Số lần đọc/download: 538 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:33:05 +0700
Chương 19: Thiên Nhân Chi Tư
T
ư đây là tư sắc => dáng vẻ như người trời (chẳng hiểu sao hồi xưa người hay nghĩ người trời đẹp nhỉ???)
Thác nước chảy thẳng xuống, chung quanh muôn hồng nghìn tía, bích thảo thanh mộc (bích màu xanh lục, thanh cũng màu xanh lục = đại khái như cái bài hát “cái cây xanh xanh, thì lá cũng xanh …” ấy), đào nguyên tuyệt sắc tự nhiên, bất quá trên bờ xa xa như có người đứng.
Hắn mặc bào phục tuyết trắng, không nhiễm bụi trần, ngọc thụ lâm phong. Tóc đen như mực dùng mộc trâm tùy ý vấn ở sau đầu, làm lộ ra dưới búi tóc ấy cái cổ nõn nà sáng bóng như trong ý thơ*. Chỉ mỗi một bóng lưng đã đẹp như tranh vẽ, dường như tất cả chói sáng trong trời đất cùng tập trung lại một điểm.
*Nguyên văn 衬托出发髻下凝脂白玉脖颈的诗意 “sấn thác xuất phát kế hạ ngưng chi bạch ngọc bột cảnh đích thi ý quang trạch” mà bản convert để là “phụ trợ xuất phát kế hạ nõn nà bạch ngọc cổ ý thơ sáng bóng” TT^TT huhu … không hiểu convert muốn nói gì nên ta dịch thoát ý câu này, bạn nào có ý hay hơn bảo ta, ta sẽ sửa lại.
Nam tử lúc này mới nhận thấy có người xâm nhập chốn phong cảnh như thơ như họa này, nghiêng người quay đầu lại xem.
Da thịt nõn nà, mày cong mắt đẹp, dưới đôi lông mày là ánh mắt làm cho nguời khác nói không nên lời, như trăng sáng ẩn trong mây**, nét đẹp dồn tại một người, tìm không được một phần tỳ vết nào.
** Nguyên văn 宛若轻云蒙月 Uyển nhược khinh vân mông nguyệt: -là chỉ sự thanh nhã, ung dung tựa như cảnh trăng sáng ẩn hiện trong mây vậy. Còn mình là mình nghĩ đẹp đến ” hoa nhường nguyệt thẹn” hix…may mà có bạn Murasaki ở TTV giúp đỡ nên mình chân thành cám ơn Bạn giúp mình dịch câu này::-* muoa muoa
Ngay cả dùng chu đan*** không thể vẽ nên màu, thi từ thơ phú cũng không sao miêu tả được.
***朱丹 Chu đan: Mình hiểu như sau:
1.Chu: màu đỏ, vd: chu sa. Đời xưa cho sắc đỏ là đẹp nhất, nên gọi các nhà phú quý là chu môn 朱門
2. Đan: màu đỏ, cung điện đời xưa đều chuộng sắc đỏ, cho nên gọi sân hè nhà vua là đan trì 丹墀, đan bệ 丹陛, v.v.
Từ 1 và 2 =>đấy là một màu cực kỳ đẹp. Theo ta ý câu trên miêu tả anh íh đẹp đến nỗi không bút mực nào tả xiết mà ta không thể chuyển câu uyển chuyển hơn, bạn nào có thể chuyển tốt hơn thì pm ta để ta sửa lại.
Mục Thanh Lê không phải chưa từng qua mĩ nam, không phải trong máy tính thế kỷ hai mươi mốt vẫn có nguyên thư mục tổng hợp tranh mĩ nam thật đẹp đó sao? Nhưng hết thảy những cái kia mặc kệ là vật còn sống hay vật chết (vật chết đây hiểu là vật không có sức sống, là đồ vật như tranh, ảnh … ) ở trước mặt nam tử này thì hoàn toàn thất sắc. Nàng lần đầu tiên nhìn một người mà thất thần, trong đầu hiện lên hai chữ tuyệt sắc.
Con ngươi nam tử tối đen như đầm nước sâu thăm thẳm thoáng một tia dao động, chu bạc môi nhạt nhẽo mỉm cười, ôn nhuận như ngọc, thanh âm xa xa, quanh thân tỏa ra một loại tới hơi thở nhẹ như không có.
“Yêu tinh ngốc.” Thanh lương thản nhiên mà ôn nhuận như tiếng gió từ trong miệng nam tử nhẹ nhàng truyền ra, lại mang một phần ý cười.
Mục Thanh Lê cả người ngẩn ngơ, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc dở khóc dở cười.
Quân Vinh Giác nhìn thân ảnh nho nhỏ đứng ở bên cạnh cây cối. Võ phục màu trắng ôm sát người, làm dáng người xinh xắn lanh lợi đều lộ ra, tóc mai hai bên, có chút tán loạn. Dây cột tóc màu xanh cùng màu sắc hoa cỏ dễ sinh ảo giác lung linh, chuông màu bạc dưới ánh mặt trời càng thêm lóng lánh, làm cho khuôn mặt vốn thanh mĩ không tỳ vết càng thêm thanh lệ vô song. Một đôi mắt như li châu đen bóng linh động đang ngốc ngốc, thật sự đáng yêu làm cho hắn cũng nhịn không được muốn chọc ghẹo một phen.
Nghĩ nghĩ nàng đột nhiên xuất hiện nơi này, sau lưng là rừng cây rậm rập, trên đầu nàng còn mang theo vài miếng lá cây, lần đầu gặp gỡ như vậy lại thật sự nghĩ nàng là tiểu yêu tinh của cây cối.
Cho dù là yêu tinh, cũng là một cái ngốc yêu tinh.
“Tiểu ngốc lạc đường?” Quân Vinh Giác mỉm cười nói.
Mới nãy là yêu tinh ngốc, giờ lại là tiểu ngốc? Tuy rằng thể xác hiện tại nàng thực chỉ có mười bốn tuổi, nhưng tuổi thật là hai mươi bốn, nam nhân này khí chất cơ hồ làm cho người ta nhìn không ra tuổi của hắn, nhưng tuyệt đối không vượt quá hai mươi.
Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe tia giảo hoạt, trong lòng rục rịch tâm tư nghịch ngơm. Đong đưa đầu, nâng lên mặt liền mở to mắt thiên chân vô tà nhìn hắn, vui mừng kêu lên: “Thần tiên ca ca, ngươi thật đẹp a! Ta là lần đầu tiên nhìn thấy thần tiên đẹp như vậy!”
Quân Vinh Giác bị xưng hô như vậy làm cho buồn cười, thấy thần sắc nàng như vậy lại không thể tức giận, lắc đầu khẽ cười nói: “Tiểu ngốc ah, ta không phải là thần tiên, nam tử lại càng không nên gọi là đẹp.”
Mục Thanh Lê phấn khởi đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, trong lòng cười to một trận. Mà trên mặt vẫn duy trì nụ cười, còn thật sự nói: “Ngươi chính là thần tiên ca ca, ngươi biết gọi ta là yêu tinh, làm sao có thể không phải là thần tiên đây? Thần tiên ca ca vốn cũng rất đẹp a, yêu tinh cũng không nói sai gì!”
“Ha ha.” Quân Vinh Giác bật cười, biết rõ nàng nói dối cũng không nhẫn tâm tố giác nàng. Trên người nàng mặc rõ ràng là y phục của Tống Thụy học viện kiếm thuật đệ tử, lại như thế nào là yêu tinh thật.
Mục Thanh Lê ánh mắt sáng ngời, thiếu chút nữa bị nụ cười này làm ất hồn. Nếu nói là yêu tinh, nam nhân này mới là yêu tinh chân chính, người làm sao có thể thiên tư tuyệt sắc như vậy? Trong mắt càng giảo hoạt hơn, kéo tay Quân Vinh tựa như khổ não kêu lên: “Thần tiên ca ca cười đến thật là đẹp mắt, yêu tinh rất thích a!”
Trong tay lạnh như băng không độ ấm làm cho Mục Thanh Lê trong lòng kinh ngạc, nhiệt độ cơ thể người này rất lạnh.
Quân Vinh Giác trong mắt sâu như đầm nước kia cũng nhiễm ý cười, không có bài xích tiếp xúc của nàng. Ngược lại có phần thích độ ấm kia, tùy ý nàng lôi kéo, đối diện đồng tử thanh lương thấu triệt (trong suốt đến nhìn thấu?) của nàng, khẽ cười nói: “Tiểu yêu tinh cười nhìn cũng được lắm.”
Này xem như thừa nhận thân phận của ta? Cam chịu xưng hô của ta đối với hắn?
Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe ý cười đắc ý, buông tay hắn hỏi: “Thần tiên ca ca, nơi này là nơi ngươi ở sao? Vì sao ngươi đột nhiên xuất hiện ở trong này?”
Quân Vinh Giác không phải không nhìn ra tia đắc ý trong mắt nàng, chỉ cảm thấy phi thường đáng yêu, nhịn không được cười. Đối với câu hỏi cố ý này của nàng, ôn hòa nói:“Rớt xuống nơi này.”
“Như vậy a.” Mục Thanh Lê nhìn thác nước trước mặt, phong cảnh tự nhiên, trong mắt đầy sự yêu thích. Nghiêng đầu nháy mắt, vẻ mặt còn thật sự chờ đợi cười nói: “Ta cũng thực thích nơi này a, về sau thần tiên ca ca rơi xuống nơi này nhiều hơn được không? Ta sẽ cấp thần tiên ca ca lễ vật để thưởng.”
“Lễ vật?” Quân Vinh Giác cười khẽ.
“Đúng vậy.” Mục Thanh Lê vui cười nhìn hắn một thân xám trắng y phục cùng cây trâm gỗ giản dị, giống như sợ ghét bỏ đáng thương nói: “Thần tiên ca ca rất nghèo, nhìn xem này y phục, áo trắng trâm gỗ, cho dù quăng đến trước mặt cường đạo cũng sẽ không thèm. Nhìn xem, thần tiên ca ca sẽ không vì rất nghèo, ngay cả tiên giới đều trụ không nổi, cho nên mới hạ phàm đi?”
“Ha ha.” Quân Vinh Giác nhịn cười không được, nhìn mắt Mục Thanh Lê cũng có vài phần thần thái, mơ mộng mông lung, sau đó bình thường lại ngay. Thân thủ gảy chuông ở trên đầu nàng, dễ nghe âm thanh “Đinh linh” phát ra, mỉm cười nói: “Xem ra tiểu yêu tinh rất nhiều tiền?”
“Dám khẳng định, còn không phải bình thường có tiền.” Mục Thanh Lê hướng hắn nháy mắt, mày cong thành tân nguyệt, lưu quang tràn đầy: “Cho nên nói, thần tiên ca ca về sau sẽ không muốn về tiên giới, ở thế gian hưởng thụ cuộc sống sẽ không sai, tiền của ta a, tuyệt đối đủ thần tiên ca ca tiêu dao cả đời.”
Quân Vinh Giác tươi cười ôn nhuyễn, trong mắt chứa đựng tia u ám không rõ, gật đầu: “Như thế dụ hoặc, ta thật ra không nghĩ hồi tiên giới.”
“Vậy đừng trở về, cứ định như vậy, không được đổi ý.” Mục Thanh Lê lôi kéo tay hắn nắm thật chặt, chú định ra đến, vẻ mặt như ý.
Quân Vinh Lâm mỉm cười thân thủ vuốt ve mái tóc của nàng, bàn tay động tác mềm nhẹ như mây, con ngươi sâu thẳm lại có ôn nhu, bao dung.
Mục Thanh Lê đáy lòng bị ánh mắt như vậy nhìn xem mà run lên, không hiểu cười, bớt một chút nghịch ngợm, lại một lần nữa xác định: “Thần tiên ca ca cười thực không phải đẹp bình thường a.”
Động tác này tìm ra manh mối nhưng chỉ là trước đây bị sư phó làm vài lần có mới, cho tới bây giờ cũng không dùng, thật không ngờ hôm nay bị một người so với mình còn nhỏ hơn mà làm như vậy, lại không có một chút bài xích.
Quân Vinh Giác ôn hòa mỉm cười, dương môi nói: “Ca ca về sau nhiều cười cho ngươi xem thế nào?”
Mục Thanh Lê đột nhiên tức cười, nàng mới nói muốn dùng tiền làm cho hắn tiêu dao cả đời, hắn hiện tại đã nói cười ình xem, này không phải bao dưỡng là cái gì? “Xì” Một tiếng cười rộ lên, Mục Thanh Lê ánh mắt cười mị, ngửa đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc vô song trước mắt này, còn thật sự gật đầu, cố nén cười cam đoan nói: “Đây chính là thần tiên ca ca nói, thần tiên ca ca về sau cười vì ta, ta liền cấp thần tiên ca ca càng nhiều tiền được không?”
Quân Vinh Giác nghe ra thâm ý trong đó, lại tuyệt không bực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, gật đầu ôn nhã cười: “Được.”
Sợi tóc hắn tung bay, ánh mắt thản nhiên nhìn xa xăm, thanh liên tuyết sơn tuyệt thế tao nhã. Sâu thẳm trong mắt chỉ có nhu hòa bao dung không chút giả dối, hẳn là thật sự hoàn toàn thật tình đối đãi với người mới gặp qua một lần, thật tình bao dung, thật tình ôn nhu.
Mục Thanh Lê liễm mi mỉm cười, nàng chính là chợt lóe kỳ quái liền bình thường trở lại. Có vài người là vậy, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận định, chỉ cần mình thích cứ như vậy làm, không cần nghĩ đến cái khác, cứ đơn giản như vậy, hết sức lông bông không kềm chế được.
Hắn là vậy, nàng làm sao không phải như vậy. Cho nên nàng không hỏi vì sao, miễn cho đả thương đến chi duyên phận không dễ có này.
Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một lời nói đơn giản, có thể làm cho người ta cảm động, đi vào lòng người.
Mục Thanh Lê ngửa đầu vẻ mặt vui mừng, giảo hoạt nói: “Nói vậy là định rồi, ngày mai thần tiên ca ca phải rơi xuống nơi này, ta cấp lễ vật tặng thần tiên ca ca.”
“Được.” Quân Vinh Giác gật đầu đáp ứng.
Mục Thanh Lê thấy sắc trời lúc này đã không còn sớm, học đường thời gian tan học cũng đã đến, nếu không đi chỉ sợ các nàng Noãn Thu sẽ lo lắng. Lắc lắc ngón tay thon dài lạnh lẽo Quân Vinh Lâm, một hồi mới buông ra, nghiêm trang nói: “Mặt trời sắp lặn, đến thời gian yêu tinh nghỉ ngơi, cũng muốn vì thần tiên ca ca chuẩn bị lễ vật! Cho nên ta đi trước, thần tiên ca ca cũng không nên quên ngày mai a?”
Quân Vinh Giác cười khẽ, rõ ràng là tan học về nhà, còn nói được y như thật vậy.
“Ha ha.” Mục Thanh Lê tự nhiên biết hắn nhất định là biết, xoay người vài cái thoát ra ngoài, lại quay đầu một cái hướng Quân Vinh Giác cười, sau đó khom người liền chui vào trong bụi cỏ, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Quân Vinh Giác nhìn chỗ kia, một hồi mới cười yếu ớt, đem cái tay kia nàng nắm nhìn nhìn, cảm thụ độ ấm còn chưa tiêu tán này, ý cười trên môi lại sâu thêm một phần, thì thào tự nói: “Tiểu yêu tinh, a.”
“Chủ tử.” Tàn Vân luôn luôn tại chỗ tối chú ý hết thảy bất khả tư nghị sự tình này thật vất vả áp chế kinh hãi trong lòng, dừng ở trước mặt Quân Vinh Giác, cung kính lại tò mò hỏi: “Thủ hạ đi tra thân phận nàng?”
“Không cần.” Quân Vinh Giác thản nhiên nói, trong mắt tràn ngập ôn nhu không tiêu tan. Nếu nàng không nói, không hỏi, thì cứ theo ý nàng.
Tàn Vân bị thần sắc ôn nhu này của hắn dọa kinh hãi một chút, trong lòng đối với tiểu nữ tử kia không khỏi cảm giác kính nể sâu sắc. Nàng thế nhưng làm cho chủ tử nở nụ cười? Nhưng lại là từ lúc gặp qua đến bây giờ không có đình chỉ.
Mặt trời lặn về tây, ánh nắng chiều thật đẹp.
Mục Thanh Lê khinh công dưới chân rất nhanh không ngừng bay vọt, không lâu trở về đến cửa ra học đường, lúc này học đường mới tan học không lâu, người đã về không sai biệt lắm, chỉ còn lại có Noãn Thu, Hàn Xuân, Đường Thủ ba người đứng chờ nàng dưới tịch dương.
“Tiểu thư.” Vừa thấy thân ảnh của nàng đến, ba người kêu ra tiếng. Ai cũng không hỏi nàng đi nơi nào.
Mục Thanh Lê mỉm cười gật đầu lên xe ngựa, tươi cười kia làm cho ba người đều chú ý.
Vẫn là Đường Thủ đánh xe, Noãn Thu cùng Hàn Xuân cùng tiến lên xe ngựa ngồi ở hai bên trái phải của Mục Thanh Lê. Noãn Thu nhẹ giọng: “Tiểu thư tâm tình thật tốt?”
“Ân.” Mục Thanh Lê mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, thêm một câu: “Quả thực rất tốt.”
Noãn Thu có chút kinh ngạc, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư cao hứng như vậy, cũng không hỏi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi một chuyện khác: “Tiểu thư hôm nay đến trường cảm thấy như thế nào? Sau này tính sao?”
Mục Thanh Lê tựa vào xe vách tường dày híp mắt, cong môi nói: “Ân, tiếp tục.” Nàng vốn tính là không hề đến, chương trình học một ngày này nàng thử một lần, phát hiện đối chính mình cũng không giúp gì, học sử ký có thể ở nhà xem sách, kiếm thuật càng thêm không có ý tứ. Nhưng là hiện tại không giống, phải biết rằng nơi đó có người thú vị.
Noãn Thu nhìn nàng tràn ngập thâm ý tươi cười, không khỏi hiếu kì nàng rốt cuộc gặp cái gì, lại thủy chung không có hỏi.
Xe ngựa dần dần đi xa.