn sang Billy. “Anh thì sao?”
Billy cười nham nhở. “Tôi chẳng biết cóc gì về chỗ này cả. Chỉ biết có séc để lấy lương thôi. Có bia uống vào cuối tuần. Muốn vui vẻ bên các cô nàng. Mấy thứ đó đều cần tiền cả.”
Anh ta quay trở lại với việc lau nhà.
“Tôi rất tiếc chúng tôi không thể giúp được anh,” người phụ nữ nói.
“Một phần công việc thôi,” Decker nói. “Cảm ơn nhé.”
Anh quay người và rời đi.
Điện thoại của anh rung. Anh nhìn nó.
Lancaster.
Anh kệ nó mà không bắt máy.
Điện thoại lại đổ chuông.
Anh lại nhìn nó lần nữa.
Lancaster.
Anh thở dài, và ấn nút trả lời.
“Sao?”
“Amos?”
Decker ngay lập tức cứng đờ người. Lancaster nghe giọng gần như kiểu đang bị kích động. Và chị chưa bao giờ là kiểu người dễ bị kích động đến thế.
“Mary, có chuyện gì thế? Không phải lại có vụ xả súng nữa đấy chứ?” Decker đã lo lắng chuyện này sẽ xảy ra ngay từ lúc bắt đầu. Những thứ liên quan đến vụ tấn công ở trường Mansfield khiến anh tin rằng gã này -
“Không,” chị nói không ra hơi. “Nhưng, nhưng có vài chuyện -”
“Cô đang ở đâu?” anh ngắt lời.
“Ở trường Mansfield.”
“Vậy là có liên quan đến trường Mansfield à? Các cô tìm được -”
“Amos!” chị rít lên. “Để im cho tôi nói hết.”
Decker im bặt, chờ đợi. Giống như thể anh có thể nghe thấy tiếng tim của chị đang đập truyền đến qua không gian số.
“Chúng tôi phân tích đường đạn đạo của khẩu súng được dùng trong vụ Mansfield.”
“Và các cô tìm -”
Ngắt lời anh, chị nói, “Và chúng tôi tìm được dữ liệu trùng khớp.”
Tay anh siết chặt cái điện thoại. “Trùng khớp á? Khớp với cái gì?”
“Với khẩu súng đã lấy mạng vợ của anh.”