When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 041-042
hương 41: Đánh
Trang Tín Trung sau khi trở về không tới vài ngày đã thành thân với Phương cô nương. Sau khi thành thân được 7 ngày, Đại phu nhân nhận được bái thiếp của Tri phủ đại nhân, thỉnh bà đi một chuyến.
Lúc Đại phu nhân đi, Tần Thiên đang ở phòng chế trà, nên không đi cùng bà. Đợi đến khi Đại phu nhân trở về, đã là lúc hoàng hôn.
Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương đi vào phòng ở hậu viên, Tần Thiên tiến lên cười đón chào, liền thấy Đại phu nhân sắc mặt xanh trắng, môi run run, giống như đang cố gắng hết sức cưỡng chế tức giận.
Tần Thiên kinh hãi, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì sao?” Tiếp theo lại phát hiện Nguyệt Nương sắc mặt cũng rất xấu.
Nguyệt Nương muốn đỡ Đại phu nhân đi vào ngồi nghỉ. Đại phu nhân lại khoát tay, thở sâu, gằn từng tiếng phân phó Nguyệt Nương: “Trước không nên để lộ ra, bảo Tín Xuyên cùng Tín Trung lập tức về nhà.” Tiếp theo lại nhìn về phía Tần Thiên: “Chuẩn bị một chút, chúng ta cũng lập tức trở về.”
Bây giờ còn chưa tới giờ về, nhưng Tần Thiên thấy bộ dạng này của Đại phu nhân, biết nhất định có đại sự phát sinh, lập tức cũng không hỏi nhiều, đi ra ngoài phân phó phu xe.
Trên đường trở về, Đại phu nhân khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không nói một tiếng nào, hai mắt toát ra thần sắc đau lòng cùng thất vọng, hai tay đặt trên đùi cũng hơi hơi run run, thấy Đại phu nhân như vậy, Tần Thiên trong lòng có chút khó chịu. Ở trong mắt Tần Thiên, Đại phu nhân giống như núi thái sơn gặp chuyện mặt cũng không đổi sắc. Ở Trà Hành mỗi ngày đều có rất nhiều việc khó giải quyết, vậy mà cũng chưa từng thấy bà có biểu hiện như vậy. Có thể thấy được chuyện này đối với bà có bao nhiêu đả kích.
Từ lúc xuyên qua tới nay, nếu nói ai đối với nàng tốt nhất, thì đó chính là người đang ngồi trước mặt, Đại phu nhân. Nếu không có bà, bản thân có lẽ vẫn còn đang làm ở phòng giặt, vĩnh viễn trải qua những ngày như vậy. Chính phu nhân đặc biệt đề bạt nàng, cho nàng cơ hội, cũng mang đến hi vọng cho tương lai của nàng. Tuy rằng trong lúc đó cũng phải có sự cố gắng của nàng, nhưng nếu không có sự tín nhiệm của phu nhân, một tiểu nha hoàn như nàng có cố gắng bao nhiêu cũng uổng phí.
Bà là đương gia phu nhân, có thể đối tốt với kẻ thân là gia nô như nàng, nàng không thể ỷ vào việc bản thân là nữ nhân xuyên qua mà cho rằng đây là điều đương nhiên.
Đối với Đại phu nhân Tần Thiên thật sự rất biết ơn.
Tần Thiên biết hiện tại mình nói cái gì cũng không thể giúp tâm tình bà tốt lên. Nàng liền lấy quạt ra, ngồi vào chỗ bên cạnh Đại phu nhân, giúp bà quạt một lát, chỉ hy vọng chút mát mẻ này có thể khiến cho bà thoải mái.
Có lẽ hành động của Tần Thiên có chút hiệu quả, Đại phu nhân sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn một ít. Bà quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Hài tử ngoan.” Đại phu nhân nhẹ nhàng nói một câu.
Rất nhanh đã về đến Trang phủ, Đại phu nhân khuôn mặt nghiêm lạnh trở lại Thanh Âm viện, sai nha hoàn mở rộng cửa viện, bà ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa trong sảnh, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng ra ngoài cửa, mười mấy gia đinh tay cầm trường côn đứng ở hai bên.
Trong viện nha hoàn đều một màn này hù họa, nhất thời hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh hoàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Thiên cùng Nguyệt Nương đứng ở phía sau Đại phu nhân. Tần Thiên muốn xoa bóp vai cho Đại phu nhân, giúp bà thoải mái hơn một ít, lại phát hiện bà toàn thân căng cứng, đang hết sức căng thẳng.
Lúc này, Trang Tín Xuyên cùng Trang Tín Trung mang theo hạ nhân một trước một sau đi vào cửa, Trang Tín Xuyên đi phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, gió thổi qua,vạt áo bay phấp phới. Trang Tín Trung đi ở phía sau thì cúi đầu, nhìn qua thần thái hoàn toàn khác biệt so với Trang Tín Xuyên.
Trang Tín Xuyên tiến vào nhìn thấy một cảnh này, tươi cười cứng ngắc ở khóe miệng, vừa muốn nói gì đó, Đại phu nhân đã nhấc tay dùng sức vỗ vào bàn gỗ lớn khắc hoa văn cúc lê đặt ở bên cạnh, lớn tiếng quát: “Bắt lấy hai người, đánh cho ta!”
Vừa dứt lời, hai bên gia đinh nhất tề đi lên, vài người xoay trụ, hai ba cái đã ném hai người xuống mặt đất, sau đó giơ trường côn trong tay hướng tới hai người đánh.
“Đại nương, người làm cái gì vậy?” Trang Tín Xuyên kinh hãi kêu to. Giây tiếp theo, trường côn đánh vào mông, đau quá lại hét lên. Bên cạnh Tín Trung tuy rằng cũng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại không rên một tiếng.
Bọn nha hoàn theo hai vị thiếu gia tiến vào sau đó, liền bị Lam Sơn sai lui ra ngoài, trong đại sảnh chỉ để lại Nguyệt Nương cùng Tần Thiên ở đây hầu hạ.
Hai gã sai vặt của hai vị thiếu gia thấy thiếu gia nhà mình vừa vào cửa đã bị đánh đòn, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài báo tin.
Trong đại sảnh,
Đại phu nhân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trang Tín Xuyên, gương mặt vẫn nghiêm khắc lạnh lẽo, không nói một lời nào, cũng không có ý sai gia đinh dừng tay. Nhưng Tần Thiên đứng phía sau bà, lại phát hiện toàn thân bà hơi hơi run rẩy.
Hai vị thiếu gia bị đánh, chỉ một lúc đã có vết máu thấm qua quần áo. Trang Tín Xuyên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt và cổ, tiếng kêu cũng càng ngày càng yếu ớt. Trang Tín Trung thì tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
Tần Thiên lần trước bị Trang Tín Xuyên tức giận vẫn còn chưa được giải tỏa. Nay thấy hắn bị đánh trong lòng thật ra rất thống khoái, nhưng thấy Tam thiếu gia luôn luôn thành thật cũng bị đánh thảm thương như vậy, trong lòng lại không khỏi có chút thương hại, nhưng cũng biết Đại phu nhân thị phi rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh bọn họ.
“Dừng tay, đều dừng tay cho ta!” Bỗng nhiên, Nhị di thái thái như một trận gió vọt vào cửa, ở phía sau là Tam di thái thái cùng hai tỷ muội Trang Minh Hỉ và Trang Minh Lan. Cách đó không xa, Trang Tín Ngạn cũng đã biết tin, mang theo Hải Phú đi đến.
Nhị di thái thái vào cửa đã nhìn thấy thảm trạng của con, khuôn mặt trong phút chốc mất đi huyết sắc “Tín Xuyên, Tín Xuyên!” Nàng kêu to một tiếng, theo bản năng tiến đến ngăn cản gia đinh, “Dừng tay, dừng tay!”
Tam di thái thái cũng bụm mặt khóc nói, “Đừng đánh, đừng đánh mà. Trung nhi, Trung nhi.” Tiếp theo, liền xông lên, phủ lên trên người Trang Tín Trung, gia đinh chưa kịp dừng tay, gậy nện ra đánh thật mạnh vào người Tam di thái thái, Tam di thái thái lập tức kêu thảm một tiếng.
“Nương, nương!” Vốn vẫn đang nín nhị, Trang Tín Trung nhìn thấy mẫu thân bị đánh, vội vã kêu lên, “Nương, người không cần lo cho ta! Minh Lan, Minh Lan, mau kéo nương ra.”
Nhưng Trang Minh Lan trời sinh tính tình nhát gan, lại chỉ biết khóc, sợ tới mức động cũng không dám động.
Đại phu nhân xem đến đây, bỗng nhiên ra tiếng, “Người tới, đem Nhị di thái thái cùng Tam di thái thái lôi ra!” Bà ra lệnh một tiếng, liền có gia đinh tiến lên, đem Nhị di nương và Tam di nương kéo lê tới một bên, khiến các nàng không làm cách nào ngăn cản gia pháp trừng trị.
Nhị di nương không lay chuyển được gia đinh, liền quay đầu hướng về phía Đại phu nhân kêu lên: “Giang Hoa Anh, ngươi là phụ nhân ác độc. Nếu con ta có bị làm sao, ta nhất định cùng ngươi liều mạng, Giang Hoa Anh, ngươi mau thả con ta! Giang Hoa Anh!”
Tam di thái thái cũng hướng tới Đại phu nhân quỳ xuống, không ngừng dập đầu, cộp cộp từng tiếng vang lên: “Phu nhân, ta dập đầu trước người, ngàn sai vạn sai đều là do ta, xin người thả Tín Trung… Phu nhân, ta van cầu người, phu nhân, đánh nữa hắn sẽ chết mất, phu nhân…”
Tam di thái thái quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, Trang Minh Lan cũng quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa không ngừng dập đầu, “Nương, nương, đừng đánh đánh ca ca!”
Nhưng mà Đại phu nhân chỉ nhìnTrang Tín Xuyên hai người, xanh mặt, thờ ơ.
Một bên Trang Tín Ngạn nhất thời không rõ tình huống, nhưng biết mẫu thân tuyệt không xử sự sai trái, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh mẫu thân, mặt nhìn về phía những người đó, như vậy có thể nhìn miệng mà hiểu lời bọn họ nói.
Lúc này, Trang Minh Hỉ đang đứng ở bên cạnh Lý di nương bỗng nhiên tiến lên, mở to hai mắt, hướng về Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Đại nương, người tuy rằng là chủ mẫu Trang phủ, có thể tùy ý vận dụng gia pháp, nhưng mọi sự cần phải có lý do. Đại nương làm sao có thể chẳng phân biệt được trắng đen cứ thế đánh người! Loại hành vi này, sao có thể khiến chúng ta tâm phục được!”
Đại phu nhân nghe xong lời ấy, ra hiệu ý bảo bọn gia đinh dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trang Minh Hỉ, mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch.
“Được, các ngươi muốn có lý do, ta sẽ cho các ngươi lý do! Các ngươi muốn tâm phục khẩu phục, ta sẽ khiến các ngươi tâm phục khẩu phục!”
Bà một chữ lại một chữ nói ra những lời này, âm điệu không cao, nhưng lại trảm đinh triệt thiết, tựa như lôi đình vạn quân.
Chương 42: Vàng đỏ nhọ lòng son
Thanh Âm viện, chính sảnh.
Đại phu nhân từ chỗ ngồi đứng lên, từng bước một đi về phía Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung đang quỳ rạp trên mặt đất ở phía trước. Bộ pháp tuy rằng trầm ổn, nhưng tay nắm chặt khăn có chút run nrun. Trang Tín Ngạn lo lắng nhìn mẫu thân, muốn tiến lên đỡ bà, nhưng không nghĩ tới, có người còn nhanh hơn hắn.
Tần Thiên luôn luôn chú ý tới Đại phu nhân, biết trong lòng bà đang nhận phải đả kích rất lớn. Hiện tại sự bình tĩnh chỉ là do bà cứng rắn chống đỡ, thấy bà bắt đầu cất bước, nàng vội tiến lên nâng đỡ.
Đại phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, hơi hơi gật đầu, tay dùng sức đặt lên trên cổ tay Tần Thiên.
Phía sau, Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng Tần Thiên liếc mắt một cái, theo đi lên, đứng ở bên cạnh mẫu thân.
Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên hai người thì Đại phu nhân dừng cước bộ. Bà cúi đầu, nhìn về phía Trang Tín Trung, thở sâu, lấy lại một chút cảm xúc, mới chậm rãi nói: “Gần hai tháng nay, có một số lượng lớn trà giả ở Hòa Châu, Viên Châu, đây là hai Châu phụ cận huyện Trấn Truyền, Tín Trung, ngươi có biết việc này hay không?”
Lời vừa nói ra, Nhị di thái thái, Tam di thái thái cùng Trang Tín Xuyên đều cả kinh. Nhị di thái thái có chút chột dạ cúi đầu, Tam di thái thái thì dùng khăn tay che miệng lại, nước mắt chảy ra càng nhiều, Trang Minh Hỉ lặng lẽ kéo góc áo của mẫu thân, còn Trang Minh Lan tránh ở phía sau mẫu thân, toàn thân run rẩy.
Trang Tín Trung quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hai tay nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, hiển nhiên cảm xúc đang dao động.
“Trà giả này đều là lấy lá trà đã được pha đem phơi nắng, dùng thư hoàng, hoa thanh, thạch cao chín, cá trắm đen đảm, bách chi các dược liệu linh tinh, đem đi bào chế lại, so với trà mới cũng không mấy khác biệt. Nhưng thư hoàng tính độc, lại cố dùng thạch cao để hóa giải độc này, lại đem các dược liệu pha chế giúp àu sắc lá trà tươi đẹp. Người thường uống vào, trong thời gian ngắn sẽ không nhận thấy nguy hại, nhưng mà thời gian dài, cơ thể hấp thu độc tố, thì vô cùng nguy hiểm! Còn nếu là người cơ thể suy yếu uống vào, có thể ngay lập tức bị bệnh nặng!”
Đại phu nhân nhìn Tín Trung, tiếp tục nói, “Trà giả đó, trà trộn vào đội trà của Thịnh Thế chúng ta, lợi dụng vận chuyển của trà Thịnh Thế, đem đến mấy nơi đó. Tín Trung, chuyến vận chuyển trà này do ngươi ký tên, ngươi thật không muốn nói gì với Đại nương, ngươi cái gì cũng không biết!”
Lúc mới bắt đầu, Đại phu nhân thanh âm lại lãnh lại trầm, nhưng nói đến đoạn sau, lại trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, dần dần toát ra một loại đau lòng khắc cốt.
Trang Tín Trung cả người run lên, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Hắn nhìn Đại phu nhân, đôi mắt đỏ au, phát run nói: “Nương… Nương… Con…”
Đại phu nhân bỗng nhiên khóc nức nở, bà ôm ngực, vô cùng đau đớn nói: “Tín Trung, nương vẫn cho rằng ngươi là đứa nhỏ thành thật, nương tin tưởng ngươi như vậy, nhưng mà ngươi đối xử lại với sự tín nhiệm của nương ra sao? Ngươi làm cho ta quá mức thất vọng rồi!”
“Nương… Nương… Là con không tốt, con xin lỗi người…” Trang Tín Trung đường đường là một nam nhi vậy mà trước mặt mọi người cũng khóc òa.
Trang Tín Xuyên nằm úp sấp ở bên cạnh không nói một lời.
Đại phu nhân nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, lại lau khô nước mắt đang chảy ra, tiếp tục nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta, đi xin lỗi phụ thân đã khuất của ngươi đi, xin lỗi hơn một ngàn người làm việc tận tâm và trung thành với Trà Hành đi! Ngươi cũng biết, sẽ có rất nhiều người uống trà giả này, không chỉ nôn mửa, đau bụng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng! Người nhà của những người đó đã đệ đơn kiện cáo Thịnh Thế chúng ta! Giải quyết không tốt, kết cục của Thịnh Thế chúng ta chính là cửa nát nhà tan”.
Nghe đến đó, trong sảnh mọi người bao gồm Tần Thiên và các hạ nhân, gia đinh đều quá sợ hãi. Trang phủ nếu gặp chuyện không may bọn họ là gia nô cũng sẽ không có kết quả tốt! Hiện tại, Tần Thiên không hề đồng tình với Trang Tín Trung, có điều không ngờ tới một kẻ luôn luôn thành thật như hắn cũng là loại người vàng đỏ nhọ lòng son!
Trang Tín Trung không biết lấy khí lực từ đâu, giãy dụa thân mình, hướng về phía Trang Tín Xuyên bên cạnh giận dữ hét lên: “Nhị ca, huynh rõ ràng đã nói, trà giả này tuyệt đối sẽ không làm hại đến thân thể người uống mà!”
Vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên còn chưa có phản ứng, Nhị di thái thái một bên liền chỉ vào Trang Tín Trung lớn tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta, tên nghiệp chướng này, ngươi ở trong này ngậm máu phun người, vu khống Tín Xuyên con ta, mọi việc đều là ngươi làm, vận chuyển trà cũng là ngươi ký tên, cùng Tín Xuyên có quan hệ gì đâu!”
“Ngươi mới câm miệng cho ta!” Đại phu nhân xoay người hướng tới Nhị di thái thái gầm lên: “Tín Trung một người không thể có lá gan lớn như vậy! Tín Trung chỉ có thể xem như đồng mưu, thủ phạm chính là Tín Xuyên!” Đại phu nhân chỉ vào Trang Tín Xuyên, ngữ khí sắc bén như đao: “Tín Xuyên, ngươi cho là ngươi có thể giấu giếm ta sao?”
Trang Tín Xuyên tròng mắt vòng vo chuyển, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, Nhị di thái thái khẽ lắc đầu. Trang Tín Xuyên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân nói: “Đại nương, việc này thật sự cùng ta không có quan hệ, cho dù đem ta đánh chết, ta cũng vẫn nói như vậy! Tất cả đều là do một mình Tín Trung gây nên!”
“Nhị ca, sao huynh có thể nói như thế!” Trang Tín Trung kêu lên, “Rõ ràng là huynh bảo ta làm, là các người uy hiếp ta…”
Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, bên kia Tam di thái thái cùng Trang Minh Lan cũng căm tức nhìn Nhị di thái thái, “Là ngươi dùng hôn sự của Minh Lan áp chế chúng ta…”
Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tam di thái thái, đánh gãy lời của nàng: “Ngươi đừng ở đó nói hươu nói vượn, hôn sự gì chứ, đừng nói năng bậy bạ!”
“Ngươi… Ngươi…” Tam di thái thái tức giận đến nói không ra lời.
Đại phu nhân đối với toàn bộ quá trình bọn họ tranh cãi mặc kệ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trang Tín Xuyên, khiến hắn trong lòng sợ hãi.
Đại phu nhân ở trước mặt Trang Tín Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Tín Xuyên, ngươi ngẩng lên nhìn Đại nương “
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân liếc mắt một cái, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt như thấu hiểu mọi sự của bà, tâm kinh hoàng, lại rất nhanh cúi đầu xuống.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nặng nề của Đại phu nhân, “Ngươi có biết ta làm cách nào biết được việc này không? Là từ Tri châu đại nhân ở Hòa Châu từng là đệ tử của Tri phủ Vương đại nhân, biết hắn quản lý việc này, mới lặng lẽ thông báo cho ta biết. Nếu không phải do ta cùng Tri phủ phu nhân có giao tình tốt, Tri phủ đại nhân cũng sẽ không nể mặt mối quan hệ này. Đến lúc đó, chúng ta chẳng những bị niêm phong Trà Hành, hơn nữa sẽ có biết bao người bị liên lụy, bao gồm cả ngươi cả ta cả Tín Trung, tất cả đều sẽ bị quan phủ tra hỏi. Đại nương đánh ngươi, là cho ngươi cơ hội, để cho ngươi biết lỗi! Nếu như ngươi chết cũng không hối cải, Đại nương chẳng sợ liều mạng thanh danh Trà Hành bị hao tổn, cũng sẽ phối hợp với quan phủ đem thủ phạm chính giao ra!”
Trang Tín Xuyên cả kinh ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn tái nhợt lại biến thành màu xám tro: “Đại… Đại nương…”
“Giang Hoa Anh, ngươi dám!” Bên cạnh Nhị di thái thái nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên liều mạng cùng Đại phu nhân! Lại bị gia đinh gắt gao chế trụ.
Đại phu nhân không để ý tới nàng, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên: “Tín Xuyên, ngươi có biết, Đại nương mới là chủ Trà Hành, ta nếu muốn tìm ra làm chứng, thật sự rất dễ dàng! Đến lúc đó, đừng trách Đại nương vô tình!” Những lời cuối cùng này, Đại phu nhân cơ hồ là cắn răng nói ra, đồng thời lệ lại ngập đầy hốc mắt.
Trang Tín Xuyên thấy vẻ mặt này của Đại phu nhân, mới biết sợ, hắn ôm cổ chân Đại phu nhân, khóc nói: “Nương, nương, con biết sai rồi, người trăm ngàn lần đừng đưa con vào quan phủ, nương, con chính là nhất thời mê muội, mới có thể nghe người ta xui khiến, làm ra việc bất nghĩa này. Con về sau sẽ không bao giờ dám làm thế nữa, về sau con đều nghe nương, nương, người đừng nhẫn tâm như vậy! Thời điểm phụ thân qua đời, còn dặn người chiếu cố con thật tốt mà! Nương…”
Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ngã ngồi dưới đất, nhớ tới thời điểm lão gia còn sống có Tín Xuyên hầu hạ thăm nom bên giường, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống…
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân