Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
âm Thành Bộ với việc bản thân là quỷ đang xếp hàng chờ luân hồi đã quên béng đi, Nguyên Ngọ đối với chuyện này cũng chỉ là thái độ thông cảm cho người trẻ tuổi nhưng bị bệnh thần kinh, thế mà lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Hiện giờ Nguyên Ngọ đột nhiên chủ động đưa ra đề nghị này, Lâm Thành Bộ không phản ứng kịp, mới hỏi một câu: “Thế… anh có nhớ gì không?”
“Không nhớ rõ.” Nguyên Ngọ thẳng thắn trả lời.
“À.” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “Đi thử xem, lần trước không phải anh nói con quỷ thứ nhất ở nhà máy phía bắc ngoại ô sao?”
“Tôi đoán.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy đoán tiếp xem.”
Nguyên Ngọ cầm bánh ngọt cắn một miếng: “Cái bánh này còn khó ăn hơn cái bánh sinh nhật hôm qua.”
“Thật sao.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Nếu không lát nữa trên đường về tôi mua bánh ngọt hạt dẻ cho anh nhé? Trước kia anh rất thích món này.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng, thả cái bánh cắn dở vào túi.
“Không ăn à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Khó ăn quá, như ăn vôi ấy.” Nguyên Ngọ nói, “Bánh bao sạn như cát nãy tôi cũng lười nói.”
Lâm Thành Bộ cầm cái bánh cắn một miếng: “Anh cảm thấy được vị gì…”
Nguyên Ngọ đốt một điếu thuốc, lùi ra sau ngửa đầu nhìn mặt trời bắt đầu sáng rọi trên đầu.
Lâm Thành Bộ ăn xong cái bánh, định nói gì mà nghĩ mãi không ra, trước giờ tình cảnh lúc nào cũng thế này, Nguyên Ngọ như tự chui vào thế giới của riêng mình, cậu muốn nói gì cũng phải nghĩ nửa ngày mới dám nói.
Trong lúc suy nghĩ, cậu chỉ có thể ngắm Nguyên Ngọ một lượt từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, cũng may trước giờ Nguyên Ngọ lười phản ứng với cái ánh nhìn như ăn tươi nuốt sống này của Lâm Thành Bộ.
Ánh mắt của Lâm Thành Bộ nhìn từ mái tóc còn ướt nhẹp dịch xuống cái trán, sống mũi thẳng, bờ môi thiếu kiên nhẫn cùng cái cằm bướng bỉnh, xương quai xanh, áo phông… áo phông thì thấy cái mẹ gì… cánh tay, cổ tay…
Ánh mắt của cậu dừng trên cổ tay Nguyên Ngọ, từ ngày đưa đồng hồ đeo tay cho Lâm Thành Bộ xong, Nguyên Ngọ không đeo gì ở đó. Nhưng đến giờ Lâm Thành Bộ mới nhìn thấy một vết sẹo rất sâu ở cổ tay Nguyên Ngọ.
Cậu cảm thấy kinh hãi dâng lên, còn rất nghi hoặc.
Chuyện từ lúc nào?
Sao lại cắt cổ tay?
Nguyên Ngọ không phải coi tiểu thuyết của Hình Thiên như sổ ghi chép sao? Ngạt thở với nước, sao lại trước đó còn có cắt tay nữa?
Cậu nhìn vết sẹo kia một lúc rất lâu.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cái vết này Nguyên Ngọ cắt khi nào?
Hai năm trước?
Khoảng thời gian đột nhiên mất liên lạc đó?
“Cậu hôm nay không đi làm sao?” Nguyên Ngọ giơ tay che ánh nắng đang chiếu rọi vào mặt.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Buổi sáng việc cũng không nhiều.”
“Thế đi chứ?” Nguyên Ngọ nói.
“… Được.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, nhìn Nguyên Ngọ vào khoang thuyền cầm khăn lông lau tóc, cậu rất dè chừng mới dám hỏi một câu: “Vì sao anh lại… muốn…”
“Cậu sợ chết à?” Nguyên Ngọ quay lại hỏi.
“Sợ chứ, cực kỳ sợ.” lâm Thành Bộ nói.
“Tôi cũng sợ.” Nguyên Ngọ nói, động tác dừng lại, khăn bông che khuất nửa gương mặt không nhìn thấy biểu cảm của hắn, giọng nói cũng thấp xuống: “Tôi không muốn cứ như thế… mà chết.”
Nghe câu này xong, Lâm Thành Bộ mới xác định sự việc sáng nay Nguyên Ngọ đều nhớ hết.
“Anh… sáng nay… chậc.” Nhưng cứ định nói về việc này cậu lại không cách nào mở miệng được. Nói về mấy bộ truyện còn không nổi nữa là chuyện nhạy cảm thế này, với Lâm Thành Bộ mà nói, làm thực đơn còn dễ hơn nhiều, “Tôi bảo là… anh…”
“Cậu nói cái tiếng mẹ gì đấy?” Nguyên Ngọ hỏi.
“À.” Lâm Thành Bộ sững người một lúc mới phản ứng được, “Tiếng Trung phổ thông mà.”
“Không nghe ra.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ hít một, cảm thấy cái người này dù tình trạng thế nào cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội chặn họng, mặc kệ là ai, lúc nào, lấy chặn họng người khác làm niềm vui…
“Buổi sáng anh muốn tự sát đấy à?” Lâm Thành Bộ dõng dạc hỏi một câu.
“Đúng.” Nguyên Ngọ ném khăn mặt, xoa xoa mái tóc rối, lấy túi tiền rồi bước ra khỏi khoang thuyền.
“Vì sao?” Lâm Thành Bộ hỏi tiếp.
“Không biết.” Nguyên Ngọ thẳng thắn trả lời, “Tôi không rõ, chỉ là… muốn.”
“Anh không sợ chết à?” Lâm Thành Bộ tiếp tục hỏi, tiếng Trung cực chuẩn.
“Đúng.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Vậy tại sao lại muốn chết?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm.
“Bởi vì nên chết đi.” Nguyên Ngọ quay người đi về phía bến tàu.
Lâm Thành Bộ không hỏi nữa, cảm giác Nguyên Ngọ đều không nói rõ được.
Cậu đi sau lưng Nguyên Ngọ, đột nhiên cảm thấy nếu ngày xưa học giỏi rồi học tâm lý học, có khi còn đoán được một chút suy nghĩ của Nguyên Ngọ.
Giờ với cái trình độ văn hóa này, nhìn tin nhắn Wechat còn không rõ, tự học thì quá sức rồi. Trước đó cậu cũng tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện, người ta bảo cần nói chuyện với người bệnh mới phán đoán được, cũng có nói qua cho cậu biết một chút, đừng nói là có hiểu hay không, giờ cậu còn chả nhớ là bác sĩ nói cái gì nữa.
Một fan cuồng mù chữ thật buồn rầu.
Lúc lên xe, Lâm Thành Bộ thấy bánh xe cắm đầy cỏ với hoa dại, trước mặt xe cũng có, nghệ thuật này của Đại Đầu ngày càng tiến bộ.
Nguyên Ngọ sau khi lên xe vẫn như cũ, hơi nghiêng người quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe đến ngây người.
Lâm Thành Bộ hạ cửa kính xuống, cậu thích lúc lái xe có gió mát bên ngoài thổi vào, nhưng ở vùng nông thôn thôi, trong thành phố mà hạ cửa kính xuống khác gì tắm bụi không.
Nguyên Ngọ đội mũ, lại lấy khẩu trang ra đeo.
“Gió lớn quá à? Có cần tôi đóng cửa kính không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không phải.” Nguyên Ngọ đeo khẩu trang lên, “Thói quen.”
Thói quen.
Thói quen của ai?
Nguyên Ngọ làm gì có cái thói quen này?
Nguyên Ngọ dù có lãnh đạm với người khác, nhưng chưa bao giờ né tránh ánh mắt người ngoài, có thể lạnh lùng mà phách lối đối diện bất kỳ ánh mắt nào, cũng không thèm để ý.
Xung quanh có kết giới thật, nhưng chưa bao giờ che giấu bản thân.
Lúc lái xe khỏi Trầm Kiều, hôm nay không phải cuối tuần, mà thời tiết cũng hơi nóng nên có rất ít người đến đấy, chỉ thấy mấy chiếc công nông với xe buýt.
Cái xe buýt kia chạy rất điên cuồng, lúc vượt qua xe Lâm Thành Bộ có ảo giác là đang chạy trốn, tất cả lái xe buýt dường như muốn thoát khỏi lực hút trái đất mà phi như bay vậy.
“Bật nhạc nghe đi.” Nguyên Ngọ nói.
”À,” L:âm Thành Bộ nhìn hắn một cái, “Muốn nghe gì?”
“Cậu không phải bạn…” Nguyên Ngọ híp mắt nhìn bên ngoài.
“Tôi là bạn trai anh.” Lâm Thành Bộ ấn một cái CD vào ổ đọc, “Trên xe toàn đĩa nhạc anh thích cả.”
“Tôi lâu lắm rồi không nghe nhạc.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi cũng thế.” Lâm Thành Bộ đáp.
Lâm Thành Bộ không nhớ đã bỏ bao nhiêu đĩa CD vào đây, nhưng từ khi Nguyên Ngọ thành thế này, cậu cũng không bật.
Mặc dù cậu chưa từng nghe nhạc với Nguyên Ngọ bao giờ, nhưng chỉ nghĩ đến đây là những thứ bình thường Nguyên Ngọ hay hát lại, cậu cũng không dám nghe.
Đĩa để lâu như vậy mà vẫn chạy được, cậu có hơi ngạc nhiên.
Nhạc vang lên, đoạn nhạc dạo qua rồi, Nguyên Ngọ nhẹ nhàng hát một câu: “Feel… I can feel you… the bliss, your kiss…”
Mắt Lâm Thành Bộ hơi cay, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ gõ mấy cái.
“Quần áo cậu còn chưa trả cho tôi.” Nguyên Ngọ nói.
“Không trả.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi thích.”
Nguyên Ngọ quay lại nhìn cậu một cái.
“Nếu không tôi đổi cho anh?” Lâm Thành Bộ nói.
“Được rồi.” Nguyên Ngọ nhắm mắt.
Lúc lái xe đến ngoại ô thành phố, muốn đến cái nhà máy bỏ hoang kia, phải đi qua nội thành, Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, nói: “Dây an toàn.”
“Ừm?” Nguyên Ngọ mở một mắt.
“Phụ xe không cài dây thì cũng bị phạt đó.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ hơi khó chịu, kéo dây an toàn, lúc định cài thì giơ khóa cài lên nhìn một cái: “Xe cậu có chở cô nào à?”
“… Có mẹ với chị tôi.” Lâm Thành Bộ nhìn khóa cài, có hơi ngượng ngùng cười một cái, “Cũng ít đi mà.”
“Cái khóa cài ngay jj thế này mà mẹ cậu không mắng cậu à?” Nguyên Ngọ cài dây an toàn vào.
“Đa lạp phong.” Lâm Thành Bọ nói.
Nguyên Ngọ không thèm để ý, đóng cửa kính lại, vừa mới vào nội thành không khí đã đầy bụi rồi.
Lâm Thành Bộ mở điều hòa.
“Vì sao tôi không có ấn tượng gì với cái này?” Qua một lúc lâu Nguyên Ngọ mới hỏi một câu.
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Thứ kia ấy, ít nhiều gì cũng phải có tí ấn tượng chứ.” Nguyên Ngọ liếc cậu một cái.
Lâm Thành Bộ hơi hơi hoảng, nhịp tim tăng lên, nói láo như thế đúng là tim phải khỏe, cậu hắng giọng: “Đến tôi anh còn có nhớ rõ đâu.”
Nguyên Ngọ im lặng một hồi: “Cũng vậy.”
Lâm Thành Bộ thở ra một hơi, nãy hồi hộp quá suýt vượt ẩu qua chỗ ngã rẽ.
Lúc xe dừng lại đợi đèn tín hiệu chuyển làn, Nguyên Ngọ hỏi một câu: “Chúng ta lăn giường rồi à?”
Hai chúng ta lăn giường rồi sao?
Lăn giường bao giờ?
Lăn giường?
Làm!
Lâm Thành Bộ giật mình, đạp chân ga một cái, may quá xe không vọt đi, động cơ chỉ rồ một tiếng rồi thôi. Cậu cúi đầu ho một chặp, một nửa là vì kinh hãi, một nửa che dấu sự chột dạ của bản thân.
Con mẹ nó!
Khâu quan trọng nhất lại không để ý!
Bạn trai à!
Còn chưa có lăn giường nữa!
Làm rồi à!
Lâm Thành Bộ tất nhiên rất mong chờ, cũng muốn nói thế lắm, nhưng cậu vẫn là một người u mê đứng đắn, đã lợi dụng chuyện đầu óc Nguyên Ngọ không tỉnh lắm rồi… Không, đã chiếm tiện nghi lúc người ta không tỉnh táo, không thể không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi lần nữa được.
Dù rất muốn.
Có thể là… chưa làm đi?
Bạn trai mà chưa lăn giường… nghe có hơi sai.
Lâm Thành Bộ không giả vờ ho khan được nữa, cậu cũng cảm thấy giả, ho xong… Đèn xanh vừa sáng, cậu đành ngừng, gạt hộp số một cái.
“Cái gì cơ.” Cậu liếc nhìn Nguyên Ngọ, trên mặt hắn đeo khẩu trang không nhìn ra cảm xúc gì, “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Cậu có thể không trả lời.” Nguyên Ngọ nói.
“Thế anh còn hỏi làm gì?” Lâm Thành Bộ hơi bất đắc dĩ.
“Xem phản ứng của cậu.” Nguyên Ngọ tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Tôi muốn uống nước.”
“Phía trước có hàng trà sữa… uống trà sữa? Lâu rồi tôi không uống.” Lâm Thành Bộ nhìn ven đường, nhắc tới thứ đồ uống yêu thích lâu rồi không đụng đến, “À đúng đường này rồi, phía trước có một hàng, còn có chỗ đỗ xe… Anh thích uống hồng trà hay trà xanh hay Long Tỉnh?”
“Nước sôi để nguội được không?” Nguyên Ngọ nói, “Tôi chỉ muốn uống nước khoáng bình thường, nước, H2O, nước trắng ấy.”
“… Biết rồi.” Lâm Thành Bộ hơi xấu hổ.
Mặc kệ trà ngon hay là H2O, có mỗi chỗ đỗ xe trước hàng trà sữa.
Lâm Thành Bộ dừng xe xong, thấy Nguyên Ngọ đang nhìn bảng hiểu ngoài cửa hàng trà sữa, nhanh nhảu giải thích: “Bên cạnh có siêu thị, mua nước khoáng được… không có chỗ đỗ xe khác.”
Nguyên Ngọ không nói gì.
“Thật.” Lâm Thành Bộ bổ sung thêm một câu.
“Cậu đi mua đi.” Nguyên Ngọ ngồi trong xe không nhúc nhích.
“Ừm? Làm sao vậy?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi… sợ.”
“Sợ?” Lâm Thành Bộ lập tức nhớ đến lúc cậu đòi Nguyên Ngọ cùng đi lấy đồ điểm tâm, “Không phải chứ, việc này cũng định trả thù tôi à?”
“Tôi sợ thật.” Nguyên Ngọ dựa trán vào cửa kính, mắt nhìn bên ngoài, “Nhiều người quá.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn, một lúc lâu cũng không nói gì.
Đúng vậy, nhiều người quá.
Nguyên Ngọ ở trên thuyền cũng quá lâu, cùng lắm chỉ lên trấn mua đồ, tiểu trấn kia có náo nhiệt đến đâu, cũng không thể so sánh với thành thị đông đúc toàn nhà cao tầng cùng công ty như thế này.
Đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Một Nguyên Ngọ từng đêm nào cũng đối diện với ánh đèn lấp lóe cùng âm nhạc, một đám người vây quanh hò hét, đối diện với xa hoa trụy lạc như vậy mà vẫn lạnh nhạt được, lại nói sợ.
“Ở trong xe đợi tôi.” Lâm Thành Bộ nói, “Nước khoáng, còn muốn gì nữa không?”
“Trà sữa.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Không cần nước khoáng.” Nguyên Ngọ quay sang, “Muốn trà, hồng trà.”
“Được.” Lâm Thành Bộ gật đầu, mở cửa xuống xe.
Lúc đi về phía cửa hàng, cậu có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bấm điều khiển khóa cửa xe lại.
Nguyên ngọ nghe thấy tiếng khóa, dựa vào ghế cười cười rồi chỉnh tiếng nhạc lơn hơn một chút.
Thế mà lại nói sợ với Lâm Thành Bộ.
Thực ra cũng không hẳn là sợ, chỉ là không thích tiếp xúc với người khác, người này người kia cứ đi tới đi lui, ai cũng vội vàng, coi nhau như không khí.
“Tiểu Ngọ, nhìn xem.”
“Nhìn gì?”
“Nhìn tôi, anh thấy được tôi à?”
“Có thể.”
“Vậy anh cảm thấy có đúng là tôi không? Là tôi thật sao?
“Không phải cậu thì là ai?”
“Không phải, tôi biết tôi là tôi, nhưng chưa chắc anh đã biết là tôi… Anh thấy cái gì?”
“Tôi không biết.”
“Tôi cũng không biết… tôi chỉ thấy thôi cứ nhìn, nhưng không biết là đang nhìn ai… Trong mắt người kia, đó là tôi sao? Trong gương này? Lúc anh nhìn gương thấy là anh hay là tôi?”
Nguyên Ngọ bực bội, đập lưng vào ghế tựa một cái, lại mở nhạc to hơn.
Rốt cục là nói cái gì!
Muốn nói cái gì chứ!
Nghe không hiểu, lúc nào cũng không hiểu, khiến người ta phát điên lên!
Là cái thứ gì vây….
Lúc Lâm Thành Bộ cách xe có mấy mét, nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc phát ra từ xe.
I reeber reeber you, I reeber still close to you, No need to fear the distance here...
Nguyên Ngọ tựa trên ghế, nhắm mắt lại, còn rất nhập tâm nghe.
“Má.” Lâm Thành Bộ đi qua thấy tai như sắp nổ tung, vươn tay vặn nhỏ tiếng nhạc lại, “Anh không sợ cảnh sát qua đây à?”
“Cậu nghe thấy à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Người điếc còn cảm giác sắp điếc thêm lần nữa đấy.” Lâm Thành Bộ đóng cửa xe, cầm theo hai cốc trà đặt lên phía trước, “Uống đi.”
“Tôi hỏi là cậu nghe được tiếng người nói chuyện không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ở đâu?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Ở đây.” Nguyên Ngọ mở to mắt nhìn lại.
“Có người… nói chuyện sao?” Lâm Thành Bộ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, “Hai chúng ta đang nói chuyện còn gì?”
Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống cười cười, lấy một cốc trà uống một ngụm.
“Uống được không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, “Đúng là đồ uống của thanh niên.”
“… Anh già lắm à?” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Cậu còn gọi tôi bằng chú còn gì.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy anh còn gọi tôi là đại gia, tôi còn chưa nói lý lẽ nữa.” Lâm Thành Bộ cũng cầm cốc trà uống một ngụm, trà lạnh chảy vào dạ dày khiến cậu bớt hoảng loạn đi một chút.
“Chúng ta…” Nguyên Ngọ kéo ống hút, hút lớp kem phía trên, “Quen nhau thế nào?”
Quen nhau thế nào à?
Đối với Lâm Thành Bộ mà nói, chuyện này so với việc hỏi cậu bao nhiêu tuổi còn dễ nói hơn.
“Trước một quán bar.” Lâm Thành Bộ co một chân, nghiêng người, đối diện với Nguyên Ngọ, “Lúc ấy mới vào thu, thời tiết rất đẹp, tôi cảm thấy rất dễ chịu…”
“Lược bỏ đoạn miêu tả khung cảnh với tâm lý cảu cậu đi.” Nguyên Ngọ chặn họng.
“À.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Ở cửa quán bar, tôi đi tìm người lại nhìn thấy anh, cảm thấy con mẹ nó, người này cực kỳ… cực kỳ….”
“Đẹp trai.” Nguyên Ngọ tiếp lời.
“Đúng.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Lúc ấy đã cảm thấy con mẹ nó sao người này lại đẹp trai như vậy, còn rất lạnh lùng.”
“Sau đó thế nào?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Sau đó tôi muốn bắt chuyện với anh, nói cái gì cũng được, hỏi đường cũng được.” Lâm Thành Bộ nhấp một ngụm trà, “Tôi đi qua.”
“Hỏi đường?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Không, tìm anh mượn bật lửa.” Lâm Thành Bộ nhìn vào mắt hắn. “Tôi nói, chú gì ơi cho tôi mượn bật lửa, tôi nói như thế.”
“Lần đầu gặp nhau đã gọi tôi bằng chú?” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm, cũng không biết xưng hô thế nào, tôi hoảng quá nên gọi bừa.” Lâm Thành Bộ ngẫm lại cười cười, “Hôm đấy anh… có vẻ như chưa tỉnh ngủ, râu cũng mấy ngày chưa cạo.”
“Sau đó thì sao?” Nguyên Ngọ hỏi tiếp.
“Anh bảo với tôi.” Lâm Thành Bộ cười khẽ, “Anh bảo, trông cậu cũng chả nhỏ hơn tôi bao nhiêu, làm gì vừa xấu hổ vừa thiếu kiên nhẫn thế.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa