Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:35 +0700
Phần Hai - Shatura - Chương 1
C
ơ thể anh cứ như một cái ống nước vậy. Đủ các loại dây dẫn cắm vào người để đưa máu và đường sinh học vào. Rồi cũng cả mớ dây để đưa máu và chất thải trong cơ thể ra ngoài. Cứ mỗi giờ, khi anh sợ phải thức dậy thì có một cô y tá lại đến tiêm morphine cho anh và ngay lập tức anh trở nên mơ màng nhìn xuống cái bàn mổ xám ngoét bên dưới.
Anh không biết tại sao mình lại ở đây. Anh ngờ ngợ rằng hình như mình đã giết người và điều mà làm anh thấy đáng sợ nhất là cái ấn tượng đó như thể anh là một đồ tể xẻ thịt con mồi của mình. Anh cũng chẳng biết rõ mình là thủ phạm hay nạn nhân nữa. Anh cũng hơi lo lắng về điều này, nhưng không nhiều. Phần lớn thời gian anh ngồi thu mình ở trên cao một góc phòng phía xa và quan sát. Các bác sĩ và y tá đi lại liên tục và thì thầm điều gì đó cạnh giường bệnh, sau đó các bác sĩ sẽ lại gần hai người đàn ông mặc thường phục có vẻ mặt lạnh băng ngồi ở phía cửa để thầm thì điều gì đó, và hai người này lại đi ra ngoài nói gì đấy với những người khác ở ngoài hành lang. Một lần, có một đoàn người bước vào phòng, anh nhận ra trong số đó có vị - Tổng công tố. Cả đoàn người đứng ở cuối giường bệnh, nhìn chằm chằm gương mặt đang nhắm chặt mắt giống như những vị du khách tìm thấy một điều kỳ quặc ở một vùng đất xa lạ mà họ không thể hiểu nổi. Cuối cùng cả nhóm người lắc đầu rồi yêu cầu các bác sĩ cố không để bệnh nhân chết và rời đi. Vào một lúc khác, đội trưởng đội cảnh sát tuần tra biên giới được đưa đến để nhận dạng anh. Anh cũng không quan tâm bởi lúc này anh còn đang chảy máu, thứ có thể thấy từ những ống dẫn gắn trên người anh lúc này, những chiếc ống dẫn chứa đầy thứ dịch thể màu đỏ ấy.
Sau đó, anh được cột chặt vào giường và đưa vào trong một khu điều trị cách ly làm bằng nhựa trong suốt. Những cái đai cột không làm anh cảm thấy khó chịu - dù sao thì anh cũng không định cử động cánh tay - nhưng bằng cách nào đó khu này khiến anh không trôi nổi đi khắp các nơi nữa. Anh cảm thấy các bác sĩ bắt đầu giảm dần lượng morephine. Ban ngày, anh đờ đẫn cảm nhận những màu sắc bay xung quanh mình. Còn ban đêm là nỗi sợ hãi bùng phát mỗi khi cánh cửa phòng mở ra và ánh sáng ngoài hành lang hắt vào. Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi đó rất nghiêm trọng. Trong tất cả những ảo ảnh do thuốc giảm đau gây ra, chỉ có nỗi sợ là chân thực nhất.
Thời gian trôi qua, những mũi kim tiêm vẫn không dừng lại. Chúng chỉ là những nốt nhạc xen giữa những lúc anh ngất đi và những cơn đau quằn quại. Cái lớn nhất tồn tại chính là sự chờ đợi, không phải của anh mà là của những kẻ ngồi trong phòng và những kẻ đứng bên ngoài. Anh biết những người đó đang chờ đợi mình.
“Irina,” anh hét lên thật lớn.
Ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng ghế bị xô đẩy và vài bóng người lao tới bên giường. Khi những bức tường khu điều trị cách ly được vén lên, anh nhắm mắt lại và lấy hết sức giằng tay ra khỏi cái đai đang trói buộc tay mình. Một cái ống dẫn bị bứt tung và máu văng ra từ lỗ kim trên tay anh. Tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài cửa.
“Tôi đã nói mấy người là đừng có đụng vào anh ta mà,” cô y tá nói. Cô ta ấn tay để giữ máu không chảy ra và chọc kim truyền vào lại cơ thể anh.
“Chúng tôi không làm gì cả.”
“Anh ta không thể tự làm cái chuyện này.” Cô y tá tỏ ra tức giận. “Anh ta thậm chí còn đang hôn mê. Hãy nhìn cái đống hỗn độn này đi.”
Mắt anh vẫn nhắm chặt. Anh có thể tưởng tượng đệm giường và sàn nhà lúc này thế nào. Cô y tá rất giận dữ, nhưng cái cảnh máu văng tung tóe khắp nơi trong bệnh viện thế này có thể khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy sợ hãi, kể cả những kẻ vô tình máu lạnh nhất của KGB. Anh nghe thấy tiếng mấy người đó đang quỳ và cố lau sạch sàn nhà. Họ không nói thêm điều gì về việc anh đang tỉnh táo.
Irina đang ở đâu? Cô ấy đã nói gì với bọn họ?
“Người ta đằng nào cũng đem gã này ra xử bắn,” một trong những người đàn ông đang lau sàn lẩm bẩm.
Nằm trong khu cách ly, anh nghe thấy hết. Anh muốn nghe được nhiều thông tin nhất có thể.
Trong khoảng vài phút trước khi bên quân đội tới khu vườn của trường đại học, Arkady đã dặn Irina nên kể câu chuyện của cô thế nào. Irina không giết hại ai cả. Arkady đã giết cả Iamskoy và Unmann. Irina biết rằng Valerya, James Kirwill và Kostia đang ở Moscow. Tất cả những thông tin đó đều nằm trong mấy cuộn băng, nhưng cô không hề biết gì về vụ đào tẩu và buôn lậu. Cô là người bị lừa, một nạn nhân chứ không phải một kẻ tội phạm. Nếu câu chuyện đó không có sự hợp lý, thì anh sẽ phải nói mấy lời đó trong phần bào chữa của mình khi Irina đã giữ chặt bụng anh còn anh thì cố gắng sắp xếp mọi chuyện. Hơn nữa, câu chuyện ấy là cơ hội duy nhất của cô.
Họ mở đầu phiên thẩm vấn đầu tiên bằng việc nêu lên một loạt những việc mà anh bị buộc tội. Vẫn là mấy cái tội thông thường mà chính anh cũng đã từng khẳng định đối với Osborne và Iamskoy. Một bên vách ngăn khu điều trị được vén lên để ba người đàn ông có thể ngồi sát giường. Dù đã đeo mặt nạ chống khuẩn nhưng anh vẫn có thể nhận ra gương mặt béo tròn của Thiếu tá Pribluda và một nụ cười đang nhoẻn ra nằm gọn gẽ trên gương mặt đó.
“Anh đang hấp hối,” người ngồi gần nhất nói với Arkady. “Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là trả lại sự trong sạch cho những ai thực sự vô tội. Anh có một bản lý lịch hoàn hảo cho tới lúc này. Đó là kiểu lý lịch mà chúng tôi luôn nhớ rõ. Hãy trả lại sự trong sạch cho công tố viên Iamskoy. Cha anh đã già và rất yếu rồi. Hãy để ông ấy ra đi trong thanh thản. Hãy kết thúc câu chuyện đáng xấu hổ này và chết với lòng tự trọng. Vậy anh sẽ nói gì đây?”
“Tôi sẽ không chết.”
“Cậu biết không, cậu đã phục hồi rất tốt đấy.” Vị bác sĩ vén màn che cửa sổ lên và vuốt chiếc áo trắng như thế muốn gạt bỏ những tia nắng đang bám trên đó. Khu điều trị cách ly đã được dỡ bỏ và người ta để Arkady dựa đầu lên hai cái gối.
“Tốt thế nào?”
“Rất tốt.” Vẻ mặt vị bác sĩ nghiêm túc đủ để Arkady hiểu ông ấy đã chờ hàng tuần để nói câu này. “Con dao đã đâm xuyên qua ruột, dạ dày và cơ hoành của cậu, đồng thời cũng tạo ra một vết cắt lên gan. Nói thật, thứ duy nhất anh bạn của cậu còn thiếu có lẽ là cái anh ta thực sự nhắm tới, động mạch chủ của cậu. Dù vậy, cậu không bị áp huyết khi vào đây. Chúng tôi chỉ phát hiện cậu bị nhiễm trùng và viêm phúc mạc, vì thế mà chúng tôi đã tiêm kháng sinh vào một bên tay cậu và bên kia thì rút máu để lọc. Cái bể mà cậu rơi vào bẩn kinh lên được. Điều may mắn là cậu đã không ăn gì trong vòng hai mươi tư tiếng trước khi bị đâm, nếu không thì khu vực nhiễm trùng đã lan sang cả hệ tiêu hóa. Và như thế thì kể cả chúng tôi cũng bất lực, không cứu cậu được. Kỳ diệu đúng không? Chỉ là một miếng ăn mà có thể quyết định giữa cái sống và cái chết, còn điều gì có thể kỳ diệu hơn thế? Cậu đúng là may mắn đấy.”
“Giờ thì tôi biết rồi.”
Sau đó, có thêm năm người nữa bước vào phòng, cũng đeo mặt nạ chống khuẩn, ngồi xung quanh giường và lần lượt đặt câu hỏi cho Arkady khiến anh dần dần thấy đầu quay mòng mòng. Cuối cùng anh lựa chọn trả lời Pribluda bất kể người hỏi là ai.
“Cô gái tên Asanova đã nói cho chúng tôi tất cả.” Ai đó nói “Anh đã vạch ra âm mưu này cùng với tên người Mỹ Osborne để tìm cách chống lại công tố viên Iamskoy.”
“Anh đã có bản báo cáo tôi gửi cho Tổng công tố.” Arkady nói với Pribluda.
“Có người đã nhìn thấy anh nói chuyện nhiều lần với Osborne, cả trong dịp Quốc tế Lao động. Anh đã không bắt giữ hắn ta. Thay vào đó anh đi thẳng tới trường đại học. Ở đó, anh đã lừa công tố viên mắc bẫy và giết hại ông ta cùng với sự giúp sức của một người phụ nữ.”
“Anh đã có bản báo cáo của tôi.”
“Lý do cho việc anh liên lạc với Osborne là gì? Công tố viên luôn ghi lại mọi thứ sau những cuộc gặp với các nhân viên điều tra của ông ta. Không có thứ gì trong những điều ông ta ghi lại có liên quan tới những thứ mà anh gọi là điều đáng ngờ liên quan tới tay người Mỹ. Nếu anh nói ra thì hắn đã ngay lập tức bị bên cơ quan an ninh triệu tập.”
“Anh đã có bản báo cáo của tôi.”
“Chúng tôi không quan tâm tới bản báo cáo của anh. Bản báo cáo chỉ là bằng chứng chống lại anh. Không có nhân viên điều tra nào có thể khẳng định là có một tên trộm áo khoác lông chồn nào ở Siberi hoặc những chiếc áo đó được tuồn ra khỏi quốc gia với những bằng chứng không rõ ràng như anh cung cấp.”
“Là tôi đã làm.”
Đây là lần duy nhất anh có một câu trả lời mới. Anh bị buộc tội âm mưu cùng với Osborne chiếm đoạt tiền bạc. Vụ ly hôn của anh được vịn thành lý do khiến anh có những bất ổn tâm lý. Có những bằng chứng cho thấy anh buộc Osborne phải tặng anh một chiếc mũ đắt tiền. Cô gái Asanova là công cụ để anh nắm được nhược điểm của Osborne. Anh ủng hộ âm mưu của Osborne với mục đích có một cuộc bắt bớ nhằm chống lại những kẻ tham vọng như chính hắn. Bằng chứng cho tính bạo lực của anh là vụ tấn công thư ký ủy ban quận, một người bạn của vợ cũ anh. Mối liên hệ của anh với điệp viên nước ngoài James Kirwill đã bị một đồng nghiệp và cũng là anh trai của Kirwill - William tiết lộ. Hắn đã từng dùng dùi cui đánh đến chết một nhân viên của KGB ngay tại nhà của công tố viên. Và theo lời khai của Asanova, anh có mối quan hệ xác thịt với một nữ xã hội đen đã chết có tên là Valerya Davidova. Anh gặp phải vấn đề tâm lý bất bình thường do chính danh tiếng của cha mình. Nói tóm lại, mọi thông tin về anh đã bị người ta điều tra hết. Với mọi cố gắng gây nên sự khó chịu, mơ hồ và sợ hãi, anh chỉ bảo Pribluda đọc bản báo cáo mà anh đã gửi.
Pribluda là người duy nhất không cất một lời nào, chỉ đứng đó trong im lặng. Dưới mái tóc ướt đẫm của anh ta là một cái mụn khá lộ. Arkady nhớ nhất hình ảnh anh ta trong chiếc áo choàng dưới tuyết trong buổi sáng lần đầu anh gặp ở công viên Gorky. Anh không biết anh nằm trong suy nghĩ của Pribluda được bao nhiêu cho tới lúc này. Với ánh mắt trông có vẻ tập trung ấy, nhìn Pribluda trông như một người chính trực. Nhưng không ai biết chắc được điều gì cả. Không ai biết điều gì hết.
Khi các nhân viên bảo vệ được cho giải tán, người ta mang vào phòng một chiếc điện thoại. Vì cái điện thoại đó không bao giờ kêu và cũng chẳng có ai dùng nó cả nên Arkady đoán đấy chỉ là phương thức để người ta cài máy nghe trộm vào phòng anh. Lần đầu tiên anh được cho phép dùng thức ăn nhẹ, anh có thể nghe thấy tiếng xe đẩy đưa đồ ăn của anh từ thang máy cho tới phòng. Tất cả các phòng khác ở tầng này đều bỏ trống.
Năm người lúc đầu quay lại với lịch thẩm vấn hai lần một ngày và kéo dài trong hai ngày nữa. Arkady chỉ lặp lại đúng một câu trả lời cho tới khi bỗng nhiên anh hiểu ra điều gì đó trong đầu.
“Iamskoy là một trong số các người,” anh ngắt lời. “Ông ta là người của KGB. Các người đưa một người của mình vào đảm nhiệm vị trí công tố viên của thành phố Moscow. Nhưng cuối cùng, hắn ta lại là kẻ phản bội. Các người buộc phải tặng tôi kẹo chì chỉ đơn giản bởi vì hắn ta đã biến các người thành những thằng ngu.”
Bốn người trong nhóm thẩm vấn nhìn nhau với ánh mắt trầm trọng. Chỉ có Pribluda vẫn nhìn chằm chằm Arkady.
Arkady cười đau đớn. “Đúng như Iamskoy nói. Tất cả chúng ta đều hít thở và đi tiểu giống nhau.”
“Câm miệng.”
Năm người thẩm vấn đi ra sảnh. Arkady nằm lại trên giường, nghĩ tới những lời công tố viên đã nói về các quyền hạn đúng đắn của các cơ quan tư pháp, và chúng nực cười thế nào khi hồi tưởng lại mấy chuyện đó. Năm người thẩm vấn không quay lại. Sau một lúc, các nhân viên bảo vệ lần đầu tiên xuất hiện sau một tuần và xếp cả năm cái ghế sát tường.
Ngay khi anh được phép đứng dậy đi lại trong phòng với gậy chống, anh bước lại gần cửa sổ. Anh nhận ra mình đang đứng ở tầng sáu, gần đường cao tốc và gần như ngay sát một nhà máy sản xuất kẹo. Anh nhận ra đó là nhà máy sản xuất kẹo Bolshevik bên cạnh đường Leningrad dù rằng anh không nhớ là có bệnh viện nào nằm ở chỗ heo hút này. Anh định mở cửa sổ nhưng chúng đã bị khóa.
Một cô y tá bước vào. “Chúng tôi không muốn thấy anh tự làm tổn thương mình.”
Anh không có ý định làm việc đó. Anh muốn được ngửi mùi sô-cô-la từ nhà máy. Anh có thể tức phát khóc khi không được ngửi cái mùi đó.
Anh có thể cảm thấy bỗng nhiên mình có một sức mạnh to lớn, rồi để ngay phút sau anh có thể bật khóc rưng rức được. Một phần lý do là bởi sự căng thẳng của cuộc thẩm vấn. Đó chính là cách mà các chuyên gia thẩm vấn luôn áp dụng khi có cả một nhóm đặt câu hỏi. Họ áp đặt suy nghĩ của mình lên một đối tượng tình nghi nào đó, làm cho gã ta trở nên mụ mị và bối rối với những lời buộc tội giả tạo, càng nặng nề càng tốt, hành hạ gã khốn nạn đó cho tới khi hắn ta phải cầu xin sự thương hại từ họ. Một người trung thực là gì? Là kẻ đã hoàn toàn quỳ gối. Nhìn một cách tổng thể thì lý thuyết này có vẻ khá hiệu quả, vì thế anh đã lường trước mấy người đó sẽ sử dụng biện pháp này. Chuyện đó là bình thường.
Một phần lý do khác là sự cô độc. Anh không được phép có khách thăm, không được phép nói chuyện với các nhân viên bảo vệ hay y tá, không sách báo, không nghe đài. Anh đọc những logo của nhà máy trên các dụng cụ để bàn và đứng bên cửa sổ chứng kiến dòng xe cộ trên đường. Công việc đầu óc duy nhất anh có thể làm là suy đoán xem điều gì đã xảy ra với Irina. Cô vẫn còn sống. Cô đã không nói ra tất cả và cô cũng biết anh làm vậy. Nếu không phải thế thì cuộc thẩm vấn đã diễn ra với những dẫn chứng chính xác hơn và khủng khiếp hơn. Tại sao anh lại che đậy việc cô ấy biết về chuyện buôn lậu? Anh đưa cô ấy về căn hộ của mình khi nào? Chuyện gì đã xảy ra ở đó?
Sau một ngày không có cuộc thẩm vấn nào, Nikitin xuất hiện, vẫn với ánh mắt sắc bén trên gương mặt tròn trịa đó, thanh tra cao cấp của chính phủ nhìn người đồng nghiệp và cũng là học trò cũ của mình bằng sự thất vọng và thở dài.
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là khi cậu chĩa súng vào tôi,” Nikitin nói. “Chuyện đó gần một tháng trước rồi. Trông cậu lúc này có vẻ bình tĩnh hơn một chút.”
“Tôi không biết mình trông thế nào. Ở đây không có cái gương nào cả.”
“Cậu cạo râu bằng cách nào?”
“Họ đưa cho tôi một cái dao cạo điện cùng với bữa sáng rồi mang nó đi khi tôi đã dùng xong.” Có được người nói chuyện cùng, dù đó là Nikitin, thì anh cũng cảm thấy hưng phấn hơn rất nhiều. Và từng có lúc rất lâu về trước, cả anh và Nikitin đã rất gần gũi nhau khi Nikitin là thanh tra cao cấp của bên trọng án.
“Ừm... tôi không thể ở lại lâu.” Nikitin đưa ra một phong bì. “Ở văn phòng đang rất hỗn loạn. Mà cậu cũng có thể hiểu được. Họ nhờ tôi đưa cái này cho cậu để cậu ký vào.”
Trong phong bì là ba bản copy lá thư xin nghỉ việc ở văn phòng công tố vì lý do sức khỏe. Arkady ký vào, thấy hơi buồn vì Nikitin nhanh chóng phải rời đi.
Nikitin nói thầm. “Tôi có cảm giác cậu đã khiến bọn họ gặp phải đá. Không dễ thẩm vấn một chuyên gia thẩm vấn, nhỉ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Nghe này. Cậu là một chàng trai thông minh. Không việc gì phải khiêm tốn. Nhưng có lẽ cậu nên nghe ông chú Ilya của cậu nhiều hơn một chút. Tôi đã cố chứng minh cậu vô tội. Tất cả là lỗi của tôi. Đáng lẽ ra tôi nên cứng rắn hơn nữa. Nếu có bất kể điều gì tôi có thể giúp thì cậu cứ nói nhé.”
Arkady ngồi xuống. Anh cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng và mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy biết ơn Nikitin khi đã tranh thủ ở lại đôi chút. Nikitin đang ngồi trên giường, và Arkady không cảm thấy ông ấy có ý định rời đi.
“Cứ hỏi tôi đi.” Nikitin giục
“Irina...”
“Cô ấy làm sao?”
Arkady cảm thấy khó tập trung. Anh vội vã nói hết tất cả bí mật cho Nikitin. Vị khách thứ hai anh gặp hôm nay là cô y tá vào tiêm cho anh trước khi Nikitin đến.
“Tôi là người duy nhất có thể giúp cậu.” Nikitin nói.
“Bọn họ không biết...”
“Ừ?”
Arkady cảm thấy nôn nao chóng mặt. Bàn tay nhỏ và béo mập của Nikitin vẫn nắm chặt tay anh.
“Điều cậu cần bây giờ là một người bạn.” Nikitin nói
“Cô y tá...”
“Không phải bạn cậu. Cô ta chỉ đưa cậu thứ gì đó khiến cậu phải nói mà thôi.”
“Tôi biết”
“Đừng nói gì hết với bọn họ.” Nikitin vội vã nói
Amin Natri. Arkady đoán đó là thứ người ta sử dụng với hắn.
“Rất nhiều là đằng khác.”
Anh ta biết mình nghĩ gì. Arkady tự nhủ.
“Đó là thứ thuốc rất mạnh. Không thể trách cậu nếu cậu không thể tự chủ như bình thường.” Nikitin an ủi hắn.
“Anh không cần phải mang đến đây mấy bức thư này.” Arkady cố tình nói lớn tiếng và tỏ ra lạnh lùng. “Không ai cần mấy cái bức thư đó cả.”
“Vậy thì là cậu chưa đọc kỹ chúng rồi.” Nikitin đưa lại cái phong bì và mở ra cho hắn. “Thấy không?”
Arkady chớp mắt, đọc lại mấy bức thư. Chúng là những lời thú nhận về tội danh mà người ta đã cáo buộc anh trong tuần vừa rồi. “Đây không phải là bản khai mà tôi đã ký.”
“Họ cần chữ ký của cậu. Tôi đã thấy cậu ký. Mà cũng chẳng sao cả.” Nikitin xé mấy tờ giấy làm đôi rồi làm tư. “Tôi chẳng tin dù chỉ là một từ trong này.”
“Cảm ơn.” Arkady nói, trong lòng thấy cảm động.
“Tôi đứng cùng phía với cậu. Là chúng ta cùng chống lại họ. Hãy nhớ là tôi là chuyên gia thẩm vấn giỏi nhất trong ngành này. Hãy nhớ điều đó.”
Arkady nhớ rất rõ. Nikitin hơi cúi người về phía trước như là có điều gì bí mật và nói nhỏ vào tai anh. “Tôi đến để cảnh báo cậu. Bọn họ sẽ giết cậu.”
Arkady nhìn về phía cái cửa đã đóng. Sự lạnh lẽo của nó như là một điềm báo, giống như sự giả tạo của những người đứng ngoài hành lang kia.
“Sau khi cậu chết, ai sẽ giúp Irina?” Nikitin hỏi “Ai sẽ biết sự thật?”
“Bản tường trình của tôi...”
“Chỉ là để lừa họ, chứ không dành cho những người bạn của cậu. Đừng nghĩ về bản thân. Hãy nghĩ cho Irina. Không có tôi cô ấy chỉ có một mình. Hãy nghĩ cô ấy sẽ cô độc thế nào.”
Bọn họ có khi còn không thèm báo cho cô ấy là mình đã chết. Arkady nghĩ.
“Tôi e cách duy nhất để cô ấy biết là cậu nói sự thật với tôi.” Nikitin giải thích.
Chắc chắn là bọn họ sẽ giết anh. Arkady không nhìn thấy khả năng nào khác. Có thể là ngã từ cửa sổ, cũng có thể là một liều morphine nào đó, hoặc một mũi tiêm khí độc vào máu. Ai sẽ chăm sóc Irina lúc đó?
“Chúng ta là những người bạn lâu năm.” Nikitin nói “Tôi là bạn cậu. Tôi muốn là bạn cậu. Tin tôi đi. Tôi thực sự là bạn cậu.” Anh ta cười cứ như là một vị Phật từ bi.
Mắt của Arkady mờ đục do tác dụng của thuốc mê. Anh nghe được tiếng thở ở bên kia tường ngoài sảnh. Anh thấy mình như đang lơ lửng trên không. Anh thấy những cái xác người được phủ bằng áo giấy. Chân anh trắng bệch. Những vị trí khác trên cơ thể anh trông thế nào đây? Anh thấy mình chìm trong sợ hãi. Nắm chặt tay và đưa lên trán anh tự nhủ. Đấy không phải sợ hãi. Suy nghĩ một cách tỉnh táo lúc này là không thể. Tốt hơn hết là nói ra mọi thứ lúc này khi anh còn có thể. Nhưng miệng anh lại không thể thốt ra nổi một lời. Mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên người anh và anh sợ rằng điều mình định nói sẽ thoát ra từng lỗ chân lông trên cơ thể. Anh cố đứng vững dù hai đầu gối đang run lẩy bẩy. Và như thế tất cả sẽ khép lại. Khi anh nghĩ tới Irina, từng lời bắt đầu thoát khỏi miệng hắn một cách khó nhọc. Rồi anh nghĩ tới Nikitin. Không phải một Nikitin đang ngồi cạnh anh, sắm vai một người bạn, cố gắng ép anh thú nhận mà là một Nikitin trước kia. Một Nikitin luôn bí ẩn, chậm chạp, luôn dè bỉu trình độ đầu óc của anh. Những ảo giác trong đầu lúc này khiến trí nhớ của anh cũng không thể vận hành như bình thường. Người duy nhất trên thế giới này mà anh có thể tin tưởng chính là Nikitin, chính là Nikitin đang ngồi bên giường bệnh anh đây. Anh run rẩy, cố gắng bịt mắt và tai của chính mình để nhớ lại những lời Nikitin nói và cả những lời trước đó của anh ta để tìm ra mối liên hệ giữa Nikitin lúc này và một Nikitin trước đó anh từng biết.
“Tôi là người bạn lâu nhất, thân nhất và duy nhất của anh.” Nikitin nói.
Arkady thả tay xuống. Nước mắt anh giàn giụa trên mặt, nhưng có chút gì đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh giơ một tay lên như thể đang cầm một khẩu súng và bóp cò cây súng trong tưởng tượng đó.
“Có chuyện gì vậy?” Nikitin hỏi
Arkady không nói một lời vì những gì về Irina vẫn chực chờ thoát ra khỏi miệng. Nhưng anh cười. Đáng lẽ ra Nikitin không nên nhắc tới chuyện cây súng khi anh ta mới bước vào trong phòng. Đó chính là điểm mấu chốt. Anh nhắm vào khuôn mặt của Nikitin và giả bộ như bóp cò lần nữa.
“Tôi là bạn cậu.” Nikitin nói lại nhưng có vẻ lần này anh ta đã mất đi một chút niềm tin. Arkady làm động tác rút băng đạn, lắp băng mới và giả bộ bắn thêm vài lần nữa. Có vẻ như sự điên khùng của anh bắt đầu làm Nikitin bực mình. Sau nhiều lần cố thuyết phục anh ta im lặng. Rút tay khỏi tay Arkady, anh ta đứng lên khỏi giường. Rồi giống như một Nikitin trước kia, anh ta bước nhanh về phía cửa và đi ra ngoài.