Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 18:Rất Cảm Ơn!
“T
âm tư Lương Cảnh mấy ngày nay vì chuyện tìm người mà hao mòn”
Nơi phỏng vấn là ở sảnh của công ty, Lý Thượng tới sớm, đại sảnh lớn như vậy mà chỉ thưa thớt có vài người, đa phần đều là nhân viên công tác.
“Ê, giúp một tay với, chuyển cái bàn này qua bên kia.” Một người gọi Lý Thượng.
Lý Thượng nghĩ thầm, dù sao cũng đang nhàn rỗi, liền giúp mấy người tạp vụ sắp xếp lại nơi phỏng vấn.
Nửa giờ sau, người lục tục kéo tới, ngoại trừ mấy người diễn viên quần chúng được chọn tới, còn có sinh viên trong nghành, người mẫu, các đơn vị liên quan, thân ai cũng đều mặc nhãn hiệu nổi tiếng, khí khái bức người. Thậm chí còn có người như đi ‘chuyển nhà, vệ sĩ, trợ lý, chuyên gia trang điểm trái hô phải ủng đi theo.
Nhìn một lượt hết những người này, Lý Thượng tự đánh giá chính mình, nhất là cái quần rách, quê muốn chết.
Lúc xếp hàng lấy số báo danh, một cậu trai dễ nhìn đứng trước Lý Thượng cỡi áo khoác bộ âu phục hiệu Armani ra, quay đầu lại nhét vào tay Lý Thượng, nói: “Phiền cậu cầm giúp tôi.”
“Tôi sao?” Lý Thượng kinh ngạc.
Cậu trai dễ nhìn chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ còn có người khác sao?”
Lý Thượng quơ quơ thẻ báo danh trong tay: “Tôi cũng đang xếp hàng.”
“Thật ngại quá, người anh em, vừa rồi thấy cậu khuân cái bàn, tưởng là người tạp vụ…”
Lý Thượng mím môi, làm như nghe không thấy.
Xếp hàng hơn hai mươi phút, cuối cùng mới đến phiên Lý Thượng, hắn vội vàng nộp thẻ báo danh và hồ sơ lên.
Nhân viên đăng ký chìa tay ra: “Cái khác đâu?”
“Cái khác gì?” Lý Thượng mơ hồ.
“Không phải đã thông báo các cậu mang theo ảnh chụp toàn thân, nửa người dưới, với ảnh đặc tả chân sao?”
“Tôi không biết…” Lý Thượng vội vàng lấy điện thoại ra xem, phát hiện mình cài chế độ tự động chặn số lạ.
Nhân viên đăng ký trực tiếp phất tay: “Người tiếp theo.”
Lý Thượng không muốn đi: “Anh à, anh có thể châm chước một chút không…”
“Sau này cậu sẽ có cơ hội thôi, tôi thấy cậu lần này chuẩn bị không được đầy đủ lắm.” Ý ở ngoài lời, cho dù cậu có chuẩn bị đầy đủ cũng chưa chắc sẽ được chọn.
Lý Thượng bị người phía sau không khoan nhượng đẩy ra, hắn vẫn không hết hi vọng, định nhanh chóng ra ngoài chụp hình, chắc là vẫn kịp.
Lương Cảnh vừa mới xuống xe, liền thấy một người hấp tấp lao ra cửa. Hắn không nhìn thấy cái khác, chỉ thấy chỗ đầu gối Lý Thượng lộ ra một miếng thịt, huyết áp nhất thời tăng lên.
“Mau bắt hắn lại cho tôi!”
Lý Thượng đỏ mặt tía tai gào lên: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!”
Tâm tư Lương Cảnh mấy ngày nay vì chuyện tìm người mà hao mòn, ‘máy quét hình người’ đã bị liệt, năng lực đánh giá cũng giảm xuống. Hơn nữa dáng người Lý Thượng và Hàn Đông rất giống nhau, Lý Thượng lại mặc cái quần ‘manh mối’ mà Lương Cảnh nhớ thương mấy ngày nay, Lương Cảnh kích động tới mức không kịp suy xét gì nhiều.
“Cậu có việc gấp gì?” Tiểu Văn hỏi Lý Thượng.
“Đi thử vai cần ảnh chụp, tôi phải nhanh chóng đi chụp, chậm một chút sẽ không kịp mất!”
Lương Cảnh khom người xuống, đem miếng vải rách đắp lên lỗ thủng trên quần Lý Thượng, nháy mắt lộ ra nụ cười tươi rói như tránh được một kiếp.
“Còn chụp cái gì nữa? Chính là cậu.”
Lý Thượng vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì chính là tôi?”
Tiểu Văn vỗ vỗ vai Lý Thượng: “Thay bọn tôi cám ơn cha mẹ cậu.”
“Cảm ơn cha mẹ tôi?” Lý Thượng càng hồ đồ.
Tiểu Văn gật đầu: “Rất — cảm — ơn —.”
Lý Thượng còn chưa rõ tình huống gì đang xảy ra, đã bị người áp giải lên xe.