Số lần đọc/download: 1264 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:20 +0700
Chương 20: Bỏ Chạy
"Á
nh Nhi!" Hoắc Thiên Trạm phóng vọt lên, nhưng không phải chạy về phía nàng mà xông thẳng về hướng người bắn tên.
"Vương, Vương gia!" Người tới vốn đang đắm chìm trong vui sướng khi mũi tên bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể gặp được Hoắc Thiên Trạm sắp đăng cơ xưng đế ở chỗ này, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, cũng bỏ xuống cây cung điêu khắc quý giá đang dự định kéo căng dây lần nữa.
"Đồ khốn kiếp!" Hoắc Thiên Trạm lướt tới trước mặt người đó, động thân một cái đá bay đối phương văng ngang ra ngoài. "Bổn Vương không phải bảo các ngươi hồi cung sao? Ai bảo ngươi tới đây?"
"Vương gia! Vương gia tha mạng!" Người nọ bị dọa đến choáng váng, lật người bò lên về phía Hoắc Thiên Trạm rồi quỳ xuống. "Vương gia, là Hoàng hậu nương nương phái tiểu nhân đến chặn đường giết Lam Phi nương nương! Tiểu nhân vì đi đường khác, nên không biết người bảo những người khác đi về!"
"Hoàng hậu?" Hoắc Thiên Trạm nổi điên nghiến răng nhưng lại không có cách nào để chỉ trích.
Dù công hay tư, hầu như hắn cũng không có đạo lý khiển trách.
Đầy ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, giận đến mức toàn thân hắn run rẩy, thiết huyết hán tử mặt đỏ bừng lên, rốt cuộc túm lên người trước mặt như xách một đứa trẻ dùng sức vứt văng ra ngoài bay tuốt đằng xa.
Lần này hắn vận dụng hết nội lực, người nọ bị ném thẳng đến một gốc cây lớn, chỉ hừ một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Nhưng khi hắn quay đầu lại muốn nhìn xem người con gái mà mình có tình cảm sâu nặng hiện như thế nào thì bỗng phát hiện chỗ đất Lam Ánh Nhi bị trọng thương rơi xuống không có một bóng người!
Hắn hơi luống cuống, không dễ gì đuổi kịp nàng, cuối cùng lại cứ thế mặc cho người biến mất ngay trước mắt mình.
Huống chi nàng đang bị trọng thương, một mình chạy đi tất nhiên là lành ít dữ nhiều!
Không suy nghĩ thêm nhiều nữa, Hoắc Thiên Trạm xoay người nhảy lên ngựa, liếc nhìn dấu vết vó ngựa trên đất, lập tức điên cuồng đuổi theo phương hướng Vệ Lai bỏ chạy!
Vệ Lai nhân lúc hắn tức giận với người kia mà tháo chạy, tuy rằng cô giận đến nghiến răng người làm mình bị thương, nhưng vẫn kiên quyết áp chế xuống cơn tức giận muốn bạo phát mà lựa chọn cưỡi ngựa chuồn đi.
Cũng bất chấp con đường ở phía trước ra sao, chỉ vừa nghe được người kia nói cái gì là Hoàng hậu phái tới, thì đột nhiên không hiểu rõ tại sao bản thân lại sinh ra cực kỳ ác cảm với người vừa xuất hiện.
Còn có căm ghét!