God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlie Bone And The Castle Of Mirrors
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1366 / 31
Cập nhật: 2015-07-27 05:26:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Tài Năng Của Olivia
elix Gunn bị đuổi khỏi học viện Bloor. Trước khi đi, nó còn kịp kể lại những chi tiết dữ dội trong cuộc vây bắt Billy cho Charlie và Fidelio nghe.
Vào giữa đêm một con sói – hay một thứ gì đó giống vậy – nhảy qua cửa sổ đang mở của một trong những căn phòng ngủ. Mấy đứa trẻ nhà Gunn chẳng phải dễ dàng bị đe dọa. Thật ra chúng là những tay can đảm và gan dạ. Chúng đã tấn công lại con quái vật với bất cứ thứ gì có trong tay. Đàn violon, giá để nhạc, dùi trống và thậm chí một cái tù và kiểu Pháp cũng được sử dụng để đánh lại con quái vật dễ sợ đang gầm gừ bò vào.
Nhưng trước khi ông bà Gunn kịp đến để cứu chúng, Billy vừa chạy vừa khóc rống lên. Nó chạy ra khỏi cửa trước – lao thẳng vào vòng tay của Manfred Bloor.
"run lẩy bẩy," Fidelio nói "như một con thỏ tội nghiệp vậy."
Không bao lâu sau lời phát ngôn của Fidelio, Manfred đứng ở cửa ra vào của căn phòng để áo khoác màu xanh da trời, nơi mà Felix đang tường thuật lại câu chuyện dễ sợ của nó.
"Felix Gunn, mày đã bị đuổi." Manfred nói lạnh lùng.
"vì thế anh phải nói lời tạm biệt với hai đứa rồi." Felix hơi khom người xuống, "chúc may mắn nhé. Hai đứa sẽ cần đến nó đấy!" nó nhặt cây đàn ghita lên và đi qua hội trường tới chỗ của Weedon, người có nghĩa vụ mở khóa những cánh cửa nặng nề.
"đừng có há hốc miệng ra như thế, hai đứa mày.’ Manfred nạt nộ ‘trở về lớp học đi"
Charlie và Fidelio tuân lệnh mà không thể kêu ca gì.
Billy không xuất hiện ở trường học. Nó chưa được đưa tới đây cho tới chiều thứ sáu khi mọi người hối hả đón những chuyến xe buýt trường. Charlie chợt nhìn lên khi đang băng qua cầu thang, và kìa nó đứng đó, một hình hài bé nhỏ đang đứng trong bóng tối nơi đầu cầu thang. Charlie giơ tay lên, nhưng trước khi Billy kịp đáp lại lời chào, Manfred đã xua Charlie ra khỏi cánh cổng.
° ° °
Khi Charlie về nhà, bữa tiệc trà ngày thứ sáu đang diễn ra. Bà nội Bone đi vắng cho nên không khí có vẻ thoải mái hơn trước. Tuy nhiên, Charlie bắt gặp ông cậu Palton trông có vẻ trầm ngâm khi mọi người đang ăn kem. Lát sau ông giải thích rằng ông đã đi gặp thiên thần Alice. Khi bà ấy nghe kể về sự hy sinh dũng cảm của ông Crowquill, bà trở nên cực kỳ đau khổ. Bà đã đóng cửa tiệm, rao bán căn hộ của mình và vào cuối tuần này, chuẩn bị rời khỏi thành phố này mãi mãi.
"nhưng bà ấy không thể đi được!" Charlie la lên, một thìa đầy kem dừng lại trong không khí, "bà ấy là người duy nhất biết làm cách nào để bảo vệ chúng ta."
"ta dám cá rằng mi biết mình đang nói gì nhưng chúng ta thì không biết," ông cậu nói cộc lốc.
Charlie đã cố ý quên đi cái tuần kinh dị này trong khi thưởng thức bữa tiệc, nhưng giờ đây nó nhận ra rằng nó sẽ phải tự giải quyết lấy.
Khi ba người thân của Charlie nghe kể về cuộc vây bắt Billy, sự phản bội của Tancred, và căn phòng bị đảo lộn của bà bếp, họ cũng bỏ luôn cái buổi tiệc ấy, tuyên bố rằng họ đã ăn xong.
Ngoại Maisie thì nhất quyết bắt Charlie rời học viện ngay lập tức. Mẹ nó thì cứ rền rĩ "không, không, không. Quá nhiều chuyện xảy ra." Ông cậu Palton đứng dậy đi đi lại lại trong nhà bếp, tay trái đấm liên hồi vào lòng tay phải. Đột nhiên ông xoay lại và hỏi, "cái gì khiến mi nghĩ là thiên thần Alice có thể giúp chúng ta?"
"bà ấy biết về tài phép của ai đó," Charlie trả lời, "người mà có thể xoay chuyển tình thế cho tụi con"
"ai?" ông cậu hỏi.
"con nghĩ đó là Olivia, nhưng con không dám chắc." Charlie đáp lại.
"được rồi, nhóc ạ," ông cậu ra lệnh. "ngay ngày mai, điều đầu tiên, hoặc là mi sẽ vuột mất thiên thần Alice mãi mãi. Kế hoạch của mi là gì, nhóc?’
Charlie thú nhận là nó không có kế hoạch nào hết.
"hừm." ông cậu Palton lại đi đi lại lại. ông bắt đầu đưa ra những chỉ dẫn trong khi vẫn tiếp tục bước. "đây là những gì mi phải làm, Charlie. Sáng ngày mai hãy đến gặp Emma tại hiệu sách. Rồi hai đứa cùng nhau đi thăm Olivia rồi rủ nó đến nhà của bà Alice, sát ngay bên nhà Vertigo, ta biết như vậy."
"vậy còn con Hạt Đậu thì sao?" Amy nói "Charlie luôn đưa nó đi dạo vào cuối tuần."
"chúng ta sẽ nhờ một đứa nhà Gunn làm việc này," ông cậu Palton nói. "ta sẽ gọi điện cho nhà Gunn khi ta đã sắp xếp mọi thứ với Julia – cô Ingledew. Mi đã rõ chưa nhóc?"
Charlie gật đầu rồi ngáp "con sẽ sẵn sàng vào ngày mai."
"một con bướm!" ngoại Maisie la lên, phủi phủi vào vai của Charlie.
"KHÔNG" Charlie và ông cậu Palton cùng la lên.
"ái chà" ngoại Maisie bỏ tay xuống "có gì mà phải ầm ĩ về con bướm nhỏ này."
"đó là cây đũa phép của con" Charlie thì thầm.
"ta thật ngốc quá. Đáng lẽ ta phải đoán đuợc chứ." Ngoại Maisie nói gắt gỏng, "thế sao nó không giúp con giải quyết những cái mớ bòng bong đó đi hả, Charlie? Đó là chuyện những cây đũa phép cần phải làm mà đúng không?"
"nó đã giúp con." Charlie nhẹ nhàng nâng con bướm lên khỏi vai. "Nhưng không rõ ràng lắm. Nó phải lựa chọn."
"tha thứ cho ta vì đã hỏi một câu hỏi ngốc nghếch như thế." Ngoại Maisie mỉm cười.
° ° °
Vào sáng thứ bảy, Fidelio và con Hạt Đậu xuất hiện ở căn nhà số 9.
"anh không nghĩ đây là kế hoạch của ông cậu Palton," Charlie nói khi Fidelio và con Hạt Đậu tiến thẳng vào bếp. Ngoại Maisie rất vui khi được gặp lại người bạn cũ của bà – con Hạt Đậu. Một bữa ăn với những mẩu thức ăn thừa nhanh chóng được đưa tới cho nó trong khi Charlie và Fidelio ăn trứng luộc.
Bà nội Bone xuống cầu thang ngay khi cả ba đứa chúng nó, tính luôn con chó, sắp sửa rời nhà. "không phải con chó đó nữa chứ!" bà thét lên om sòm. Con Hạt Đậu nhanh chóng lao tới mắt cá chân của bà, và một cuộc xô đẩy hết sức lộn xộn xảy ra trước khi Charlie cố gắng lôi con chó qua cánh cửa trước.
Emma đang đợi Charlie tại tiệm sách, vì thế ít nhất một phần của kế hoạch đó đã thành công. Nhưng liệu Fidelio và con Hạt Đậu có muốn cùng tụi nó đi đến nhà Olivia không thì Charlie không chắc.
"anh sẽ trông chừng cho em," Fidelio lên tiếng trước khi Charlie kịp nói ra nỗi lo lắng của nó. "và Hạt Đậu sẽ đánh hơi ra bất cứ con quái vật lông lá làm gián điệp nào."
Khi ba đứa trẻ và một con chó đến nhà Olivia, bà Vertigo có vẻ lo lắng. "chúng ta chưa bao giờ có một con thú lớn cỡ đó trong nhà cả," bà nói.
"nó không gây hại đâu mà mẹ," tiếng Olivia gọi từ trên chốc cầu thang. "cứ để nó vào."
"nếu Liv đã nói vậy thì nào xin mời các cháu." Bà Vertigo đứng tránh sang một bên cho ba đứa vào nhà và bước lên cầu thang dẫn tới phòng của Olivia. Nó khá là chật chội. Giường, sàn nhà và những cái ghế bị phủ đầy với những quần áo, mũ, tất, dây chuỗi và những bộ tóc giả đủ màu sắc.
"mình đã có đủ những thứ rác rưởi này," Olivia nói, ‘mình chuẩn bị vứt chúng đi đây."
"bồ không thể làm thế được," Charlie nói khi đang trố mắt nhìn hàng đống quần áo đủ màu sắc. "bồ sẽ không còn là bồ nếu không có những thứ … thứ…"
"thứ cải trang?" Fidelio nhắc tuồng.
"mình không còn muốn cải trang nữa," Olivia nói, "mình không phải là một diễn viên."
"không đúng! Bồ là một diễn viên thứ thiệt." Emma khẳng định.
Olivia nhún vai, "mà sao mấy bồ lại ở đây?"
Bốn vị khách của nó yên vị trên giường và Charlie đang giảng giải về tình cảnh trong học viện Bloor và lí do tại sao chúng cần phải biết Olivia có phải là người thừa kế phép thuật hay không.
Olivia ngồi trên ghế và bình thản lắng nghe Charlie nói. Chỉ khi nó miêu tả về hoàn cảnh tuyệt vọng của Billy Raven, nó mới thấy mặt con nhỏ dịu đi một chút và nó lại cảm thấy một tia hy vọng lóe lên.
"tại sao bồ không đến gặp thiên thần Alice trước khi bà ấy rời khỏi thành phố?" Charlie thúc giục, "bà ấy rất đau khổ vì cái chết của ông Charlieowquill. Hãy thử tưởng tượng bà ấy đã giúp đỡ ông ấy vượt qua quãng thời gian khủng khiếp khi ông ấy còn trong ngục và bây giờ ông ấy lại ra đi như thế."
"chỉ đến gặp bà ấy thôi thì đâu có tác hại gì." Emma nói.
Olivia nhíu mày. Nó đứng dậy và nhìn qua cửa sổ "mình không thể trèo qua được bức tường đó," nó nói.
Trước khi nó kịp có thời gian để đổi ý, mấy đứa kia dỗ dành nó đi xuống cầu thang và ra ngoài vườn. Olivia và Charlie trèo lên bức tường trong khi Emma, Fidelio và con Hạt Đậu chờ ở trong vườn nhà Vertigo.
Charlie gõ cửa sau của nhà Alice nhưng không có tiếng trả lời. Nó nhìn qua cửa sổ; tất cả những căn phòng ở tầng dưới dường như đã bỏ trống. Olivia vòng lên phía cửa trước và kéo dây chuông. Không ai mở cửa. Nó nhìn thấy bảng hiệu "NHÀ BÁN" trước cổng và chạy lại phía Charlie.
"bà ấy đã đi rồi!" Olivia kêu lên. "bây giờ thì mình sẽ chẳng bao giờ biết được nữa."
"khoan đã nào, Liv, bà ấy không thể đi ngay được." Charlie lướt nhanh qua cửa sổ bên hông nhà. "mình có thế thấy hai valy hành lý trong phòng khách. Và một cái áo mưa trên thành ghế."
"thế nên bà ấy có thể đang ở đâu đó trong thành phố, nhưng mà ở đâu?" Olivia trông có vẻ không còn hy vọng tìm thấy thiên thần Alice nữa. Nó chạy lại chỗ bờ tường và hai đứa leo qua phía bên kia vườn.
"thế nào?" Fidelio hỏi trong khi con Hạt Đậu thì sủa ăng ẳng.
"không có ở đó," Charlie nói.
"chúng ta sẽ tìm bà ấy như thế nào đây?" Olivia vung tay một cách sốt ruột.
"cửa tiệm đã đóng cho nên bà ấy sẽ không có ở đó," Charlie nói.
"chúng ta có thể tìm kiếm trong thành phố." Fidelio nói.
"nó quá rộng lớn," Charlie phản đối, "chúng ta có thể phải mất nhiều ngày để tìm kiếm và có thể chẳng bao giờ tìm thấy bà ấy."
"mình nghĩ là mình có thể giúp được," Emma nói lặng lẽ, "thiên thần Alice trông như thế nào?"
Cả bọn đều trợn mắt nhìn Emma và Olivia nói, "bà ấy có mái tóc trắng và một khuôn mặt xinh đẹp."
Charlie lại đưa ra một phán đoán mang tính linh cảm, "bà ấy có thể đang cầm một bó hoa, những bông hoa trắng."
"mình có thể hình dung được rồi," Emma nói. "nào, bây giờ thì mấy bồ cảm phiền vào trong nhà hết đi. Bởi vì mình không thích làm những chuyện mình sắp làm trước mặt một người nào." Nó nhìn vào những ngón tay đã bị băng lại. "mình nghĩ Joshua đã sai khiến TanCharlieed làm bị thương mấy ngón tay của mình là có mục đích."
"để làm cho bồ không thể bay được." Olivia trông có vẻ quan tâm. "đừng cố gắng quá nhé Emma. Nếu đau quá thì thôi đừng làm nữa. bồ có thể rớt xuống đấy."
Emma xua tụi nó đi. "sẽ không sao đâu mà."
Khi chúng đã lần lượt kéo vào trong nhà và đứng bên cạnh những ô cửa sổ kiểu Pháp, cố gắng không nhìn vào trong vườn nhưng thật khó mà ngăn tụi nó lâu lâu lại lé mắt nhìn vào. Emma đang núp sau một bụi cây, và chỉ đến khi một con chim nhỏ màu nâu bay vụt lên cây táo, tụi nó mới biết là Emma đã đi làm nhiệm vụ rồi. Chúng nhìn con chim xoải cánh bay vào bầu trời và nói, "bạn ấy kìa. Nếu có ai đó có thể tìm thấy thiên thần Alice thì người đó chỉ có thể là Emma Tolly."
Hai đầu cánh bị đau khiến Emma gặp rắc rối khi bắt đầu bay. Nó chao đảo trên đường Filbert nhưng cuối cùng nó cũng lấy lại thăng bằng và bay vút vào một đám mây trên nóc nhà thờ lớn. Lợi dụng thời tiết mùa thu ấm áp, nó thả mình trôi qua thành phố. Con mắt chim sắc bén của nó thấy rõ từng con người đang vội vã hối hả đi bên dưới nó. Nó thậm chí còn bay qua học viện Bloor và tòa lâu đài đổ nát. Nó thấy Billy Raven đang đi dạo qua sân chơi với con May Phúc bám theo sát gót. Nó những muốn dừng lại và nói chuyện với thằng bé nhưng thời gian bây giờ rất quý giá.
Con chim Emma sắp sửa bay qua đống hoang tàn đổ nát thì nó thấy một thứ gì đó khiến nó mất tập trung và rơi thẳng xuống mặt đất.
Sâu trong đống hoang tàn ấy, những bức tường mọc đầy những cây trường xuân cao lớn bao quanh một khu vườn xanh mát và bí mật. Ở giữa vườn sừng sững một cái cây lá đỏ. Một âm thanh phát ra từ cái cây, một loại nhạc mà Emma chưa từng nghe bao giờ. Sáng bừng lên giữa những bức tường là một con ngựa trắng đang gặm cỏ dưới gốc cây. Emma không chút nghi ngờ rằng cái cây và con ngựa thuộc về nhau và chúng là một phần của cái thế giới hoàn toàn khác với thế giới của nó.
Con ngựa ngẩng đầu lên và trông thấy Emma. "con ta," nó nói, "đứa con của ta."
"tôi đang bay,"Emma nói.
"cầu chúc cho những điều may mắn sẽ bay cùng với con," con ngựa nói. Một niềm hy vọng trào dâng đưa Emma bay trở lại bầu trời. Đôi cánh của nó không còn đau nữa và nó cảm thấy hết sức hạnh phúc. Với nguồn năng lượng mới nó tiếp tục sục sạo thành phố cho tới khi nó đến một công viên ở cuối đường Filbert. Bên dưới nó là một người phụ nữ tóc trắng ngồi một mình trên băng ghế. Đầu của bà cúi xuống một bó hoa trắng trong vạt áo.
Emma kêu một tiếng chói tai và người phụ nữ nhìn lên. Bà có một khuôn mặt thật đẹp nhưng buồn. Emma vòng trở lại và bay về phía khu vườn nhà Olivia. Ba đứa kia vẫn tụ tập quanh cửa sổ khi nó hấp tấp chạy lại trong hình dạng người và hét lên, "mình đã tìm được bà ấy. Mình đã tìm được rồi. Bà ấy đang ở trong công viên."
Bốn đứa trẻ và một con chó chạy nước rút về phía công viên, băng qua cánh cổng, xuyên qua bãi cỏ tới chỗ băng ghế nơi thiên thần Alice đang ngồi một mình. Khi bà thấy Olivia, khuôn mặt buồn của bà ấy nở một nụ cười. "Olivia, con đến đây để nói lời từ biệt à?’
"con đến để nói lời xin lỗi" Olivia thốt lên. "con xin lỗi vì mọi thứ, vì đã không tin bà, vì một người bạn đã ra đi của bà."
Bà đưa bó hoa lên mặt và hít thở hương thơm của nó. "ta muốn đặt bó hoa này lên mộ của ông ấy, nhưng tất nhiên ông ấy đâu có nấm mộ nào. Tội nghiệp Christopher."
"con xin lỗi, thành thật xin lỗi," Olivia thổn thức, gần như không kìm chế được nỗi ân hận.
"dù sao con đã đến gặp ta. Chưa hẳn là đã quá muộn." Alice đứng dậy. "và con, Charlie, là con đã mang nó đến đây à?"
"tất cả chúng con," Charlie nói. "bạn của con Fidelio." - Fidelio cúi người xuống – "nhưng công lớn nhất là thuộc về Emma. Bạn ấy đã tìm ra bà."
"À!" Alice đưa mắt nhìn Emma với vẻ hiểu biết, rồi bà cẩn thận đặt bó hoa lên cái ghế dài và quay về phía Olivia. "con đã sẵn sàng chấp nhận tài phép thừa kế chưa?"
"con cho là con đã sẵn sàng rồi," Olivia đáp lại.
"và ai là người con muốn cho họ thấy những gì con có thể làm?" Alice hỏi.
"những người bạn của con, tất nhiên." Olivia trả lời.
"không một ai khác nữa chứ?" Alice nói một cách trang nghiêm "con có thể chọn người để thể hiện tài phép của con."
"thật chứ?" khuôn mặt hớn hở của Olivia đã trở nên nghiêm túc lại. Nó nhìn người chạy xe đạp đang chạy vèo vèo trên con đường, hai đứa trẻ đang chơi bóng đá, và một người phụ nữ đang dắt chó đi dạo. "ngay bây giờ con chỉ muốn bạn con và bà là thấy được nhưng gì con có thể làm - ồ, cả con Hạt Đậu nữa, tất nhiên."
"rất tốt! hãy nghĩ về một thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Hãy tập trung nghĩ. Hãy hình dung nó trong tâm trí con, mọi mặt!"
"khoan đã, con sẽ không hóa thành cái mà con đang nghĩ chứ?" Olivia hỏi.
"không," bà Alice trả lời.
"vâng. Con tiếp tục đây." Sự tập trung khiến trán nó nhăn lại, và rồi một ánh nhìn tinh quái quen thuộc lại lóe lên trong đôi mắt của nó. Mọi người đều đứng yên, ngay cả con Hạt Đậu cũng vậy, nó cỏ vẻ hiểu được tình huống nghiêm trọng của vấn đề. Sau một phút im lặng hoàn toàn, Alice nói, "bây giờ thì hãy quay lại nhìn xem, Olivia."
Olivia quay lại nhìn, mọi người cũng nhìn theo. Ở chính giữa công viên là một đám mây u ám khổng lồ. Dần dần nó chuyển thành một hình dạng run rẩy chả ra hình thù gì.
"không," bà Alice nói. "con chưa làm được đâu, Olivia. Hãy thư giãn nào! Con đã quá căng thẳng rồi."
Olivia mỉm cười và khép hờ mắt lại. Cái hình thù ấy bắt đầu đặc lại và biến thành một thực thể thật khủng khiếp.
Fidelio hét lên trước, rồi con Hạt Đậu cũng tru lên kinh hoàng một cách bản năng. Miệng của Charlie trễ ra nhưng nó quá sợ đến nỗi không phát ra được âm thanh nào. Nó biết là những gì nó thấy không có thực nhưng cái vật ấy trông thực quá, cái mùi cũng thực và âm thanh cũng thực. Một con khủng long khổng lồ, một con khủng long bạo chúa đứng cách tụi nó vài bước chân. Cái miệng vĩ đại của nó ngoác ra, hơi thở thì khủng khiếp, và tiếng gầm của nó có thể làm đông máu bất cứ ai, một âm thanh mà chỉ có thể nghe thấy trong những cơn ác mộng.
Vẫn tru tréo, con Hạt Đậu chạy trước. Nó vọt tới cánh cổng công viên với ba đứa trẻ đang gào thét hãi hùng đằng sau nó. Khi người chạy xe đạp thấy tụi nó, ông ta hét lên "cái …cái …?" và ngã lăn xuống xe. Hai đứa bé nhặt lấy quả bóng và vừa chạy về phía những cái cây vừa la hét "có ma! Có ma!" con chó nhỏ nhảy vào thùng rác và chủ nhân của nó thì tưởng là chúng bị điên.
"dừng lại đi mấy đứa!" bà Alice gọi, "nó không thể làm hại các con được."
Từ một khoảng cách an toàn, chúng quay lại và nhìn cái sinh vật khủng khiếp ấy. Hàng tràng cười lan khắp công viên khi Olivia nghiêng ngả cười không ngớt. Alice đặt tay lên vai nó và nói gì đó, nó gật đầu. Nó thôi cười và quay lại. Sau lưng nó, cái hình ảnh kinh dị kia mất dần hình dạng. Dần dần nó tan thành một đám những hạt nước li ti lơ lửng trong không khí như một trận mưa lá chết.
Olivia vỗ tay và nhảy một điệu. Trước khi bạn bè của nó kịp hoàn hồn sau cái ảo ảnh thứ nhất, một cái khác lại hiện ra. Một bữa tiệc được phục vụ trong những cái dĩa bạc đặt trên một cái bàn dài. Và còn có Người Làm Mũ Điên, Thỏ Hành Quân và Chuột Sóc, nửa thân người trong một cái ấm trà.
Tiếp đến là một dải cầu vồng vắt ngang qua công viên và khi nó tan đi, một hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói phi nước đại qua bãi cỏ trên một con ngựa lớn với dây cương bằng da và một cái áo choàng đỏ thêu chỉ vàng. Charlie có thể nghe thấy tiếng thình thịch của vó ngựa, tiếng sột soạt của da và tiếng kêu lanh canh của đinh thúc ngựa.
Olivia nhảy múa quanh bà Alice với cái đầu ngửa ra sau và đôi cánh tay vung vẩy mở rộng. "hãy nhìn những gì con có thể làm này," nó lại la lên "nhìn xem! Nhìn xem! Nhìn xem!"
"rất ấn tượng," Fidelio thì thầm với Charlie. "mình không biết con nhỏ đó thế nào nhưng mình thấy mệt quá."
Con Hạt Đậu cố gắng chui xuống đất vừa rên rỉ vừa bịt mắt bằng cái chân to tướng của mình.
Alice lại nói với Olivia và khi hiệp sĩ và con ngựa của ông ta rời sân khấu thì không có cái gì hiện ra nữa.
Olivia nằm vật xuống thảm cỏ, thở phào, "phù! Mình đã hơi quá trớn phải không?"
Alice bật cười với nó. Những đứa khác thì thận trọng tiến lại gần nhưng con Hạt Đậu vẫn ở nguyên chỗ cũ, chân nó vẫn bịt mắt.
Khi cả bọn đã ngồi thoải mái trên băng ghế và cố gắng kéo mình quay trở lại thực tại. Olivia hỏi Alice tại sao nó phải tốn một thời gian lâu như thế để phát hiện ra khả năng của mình. "và làm sao bà có thể biết được điều đó? Và tại sao lại là táo?"
Alice chăm chú nhìn những bông hoa trong vạt áo. "thật là khó để diễn tả thành lời," bà ấy nói "ta luôn biết rằng một ngày nào đó ta sẽ gặp một vài người cần đến sự trợ giúp của ta để khám phá ra chính bản thân của họ. Đó là một khả năng kì lạ, con có thể nghĩ như thế" bà nhìn Charlie đang ngồi bên cạnh mình.
Charlie nói, "tất cả những tài phép được thừa kế đều kì lạ."
Alice mỉm cười với nó. "đúng vậy. Nói ngắn gọn, ta được nhờ đi trang trí căn phòng cho một đứa bé trong ngày lễ rửa tội." Alice liếc nhìn Olivia. "mẹ của đứa bé rất hài lòng với những bông hoa của ta cho nên bà ấy mời ta đến tham dự bữa tiệc. Ta không ngờ rằng nó sẽ là một trong những ngày quan trọng nhất của đời ta. Họ mang đến một đứa bé và mọi người vây quanh nó, thủ thỉ, cười nói với nó, chính là Olivia."
"con có phải là một đứa bé xinh đẹp không?" Olivia hỏi.
"thành thật mà nói, con hơi mũm mĩm một chút, nhưng mà" – bà nghiêm nghị nhìn Fidelio và Charlie đang cố nín cười – "ngay khi ta thấy con, Olivia, tim ta đã lỗi nhịp. Ta tự hỏi điều gì đang xảy ra cho ta. Sau đó, họ đặt con trong một cái nôi xinh xắn, và khi ta đã quan sát con kĩ hơn, ta biết con là một đứa trẻ đặc biệt. Ta cũng biết rằng cần phải tốn tới 12 năm để con có thể chấp nhận tài phép của mình."
"làm sao mà bà biết được ạ?" Olivia sốt sắng hỏi.
"điều này nghe có vẻ rất kì dị." bà Alice nói.
"chúng con không quan tâm," Charlie nói "mọi thứ đều đã rất kì dị rồi.’
"có một cây táo ở cuối vườn nhà ta. Nó là của ta bởi vì nó mọc lên ở đó, nhưng nó cũng là của con, Olivia, bởi vì một cành cây đã nghiêng sang vườn nhà con. Có 13 quả trên cành táo ngày đó và …và…" bà Alice ngừng lại, và rồi bằng một giọng thì thầm đến mức mấy đứa kia phải nhoài sát lại để nghe, bà tiếp tục kể. " một giọng nói trong đầu ta bảo rằng, "vào năm thứ 13 của cây táo, cầu chúc cho nó có thể chấp nhận tài phép của mình một cách tự nhiên."
"ồ!" Olivia reo lên, mọi ý nghĩ chợt sáng tỏ trong đầu nó. "con được 12 tuổi vào đầu học kỳ này. Cho nên hiện giờ con đang ở tuổi thứ 13. Và những quả táo … chúng không thể bị gọt vỏ cho tới khi nào con chịu tin và chấp nhận."
"đúng thế đấy, Olivia." Bà Alice nói. "ta hi vọng là con sẽ vui."
"vâng, tất nhiên, con cảm thấy rất vui. Nhưng con cảm thấy hơi lạc lõng một chút vì con chưa bao giờ là một người trong số họ cả." nó nhăn nhó một cách ân hận với Charlie. "và bây giờ thì con chẳng biết cần phải làm gì với cái tài năng kì lạ này."
"ta chắc là bạn con sẽ giúp con tìm ra." Alice nhìn Charlie.
Fidelio chợt lên tiếng hỏi, "bà là một phù thủy phải không bà Alice?"
Alice cười. "ta cho là như thế. Nhưng ta là một phù thủy Thiện." bà ngừng lại và nghiêm giọng "ta không muốn đánh động các con nhưng các con cần được cảnh báo trước – khi một phù thủy Thiện xuất hiện thì cũng có một thế lực đen tối khác tồn tại."
"người đó là ai?" Charlie hỏi.
"ta e là ta không biết," Alice đứng dậy. "và bây giờ ta phải đi thôi." Bà nói một cách dứt khoát. "ta còn có việc cần phải làm"
"bà thật sự phải đi à?" Olivia kêu lên.
"ta đã hoàn thành sứ mệnh của ta – ít nhất là một trong số đó." Alice phác một cử chỉ tỏ ý hài lòng. "bây giờ con phải tự quyết định lấy mọi việc, Olivia. Nhưng ta tin con sẽ thích ứng nhanh thôi."
Olivia nhảy lên và ôm chầm lấy bà. "cám ơn bà," nó nói, "cám ơn bà vì đã làm thiên thần hộ mệnh của con."
"ta cũng rất vui vì điều đó." Alice nói.
Emma hỏi, "trước khi đi bà có thể nói cho tụi con biết, liệu cái bà phù thủy kia, cái bà phù thủy hắc ám ấy, có theo bà không?"
Alice hơi nhún vai. "ta không có cách nào biết được điều đó. Còn bây giờ, xin tạm biệt, những thiên thần bé nhỏ của ta."
Chúng đứng trông theo bóng dáng thiên thần Alice đi xa dần rồi biến mất qua cánh cổng công viên. Bà ấy không quay lại, và sự biến mất của bà cứ như là tan biến vào không khí, như thể bà ấy chưa hề ở đó vậy. Và những bông hoa vẫn được đặt ở nơi bà đã để nó lại.
"mình sẽ đem về tặng mẹ," Olivia nói, "bà ấy thích hoa trắng lắm."
Tâm trí của Charlie vừa quay lại với những vấn đề ở học viện Bloor và nó bắt đầu lên kế hoạch cho Olivia. "mình nghĩ bồ nên giữ bí mật về tài năng của bồ," nó bảo Olivia. "mọi người có đồng ý không?"
Fidelio nói, "như kiểu một vũ khí bí mật hả?."
"ý bồ là không một ai được biết trừ chúng ta?" Emma hỏi.
"không một ai," Charlie nói.
"phù hợp với mình đấy," Olivia nói, "nhưng mình có thể giúp được gì đây?"
"bồ có bao giờ ở trong phòng nhà vua chưa?" Charlie hỏi.
"rất nhiều lần, khi mình bị cấm túc ấy." Olivia trả lời.
"tốt. Việc đầu tiên phải làm là khiến cho Joshua trông gớm ghiếc, thật gớm ghiếc," Charlie tiếp tục nói, thích thú với cái viễn cảnh mà nó sắp dựng lên. "đến nỗi Tancred phải thấy ghê tởm với nó. Và những đứa khác cũng có thể cảm thấy ghê tởm như thế."
"mình có ý này," Fidelio nói, "tất cả chúng ta đều biết Tancred sợ gì nhất."
"nhện," Emma tiếp lời.
"nhện," Charlie đồng ý. "điều thứ hai là phải khiến cho lão Ezekiel Bloor một phen vỡ mật. Mình sẽ có việc phải làm."
"ồ, đúng thế!" Fidelio reo lên, đấm tay vào không khí. ‘điều này sẽ rất tuyệt, rất, rất, rất tuyệt."
Charlie Bone Và Lâu Đài Gương Charlie Bone Và Lâu Đài Gương - Jenny Nimmo Charlie Bone Và Lâu Đài Gương