Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
i xa ở thời đại này là một chuyện vô cùng khổ.
Bất quá Bạch Dực một đường đi theo vẫn không kêu khổ. Cuộc sống nông phụ vài năm giúp nàng có được sức chịu đựng không tệ, sau vài ngày cố gắng, dưới sự chỉ dạy của Ô Vũ, nàng cư nhiên học được cưỡi ngựa, miễn cưỡng có thể đuổi kịp đội ngũ, xe ngựa liền thuần túy chỉ chuyên chở hành lý.
Bạch Dực cho rằng, nàng cũng mới hai mươi bảy tuổi, người trẻ tuổi đương nhiên học được mau, chịu được khổ. Ô Vũ nghe nàng nói như vậy, nhìn gương mặt như mười bảy tuổi của nàng, có chút rối rắm.
Nữ tử phiên bang lão hóa chậm như vậy là vì sao?
Nhưng nàng chung quy vẫn không phải nữ nhân giang hồ xốc vác, thường thường hành quân gấp sẽ mệt nhọc, ngồi trên lưng ngựa ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa rơi xuống. Ô Vũ luôn luôn lưu ý nàng thường có thể nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, ôm vào trong ngực tiếp tục đi. Những nơi thâm sơn dã lĩnh, hắn cũng sẽ cõng Bạch Dực thi triển khinh công mà đi.
Cứ như vậy, Ô Vũ thực vừa lòng với sự cứng cỏi của nàng, thậm chí rất đắc ý.
Bởi vì ngay cả gã Thập Nhất khờ cũng thường khen Bạch cô nương không có võ công, lại có thể chịu khổ tốt hơn cả đám được gọi là hiệp nữ, sinh ra kính trọng mạnh mẽ.
Ẩn kì dưới trướng Ô Vũ đều dốc sức cho việc hộ vệ, từng gặp qua đủ loại kiểu dáng quý nhân cùng võ lâm thiên kim công tử, còn có cả những kẻ có danh tiếng.
Nhưng những khi kéo bọn họ chạy trốn, thực hận không thể chém cho bọn họ rơi khỏi ngựa, đỡ phải vướng chân vướng tay kiêm sợ khổ sợ mệt kêu ca ầm ĩ không ngớt. Xét về góc độ này, Bạch cô nương đáng yêu nhiều lắm. Một tiểu cô nương (?) chưa hề có kinh nghiệm đi xa, trước khi đi còn chưa sờ qua ngựa là đằng khác, không ngồi được sẽ học, học được cũng sẽ không phóng loạn như điên. Trừ bỏ khuyết điểm thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, thật sự thực ngoan, rất biết phối hợp cùng đội ngũ.
Trước kia là tham ăn đồ ăn nàng làm, tới giờ, lại thật sự bội phục tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu này. Là vì như thế, bọn họ mới có thể kiên trì thỉnh chủ tử nghỉ trọ ở thành trấn, đỡ khiến Bạch cô nương phải mệt muốn chết.
Ô Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói, “Ngọc bất trác, bất thành khí.”
(“Ngọc bất trác bất thành khí”: viên ngọc nếu không được mài giũa, đẽo gọt thì không thể hiện được vẻ đẹp và giá trị của nó)
“Muội còn đi được.” Bạch Dực lấy lại tinh thần.
“Toàn thể chú ý, vào thành nghỉ ngơi hồi phục.” Ô Vũ lạnh lùng ra lệnh.
“…Ô Vũ, có người nào nói với huynh, huynh là một người cực kì mâu thuẫn không?” Bạch Dực trừng mắt nhìn hắn.
Đợi cho vào khách sạn, Bạch Dực quả thực là từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới. Lê vào phòng, nàng ngay cả hài cũng chưa cởi, liền lăn ra giường. Ngủ thẳng buổi sáng ngày hôm sau mới đứng lên tắm rửa ăn cơm.
Tuy rằng toàn thân đau nhức, nhưng khi Ô Vũ hỏi nàng có muốn đi ra ngoài đi dạo hay không, nàng vẫn lập tức ném bát cơm, theo đi ra ngoài.
Nàng mê mua sách cùng mua hạt giống. Mỗi lần đến một thành trấn, nàng đều nghĩ cách mua một ít hạt giống hiếm thấy, hoặc là vào tiệm sách lưu luyến quên đường ra.
Sống trong sơn thôn khép kín, căn bản là trong núi không biết năm tháng. Mãi cho đến khi theo Ô Vũ đi xa, nàng mới có cơ hội mua được sách, nhìn được báo, mới biết thân ở nơi nào.
Đó là một thời đại kỳ quái, Yên quốc. Khai quốc quân chủ cư nhiên là Uy hoàng đế Mộ Dung Xung, tiểu thụ mà hủ nữ thích YY nhất…
(hự, nghe nói Mộ Dung Xung dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành…)
Ách, này thật sự là rất thần kỳ.
“Đây là một thời đại lịch sử lạc lối.” Bạch Dực thực nghiêm túc nói với Ô Vũ.
“Người phiên bang biết cái gì lạc lối với không lạc lối?” Ô Vũ thực Hán tộc ưu việt nói.
“…Ta không so đo với cổ nhân không hiểu gì.” Bạch Dực càng hiện đại ưu việt khinh bỉ hắn.
“Hừ.” Ô Vũ cười lạnh một tiếng, “Một ngàn thế giới hiệp thành một tiểu thiên thế giới, một ngàn tiểu thiên thế giới hiệp thành một trung thiên thế giới, một ngàn trung thiên thế giới hiệp thành một đại thiên thế giới, cũng gọi là tam thiên đại thiên thế giới. Mỗi thế giới tồn tại theo một quy luật riêng biệt. Ta không hiểu? Hừ hừ…”
(@@ nguyên đoạn này lấy trong Huyền Luận Duy Ma Cật, Chương 1, phần 2, ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ gg nhé)
Bạch Dực càng trợn lớn mắt, thanh âm run run, “…Đây là Huyền Luận a… Ô Vũ… huynh… sẽ không phải cũng là xuyên qua đi?”
Hắn nở nụ cười. “Xuyên gì? Đi… Đây là cửu thúc nhà ta chuyên nghiên cứu âm dương thuật đưa ra trình bày và phân tích, tổng hợp lại những nét khác biệt giữa âm dương thuật cùng Phật học. Hắn vì chứng minh trình bày và phân tích này, đi khắp nơi tìm những kẻ mượn xác hoàn hồn để ghi lại chứng thực…”
Ô Vũ ngậm miệng, đột nhiên có điểm đau đầu. Trăm ngàn đừng cho cửu thúc biết bí mật của Bạch Dực… Bằng không tuyệt đối không có ngày sống yên ổn.
“Những lời này nàng chỉ có thể nói với ta” Nghĩ đến cửu thúc ma âm ác hàn, Ô Vũ thận trọng nói.
“Đương nhiên chỉ nói với huynh.” Bạch Dực liếc trắng mắt, “Muội cũng không muốn bị xem là kẻ điên.”
Ô Vũ dâng lên một nụ cười cổ quái, “Chỉ nói với ta… Chỉ tin ta?”
“Chỉ tin huynh.” Bạch Dực thuần khiết tin cậy gật gật đầu.
Ngày đó Ô Vũ tâm tình sáng sủa tốt lắm, mua nửa tiệm sách cho nàng, còn bỏ ra một khoản tiền lớn giúp nàng điêu khắc cuốn bài tập nghỉ hè thứ nhất.
“Sách tranh thực vật!” Bạch Dực hổn hển.
“Bài tập nghỉ hè có vẻ dễ nghe.” Ô Vũ thực kiên trì chủ trương của hắn, Bạch Dực không thể hiểu được, vì sao hắn lại kiên trì thích cái tên ngu xuẩn này.
Đương nhiên, Ô Vũ sẽ không nói với nàng. Bởi vì “bài tập nghỉ hè”, luôn làm cho hắn nhớ tới hình ảnh Bạch Dực nằm trên sàn trúc lâu ngày hè, lộ ra bả vai cùng cánh tay, mái tóc đen mượt uốn lượn.
Khi nàng tỉnh lại, lười biếng nhìn hắn, nói, đó là ‘bài tập nghỉ hè’.
Mỗi khi cửu tử nhất sinh, nguy hiểm cơ hồ không tìm thấy đường sống, hắn luôn nhớ tới bộ dáng nàng khi đó, nghĩ nàng đang chờ hắn về nhà, lại có thể dốc hết sức lực, vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhưng cả đời, hắn cũng sẽ không bao giờ nói ra bí mật đó.
Dù sao, Ô Vũ cũng là một đứa nhỏ thẹn thùng không được tự nhiên.
Nguyên bản Ô Vũ muốn để Bạch Dực ở nha nội phủ Tô Châu…Tri phủ kia vừa vặn là người của gia tộc cài trong triều đình.
Nhưng cổng lớn uy nghi tráng lệ như vậy, lại làm cho Bạch Dực càng ngày càng thiếu tươi cười, nàng cũng không phải người có thể ẩn giấu tâm tư, cố gắng che giấu như vậy, miễn cưỡng cười vui, lại không thể qua được mắt mọi người.
Sau mười ngày, dưới sự cố gắng dạy dỗ của mama, Bạch Dực cư nhiên có chút phong phạm thiên kim tiểu thư…
Nhưng nàng không vui.
“Thôi.” Ô Vũ dặn, “Sửa sang lại hành trang.”
Mama giáo dưỡng ngăn Ô Vũ lại, bà nguyên là bà vú của Ô Vũ, phỏng đoán đây có lẽ là người trong lòng Ô Vũ, liền chuẩn bị dạy dỗ quy củ Bạch Dực, tránh cho người ta coi khinh.”Tiểu chủ tử, Bạch cô nương vẫn cần phải dạy dỗ nhiều… Bằng không đi ra ngoài sẽ mất mặt…”
“Câm mồm.” Ô Vũ phun ra vài lời lạnh như băng, “Dám nhúng tay?”
Mama giáo dưỡng cảm thấy mình như bị độc xà nhìn thẳng vào, phía sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh. Tự tay chăm sóc đứa nhỏ nhỏ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thật sự biết hắn… lại là một chủ nhân nói một không có hai.
“Nô tỳ không dám.”
Ô Vũ lúc này mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng, “Chuẩn bị.”
Biết chuẩn bị ly khai, vẻ mặt Bạch Dực lại áy náy, “…Có phải muội mang tới phiền toái cho huynh không?”
“Sẽ không.” Ô Vũ nhìn nàng đau lòng, ngữ khí lại lạnh lùng cứng rắn, “Những người ở đây rất phiền, sớm đi thì tốt.”
Xác định thật sự có thể đi rồi, Bạch Dực hoan hô, kích động ôm hắn cười.
Như vậy là được rồi. Tâm tình hắn vốn phiền chán lúc này yên ổn lại. Nàng nên như thế này, không quy củ thì không quy củ. Khi nàng cười to, thanh âm cao vút như vậy, không êm tai chút nào, nhưng lại khiến hắn phải nở nụ cười.
Vốn định an bài nàng ở nha phủ, là vì vấn đề an toàn. Một tiểu viện độc lập, dễ dàng an bài hộ vệ, cũng khiến gia tộc rắn rết này có nhiều điểm cấm kỵ, không làm lớn chuyện.
Nhưng những điều đó, đều không quan trọng bằng nụ cười của nàng.
Lựa chọn đưa nàng đi, là vì gia tộc rắn rết kia đã đánh hơi thấy, cũng không thể giấu diếm được bao lâu. Nếu vậy, ngả bài rõ ràng đi. An bài nàng trong phạm vi một trăm dặm tại nơi mình làm nhiệm vụ. Nếu nàng rơi một sợi tóc, nhiệm vụ này sẽ “thất bại”.
Hắn tin tưởng tộc trưởng sẽ sử dụng thủ đoạn quỷ quái gì đó.
Cho nên hắn lựa chọn quan phủ, nhưng Bạch Dực không có cách nào nuôi trong lồng vàng.
Ẩn kỳ cấp dưới ba trăm sáu mươi người, ẩn vệ bên người mười hai tên. Hắn quyết định toàn bộ lưu cho Bạch Dực. Trừ phi điều động một đạo binh mã, có thể chống đỡ cùng ẩn kỳ của hắn, có lẽ cũng không nhiều.
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba