Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
húng tôi bỏ chạy”.
Cuộc nói chuyện bắt đầu một cách chậm chạp và khó nhọc. Viktor phải tự buộc mình xua đuổi đi những suy nghĩ của ông về Sindbad, và chẳng hề lắng nghe Anna nói trong những phút đầu tiến. May mắn là cô ấy đã bắt đầu bằng cách tóm lược lại lần chuyện trò vừa rồi: Cô đã cùng với Charlotte lái xe đến căn nhà ở trong rừng, phải đột nhập vào đó trong khi Charlotte nhất định không chịu hước vào trong bungalow. Và cô đã nghe thấy một người đàn ông trong căn phòng ở cuối hành lang.
“Cô chạy trốn cái gì?”, Viktor trở lại chủ đề.
“Lúc đấy tôi còn chưa biết. Tôi chỉ cảm thấy rằng cái đã chờ tôi ở trong căn phòng ấy bây giờ đang đuổi theo chúng tôi. Thế rồi tôi nắm lấy Charlotte chạy trên con đường rừng đầy tuyết trở về chỗ chiếc ô-tô. Chúng tôi không quay lại. Vì sợ. Nhưng cũng do cẩn thận vì chúng tôi không muốn té ngã trên con đường trơn trượt”.
“Lần nữa: Ai ở trong nhà? Ai đuổi theo cô?”
“Cho đến nay tôi vẫn còn không chắc chắn. Khi cuối cùng rồi chúng tôi cũng ngồi được trong ô-tô và chạy về Berlin nhanh như có thể với cửa xe được khóa lại, tôi có hỏi Charlotte. Nhưng em chỉ nói những điều rất khó hiểu”.
“Khó hiểu là như thế nào?”
“Em nói những câu như: ‘Cháu không thể trả lời cho cô được, cô Anna à. Cháu chỉ có thể dẫn cô đến những dấu hiệu. Cô phải tự mình tìm ra ý nghĩa của chúng. Cô viết truyện. Không phải cháu!’”
Viktor phải thừa nhận rằng câu chuyện kể của Anna ngày càng không thực hơn, điều thật ra rất dễ hiểu vì căn bệnh của cô. Tuy vậy, ông hy vọng rằng những tưởng tượng của cô ấy ít ra là vẫn dựa một ít vào hiện thực. Ông không hề muốn nghĩ rằng cung cách của ông bệnh hoạn như thế nào trong lúc này.
“Rồi cô chạy đi đâu?”
“Đến dấu hiệu kế tiếp mà Charlotte chỉ cho tôi xem để suy đoán. Em nói: ‘Cháu vừa mới chỉ cho cô xem nơi bắt đầu của mọi việc’.”
“Ngôi nhà trong rừng?”, Larenz hỏi.
“Vâng”.
“Rồi thế nào?”
“Rồi Charlotte nói điều mà suốt đờỉ tôi sẽ không quên được”.
Anna mím môi lại và giả giọng thì thào của cô thiếu nữ nhỏ bé: “Bây giờ cháu sẽ chỉ cho cô xem căn bệnh của cháu sống ở đâu?”
“Nơi căn bệnh sống?”, Larenz hỏi.
“Em nói như thế đấy”.
Larenz ớn lạnh người. Thật ra thì ông đã lạnh run kể từ khi họ trở vào nhà. Nhưng khi Anna bất thình lình đổi giọng nói thì tình trạng lại còn tồi tệ hơn nữa.
“Đó là ở đâu?”, ông hỏi thêm. “Căn bệnh đã sống ở đâu?”
“Charlotte chỉ cho tôi con đường qua cầu Glienick trở về Berlin. Nói thật là tôi không biết chính xác chúng tôi đã đi đến khu đất rộng lớn ấy như thế nào. Tôi không quen thuộc tất cả những khu vực trong Berlin cho lắm. Ngoài ra thì trong lúc đang lái xe tôi lại bị mất tập trung, vì Charlotte bệnh đột ngột”.
Dạ dày Viktor co thắt lại.
“Em bị bệnh gì?”
“Đầu tiên em bị chảy máu cam, thế là tôi phải dừng xe ở lề đường, tôi nghĩ đó là ở khoảng vườn bia cạnh bãi tắm Wannsee. Em nằm trên băng ghế sau, và máu cam vừa dứt thì...”
... bắt đầu lạnh run người...
em bắt đầu run lập cập. Em bị lạnh run người, nhưng nặng đến mức thật ra tôi đã định chở em vào bệnh viện”.
Anna cố cười lên.
“Cho đến khi tôi sực nhớ là không thể dạo bước vào phòng cấp cứu với một bóng ma”.
“Thế cô không giúp em à?”
“Có chứ. Lúc đầu thì tôi không thật sự muốn. Tôi rất muốn chống lại ảo giác ấy. Nhưng rồi triệu chứng của Charlotte càng lúc càng nặng hơn. Em run rẩy và khóc lóc van xin tôi hãy mua cho em một loại thuốc trong tiệm thuốc tây...”
... Penicillin...
Em muốn một loại thuốc trụ sinh. Khi tôi nói với em rằng không có toa thuốc của bác sĩ thì tôi sẽ không mua được loại thuốc đó, em nổi điên lên lần đầu tiên. Em gào thét lên”.
“Em gào thét?”
“Vâng, em cố hết sức gào thét lên với giọng nói yếu ớt của em. Thật là đáng sợ. Một sự pha trộn của khóc lóc, thổn thức và gào thét”.
“Em nói gì?”
“‘Cô đã nghĩ ra cháu. Cô đã làm cháu phải mang bệnh. Bây giờ phải làm cho cháu khỏe mạnh trở lại!’ Và mặc dù tôi biết là tôi đang có ảo giác, mặc dù tôi biết rõ là không có Charlotte, tôi vẫn lái xe đến một tiệm thuốc tây và mua một hộp thuốc Paracetamol chống cơn đau đầu của em. Và tôi đã cố dùng hết nét duyên dáng của mình để thuyết phục người bán thuốc đưa cho tôi Penicillin mà không cần toa thuốc bác sĩ. ‘Cho đứa con đang ốm của tôi’, tôi nói với ông ấy và hứa sẽ đưa toa thuốc vào ngày hôm sau. Thật ra thì tôi làm việc này tất nhiên là cho chính tôi, vì tôi biết rằng những tiếng nói và hình ảnh trong đầu tôi chỉ biến mất khi tôi tuân theo lệnh của Charlotte”.
“Rồi tiếp tục như thế nào?”
“Quả thật là có tốt hơn sau khi tôi vào tiệm thuốc tây. Không phải cho Charlotte, mà cho tôi”.
Viktor chờ cô ấy tự nói tiếp.
“Em uống hai viên, nhưng chúng không có tác dụng. Ngược lại, tôi cho là như thế, tình trạng Charlotte lại xấu đi. Em trông có vẻ còn xanh xao hơn, lãnh đạm hơn. Nhưng ít ra thì em không còn trách móc tôi nữa và nín lặng. Tuy vậy, vì lần lên cơn của em mà tôi vẫn còn bị sốc đến mức không biết làm thế nào mà chúng tôi đã đến được ngôi nhà lớn cạnh hồ đấy”.
“Xin cô hãy tả nó cho tôi nghe”.
“Nó là cơ ngơi đẹp nhất mà tôi đã từng trông thấy ở Berlin. Tôi không hề biết rằng nói chung là có thể có được một cơ ngơi đẹp như thế ở trong một thành phố lớn. Khu đất trải rộng vài nghìn mét vuông, nằm trên một sườn đồi, có bãi tắm và cầu tàu riêng. Ngôi nhà thì rộng hơn cả một biệt thự, được xây theo phong cách cổ điển, nhưng có nhiều chi tiết Phục Hưng Ý làm cho nhẹ nhàng đi. Nó có nhiều cửa sổ lồi, tháp nhỏ và nhiều trang trí. Đúng là không có gì đáng ngạc nhiên khi Charlotte gọi nó là ‘lâu đài’.”
Schwanenwerder.
Bây giờ thì Viktor đã chắc chắn. Từng ấy chi tiết trùng hợp trong những câu chuyện của cô ấy không thể nào còn là tình cờ được nữa.
“Nhưng cả địa thế lẫn phong cách đều không phải là cái nổi bật nhất của cơ ngơi này”, cô ấy tiếp tục. “Điều thật sự kỳ lạ là có nhiều người đến như thế ở khắp mọi nơi. Chúng tôi đã phải bỏ lại chiếc ô-tô ở trước một cái cầu nhỏ, vì có nhiều xe giao hàng đang đổ chắn cả đường đi”.
“Xe giao hàng?”
“Vâng, xe vận tải, nhỏ có lớn có. Tất cả họ đều muốn...”
... lên đảo...
“đi cùng hướng với chúng tôi và làm nghẽn con đường nhỏ. Nhiều người bận rộn chạy qua chạy lại. Phần lớn họ đều đang đứng chờ trên lề trước con đường vào nhà. Khi đến gần, chẳng có ai để ý đến chúng tôi cả. Tất cả đều chăm chú quan sát cánh cổng vào nặng nề của lâu đài. Nhiều người có ống nhòm, vài người có cả máy quay phim. Điện thoại di động reo vang khắp mọi nơi, chụp ảnh nữa. Và có hai người đàn ông còn leo lên cái cây ở cạnh đại lộ để nhìn cơ ngơi cho rõ. Nhất là chiếc trực thăng, bay ầm ầm trên đầu của chúng tôi”.
Viktor biết chính xác họ phải ở đâu. Ông cũng biết màn kịch mà Anna vừa mô tả. Việc giới báo chí làm ầm ĩ trước nhà ông trong những ngày đầu tiên sau khi Josy biến mất đã đè nặng lên gia đình đến mức không còn có thể chịu đựng được.
“Bất thình lình, cả đám đông chuyển động, vì cửa mở và có ai đó bước ra”.
“Ai?”
“Không biết. Tôi không thể nhận ra, vì khu đất rộng quá và cửa biệt thự thì chắc phải cách chỗ tôi đứng đến 800 mét. Nhưng tôi hỏi Charlotte chúng tôi đang ở đâu. Và em nói: ‘Chúng mình đáng ở nhà của cháu. Cháu đã mang cô về nhà của bố mẹ cháu’. Rồi tôi hỏi em tại sao chúng tôi lại ở đây. Và em nói: ‘Cô cũng biết điều đấy mà. Cháu sống ở đây. Nhưng không phải một mình. Cái xấu cũng sống ở đây’.”
“Căn bệnh?”
“Vâng. Rõ ràng là em muốn gợi ý cho tôi hiểu rằng phải tìm nguyên nhân căn bệnh kỳ bí của em ở ngay trong nhà của em. Và vì thế mà em đã rời bỏ cái lâu đài này. Không chỉ để đi tìm nguyên nhân mà còn để chạy trốn”.
Nguyên nhân căn bệnh của Josy ở trong Schwanenwerder?
“Bất thình lình Charlotte giật mạnh tay tôi và muốn chạy ngược trở về đường cũ. Lúc đầu tôi không muốn đi theo em ngay lập tức. Muốn chờ xem ai đã bước ra khỏi cửa và đang đi qua ngôi vườn đến chỗ đám đông. Người đấy còn ở cách xa quá, và tôi không thể nhận ra đó là đàn ông hay đàn bà. Nhưng có một cái gì đó ở dáng đi thây quen quen. Và rồi Charlotte nói điều gì đấy với tôi, để thuyết phục tôi đi theo em ngay lập tức”.
“Em nói gì?”
“Chúng mình đi khỏi đây thì tốt hơn. Cái xấu từ trong phòng lúc nãy. Nó lại đuổi kịp chúng mình rồi. Và nó đang đi thẳng đến chỗ chúng mình”.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn