Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
IFFANY KHÔNG HIỂU Degan có ý gì khi nhắc đến Hunter, nhưng nàng không khó gì mà nhận ra anh ta nghi ngờ nàng nói dối là đã có hôn phu. Nàng cảm thấy buồn cười, thật trớ trêu, nàng thật sự trung thực về chuyện này. Jennifer có một vị hôn phu, và nàng cũng thế! Nàng làm ra vẻ phật ý vì anh ta đề cập đến một vấn đề riêng tư của nàng. Nàng bước nhanh và cố tình đi trước để anh ta nhận ra điều đó. Nàng hy vọng thế. Dù nàng không ngán gì nếu phải mắng mỏ bất kỳ ai vì dám xấc xược đến thế, nàng cũng không dám đùa với số phận để làm vậy với một người đàn ông đáng sợ thế này.
Spoiler
Nhưng không thể nào bỏ rơi Degan Grant được. Anh ta theo nàng rất sát, nhưng anh ta chỉ đứng ngoài chờ nàng đi vào khách sạn. Sau khi hỏi lễ tân phòng của Anna Weston, nàng nén sự khó chịu trước khi gõ cửa phòng Anna. Không may, đó là điều đầu tiên Anna nói với nàng.
“Cô đối ý rồi phải không? Tôi biết mà.”
“Em chỉ đến để cho chị biết là kế hoạch của em đang rất suôn sẻ.”
“Cô đang châm biếm hả, phải không?”
Tất nhiên là đúng rồi, nhưng nàng không chủ phàn nàn với Anna, nên nàng không trả lời mà nói, “Em đã biết được rất nhiều điều. Bất hòa giữa nhà Callahan với gia đình em còn căng thẳng lắm. Sự đình chiến giữa hai nhà giờ rất mỏng manh. Em đoán nó sẽ bị phá vỡ sớm thôi. Thậm chí những người thợ đào vàng còn có thể đổ thêm dầu vào lửa nữa.”
“Thợ mỏ của Harding à?”
“Sao chị biết?”
“Tôi gặp người đứng đầu nhóm thợ của Harding trong phòng ăn tối qua, một người tên Harris. Anh ta trông có vẻ là một quý ông tử tế. Ông chủ của anh ta sở hữu mỏ ở Montana và cả những nơi khác. Việc của anh Harris là đi lại giữa các nơi để giải quyết sự cố, và đảm bảo mỗi mỏ đều có hiệu suất như mong đợi.”
“Em không cho rằng mỏ ở Nashart sẽ có được kết quả như họ nghĩ.” Tiffany giải thích ngắn gọn cho Anna những gì nàng biết. “Nếu chị gặp ông Harris đó lần nữa, có lẽ chị sẽ khám phá ra kế hoạch của ông chủ ông ta, giờ họ không thể có được quặng đồng mà họ muốn khi đến đây. Nhưng em không có đủ thời gian ở thị trấn hôm nay, nên hãy mình sẽ nói chuyện trong khi em đi tìm một người thợ may.”
“Bà Martin. Tôi đã hỏi nhân viên dưới sảnh. Nếu không thì không thể tìm thấy bà ấy đâu, vì bà ấy không có cửa hiệu, chỉ làm việc ở nhà thôi. Tôi có thể chỉ đường.”
Degan vẫn đang đứng đợi khi họ rời khách sạn. Tiffany biết không giới thiệu Anna với Degan là bất lịch sự, nhưng nàng chỉ nói Anna là một người bạn nàng gặp trên tàu, còn Degan làm việc cho trang trại nhà Callahan. Nàng kéo Anna đi khi thấy chị khó chịu với tay súng của Anna.
“Anh ta là ai thế?”
“Em nói rồi, anh ta làm việc trong trang trại và hôm nay hộ tống em đến đây. Chị không cần phải thì thầm, anh ta không đi gần chị em mình đâu.”
Anna liếc ra phía sau cho chắc ăn trước khi nói, “Sao cô chưa hề nói đến vị hôn phu của mình thế? Cô gặp anh ta rồi chứ? À mà, họ có bực khi cô nói là sẽ không nấu ăn cho họ không?”
Tiffany lầm bầm, “Em sẽ nấu ăn.”
“Cô? Trong bếp á?”
“Đừng có nói kiểu nghi ngờ như thế chứ.”
“Nhưng cô không biết làm!”
“Em định sẽ học.”
Tiffany chìa ra cuốn sách mới mua rồi nhanh chóng đút lại vào túi trước khi Anna nhận ra nó mỏng thế nào. Nàng không thể không băn khoăn là cuốn sách có thể có những thông tin gì khi nàng có thể đút vừa ví của nàng. Nhưng chắc chắn nàng đã làm Anna ngạc nhiên.
“Cô thật sự sẽ làm chuyện này à? Tôi những tưởng cô đã từ bỏ ý tưởng giả làm quản gia rồi và muốn được đón về điền trang của cha cô rồi chứ.”
Anna có thể đã từng nghĩ nàng là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều hư hỏng và không bao giờ mó tay làm bất cứ chuyện gì, nhưng chưa từng tưởng tượng được sự bướng bỉnh của Tiffany. “Em sẽ không bỏ cuộc và em sẽ học nấu ăn. Hơn nữa, cho dù em có ghét công việc của mình đi chăng nữa thì cũng còn tốt hơn là phải gặp cha em.”
Anna buồn bã lắc đầu. “Thật vậy sao?”
Ôi Trời ạ, Tiffany bỗng cảm thấy muốn òa khóc. Nàng tưởng nàng đã can kiệt nước mắt vì ông ấy rồi. Nàng liếc đi, không trả lời, cố gắng nén lại những giọt lệ đang dâng lên. Họ đã rẽ sang con phố khác với những ngôi nhà nhỏ ở hai bên đường, rồi đến một chuồng ngựa, và đi qua một nhà thờ cổ ở cuối đường.
Anna mở cửa hàng rào ở ngôi nhà thứ hai họ đi đến, rồi liếc ra sau một lần nữa, chắc chắn là Degan vẫn giữ một khoảng cách khá xa, trước khi hỏi, “Cô vẫn chưa nhắc đến Hunter Callahan.”
Chủ đề này lập tức làm nàng ngừng muốn khóc. “Vì em mới nhận ra anh ta là một gã lăng nhăng. Anh ta còn cố tán tỉnh em nữa.”
“Như thế chẳng phải là tốt sao? Anh ta thích cô.”
“Chị nhầm rồi. Anh ta không biết em là Tiffany Warren, và như vậy là anh ta đang lừa dối em! Em cũng mới thấy anh ta tán tỉnh một cô hầu gái nhà Callahan hôm nay nữa.”
“Sao cô lại có vẻ bực bội chuyện đó thế? Cô vẫn chưa đến đây mà. Cô không nghĩ anh ta giữ mình trong suốt những năm vừa rồi chứ? Chỉ những chuyện xảy ra sau đám cưới mới quan trọng, trước đó thì không tính – à, thậm chí trước cả khi hai người gặp nhau.”
Tiffany có thể thấy những điều Anna nói là hợp lý, nhưng lô gic chẳng có chỗ trong mớ cảm xúc hỗn độn mà nàng đang cảm nhận. Như thể nàng gần như coi Hunter là của riêng nàng, mặc dù nàng không hề muốn chút nào!
“Tôi không biết hai tháng của cô ở Montana đã thực sự bắt đầu chưa,” Anna tiếp. “Chừng nào cô còn giả vờ là một người khác, thì không có sự tìm hiểu nào diễn ra cả.”
“Mẹ định khoảng thời gian đó cho em để quyết định xem có muốn cưới Hunter hay không, không phải dành cho anh ta.”
“Nhưng làm sao anh ta theo đuổi cô được, khi anh ta không biết đó là cô?”
