Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Hắc Ngọc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:17:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: TìM ĐượC Lam Anh ==> NướC MắT CủA TìNh BạN
gồi trong phòng, Nhạc Ân cứ suy nghĩ về chuyện lúc nãy, không khí bên ngoài vui vẻ, đầy tiếng chim hót. Nhưng không khí bên Nhạc Ân thì ngược lại, tất cả như ở trong bóng tối. Nếu Lam Anh bị nguy hiểm thì Nhạc Ân làm sao đây? và lời Lam Anh nói là đúng?. Làm sao có thể đối mặt với tất cả, có thể sống ung dung như thường ngày, khi nghe Lam Anh nói, tim Nhạc Ân như bị cắt một nhát mạnh vào tim, một vết cắt sâu thẳm, trước giờ Nhạc Ân lúc nào cũng bình tĩnh, chưa bao giờ xảy ra như thế này, Nhạc Ân đã hứa lúc nào cũng phải bình tĩnh, nhưng giờ cô lại phá bỏ cái lời hứa đó. Nhạc Ân ngồi trong phòng không chịu nổi được những cơn lo lắng, thay đồ nhanh, Nhạc Ân bước ra khỏi nhà. Không để ý ánh mắt ai đang nhìn mình tức giận.
Đi khắp mọi nơi, từ những ngóc ngách nhỏ nhất Nhạc Ân cũng không bỏ qua, nhưng không thể nào tìm được Lam Anh đang ở đâu, lục tung khắp nơi, Nhạc Ân lại chưa thấy Lam Anh. Hỏi tất cả người biết Lam Anh, họ đều hững hờ và nói '' không biết ''.
Bỗng nhiên một người đập vào vai Nhạc Ân, Nhạc Ân quay phất lại, nhìn một người đàn bà trông có vẻ ở tuổi trung niên, Nhạc Ân nhìn chăm chăm vào bà ta, Người đàn bà nhìn Nhạc Ân, khuôn mặt có vẻ bị bỗng đến nổi phải lấy vải che đi nửa khuôn mặt còn lại:
- Này cô, có phải cô đang tìm cô gái tên Lam Anh? Tiếng người đàn bà vang lên, giọng nói khàn khàn
- Đúng, dì biết tung tích? mau nói cho tôi.Nhạc Ân nôn nóng nhìn người này, người này nhìn Nhạc Ân rồi cười, ánh mắt lóe lên sự thú vị.
- Cô cứ đi thẳng đến con đường tối tăm khoảng 1km phía trước, có lẽ sẽ có manh mối cho cô.
- Cảm ơn.... đâu rồi?? Nhạc Ân vừa định quay lại cảm ơn nhưng bà ta đã biến mất, Nhạc Ân nhìn xung quanh nhưng không thấy người đàn bà đó, do quá sốt ruột nên Nhạc Ân liền đi nhanh thẳng tới con đường bà đã nói, không quan tâm người đàn bà đó nữa. '' kịch vui đây '' Tiếng người đàn bà vang lên, nép phía sau bức tường, giọng cười đầy man rợ.
Đi thẳng đến cọn đường đó, Nhạc Ân đã mất tận 30 phút, đi lang thang vào vùng tối, bóng đèn sáng ở chiếc đồng hồ Nhạc Ân được bật lên, dò tìm xung quanh xem có manh mối nào.
Nhạc Ân bỗng đạp phải thứ gì đó, cuối người xuống thì thấy chiếc chìa khóa xe của Lam Anh và nhiều vũng máu lê lết ở khắp nơi, có lẽ Lam Anh cố gắng chạy thoát nên mới để lại nhiều vũng máu di chuyễn khắp nơi. '' cậu.. 1 mình có thể chống lại sao?? '' Nhạc Ân hét lên nhìn vào từ vũng máu ở dưới đất, không khí im lặng hẳn. Đi khắp con đường đó nhưng Nhạc Ân không thấy gì nữa, mà chỉ thấy rác xung quanh. Nhạc Ân thờ thẩn đi ra ngoài, tất cả cuộc tìm kiếm của cô xem như xong.
Đi ra ngoài, giờ này cũng khoảng 7h, Nhạc Ân lang thang bước khỏi con đường tối đó, không khí bên ngoài hôm nay rất náo nhiệt, có lẽ một cửa hàng đang khai trương gần đây ( giảm giá ). Tiếng trống, tiếng hát cứ vang bên tai Nhạc Ân làm cho cô cảm thấy mệt mỏi. '' 12h đêm nay tới ***,cô sẽ gặp được bạn cô '' Nhạc Ân chợt nghe được câu nói này, quay lại nhìn thì không thấy bóng ai, bầu không khí quanh Nhạc Ân càng âm u hơn.
~~0o0
~~12h, không khí bên ngoài lạnh lẽo, âm u, tiếng những con cú mèo ma quái cứ kêu lên làm cho những ai còn thức phải rùng mình. Nhạc Ân chuẩn bị đồ cho cuộc đi đêm hôm nay, cô không báo cho Phong Vân vì nếu báo sẽ phiền phứt hơn nữa.
Đi tới ***, không khí lạnh lẽo, mùi hôi của rác bốc lên quanh đây, có lẽ nơi đây là một khu ổ chuột. Nhạc Ân đi dò đường, bỗng một tiếng '' rắt, bốp '' vang lên in ỏi, Nhạc Ân nhìn xung quanh thì không thấy gì, trong không khí ngày càng nặng trĩu.
- Chào con, con còn nhớ ta chứ?. Tiếng baba Nhạc Ân thốt lên, Quay đầu lại, Nhạc Ân đã thấy bao nhiêu người đang đứng gần mình, cầm những dụng cụ sắt nhọn chĩa thẳng vào mình. '' Ông,, '' Tiếng Nhạc Ân vang lên, bầu không khí càng nặng.'' con biết vì sao ta giết mẹ con không? ''. Tiếng ba Nhạc Ân lại vang lên, tiếng nói có phầm hăm dọa. Nhạc Ân vẫn không trả lời, ánh mắt lạnh lùng sâu vô tận nhìn ông.
- Vì bà ta yêu nhiều quá rồi điên, ta chỉ muốn lấy thêm người khác cho đông vui, thế mà bà ta lại giận dõi rồi đòi giết cả ta.. '' ĐÔNG VUI?? ÔNG NÓI NGHE HAY LẮM '' Nhạc Ân vỗ tay nhìn ba, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, bây giờ không ai biết được Nhạc Ân đang nghĩ gì.
- Bà ta lại tính mưu sát ta, nên ta đành phải xuống tay thôi. Giọng nói lạnh lùng vang lên, cũng là lúc người của ông bắt đầu giết Nhạc Ân.
Tránh những đòn đánh và những thứ sắt nhọn đang cố đâm vào mình, Nhạc Ân đánh, càng đánh thì lại thấy càng nhiều người tiến lại mình, Nhạc Ân thở dài nhìn tất cả, '' Ta cũng có ý tốt, ẹ con và con ở bên nhau kia mà '' Tiếng ông lại vang lên, mặc kệ Nhạc Ân đang cố chịu đựng.
'' Bốp! '' Tiếng cái cây đánh mạnh lên lưng Nhạc Ân, Nhạc Ân khụy xuống nhíu mài nhìn tất cả. '' thấy chưa, con mà ngoan thì ta đâu làm thế này '' Nói xong, ông liếc cho đồng bọn đánh tiếp, thân thể Nhạc Ân đỏ lờm và máu từ đầu Nhạc Ân chảy xuống, nói trong lòng một câu vô cùng lạnh lẽo, mọi thứ như sụp đổ với Nhạc Ân: Kết thúc thật rồi..
- Dừng tay. Tiếng nói lạnh lẽo ở đâu đó vang vọng đến, Tất cả quay mặt lại, và lúc này, Phong Vân và một đám người cầm súng đi vào trong, Nhạc Ân nhìn những cây súng, chúng đều là loại đặc biệt, súng này chỉ có thể là một người nào tài giỏi mới có thể chế ra được.
Biết có chuyện, ba Nhạc Ân đã biến mất từ lúc nào, để lại những tên lính quèn của ông. Nhíu mài nhìn Nhạc Ân, Phong Vân bỗng dữ tợn, nhìn vào từng đám người đang ở gần Nhạc Ân, một giọng nói tàn ác và bá đạo vang lên: Bắn chết đi..
Chỉ cần một câu nói của Phong Vân, 10 giây đã tiêu diệt gọn được bọn này, những vệt máu bắn thẳng vào mặt Nhạc Ân, nụ cười man rợ của Nhạc Ân lại vang lên, ánh mắt tàn ác nhìn tất cả: Đây là cái tội cho tụi mày dám hành hạ bạn tao.. haha..
'' Bịch '' Lam Anh ngã từ chiếc tủ gỗ xuống đất, Nhạc Ân lạnh lẽo đi đến bên Lam Anh. Cánh tay Lam Anh bị nhiều vết khứa, đôi chân xinh đẹp bị đánh đến bầm tím, khắp thân thể Lam Anh đều có vết máu, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. '' Này.. cậu.. ngốc đến vậy à? '' Nhạc Ân lay mạnh Lam Anh nhưng cô vẫn chưa tĩnh lại, thân thể Lam Anh đang dần lạnh lẽo..
- NÀY.. NÓI GÌ ĐI CHỨ? ĐỪNG ĐỂ TÔI LO VẬY.. Nhạc Ân chợt bật khóc, những giọt nước mắt như pha lê rơi thẳng vào người Lam Anh, '' chỉ tại vì tớ, mà cậu đã ra nông nổi này '' Nhạc Ân khóc trong im lặng, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Nhạc Ân nhìn Lam Anh, khuôn mặt lạnh lẽo bỗng ấm áp, nước mắt càng nhiều.
Qúa khứ:
Nhạc Ân và Lam Anh lúc đó mới học lớp 1, 2 đứa đang nhìn bãi biển xinh đẹp.
- Nhạc Ân nè, chúng ta có thể làm bạn tốt.. của nhau không? tớ rất muốn làm bạn với cậu
- Được, cậu đừng bỏ rơi tớ là được..Nhưng..
- Nhưng sao?
- Sao cậu cứ nhìn những hạt cát và biển vậy??
- Bởi vì, biển rất là đẹp, nhưng nếu không có cát thì biển sẽ không thể hoàn thiện được, biển sẽ cô đơn. Cũng giống như tớ và cậu, nếu thiếu đi một người thì dĩ nhiên người kia sẽ cô đơn, từ từ lạnh lẽo rồi trở nên tự kỉ.
- Ừm, nếu sau này có thứ gì quý tớ có thể nhường cho Lam Anh, nhưng cậu không được bỏ tớ dù chuyện gì xảy ra nghe chưa?
- Vâng, tớ hứa!
Lời hứa mà Lam Anh đã hứa với nó, không được từ bỏ Nhạc Ân dù chuyện gì, nhưng bây giờ Lam Anh đang cố phá hủy nó và cố rời xa Nhạc Ân.
- Đừng khóc nữa, còn một chút hơi thở nhỏ bé của cô ta Phong Vân tiến lại gần Nhạc Ân rồi nói, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng bên trong đang quan tâm Nhạc Ân.
- Một chút có sống không?. Nhạc Ân ngước mặt lên nhìn Phong Vân rồi lạnh lùng nói.
- Sống, Mau đưa cô ta đi bệnh viện. Phong Vân nói rồi cúi đầu xuống đụng vào đầu Nhạc Ân, ra lệnh cho đám thuộc hạ đưa Lam Anh vào bệnh viện.
Nhìn thấy Lam Anh được đưa ra ngoài, khuôn mặt lại tỏ vẻ đau đớn hơn nữa, Nhạc Ân lại khóc, khóc càng ngày lớn, Phong Vân ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng đó, có một chút đau lòng, xót xa cho Nhạc Ân.
'' Không phải tôi khóc.. vì đau buồn. Mà chỉ đơn giản vì tôi khóc.. cho rất nhiều chuyện đã xảy ra ''
- Đừng khóc, cô cũng bị thương, mau vào bệnh viên.. Phong Vân nói rồi kéo tay Nhạc Ân đứng lên, dìu từ từ ra ngoài, bây giờ tâm trí Nhạc Ân rối bời, thân thể vì thế cũng không tự chủ mà yếu dần. Chiếc xe chở Phong Vân và Nhạc Ân chạy thẳng vào bệnh viện, bầu không khí lạnh lẽo lại bắt đầu. '' sao anh biết tôi ở đây? '' Nhạc Ân nhìn qua cửa sổ rồi hỏi Phong Vân, tiếng nói có phần run. '' cô làm gì mà tôi không biết? '' Phong Vân nói rồi ôm Nhạc Ân vào lòng, Phong Vân nhắm mắt lại và ngủ, có lẽ chuyện này đối với Phong Vân không là gì.
Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ - Hắc Ngọc