The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: trungduc751995
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2776 / 37
Cập nhật: 2015-08-06 13:00:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ôi không thể tin chuyện này! Chú Tony hỏi cưới cô? Ông chú Tony của tôi?
- Tôi hiểu cô muốn nói gì mà - Roslynn nói, quan sát sự kinh ngạc còn hơn cả sửng sốt trong đôi mắt mở lớn của Regina - Bản thân tôi cũng thấy khó mà tin được.
- Nhưng điều này thật bất ngờ....được rồi, dĩ nhiên là chú ấy biết hoàn cảnh của cô. Chuyện đó khiến cho mọi việc phải vội vàng, đúng không, nếu chú ấy lấy cô? Ôi, chuyện này thật cừ! Bác Jason chắc hẳn sẽ chết mất thôi! Cả gia đình cũng vậy. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ chú ấy sẽ làm điều này, cô biết đấy. Ôi, nó thật là tuyệt vời!
Chuyện này có tuyệt vời hay không cũng không đáng để bàn cãi, nhưng Roslynn mỉm cười, không muốn tước mất niềm sung sướng rõ ràng của Regina. Nàng đã có được quyết định của mình trên đường tới Silverley, chuyến đi may mắn bởi nàng không có lấy chút thời gian nào để nghỉ ngơi kể từ khi nàng tới.
Đầu tiên là Nettie, xông vào nàng một cách công bằng, làm cho tai nàng phồng rộp lên bởi sự rầy la kỹ càng dành cho sự thiểu suy nghĩ của nàng.
Rồi tới Regina đòi nghe tất cả những chuyện về chuyện nàng bị bắt cóc và cuộc chạy trốn kinh khủng khỏi Geordie ( thực ra trong nguyên tác là the harrowing escape - cuộc chạy trốn đau lòng nhưng por thấy dịch ra nó không hợp cho lắm ), điều mà Nettie đã đề cập tới như là lý do cho cuộc viếng thăm không báo trước của họ.
Giờ thì Roslynn đã phải công nhận rằng Anthony cần phải có mặt ở đây sớm để nghe câu trả lời của nàng. Điều mà Regina không nghĩ là cần hỏi câu trả lời đó là gì. Dĩ nhiên là cô ấy đã có thành kiến rồi.
Cô ấy không thể hiểu làm sao một người phụ nữ lại có thể băn khoăn về chuyện kết hôn với một người đàn ông đẹp trai và quyến rũ tới mức nguy hiểm như Anthony, cho dù anh đã từng là một tay ăn chơi trong quá khứ.
- Tất cả mọi người sẽ được thông báo ngay - Regina tiếp tục một cách nhiệt tình - Tôi sẽ làm chuyện đó, nếu cô thích. Và tôi chắc chắn là cô cũng sẽ muốn lễ cưới tổ chức ngay khi nhà thờ-
- Không tổ chức ở nhà thờ, mèo con - Anthony đi thong thả vào phòng khách mà không gõ cửa - Cháu có thể để gia đình biết rằng những lời chúc mừng là hợp lệ, nhưng chú đã gửi tin tới cho cha xứ, và mời ông ấy tới dùng bữa tối, và sau đó chúng ta sẽ có một nghi lễ nhỏ. Điều đó hợp với ý của em chứ, Roslynn?
Bắt buộc nàng phải đưa ra quyết định theo cách không có chủ định như vậy, ngay khi mà anh bước vào, không phải giống như nàng đã tưởng.
Nhưng anh đang nhìn trực diện vào nàng, chờ đợi sự xác nhận hay từ chối của nàng, và nếu nàng không biết anh rõ hơn, nàng có thể thề rằng trông anh có vẻ gì khác thường.
Lo lắng chăng? Liệu câu trả lời của nàng thật sự có quan trọng như vậy với anh?
- Vâng, những sắp xếp như vậy là được...nhưng chúng ta cần thảo luận một vài vấn đề trước đã.
Anthony thở ra chậm rãi, một nụ cười làm môi anh cong lại.
- Chắc chắn rồi. Vậy cháu sẽ thứ lỗi cho chúng ta chứ, mèo con?
Regina nhảy lên và vòng cánh tay qua cổ anh.
- Thứ lỗi cho chú á? Cháu có thể đánh chú mấy cái ý chứ. Chú không bao giờ chịu tiết lộ bí mật cả. ( Vậy hả Regina? Mình tưởng Tony thích nhất là để lộ bí mật chứ, à không, ông này chỉ thích làm lộ bí mật của người khác thôi bà con).
- Và phá hỏng niềm ngạc nhiên sao?
- Ôi, chuyện này thật tuyệt vời, chú Tony - Cô đồng ý một cách hạnh phúc - Cháu không thể đợi để nói cho Nicholas biết nữa, nên cháu sẽ đi ngay đây.
Đến đây cô cười phá lên.
- Trước khi chú ném cháu ra.
Anthony mỉm cười thích thú sau khi cô đi, trì hoãn giây phút anh phải đối mặt với mọi chuyện. Anh cho rằng anh không nên xử lý Roslynn theo cái cách giống vậy được. Và "những vấn đề cần thảo luận" của nàng nghe có vẻ trầm trọng hơn thế nữa.
- Em hi vọng là không phải lúc nào anh cũng chuyên quyền như thế chứ? - Giọng nói của Roslynn cắt ngang. Anthony quay lại, nhe răng cười theo cách không thật thà tý nào.
- Đừng bao giờ nghĩ thế. Anh có thể bị điều khiển dễ dàng khi anh gặp đúng người phụ nữ.
Nàng không bị chọc cười. Trước mọi chuyện, vẻ mặt nàng càng trở nên lạnh nhạt hơn nữa.
- Ngồi xuống đi, Anthony. Có vài chuyện anh cần đồng ý với em trước khi chúng ta cưới nhau.
- Chuyện này có gây thiệt hại gì không?
Khi đôi mắt nàng nheo lại, anh thở dài.
- Được rồi, nói cho anh biết chuyện tệ nhất đi.
- Em muốn có một đứa con.
- Chỉ một thôi sao.
Chết tiệt, nàng muốn ném thứ gì đó vào anh! Anh không thể cư xử với chuyện gì đó nghiêm túc được sao?
- Thực ra, em muốn có ít nhất ba đứa, nhưng một đứa cũng đủ tốt cho lúc này rồi - nàng kiềm chế.
- Vậy, đây là lý do để ngồi xuống nói chuyện, phải không? - Anh nói và tới ngồi cùng cô trên ghế sofa - Vậy em có mong muốn gì về giới tính đứa trẻ không? Anh muốn nói, nếu em muốn có một đứa con gái nhưng chúng ta lại chỉ có những đứa con trai, anh sẵn lòng cố gắng cho tới khi em có.
Giọng của anh có thể đang pha trò, nhưng nàng có cảm giác anh thật lòng muốn vậy.
- Anh không ngại chuyện có con sao?
- Em yêu, cái gì khiến cho em nghĩ là anh thấy phiền vậy? Sau rốt thì, cách thức để có trẻ em luôn luôn là một quá trình ưa thích của anh.
Nàng thẹn đỏ cả mặt. Nàng liếc xuống bàn tay mình, nắm chặt chúng trong lòng. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt anh đang mỉm cười nhìn nàng, thích thú bởi sự thẹn thùng của nàng. Được, anh đã nghe hết mọi thứ đâu cơ chứ.
Vẫn tránh ánh mắt anh, nàng nói:
- Em thấy vui vì anh có vẻ rất biết điều về chuyện đó, nhưng em vẫn còn có một điều kiện khác anh phải đồng ý dù nó khá là không chính thống, nếu đề cập tới theo cách này. Tình nhân của anh, hay những tình nhân của anh, trong trường hợp này có thể-
Bàn tay anh nâng cằm nàng, hướng gương mặt nàng nhìn vào anh.
- Em biết không, điều này không cần thiết - anh nói dịu dàng - một quý ông luôn luôn từ bỏ tình nhân của mình khi anh ta cưới vợ.
- Không phải luôn luôn.
- Có thể là thế, nhưng trong trường hợp của anh-
- Anh nên để em nói hết, Anthony - Giọng nàng vang lên sắc nhọn lần nữa, cái cằm nhỏ nhắn của nàng nghiêng nghiêng bướng bỉnh - Em không yêu cầu anh từ bỏ mọi thứ. Ngược lại, em muốn anh vẫn giữ những tình nhân của mình.
Anh ngồi bật dậy, lúc lắc đầu.
- Anh đã từng nghe về những bà vợ dễ dãi, nhưng em không nghĩ là em đã đi quá đà một chút sao?