Tiffany không muốn trả lời vì câu trả lời của nàng sẽ là nàng không muốn bị theo đuổi, ít nhất là ở Montana này. Mục đích của nàng là trở về New York và sau đó sống một cuộc sống bình thường, theo cách mà nàng lớn lên. Nhưng nàng cũng có một mục tiêu nữa vẫn nghĩ không thông, nàng không muốn nhắc đến nó. Nàng muốn nghe thấy quan điểm của cả hai gia đình về mối thù giữa họ để xem nàng có thể tìm cách hòa giải mà không cần phải cưới một gã chăn bò hay không. Với mục tiêu này, nàng nghĩ đến sự an toàn cho các anh em nàng, chứ không chỉ để hoàn thành lời hứa với mẹ.
Khi nàng không trả lời, Anna chỉ ra, “Cô không cần phải giả bộ với những người đó, cô biết mà. Mà bởi vì cô không muốn sống với người cha mà cô không biết. Được thôi. Nhưng cả gia đình Callahan cũng đang chờ cô đó. Họ sẽ vui mừng khi biết cô ở nhà họ. Cả đời cô đã được đính ước với người con cả của họ, thực tế thì cô cũng phải yêu quý gia đình của anh ta nữa.”
Tiffany đảo tròn mắt. “Như thế thì kế hoạch tìm hiểu bản chất thật sự của họ sẽ hỏng bét.” Tiffany gõ cửa nhà người thợ may để kết thúc cuộc nói chuyện khó chịu này. Agnes Martin là một phụ nữ già hiền lành, dẫn nàng đi vào phòng khách và mời nàng uống trà. Tiffany ngạc nhiên khi thấy bà đã quen Anna.
“Cô đã quyết định làm việc cho chồng tôi chưa, cô Weston?” đó là điều đầu tiên bà Agnes hỏi.
“Cháu vẫn đang nghĩ đến chuyện đó, thưa bà,” Anna trả lời, đỏ mặt khi Tiffany nhìn chị dò hỏi.
“Tốt, ông ấy có thể thật sự cần sự trợ giúp đấy cho nên—“
Tiếng thở gấp từ ngoài cửa thu hút sự chú ý của họ vào một cậu bé đang cầm chổi. Cậu cao hơn Tiffany một chút, nhưng nét mặt và dáng vẻ của cậu cho nàng thấy cậu nhỏ hơn nàng vài tuổi.
Người thợ may lập tức tỏ ra hối lỗi. “Cô xin lỗi, Andy. Cô biết cháu muốn công việc đó, nhưng chồng cô đã quá già để dạy nghề cho người khác. Cô Weston lại là một thợ mộc có kinh nghiệm rồi.” Ngượng ngập, bà Agnes xin lỗi và bước vào trong để lấy trà. Tiffany không thể tin nổi, hỏi người hầu, “Làm sao lại thế được? Chị mới ở đây có một ngày thôi mà!”
Anna nhe ra cười. “Hôm qua tôi đi khám phá thị trấn. Tôi đi qua một cửa hàng đóng bàn ghế và nghe thấy tiếng búa gõ phía trong. Tôi yêu mùi gỗ mới cắt và không thể cưỡng lại. Ông bà Martin đều ở đó, và chúng tôi nói chuyện với nhau. Lúc tôi mới kể cha tôi là thợ mộc và ông đã dạy tôi làm vài thứ thì người chủ hiệu đã mời tôi làm việc cho họ.”
“Chị thật sự không nghĩ đến chuyện nhận lời đấy chứ, phải không?”
“Cô có biết hiếm có người phụ nữ nào nhận được lời đề nghị cho một công việc như thế không? Không có ở miền Đông đâu. Cho nên, đúng, tôi đang suy nghĩ về chuyện đó đấy. Tôi có thể có việc gì đó để làm cho đến khi cô tỉnh táo lại.”
Khi bà Agnes quay lại với một khay trà, Tiffany nghe thấy bà nói với người giúp việc khi đi ngang qua cậu, “Hôm nay không còn việc gì cho cháu làm nữa đâu, Andy, quét dọn xong là xong thôi. Tuần sau cháu quay lại nhé.”
Tiffany nghĩ Degan đang phải đứng ngoài chờ nên nói cho người thợ may biết nàng cần gì, và được dẫn vào phòng may của bà Agnes ở bên trong. Dù nàng chỉ muốn may vài cái váy, áo sơ mi và váy ngủ, nàng vẫn cần phải đo và chọn vải. Nàng quá nôn nóng nên không nhìn vào cuốn mẫu của bà Agnes mà chỉ nói cho bà biết nàng cần trang phục phù hợp để làm việc trong bếp, và đề nghị trả thêm tiền nếu bà có thể may xong toàn bộ trong vài ngày.
Rồi nàng chợt hỏi, “Cậu bé đó cần việc làm sao bà?”
Bà Agnes gật. “Rất cần. Cậu bé phải dọn chuồng ngựa để đổi lấy thức ăn cho ngựa và một bó cỏ khô để nằm ngủ. Nó đã cố tìm việc ở khắp mọi nơi trong thị trấn, nhưng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm ngoài những việc vặt, mà những việc đó thì cũng không có nhiều. Tôi đã để cậu bé làm việc nhà cho tôi vì tôi thấy tội nghiệp nó quá.”
“Cậu bé có đáng tin không? Có trung thực không?”
“Có chứ, và cũng lễ phép nữa. Cậu bé mới đến thị trấn vài ngày trước thôi. Từ Wilconsin. Cậu ta không phải người lang thang để tìm việc, nhưng tôi nghĩ cậu ta sẽ không ở đây lâu đâu, ngay sau kiếm đủ tiền để đi tiếp. Chỉ là cậu ta chưa gặp may thôi. Cô có việc gì cho cậu ta không?”
“Có thể có, ít nhất trong một vài tháng—nhưng nếu cậu bé muốn đi từ trước khi bắt đầu thì thôi.”
Bà Agnes nhún vai. “Hỏi cậu bé đi. Nó đến miền Tây để tìm bố, đi từ thị trấn này đến thị trấn khác để tìm ông ấy nhưng việc có một công việc ổn định để không phải lo đến bữa ăn kế tiếp trong một thời gian, để có thể đi thẳng đến đích cũng có thể thuyết phục được cậu ta. Để tôi gọi cậu bé đến đây cho cô, rồi hai người có thể làm rõ với nhau. À, nếu cô nghĩ đến chuyện kết hôn thì lưu tâm đến cảnh sát trưởng của chúng tôi nhé. Cậu ta là người tốt đấy. Chúng tôi không muốn bị mất cậu ta chỉ vì cậu ta không thể tìm cho mình một cô vợ.”
Tiffany không định đáp lại câu chuyện phiếm thú vị này, nhưng bà Agnes cũng không mong nàng làm thế. Một lát sau cậu bé cao lêu nghêu đi vào, tay vẫn cầm chổi. Cậu có mái tóc gợn sóng màu nâu cát, và đôi mắt màu nâu. Tiffny hiểu vì sao cậu gầy tong teo như vậy – có lẽ cậu vẫn ăn hàng ngày, nhưng không đủ ba bữa. Nhưng cậu vẫn rất chỉn chu, sạch sẽ, và chắc bà Agnes đã nói rằng cậu sắp được nhận việc nên mặt cậu rất háo hức.
Tiffany mỉm cười. “Chị là Jennifer Fleming.”
“Andrew Buffalo, thưa cô.” Cậu rụt rè đáp.
“Thế này Andrew ạ, chị được thuê nấu ăn ở một trang trại gần đây và chị cần một phụ bếp. Công việc này không cần nhiều kinh nghiệm, chỉ cần chăm chỉ và cần cù. Em có thấy hứng thú không?”
“Có chứ ạ, thưa cô!”
Tiffany gần như hớn hở như gương mặt cậu bé. Cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành mọi việc nàng cần. Quá đủ cho Degan và Hunter, lúc trước cả hai đều cười nhạo ý định tìm người giúp việc của nàng.
Nhưng trước khi ăn mừng chiến thắng nàng cần phải hiểu thêm về Andrew. “Chị muốn em ở lại làm việc ít nhất là hai tháng—hoặc lâu chừng nào chị còn làm.” Khi cậu bé gật đầu, nàng tiếp, “Vậy kể cho chị một chút về em đi. Bà Martin nói em đến miền Tây để tìm bố. Sao em lại nghĩ bố em ở Hạt Montana?”
“À chuyện đó, nơi cuối cùng bố em gửi thư về là từ một thị trấn bị bỏ hoang ở đây. Đã nhiều năm trước rồi. Nghe nói vùng đất này có nhiều mỏ quặng. Chắc bố em cũng biết, nên em đã nghĩ là ít nhất cũng nên đến vài thị trấn có nhiều mỏ quặng lớn như Butte hay Helena. Em chỉ chưa kiếm đủ để đi xa đến thế thôi.”
“Bố em không viết thư cho em nữa à?”
“Vâng, sau khi hai đứa em út trong nhà đã lớn. Cuối cùng em cũng nhận ra bố không về nhà nữa. Bố mẹ em không bao giờ sống cùng nhau. Mẹ chẳng mong là bố sẽ trở về.”
“Vậy là em không biết được bố em có trở nên giàu có – hoặc, thậm chí là có còn sống hay không?”
Andrew lắc đầu. “Em không nghĩ bố em đã mất đâu, nhưng em cũng không nghĩ bố em đổi đời và đã trở nên giàu có. Lá thư cuối của bố em tràn ngập thất vọng, nói là bố bị cướp, rằng quá nguy hiểm để đi một mình, nên sẽ đi đào vàng cùng với ai đó khác.”
Thật đáng buồn, và dường như không có cơ may để Andrew tìm được bố. Miền Tây là quá rộng lớn trừ khi cậu bé có được manh mối nào đó.
“Em cũng chưa nghĩ đến chuyện từ bỏ và trở về nhà sao?”
Cậu bé cười. “Vâng, em nghĩ đến mỗi lần bụng em sôi ùng ục vì đói. Em nhận làm bất cứ việc gì, đủ lâu để tiết kiệm và đi đến thị trấn tiếp theo. Em đã muốn ít nhất được nhìn thấy bố một lần nữa trước khi về nhà, có khi chỉ để táng cho ông một trận vì tội bỏ rơi mẹ con em mà đi tìm kiếm thứ chưa từng tồn tại. Em cũng không biết. Mỗi lần thấy đã có đủ tiền, em lại có tinh thần để đi tiếp. Em cũng không cần phải về nhà. Các chị em đã kết hôn cả rồi, mẹ em thì vẫn khỏe mạnh, mẹ em đan mũ và có cửa hàng riêng. Nhưng có lẽ bố cần em.”
“Em là một người con hiếu thảo, Andrew ạ,” Tiffany mỉm cười. “Nếu đồng ý với điều kiện của chị thì đi lấy đồ của em đi, đến gặp chị ở quán ăn để ăn trưa. Chị sẽ dừng chân ở đó trước khi trở về trang trại.”
Cậu bé nhoẻn miệng cười tươi rồi chạy đi nhanh đến nỗi nàng gần như phá lên cười. Nàng vào phòng khách với Anna, quá hài lòng với thành công của mình nên cần phải chia sẻ ngay. Nhưng lo ngại Degan có thể đập cửa, nàng rủ người hộ tống đi ăn trưa luôn.
Anna từ chối. “Bà Agnes đã mời tôi ăn cùng bà ấy rồi. Hơn nữa, cô muốn chủ của cô hỏi chuyện tôi suốt bữa trưa sao?”
Tiffany nhăn mặt. “Không chút nào, vậy em sẽ gặp chị mấy hôm nữa, khi em đến lấy quần áo.”
“Không nhăn nhó và đừng than vãn nữa. Cô có thể kết thúc chuyện này bất cứ lúc nào mà.”
Tiffany giận dỗi bước ra, và khi nàng ra ngoài thì không phải Degan đang ngồi trên bậc thềm chờ nàng. Hunter đã thế chỗ anh ta.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey