Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 19
H
ạnh phúc tình yêu đến bất ngờ quá. Thế Đình đang muốn chia sẻ.
Chuông điện thoại reo vang, dứt ra dòng suy nghĩ. Thế Đình chậm chạp nhấc ống nghe:
- Alô.
Giọng cô thư ký vang lên:
- Giám đốc! Hai giờ chiều nay anh có cuộc gặp gỡ với ban tổ chức triển lãm.
- Tôi biết rồi. Còn gì nữa không?
- Và bảy giờ tối nay, anh có một buổi tiệc chiêu đãi ở nhà hàng "Sinh Đôi".
Thế Đình chợt nhớ. Đúng rồi! Một tuần trước, đích thân giám đốc công ty "Hưng Phát" gởi thiệp mời cho anh đây mà. Nếu Anh Thục không nhắc nhở có lẽ anh quên mất, và bản tính của anh thì không bao giờ làm mất lòng khách hàng.
Giọng Anh Thục lại ngập ngừng:
- Tổng giám đốc! Vậy chiều nay, tôi được phép về sớm chứ?
- Cô có việc à?
Một câu hỏi thật là ngớ ngẩn phải không? Thật ra những lần dự tiệc đều là tổng giám đốc và thư ký cùng đi. Nhưng hôm nay thì ngoại lệ rồi, có lẽ anh sẽ không cần Anh Thục nữa, mà người đi với anh sẽ là Như Thiên. Chỉ có cô ấy mới xứng đáng bên cạnh anh mà thôi.
Thế Đình rõ ràng:
- Nếu cô có việc thì cứ về. Còn buổi chiêu đãi tối nay, không phiền cô đâu.
- Tổng giám đốc nói... anh đi một mình à?
- Không. Như Thiên, trợ lý của tôi sẽ đi với tôi. Mọi việc không có gì chứ?
- Dạ... không.
- Vậy cô tiếp tục công việc của mình đi.
Thế Đình gác máy, anh không quan tâm đến Anh Thục nghĩ gì. Điều anh bận tâm hiện tại là Như Thiên. Cô như cơn gió mát trong lành thổi vào đời anh.
Cô đáng yêu trong tình yêu của anh. Cô là con sóng nhỏ dịu êm, nhưng cũng dữ dội. Còn hạnh phúc nào khi mà Như Thiên cũng nghĩ về anh.
Thế Đình sẽ không để cô bị tổn thương. Anh sẽ bảo vệ cô bằng chính tình yêu của mình.
Thế Đình đã đi qua tình yêu của bao cô gái, nhưng chưa cô nào làm cho anh rung động cả. Cũng chưa cô nào làm cho anh nhớ nhung ray rứt và băn khoăn. Anh cũng chưa cảm thấy mình có lỗi với ai, bởi những người đến với anh chỉ là mua bán tình. Anh không hề nợ họ.
Tín hiệu từ cái điện thoại cầm tay lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Thế Đình. Anh nhìn cuộc gọi tới trên màn hình máy rồi tắt máy.
Nguyệt Hoa! Anh không muốn cô phá hỏng thời gian của anh nữa. Cảm giác không còn thì còn luyến lưu làm gì.
Nhưng bản tính Nguyệt Hoa không phải anh không rõ. Cô sẽ liên tục gọi tới, nếu nghe thì còn bao nhiêu phiền phức khác nữa.
Tít... tít... tít...
Thế Đình miễn cưỡng áp máy vào tai:
- Anh nghe.
- Thế Đình! Em gọi tới, sao anh tắt máy? Em tưởng anh không nghe điện của em nữa.
- Anh đang có nhiều việc phải làm lắm. Em gọi cho anh có chuyện gì?
- Em nhớ anh, em gọi cho anh không được sao?
- Nguyệt Hoa à! Em có thời gian thật, nhưng anh thì không đâu. Em muốn tán gẫu thì tìm người khác đi.
- Thế Đình! Anh lạ quá!
- Công ty anh còn biết bao nhiêu việc phải làm.
- Lâu quá chúng ta không gặp nhau, hay tối nay mình hẹn nghe.
- Không được.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Thế Đình nhăn mặt:
- Lộn xộn quá. Có gì thì nói đi.
_ Như Thiên nghỉ làm rồi, phải không anh?
- Sao em biết?
- Em nghe Anh Thục nói.
Thế Đình bực bội:
- Cô ta nhiều chuyện quá vậy. Mà Như Thiên nghỉ việc cũng đâu liên can gì tới em. Em biết để chi?
- Là do em quan tâm đến công việc của anh thôi. Thế Đình! Hay là em vào làm trợ lý cho anh nghe.
- Em có đùa không đó?
- Anh không tin à? Dù sao em cũng đã từng tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ anh chê em không bằng Như Thiên?
- Vấn đề ở đây không phải là khen hay chê. Mà là... công ty anh không tuyển người nữa. Anh Thục không nói cho em biết Như Thiên đã làm việc trở lại rồi sao?
Nguyệt Hoa ngạc nhiên:
- Cô ta đi làm tự bao giờ?
- Ngày hôm nay, và anh cũng không có dự định thay đổi trợ lý. Xin lỗi em nha.
- Không vào "Thế Kỷ" làm cũng không sao. Nhưng anh phải gặp em, thời gian qua em thử thách với chính mình. Thì ra em không quên anh.
Thế Đình mỉa mai:
- Còn anh thì nghĩ em đã tìm được đối tượng ình. Anh dự định gọi điện chúc mừng em nữa đó.
- Ngoài anh ra, em làm gì yêu người khác được chứ.
- Nguyệt Hoa này! Anh nghĩ em đã hiểu lầm rồi. Anh đối với em chỉ đơn thuần là một tình bạn thôi. Đừng nuôi quá nhiều hy vọng để sau này lại trách anh.
Nguyệt Hoa kêu lên:
- Thế Đình! Anh...
Thế Đình dứt khoát:
- Có chuyện gì, hôm khác nói đi nghe. Bây giờ anh phải làm việc đây. Chào em.
Thế Đình tắt máy, anh nhìn cánh cửa phòng như sợ Như Thiên nghe thấy. Phiền phức này anh sẽ gặp dài dài à xem.
Tất cả cũng tại anh. Đong đưa tình cảm chi vậy để bây giờ phiền toái.
Khẽ thở ra, anh đến bên cửa văn phòng của Như Thiên. Thế Đình muốn vào cho cô biết tối nay có buổi chiêu đãi để cô chuẩn bị.
Cộc... Cộc... Cộc...
Cộc... Cộc... Cộc...
Thế Đình lo lắng khi không có tiếng trả lời. Từ nãy giờ, Như Thiên đâu có ra ngoài, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì?
Anh đẩy cửa phòng, quả đúng như lời dự đoán. Như Thiên ngồi đó, trên bàn làm việc của cô vô số khăn giấy dính đầy máu.
Thế Đình hốt hoảng lao nhanh đến:
- Chảy máu như thế này sao không gọi anh? Em bướng bỉnh đến nổi muốn để hết máu sao?
Anh giật tay Như Thiên đưa vào miệng:
- Đừng lau nữa.
Như Thiên mở to mắt nhìn Thế Đình:
- Anh làm gì vậy?
Cô định rụt tay về thì bị Thế Đình giữ lại. Anh nghiêm giọng:
- Để yên đó!
- Nhưng mà... dơ lắm.
- Là máu thôi mà. Huống chi chỉ có cách này mới cầm máu được thôi. Em chịu khó một chút đi
Như Thiên khó khăn:
- Lỡ có ai đó nhìn thấy thì sao? Dị lắm!
Biết làm sao hơn nữa Như Thiên đành ngồi yên. Một lúc sau, Thế Đình thả tay cô ra, anh giơ lên
- Hết chảy rồi đó. Công hiệu không?
Quả thật vết đứt như liền lại. Như Thiên săm soi ngón tay:
- Cám ơn anh.
Thế Đình gom mớ giấy trên bàn, bỏ vào thùng rác:
- Đến bao giờ em mới hết bướng bỉnh đây?
Anh cốc nhẹ lên đầu cô:
- Mai mốt xảy ra chuyện gì, không được im lặng nghe chưa? Anh muốn chia sẻ với em.
Như Thiên ngoan ngoãn:
- Tôi biết rồi.
- Còn nữa, anh không thích nghe chữ "tôi" lạnh lùng đó đâu.
Như Thiên lầm bầm:
- Chưa chi đã lộ tính gia trưởng rồi.
Thế Đình khoát tay đứng đối diện với Như Thiên:
- Em ngưng sử dụng máy vi tính vài ngày đi. Nếu không, ngón tay em khó lành lắm, còn sưng tấy lên nữa.
- Nhưng... em... không thể ngưng công việc.
Chữ "em" với Như Thiên ngượng ngùng làm sao.
- Anh phụ em.
- Không trừ lương em chứ?
- Anh tình nguyện phụ em mà.
Như Thiên chớp mắt:
- Cám ơn anh.
- Còn một việc khá quan trọng nữa nè.
Như Thiên chờ đợi:
- Gì thế anh?
- Chiều nay, em về sớm chuẩn bị, tối nay dự buổi chiêu đãi với anh.
- Em?
- Ừ.
- Không phải vai trò của người khác sao?
- Anh muốn giới thiệu em với các nhà doanh nghiệp đã từng hợp tác với "Thế Kỷ".
Như Thiên nhăn mày khó khăn:
- Em sợ em không đảm nhận nổi đâu. Với lại, bạn bè và khách của anh, em đâu quen.
- Bởi vậy anh mới giới thiệu.
Thế Đình khoát tay:
- Thôi, anh đã quyết định rồi, em đừng bàn ra nữa. Có gì khó khăn, nhờ Bửu Ngọc cố vấn cho.
Anh nhìn đồng hồ:
- Cũng sắp đến giờ nghỉ rồi, em thu xếp đi, Vũ Hùng và Bửu Ngọc lên chúng ta đi ăn.
- Em...
Trước khi quay lưng, Thế Đình còn nhắc nhở:
- Nhớ, tối nay đúng bảy giờ, anh đón em.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Thế Đình. Như Thiên thở to:
- Cô tự chuốc phiền phức ình rồi. Như Thiên ơi là Như Thiên!
oOo
Năm giờ, Như Thiên đã ngồi trước gương. Cô vụng về cầm hộp phấn, thỏi son... Làm sao đây, dù rằng Bửu Ngọc đã bỏ ra một giờ làm quân sư cho cô, dẫn cô đi mua sắm.
Như Thiên quay nhìn cái áo đầm trắng mà Thế Đình nhờ Bửu Ngọc gởi cho cô. Nó đẹp và quyến rũ quá. Không biết khi khoác lên người, nó sẽ ra sao nữa?
Dự tiệc thôi mà, đâu cần phải trang trọng thế. Thế Đình này quá quan trọng vấn đề, làm Bửu Ngọc chọc ghẹo cô gần cả một buổi chiều nay. Thêm điệp khúc tập trang điểm, thử đồ, nên bây giờ tay chân mỏi nhừ, mệt chết đi được.
Như Thiên vung tay cho thoải mái, cô đứng dậy đi qua đi lại, ý chưa muốn bắt đầu.
Bà Như Mai nghiêng đầu nhìn vào phòng con gái:
- Con chưa chuẩn bị sao?
- Còn sớm mà mẹ.
- Không sớm đâu, hai tiếng đồng hồ qua nhanh lắm. Với lại, mẹ cũng muốn ngắm con gái mẹ trong trang phục sang trọng và quý phái. Con mặc cái đầm kia, chắc là đẹp lắm.
Như Thiên nhõng nhẽo:
- Con xí như vầy, làm sao được như lời mẹ khen chứ. Mẹ ơi! Con không đi có được không?
Bà Mai phản đối ngay:
- Con làm như vậy không hay lắm đâu. Đã hứa thì phải làm, giữ chữ tín ình chứ.
Như Thiên phụng phịu:
- Con có hứa bao giờ. Tại Thế Đình bắt con đi thôi.
- Thế thì con có cơ hội gặp gỡ và học hỏi ở đàn anh, đàn chị rồi. Không phải con đã từng mơ ước như thế sao?
Như Thiên nhăn nhó:
- Mẹ biết con không thích chỗ ồn ào rồi mà.
- Cố gắng thêm, "ăn theo thuở ở theo thời" đi con gái. Vả lại, con cũng tập dần cho quen, để mai này còn giúp chồng phát triển sự nghiệp nữa.
Như Thiên la lên:
- Mẹ nói gì thế?
Bà Như Mai tủm tỉm:
- Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ mẹ không biết con nghĩ gì. Tâm trạng đang yêu có khác.
- Mẹ...
- Mẹ không quan tâm quá khứ của Thế Đình đâu. Miễn cậu ta yêu con thật lòng là được rồi.
Như Thiên ôm vai bà Mai:
- Yêu con thật lòng thì được gì. Con sẽ không lấy chồng đâu, con muốn ở bên mẹ.
- Đừng nói thế chứ. Con gái lớn lên là phải theo chồng, đó là quy luật muôn đời của tạo hóa. Phải duyên phải nợ thì có tránh cũng không khỏi đâu. Điều mẹ mong muốn duy nhất, là con có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc được chồng thương yêu.
Bà Mai vuốt tóc con gái:
- Nếu đó là duyên phận của con, thì con tự mà nắm lấy. Qua rồi thì cơ hội không dễ dàng đến với con lần thứ hai đâu.
- Mẹ ơi! Tình cảm chỉ mới bắt đầu thôi. Chung quanh Thế Đình còn biết bao cô gái đẹp khác nữa. Anh ấy mà chọn con, thì cho con thêm nhiều lo lắng.
- Tại sao?
- Con sợ lắm sự ganh tỵ.
Bà Mai trấn an:
- Yêu con thì Thế Đình có cách bảo vệ con mà.
Như Thiên vân vê chéo áo. Thật anh có cách bảo vệ cô không? Nhưng sao tự nhiên cô lại yếu đuối như thế này? Không phải cô mạnh mẽ lắm sao? Hay là tình yêu đã làm thay đổi con người cô?
Bà Như Mai lay vai con gái:
- Nè! Đừng mơ mộng nữa. Thời gian cũng không còn sớm, con mau chuẩn bị, kẻo Thế Đình đến phải chờ con.
Có tiếng chuông điện thoại, bà Như Mai quay lưng:
- Mẹ ra nghe điện thoại đây.
Như Thiên ngồi phịch xuống ghế. Cô nghiêng qua nghiêng lại. Trang điểm như thế nào đây? Phải chi nhỏ Bửu Ngọc chiều nay đừng có hẹn, thì nhờ vả được rồi. Thêm nhỏ Lượng Tinh nữa, ngày nay cũng mất tích luôn.