Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:00 +0700
Chương 19
Tác giả: Mp3
-- o --
Chương 19: Mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân!
Dịch: Sói
Biên: Bạch Sầu
Nguồn: banlong.
Ngay sau đó, trong đám người đối diện, một gã nam tử trung niên đột nhiên giơ tay lên cao, miệng quát lớn: “Các huynh đệ, cầm vũ khí, chuẩn bị động thủ!”
Gã nam tử này cao khoảng 1m9, tai to mặt lớn, đầu cạo trọc lóc, thân hình vô cùng cường tráng, khi đứng lẫn trong đám người thì trông như một tòa thiết tháp. Hơn nữa, trên đỉnh đầu của hắn còn có vài chấm tròn màu trắng, tựu như là một vị hòa thượng đã hoàn tục.
Nghe thấy mệnh lệnh của nam tử trung niên, đám người kia liền tản ra tứ phía, tạo thành một trận thế hình quạt, từng bước bao vây cửa ra vào của khách sạn. Nhờ ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi xuống, có thể thấy rõ trên tay của từng người không phải là mã tấu sáng loáng, thì cũng là những cây côn to bằng cổ tay.
“Hoa hòa thượng, hai thằng ranh con kia dám quấy nhiễu việc làm ăn của chúng ta, hơn nữa còn đả thương bốn vị huynh đệ bên mình. Ngươi nói xem, nên chặt tay chân của chúng nó, hay là trực tiếp tiễn chúng nó đi gặp Diêm Vương?”
Chợt có người lớn tiếng hỏi gã nam tử trung niên kia.
Đấy là một gã có bề ngoài xấu xí, thân hình gầếu thấp bé, không hề có chút bắt mắt khi đứng trong đám người. Nếu không phải hắn lên tiếng nói chuyện thì căn bản cũng không có ai chú ý tới hắn.
Nghe thấy ba chữ “Hoa hòa thượng”, Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường hai mặt nhìn nhau, bụng thầm nghĩ, trong bốn tên lưu manh bị đánh ngã trong khách sạn thì có một tên gọi là Thanh Diện Thú. Hiện tại lại lòi ra một tên Hoa hòa thượng, liệu trong đám đồng bọn kia có thể còn cái gì mà Cập Thời Vũ, Ngọc Kỳ Lân cùng Trí Đa Tinh… hay không đây?
Ngoài ra, nếu nhìn kỹ gã nam tử trung niên kia một chút… quả thật là khỏi phải bàn. Ngoại trừ trên thân hắn không phải là tăng bào ra, thì các đặc điểm khác đều có phần giống với Hoa hòa thượng trong 108 hảo hán Lương Sơn Bạc.
Chỉ nghe Hoa hòa thượng kia mắng: “Bà mẹ mày đi gặp Diêm Vương ấy! Cổ Thượng Tảo, chẳng phải lão đại đã từng phổ biến qua, hiện tại tin tức lan đi rất nhanh, chúng ta phải chú ý thu liễm một chút, đừng làm rộn thành chuyện lớn, kẻo rốt cuộc sẽ không có kết cục tốt!”
Tên nam tử gọi là Cổ Thượng Tảo nói: “Vậy mày nói đi, nên làm gì bây giờ? Nếu dễ dàng tha cho bọn nó thì sẽ tổn hại thanh danh của Hảo Hán Minh chúng ta đấy?”
“Tha con kẹc! Khẩu hiệu của Hảo Hán Minh chúng ta là gì? Đụng vào người Hảo Hán Minh, xa đến mấy cũng phải đuổi giết! Hay là như vậy đi, trước tiên phế chúng nó mỗi đứa một chân, sau đó đem về giao cho lão đại xử lý, sống hay chết để cho lão đại quyết định!”
“Quyết định vậy đi! Các huynh đệ chú ý một chút, thu hết mã tấu và gậy côn lại, chỉ dùng quyền cước để bắt hai thằng oắt kia, nhớ là đừng ra tay quá nặng! Ai mà gây ra án mạng, thì cẩn thận gia pháp trừng phạt!
Cổ Thượng Tảo vừa dứt lời, những người khác liền đồng loạt hưởng ứng, rối rít nhét hết vũ khí vào trong quần áo.
Nghe thấy những lời của đối phương, Chu Kiên Cường vô cùng lo lắng, thần kinh nhanh chóng trở nên căng thẳng. Thế nhưng, khi hắn liếc mắt nhìn qua Tiết Thiên Y, thấ vẫn ung dung bình thản, thần sắc không hề thay đổi, không có bất kì vẻ bối rối hay hoảng sợ nào, thì hắn không khỏi bội phục y sát đất.
Người luyện qua công phu đúng là không giống với người thường! Cái gọi là phong phạm của cao thủ, đại khái là như thế rồi!
Nghĩ đến Tiết Thiên Y vừa rồi đánh ngã bốn người Thanh Diện Thú trong nháy mắt bằng thân thủ quỷ dị, nội tâm của Chu Kiên Cường liền sinh ra một điểm hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy đám người trước mặt quá đông và hung hãn đang bao vây xung quanh, điểm hy vọng ấy hầu như đã biến thành tuyệt vọng.
Cao thủ cũng không chịu nổi số đông, đối phương nếu chỉ có 8 - 10 người, Tiết Thiên Y có lẽ còn có thể ứng phó…. Thế nhưng ở đây là… hơn 100 người! Con mẹ nó, đúng là chèn ép người ta quá mức! Có giỏi thì 1 vs 1 quyết đấu công bằng đi!
Chu Kiên Cường biết rõ, lúc này bất kể là khích tướng hay giảng đạo lý với đối phương thì cũng bằng thừa, chẳng thà cởi quần đánh rắm một cái cho xong!
Tiết Thiên Y bỗng nhiên nhìn Chu Kiên Cường, nói: “Ngươi cứ lui vào trong khách sạn trước đi, sự tình ở đây để mình ta giải quyết!”
Chu Kiên Cường khẽ giật mình, thần sắc có chút do dự, nhưng ngay sau đó hắn liền cắn răng, lớn tiếng nói: “Tiết ca, ngươi nói gì vậy? Nói thật, mặc dù hai người chúng ta chỉ mới vừa quen biết, nhưng ta đã coi ngươi là bằng hữu rồi. Mà đã là bằng hữu thì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Thế nên trong tình huống hiện tại, sao ta lại có thể làm rùa đen rút đầu, để cho ngươi một mình chống đỡ? Tiết ca, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu! Các ngươi chờ ta một lát…”
Dứt lời, Chu Kiên Cường liền xắn cao hai ống tay áo, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiết Thiên Y, hắn bèn xoay người, chạy vào trong khách sạn, lúc đi ra, trong tay phải của hắn đã cầm theo một chai bia, đứng kề vai sát cánh cùng một chỗ với Tiết Thiên Y.
“Ngươi không sợ à?”
Nhìn Chu Kiên Cường mắt trợn trừng trừng, bày ra bộ dáng khẳng khái chịu chết, Tiết Thiên Y không khỏi có chút mắc cười
“Sợ chứ! Thế nhưng sợ thì làm được cái quái gì? Bọn chúng sẽ bỏ qua ta cho sao?” Chu Kiên Cường hít sâu một hơi dài, nội tâm trong phút chốc trở nên khẩn trương hẳn, sắc mặt lộ ra vẻ hung ác. Hắn giơ cao chai bia trong tay: “Ông đây liều mạng với bọn mày! Giết một thằng là đủ vốn, giết hai thằng là có lời! Trận chiến hôm nay, không phải bọn mày chết thì chính là ông vong! Cho dù phải đi bán muối, ông đây cũng muốn cho bọn mày biết rõ, Chu Kiên Cường này là một nam tử hán chân chính!”
Hắn dõng dạc hô, cảm giác nhiệt huyết toàn thân đang sôi trào. Lần nữa nhìn đám người bao vây xung quanh, hắn cũng không còn thấy sợ hãi như lúc vừa rồi nữa.
Tiết Thiên Y cười cười, nói: “Không cần phải liều mạng cùng bọn họ! Ngươi cứ theo sát ta, đừng cách quá xa là được. Chúng ta cùng lao ra!”
“Có thể sao?”
Chu Kiên Cường nhìn đám người đang ngày càng tiến sát lại gần, trong nội tâm không hề có một điểm hy vọng nào.
“Xem qua thì… có lẽ là được.”
Nói dứt lời, Tiết Thiên Y liền sải bước, lao lên nghênh đón đám người đối diện.
“Ông đến với các cháu đây, chơi đi!”
Chu Kiên Cường dậm chân, quơ quơ chai bia trong tay một hồi, rồi bám theo thật sát sau lưng Tiết Thiên Y.
Trong đám người xuất hiện trên phố kia, chỉ có một số gã mặc âu phục màu đen, trước ngực đeo huy hiệu, thì mới là thành viên chính thức của Hảo Hán Minh. Còn những người khác đều là đám tiểu đệ hỗn tạp đi theo bọn chúng.
Phương thức liên lạc trong nội bộ Hảo Hán Minh rất nhanh chóng và thuận tiện. Sau cú điện thoại cầu viện của Lý Xuân Phương, người nhận được điện liền gửi tin cho những người khác, và theo đó, cứ hễ là người ở quanh khu vực gần với khách sạn Xuân Phong, có thể tham gia hỗ trợ, thì đều chạy đến đây trong thời gian ngắn nhất. Những người này tụ tập thành tốp năm tốp ba rồi cùng nhau kéo tới, hơn nữa tính cả số tiểu đệ đi theo rõ ràng cũng có hơn trăm người, thoạt nhìn rất có thanh thế.
Toàn bộ khu vực phía Tây của thành phố Yến Kinh đều là phạm vi thế lực của Hảo Hán Minh, nếu không phải thời gian cấp bách và hiện tại cũng đã hơn 11h đêm, thì số thành viên của Hảo Hán Minh kéo tới đây phỏng chừng phải gấp mấy lần thế này.
Song phương nhanh chóng lao lên, bước chân không có chút nào do dự, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đối mặt với nhau.
Bên phía Hảo Hán Minh, đi đằng trước chính là mấy thằng tiểu đệ mới được Hoa hòa thượng thu nạp. Đây là lần đầu tiên bọn hắn tham gia vào việc đánh nhau theo kiểu kéo bè kéo lũ như này, thế nên nội tâm của bọn hắn tràn đầy hưng phấn kích động, xen lẫn cuồng nhiệt. Cả đám đều muốn chứng tỏ thực lực của mình ở trước mặt đại ca. Khi thấy phía đối diện là một Tiết Thiên Y mi thanh mục tú, có dáng vẻ dễ bị bắt nạt, thì lập tức có hai thằng trẻ trâu ra vẻ hổ báo, miệng hét lớn, vung nắm đấm lao lên đầu tiên.
Mục đích của Tiết Thiên Y chẳng qua là muốn dẫn Chu Kiên Cường mau chóng rời khỏi đây, cũng không muốn dây dưa cùng bất luận kẻ nào. Cho nên, đối với hai tên đang xông tới kia, hắn cũng lười để ý, hai vai chỉ khẽ động, trực tiếp xuất ra hai quyền.
Tốc độ và lực lượng ra quyền của hắn thoạt nhìn cũng không có gì quá mạnh mẽ, nhưng khi hai nắm đấm nện lên thân hai tên đang lao tới kia, thì đan điền trong cơ thể hắn ngay lập tức tuôn ra hai cỗ chân khí, men theo kinh mạch ở hai cánh tay truyền vào hai nắm đấm, sau đó tựa như ngưng thành thực chất bạo phát ra bên ngoài.
Chân khí phá quyền mà ra, hóa thành lực lượng xung kích cường đại, trực tiếp đánh bay hai thân thể có tổng trọng lượng gần 150kg của hai tên trẻ trâu kia.
Trước một tràng âm thanh kinh hô xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết, thân hình cả hai bị đánh bay ngược lại đằng sau, hung hăng đâm sầm vào đám người đang xông lên. Sức nặng thân thể của hai tên đó cộng thêm cỗ lượng lực trùng kích cường đại, lập tức xô đổ một góc của bức tường người. Cũng không biết có bao nhiêu người do vậy mà bị thương nữa!
Bà mẹ nó, lực lượng mạnh quá! Tiên sư thằng này còn là người sao? Nhất định là siêu nhân phụ thể rồi!
Tất cả mọi người có mặt tại đương trường đều bị chấn nhiếp bởi hai quyền bá đạo của Tiết Thiên Y. Nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, không ai dám xung phong nhận việc tiến lên khiêu chiến Tiết Thiên Y.
“Tiết ca, nếu ngươi mà mặc xịp đỏ ở bên ngoài thì sẽ chính là siêu nhân rồi! Hai quyền kia quả thực quá… quá xuất sắc! Ta chỉ có một từ thôi: Trâu bò!”
Chu Kiên Cường hưng phấn la hét một cách điên cuồng, nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng cũng đã biến mất vô tung vô ảnh theo hai quyền đại triển thần uy của Tiết Thiên Y.