- Em nói nghiêm túc đấy.
- Quỷ tha ma bắt em đi - Anh quắc mắt giận dữ, bị bối rối không chỉ vì dường như nàng có vẻ thực sự nghiêm túc, mà còn vì bản thân lời đề nghị - Nếu em nghĩ trong một phút điên rồ mà anh đồng ý kết hôn với em trên danh nghĩa chỉ vì-
- Không, không, anh hiểu nhầm rồi - nàng thành thật ngạc nhiên bởi biểu hiện giận dữ về phần anh. Nàng đã nghĩ là anh sẽ vui sướng với thỏa thuận này - Làm sao mà em có một đứa con khi mà cuộc hôn nhân chỉ là trên danh nghĩa?
- Thực vậy đấy nhỉ! - anh độp lại.
- Anthony - Nàng thở dài, nhận ra hẳn niềm tự hào của anh đã bị tổn thương. Anh rõ ràng trông đợi một người vợ hay ghen, và việc không nhận được một người vợ như vậy rõ ràng làm anh bị hụt hẫng - Em dự định làm một người vợ của anh theo mọi cách. Đó là điều tối thiểu em có thể làm, sau khi anh giúp em giải quyết khó khăn của mình, có thể nói vậy. Nếu anh có lắng nghe em trong một giây.
- Anh rất hồi hộp đây.
Nàng thở dài lần nữa. Tại sao anh cứ chống lại nàng trong chuyện này so với tất cả mọi chuyện? Nó dường như đã là một giải pháp lý tưởng.
Thực tế, nếu không thì nàng chẳng thể cưới anh được. Nàng thử lại lần nữa.
- Em không thấy được cái gì làm anh khó chịu đến vậy. Anh không yêu em. Anh đã nói điều đó nhiều lần rồi. Và cảm giác của em thì cũng không liên quan gì hết. Nhưng em thích anh, và chúng ta - ít nhất thì em cũng bị anh thu hút.
- Em biết rõ là sự thu hút đến từ cả hai phía mà!
Nàng lờ đi tiếng càu nhàu cắt ngang của anh.
- Đó là một trong những điều kiện đầu tiên của em, là người chồng em chọn ít nhất cũng phải có bề ngoài dễ chịu để em có thể không bận tâm quá nhiều về chuyện-
Nàng ngừng lại trước cái khịt mũi của anh, biết rất rõ rằng anh đang nghĩ về đêm qua và chuyện nàng đã hưởng ứng nó như thế nào.
Không, không cần thiết phải đề cập tới chuyện với anh nàng thấy những trách nhiệm vợ chồng thật quá thích thú.
- Anh đẹp trai - nàng nói tiếp - và cả quyến rũ nữa. Không chối cãi gì điều đó. Và em chắc chắn là chúng ta có thể quan hệ tốt với nhau. Nhưng vì không có tình yêu, anh không cần tận tâm. Em cũng không, trong chuyện này, cho dù em là người cần có một người chồng ghê gớm. Tuy nhiên, trong trường hợp của anh, thật là phi thực tế khi yêu cầu anh hoàn toàn trung thành với những lời thề ước, anh không thấy vậy sao? Vậy nên em không yêu cầu anh phải thế. Cái mà chúng ta sẽ có là một sắp xếp công việc, một cuộc hôn nhân vì lợi ích, nếu anh thích. Sự tin tưởng là không cần thiết.
Anh đang nhìn nàng chằm chằm như thể nàng đã mất trí rồi. Nàng cho rằng chuyện này cũng hơi đi quá đà, nhưng làm cách nào khác để nàng có thể tạo ra một vỏ bọc đẹp đẽ hơn cho chuyện nàng không tin anh và có thể chẳng bao giờ làm thế được?
Quỷ thật, anh là kẻ đầu tiên công nhận anh là một kẻ phóng đãng. Và một kẻ phóng đãng thì không sửa đổi bản thân bao giờ trừ khi trái tim anh ta bị nắm giữ - lời nói của chính ông nàng, và những lời nàng luôn tin bởi vì nó hợp lý.
Anthony không cần phải giận dữ với nàng. Nàng mới là người nên giận dữ khi phải lập nên điều kiện này.
- Có thể chúng ta nên quên nó đi - Nàng nói kiên quyết.
- Một ý tưởng tuyệt vời -Anh lè nhè.
Môi nàng mím lại trước sự đồng tình quá nhanh chóng của anh.
- Em đã nói từ đầu là em không muốn cưới anh. Em đã nói vậy với anh rồi.
- Cái gì? - Anh ngồi bật dậy - Chờ một phút đã, Roslynn. Anh không muốn nói rằng không kết hôn là ý tưởng tuyệt vời. Anh nghĩ em muốn -
- Tốt, em không muốn! - Nàng độp lại, gần như phát điên - Và nếu anh không đồng ý là vẫn giữ những tình nhân của anh, vậy chúng ta không còn gì để thảo luận tiếp nữa, đúng không? Nó không như thể là em không yêu cầu một sự chia sẻ công bằng về thân thể anh. Nhưng em hiểu anh là kiểu người gì mà, và con mắt của anh sẽ lại lang thang lần nữa một khi có món mới nào xuất hiện. Anh không thể kiềm chế nó. Nó là bản tính của anh rồi.
- Quỷ tha ma bắt!
Nàng tiếp tục như thể nàng không hề nghe câu chửi thề của anh.
- Nhưng em dù thế nào cũng sẵn lòng muốn có anh, em thật ngu ngốc. Anh có thể cho em những đứa bé dễ thương. Anh có thể cứu em khỏi Geordie. Vậy là đủ. Em không yêu cầu gì thêm nữa.
- Có thể anh sẵn lòng cho em nhiều hơn nữa. Chẳng lẽ cái ý nghĩ ấy chưa từng lướt qua óc em sao khi mà em đưa ra cái hành động hào hiệp này?
Roslynn cứng người lại trước sự chế nhạo của anh, nhưng nàng lấy lại kiểm soát ngay.
- Đó thực tế là một chuyện đơn giản, Anthony. Em có thể không bao giờ tin anh bất cứ khi nào có dính líu tới phụ nữ. Nếu em...rốt cuộc trở nên quan tâm tới anh, sự phản bội có thể quá đau đớn. Thà là ngay từ đầu em biết anh không chung thủy với em, vậy mối quan hệ của chúng ta sẽ không tiến triển hơn ngay từ lúc này. Chúng ta có thể là bạn cũng như là-
- Người tình?
- Đúng vậy, anh sẽ có nó. Nhưng vì anh không đồng ý, vậy thì chuyện này kết thúc tại đây, phải không?
- Anh đã nói là anh không đồng ý sao?
Giọng nói của anh kiềm chế một lần nữa, nhưng đó là sự kìm chế bắt buộc. Biểu hiện nghiêm nghị của anh, tư thế cứng ngắc của anh, nói lên rằng anh vẫn đang kiềm chế cơn nóng giận.
- Để anh nói xem có đúng không nhé, em yêu. Em muốn có con với anh, nhưng đồng thời em lại không muốn sự hiến dâng hoàn toàn từ anh. Dù thế nào em cũng sẽ đóng cái vai người vợ, còn anh có thể tiếp tục sống như trước, gặp gỡ nhiều phụ nữ như ý thích của mình.
-
- Vâng, đúng thế, một cách kín đáo.
- À, vâng, môt cách kín đáo. Anh có thể thấy em không muốn nó bị bàn tán, đặc biệt là khi em đẩy anh ra khỏi cửa trước khi anh thật sự bước qua nó. Vậy nếu anh không về nhà hai hay ba đêm một tuần, em sẽ vui, anh nói vậy đúng chứ?
Nàng không nên hạ mình trả lời câu hỏi đó.
- Anh đồng ý chứ?
- Dĩ nhiên rồi - nụ cười của anh dễ cáu, thiếu mất sự ấm áp, nhưng Roslynn không phát hiện ra - LÀm sao một người đàn ông có thể kháng cự lại chuyện có được miếng bánh của anh ta với lớp kem dày thế cơ chứ?
Roslynn không biết liệu nàng có thích sự so sánh đó không. Nàng không biết liệu nàng có thích sự đầu hàng của anh không, giờ thì nàng đã có nó. Chắc chắn là anh không tranh cãi lâu hơn nữa. Một sự kháng cự chiếu lệ, tiếp theo là sự chấp nhận miễn cưỡng.
Ha! Người đàn ông đáng ghét này. Không nghi ngờ gì là anh rất vui sướng với điều kiện của nàng, và giờ thì nàng phải sống cùng với chúng.
Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng - Johanna Lindsey Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng