Số lần đọc/download: 1360 / 5
Cập nhật: 2017-10-08 21:52:05 +0700
Chương 19: Anh Họ
T
ại một căn biệt thự to lớn ở phía nam bán đảo Fukajin. Có một chàng trai với mái tóc đỏ cam rực tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt hơi xếch lên màu hổ phách rực rỡ kiêu ngạo như sư tử khiến người ta không khỏi khiếp sợ, khuôn mặt nghiêm nghị điềm tĩnh không giống như cái tuổi 16 mà cậu nên có, bờ vai rộng lớn ngược ánh sáng làm cho người khác cảm thấy rất an toàn. Chiếc áo sơ mi trắng được hiện rõ bởi cơ thể rắn chắc 6 múi của cậu.
Người con trai này đang ngồi trên chiếc ghế màu trắng tinh khiết, trên miệng đang nhấp nhám ly cafe, đôi mắt đang chăm chú về chiếc máy tính trên tay.
Một khung cảnh thật sự quá yên bình, đến nỗi khiến người ta không muốn phá cảm giác ấm áp.
Tiếc rằng…
– Anh họ! – một giọng nói nữ cất lên.
– Kiều Thư, cô đến đây làm gì? – cậu vẫn lạnh lùng trả lời cô, đôi mắt xẹt quá một chút sát khí nhưng nhanh chóng biến mất.
Người con gái ấy vẻ ngoài tuy trong sáng tinh khiết, yếu đuối như thế nhưng ta không thể đánh giá ai qua vẻ bề ngoài được, cậu cần phải cảnh giác về dáng vẻ Bạch Liên Hoa của cô.
– Kiều Thư, tôi hỏi cô tới đây để làm gì?! Mau trả lời cho tôi. – tuy lời nói nghe có vẻ bình thường nhưng thật ra từng câu chữ đều chứa sát khí kinh khủng.
– Ngày… Ngày mai anh có thể cùng em đi cùng em… đến buổi tiệc của ông nội được không? – cô ngập ngừng chậm rãi nói, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng cũng một chút mong chờ.
– Tại sao tôi phải đi với cô? – cậu liếc mắt nhìn.
– Tại vì… Ba mẹ em đều chuẩn bị cho con gái ruột của họ rồi nên…. – đến đây cô dừng lại rồi thôi, hai tay bấu chặt vào váy ánh mắt lộ rõ một chút ganh tị và căm hận. Đôi mắt phủ lên một tầng sương nước mắt.
Kỳ Mặc Phong nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thư cũng không nói gì, trong lòng cảm thấy không thích cô bé này. Quá giả tạo.
Mặc dù cô cũng là tiểu thư của Trịnh Gia nhưng lại chỉ là con gái nuôi thôi nên rất căm ghét đứa con gái ruột của Trịnh Gia – Trịnh Mỹ Huyền.
Phiền phức! Cậu không quan tâm, điều cậu quan tâm chính là cô bé tóc bạch kim của cậu thôi!
– Cô về đi! Mấy thứ giả tạo của cô khiến tôi chướng mắt lắm! – cậu nhìn cô rồi nhíu mày nói.
– Anh… Anh… Đừng quá đáng như vậy! – nói xong liền bật khóc yếu ớt, chạy về hướng chiếc xe màu đen.
– Cậu chủ… Trịnh tiểu thư… – vệ sĩ bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi.
– Không sao, để cô ta vậy đi. Đừng quan tâm.
– Dạ, thưa chủ tịch!
Còn về Kiều Thư, khuôn mặt khóc lóc yếu đuối khi nãy đã được thay bằng khuôn mặt đầy căm hận.
Chiếc xe màu đen bắt đầu lăn bánh đi, chuẩn bị cho ngày mai đầy bất ngờ và rắc rối.