You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ả Reilly và Aparo đều không hề hấn gì, chỉ bầm tím vài chỗ do đai an toàn trên xe xiết vào người và bị vài vết thương nhỏ do mảnh kính vỡ văng phải. Họ lao theo chiếc xe cứu thương đưa Gus Waldron phóng nhanh theo đường FDR[35] đến Bệnh viện Giáo hội Trưởng lão New York. Khi Waldron được đưa vào phòng phẫu thuật, một bà y tá da đen tính khí nóng nảy đòi cả hai phải để bà ta kiểm tra các vết thương. Rốt cuộc, họ đành phải nhượng bộ, sau khi rửa và băng các vết đứt trên người họ khá mạnh tay – mạnh tay hơn họ tưởng – bà y tá để cho cả hai đi.
Theo các bác sĩ ở phòng cấp cứu, gã đàn ông của họ đang trong tình trạng không thể nói năng gì được ít nhất trong hai ngày nữa hoặc có thể lâu hơn. Các vết thương của y rất nặng. Tất cả những gì họ có thể làm lúc này là đợi cho đến lúc gã hồi phục để có thể trả lời cuộc hỏi cung, đồng thời hy vọng các thám tử và nhân viên đặc vụ bây giờ sẽ điều tra cuộc sống của tên hung phạm bị thương này, tìm ra nơi ẩn náu của y sau vụ tấn công cướp phá viện bảo tàng.
Sau khi bảo với Reilly là công việc hôm nay đến đây coi như xong, Aparo quay về nhà với cô vợ ngoài bốn mươi đang mang thai đứa con thứ ba. Reilly quyết định quanh quẩn gần đó chờ cho đến khi tên cướp được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi mới về nhà. Mặc dù những sự kiện trong ngày hôm nay đã làm Reilly kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, anh chẳng bao giờ vội vàng trở về với nỗi cô đơn trong căn hộ của mình. Sống một mình trong cái thành phố nhung nhúc người và cuồn cuộn sức sống này khiến người ta thành như vậy.
Lang thang tìm một tách cà phê nóng, Reilly bước vào thang máy và bất chợt bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc nhìn anh đăm đăm. Không thể lầm được, đôi mắt xanh biếc ấy. Người phụ nữ gật đầu chào vẻ thân thiện rồi quay mặt đi. Reilly có thể nhận ra cô bận tâm tới điều gì đó và đang nhìn vào một nơi nào khác, ánh mắt của Reilly lưu lại trên hai cánh cửa thanh máy khi chúng khép lại.
Reilly ngạc nhiên nhận thấy khoảng không gian tù túng trong cái thang máy nhỏ bé hình như làm cô bối rối. Khi thang máy u u tụt xuống, anh nhìn lên và thấy cô đã lại nhận ra anh. Reilly thử đánh bạo nở nụ cười, một thứ gần như là nụ cười, và ngạc nhiên thấy vẻ hưởng ứng thoáng hiện trên mặt cô.
“Anh cũng có mặt ở đó phải không? Tại viện bảo tàng vào cái đêm…” cô ướm giọng, thăm dò.
“Vâng, cũng gần như vậy. Tôi đến sau.” Reilly ngừng lại, cảm thấy mình khá giữ. “Tôi đến cùng với FBI.” Reilly chẳng muốn nói cái kiểu đó chút nào, dù thực sự là chẳng có cách nào đơn giản hơn để nói ra điều đó.
“Vậy hả.”
Có một khoảng im lặng đột ngột trước khi cả hai cùng cất tiếng một lúc.
“Cuộc điều tra…” tiếng cô cất lên cùng lúc với tiếng Reilly “Vậy cô…”
Cả hai cùng im bặt nửa chừng và cùng mỉm cười.
“Tôi xin lỗi,” Reilly cất tiếng. “Cô đang nói gì?”
“Tôi muốn hỏi anh cuộc điều tra tiến triển thế nào, nhưng rồi tôi cho đó là điều anh không thể tự do muốn nói gì thì nói.”
“Không hẳn vậy,” Nghe có vẻ hách xì xằng quá. Reilly thầm nghĩ, rồi nhanh chóng nói tiếp, “Nhưng dù sao cũng chẳng có gì nhiều để nói. Cô đến đây làm gì vậy?”
“Tôi vừa đến thăm một người bạn. Anh ấy bị thương trong đêm đó.”
“Anh ta ổn chứ?”
“Vâng, anh ấy sắp bình phục.”
Một tiếng “ping” vang lên khi thanh máy xuống đến tầng trệt. Khi Reilly nhìn cô ta bước ra, người phụ nữ quay lại, dường như cô ta quyết định nói một điều gì đó.
“Tôi vừa định lên hệ lại với văn phòng của anh. Đêm đó, cô Gaines đã cho tôi danh thiếp của cô ấy.”
“Đó là Amelia. Chúng tôi cùng làm việc với nhau.Tôi là Reilly. Sean Reilly.” Anh đưa tay ra.
Tess bắt tay Reilly và giới thiệu tên nàng.
“Tôi có thể giúp cô điều gì không?” Reilly hỏi.
“Ồ chỉ là... cô ấy nói nếu tôi nghĩ ra được điều gì thì gọi cho cô ấy, và, đúng vậy, hiện tôi đang nghĩ đến một việc. Đó thực ra là điều anh bạn của tôi ở đây đã giúp tôi. Nhưng tôi nghĩ chắc là người của anh đã xem xét chuyện này rồi.”
“Chưa chắc. Xin hãy tin tôi, chúng tôi luôn luôn lắng nghe những thông tin mới. Là chuyện gì vậy?”
“Đó là toàn bộ câu chuyện về dòng Đền Thánh, về các Hiệp sĩ Đền Thánh.”
Rõ ràng, Reilly không hiểu cô ta muốn nói gì.
“Chuyện Đền Thánh gì vậy?”
“Anh biết đó, những thứ trang phục bọn chúng mặc trên người, cái máy giải mã bị chúng lấy đi. Và câu châm ngôn Latinh mà một trong những tên kỵ sĩ ấy đã nói khi y chộp lấy cái máy ấy.”
Reilly nhìn Tess, bối rối. “Xin phép mời cô một tách cà phê, được chứ?”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa