"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
uần lễ trước ngày Thiên Chúa Giáng sinh, Miles Eastin bị giải ra toà án liên bang để trả lời về năm tội: bốn tội liên quan đến việc gian lận của nhà băng số tiền tổng cộng lên đến mười ba ngàn đô la. Tội thứ năm là ăn cắp sáu ngàn đô la tiền mặt.
Theo lời khuyên khờ dại của một luật sư tồi, dụng ý thì tốt nhưng chưa có kinh nghiệm và do toà chỉ định, đồng thời lại không được hưởng một xu nào của bị cáo, Eastin đã chối tất cả năm tội đó. Giá như luật sư có kinh nghiệm, thì đã khuyên thân chủ của mình xem những tội nào đầy đủ chứng cứ thì đừng chối. Cuối cùng vụ án đâm phức tạp, phải thành lập cả một hội đồng xét xử.
Edwina d’Orsey, rồi Tottenhoe, rồi Gayne cùng một loạt nhân chứng trong phòng kiểm toán được mời ra toà làm nhân chứng. Innes, thanh tra cảnh sát của F.B.I. xuất trình tờ thú nhận tội do Eastin viết và ký tên. Luật sư của Eastin đặt vấn đề nghi ngờ giá trị của bản thú nhận này, nhưng bị Toà bác bỏ.
Edwina rất đau lòng thấy viên trợ lý của mình ngồi trên ghế bị cáo. Mặt xanh xao, cặp mắt đờ đẫn, Eastin mất hết mọi sinh khí và không còn chút nào giống người nhân viên năng nổ, tươi vui mà Edwina đã từng biết. Đầu tóc bù rối, mặt mũi hốc hác, trông Eastin già sọm đi. Lúc được gọi đến, Edwina đã trình bày bản khai của mình hết sức ngắn gọn, chỉ nêu lên những sự việc cụ thể. Mấy lần bà nhìn Eastin, nhưng anh ta xấu hổ tránh cặp mắt của người nữ giám đốc.
Juanita là nhân chứng của bên nguyên, cũng khai một cách miễn cưỡng, rất khẽ khiến toà phải chăm chú mới nghe được. Toà buộc phải đề nghị cô nói to lên một chút, và họ đối xử với cô hết sức tôn trọng, vì biết rõ cô vô tội. Juanita không hề tỏ vẻ ác cảm với bị can. Các câu trả lời của cô ngắn gọn đến nỗi toà nhiều lần phải đề nghị cô nói rõ hơn. Mọi người đều thấy Juanita muốn kết thúc công việc này cho mau.
Luật sư bào chữa cho bị can khôn ngoan là không hỏi gì thêm Juanita. Ngay sau khi cô rút về chỗ, luật sư trao đổi khẽ với bị can, rồi đề nghị chủ toạ phiên toà cho được trao đổi riêng. Thế là công tố uỷ viên, chủ toạ phiên toà cho luật sư bào chữa và bị can trao đổi khẽ với nhau. Luật sư xin được phép lật lại bản bào chữa và khẳng định bị can có tội. Chủ toạ phiên toà Underwood phúc hậu, nhưng vẻ mặt cứng rắn lắng nghe hai người, rồi đáp bằng giọng rất nhỏ để các thẩm phán không nghe thấy:
- Nếu ý bị can muốn thế, tôi thấy không gặp trở ngại gì. Nhưng chúng ta đã đến chỗ mà dù có gì đi chăng nữa, thì bản án cũng sẽ không xê xích là bao.
Ông mời Hội đồng xét xử tạm ra ngoài, rồi yêu cầu bị can khẳng định lại điều anh ta đề nghị, đồng thời nhắc anh ta là việc đó sẽ đưa lại những hậu quả mà anh ta cần tính trước. Eastin chỉ một mực lễ phép trả lời:
- Vâng thưa Ngài.
Chủ toạ bèn mời các thành viên Hội đồng xét xử trở vào phòng họp rồi cảm ơn họ đã góp phần vào kết quả phiên toà. Lúc này luật sư bào chữa xin tòa châm chước cho bị can vì anh ta chưa hề có tiền án, tiền sự. Sau đấy Chủ toạ phiên toà cho giải Eastin quay về nhà giam và hoãn việc phán quyết sang tuần lễ sau.
Mặc dù không bị triệu ra toà làm nhân chứng nhưng Nolan Wainwright vẫn tham dự từ đầu đến cuối. Khi viên mõ toà tuyên bố chuyển sang vụ án khác và các nhân chứng rời khỏi phòng xét xử, Nolan đi theo họ và đến gặp Juanita.
- Cô Numez, - Ông nói. - tôi muốn nói chuyện với cô vài phút.
Juanita ngước mắt nhìn Trưởng ban bảo vệ nhà băng, bình thản đáp:
- Thế là xong rồi. Tôi phải quay về tiếp tục làm.
Nhưng Nolan vẫn đứng lại bên cạnh cô, đi cùng với cô ra ngoài. Lúc ra đến cửa toà án, ngay gần tòa tháp cao ốc trụ sở của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ, ông năn nỉ:
- Cô đi bộ à?
- Vâng.
Cô cho phép tôi đi cùng.
Tuỳ ông. - Juanita nhún vai đáp.
Nolan Wainwright để Edwina, Tottenhoe và hai chuyên gia kiểm toán đi trước. Ông đi chậm lại bên cạnh Juanita, nói với cô:
- Mỗi khi phải nhận lỗi với ai, tôi rất khổ tâm.
- Ông đừng làm chuyện đó. Cũng chẳng cần phải nói.
- Nhưng tôi thì lại rất cần. Tôi xin cô tha lỗi là đã làm cô phiền lòng. Xin lỗi cô là tôi đã không tin cô, vào đúng lúc cô cần có sự giúp đỡ.
- Vậy là được, ông đã nói xong và bây giờ tôi hy vọng ông đã thấy nhẹ nhõm trong người.
- Cô không giúp tôi.
- Thì ông cũng có giúp tôi đâu. - Juanita nói và đứng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nolan. Lần đầu tiên ông nhận thấy cặp mắt đen kia chứa đầy nghị lực và ý thức tự lập. Bỗng hôm nay ông thấy cô gái bé nhỏ yếu đuối kia có một sức quyến rũ ghê gớm.
- Đúng, cô nói đúng. Chính vì vậy mà tôi rất muốn làm gì đó giúp cô lúc này.
- Làm gì?
- Buộc chồng cô phải giúp đỡ tiền để hai mẹ con cô sống.
Nolan lộ ra cho Juanita biết về những gì cơ quan an ninh liên bang F.B.I. điều tra được. Ông nói tiếp:
- Cậu ta làm thợ sửa chữa ô tô tại thành phố Phoenix, cho nên chắc kiếm được.
- Vậy thì mừng cho anh ấy.
Nolan nói:
- Cho nên tôi nghĩ thế này. Cô có thể nhờ một luật sư của nhà băng. Tôi sẽ thu xếp để ông ta giúp cô mà cô không phải mất xu nào. Luật sư sẽ mách cô cách buộc chồng cô phải giúp đỡ cô. Mọi phí tổn tôi sẽ lo.
- Tại sao ông làm như thế?
- Bởi nhà băng nợ cô.
- Không! - Juanita lắc đầu từ chối.
Nolan thầm nghĩ, hay cô chưa hiểu. Ông nói rõ thêm:
- Toà án sẽ buộc chồng cô phải chu cấp tiền nuôi con cho cô.
- Cách đó cũng không làm cho Carlos thành con người hẳn hoi.
- Sao cô nói thế?
- Anh ấy biết tôi còn sống và đang nuôi con. Nếu muốn gửi tiền cho chúng tôi thì anh ấy cứ việc gửi. Nếu anh ấy không muốn gửi thì Si no, para qué? Có sao đâu - Cô nói câu trên bằng tiếng Tây Ban Nha, tiếng mẹ đẻ của cả cô lẫn Nolan.
Nolan biết thuyết phục nữa cũng vô ích. Ông nói:
- Tôi không sao hiểu được cô, cô Juanita.
Juanita mỉm cười:
- Điều đó không cần thiết.
Họ đi cùng nhau đến trụ sở nhà băng, không ai nói với ai một lời. Nolan khó chịu, không hiểu cô gái Porto Rico này suy nghĩ ra sao và hướng mục tiêu vào đâu. Xem chừng cô chấp nhận cuộc sống hiện tại với những niềm vui, nỗi khổ, hy vọng và thất vọng. Bỗng ông thèm được suy nghĩ như cô và ông ao ước được hiểu rõ cô hơn nữa.Thật ra sức hấp dẫn về mặt hình thức của Juanita không có ý nghĩa gì ở đây.
Cô Juanita - Nolan nói. - Tôi muốn đề nghị cô một điều.
- Ông cứ nói.
- Nếu cô gặp khó khăn, dù lớn đến đâu thì tôi có thể giúp đỡ, xin cô hãy báo tôi biết.
Juanita chợt nhớ ra là chỉ trong có vài ngày nay, mà đã hai người đề nghị với cô điều đó: hôm trước là Margot Bracken và hôm nay là Nolan Wainwright. Cô đáp:
- Có thể tôi sẽ làm như ông đề nghị.
Phải mất bao nhiêu thời gian, Nolan và Juanita mới tìm đến được với nhau. Ông cho rằng, ông đã làm tất cả những gì ông có thể làm được lúc này, và bản thân ông cũng có bao nhiêu việc phải làm, đặc biệt là việc ông đã dự tính và kể ra với Alex Vandervoort: tìm thuê một người tin cậy để điều tra tận cội nguồn, nơi sản xuất những tấm thẻ tín dụng Keycharge giả.
Về chuyện này ông đã tìm gặp một tái can phạm mà ông chỉ biết dưới cái tên là Vic, y sẵn sàng làm mọi việc nguy hiểm miễn là được trả tiền tốt. Hai người đã gặp nhau hết sức bí mật và sắp tới sẽ gặp nhau lại. Nolan rất hy vọng sẽ đưa được bọn làm thẻ giả ra toà, như ông đã làm với Miles Eastin vừa rồi.
o O o
Tuần lễ sau đó, khi Eastin lại được giải ra toà để nghe công bố bản án, Nolan là thành viên duy nhất của nhà băng có mặt trong hội trường. Viên mõ toà gọi bị can ra trước vành móng ngựa. Vị chủ toạ phiên toà sắp xếp tài liệu trên bàn rồi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Eastin.
- Anh muốn nói thêm gì không?
- Không, thưa quí toà, - Miles Eastin lí nhí đáp.
- Tôi đã nhận được báo cáo của nhân viên thẩm định. - Chủ toạ Underwood đứa mắt nhìn các tư liệu bày trên bàn. - Hình như anh đã hối hận về việc làm của anh.
Chủ toạ phiên toà nhấc tờ giấy lên nói tiếp:
- Sự hối hận ấy thành thật hay không thì cũng quá muộn, không thể xoá được tội lỗi quá hèn mạt, vô cùng đáng khinh bỉ của anh: nỡ tạo cho người ta nghi ngờ một phụ nữ trẻ vô tội, và tồi tệ hơn nữa, người phụ nữ đó lại làm việc dưới quyền anh, tin cậy anh - cấp trên của chị ấy.
Vị thẩm phán nói tiếp, đanh thép:
- Qua những chứng cứ được đưa ra trước toà, rõ ràng là anh đã đẩy thêm một cách cố tình việc hãm hại người phụ nữ đó, để chị ấy nhận tội thay cho anh. May nhờ có những người khác cảnh giác, sáng suốt nên chuyện đó đã không xảy ra. Nhưng bây giờ anh hối hận thì quả là hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Ngồi dưới hội trường, Nolan thấy khuôn mặt Miles Eastin thật thảm hại. Mặt anh ta đỏ như gấc.
Vị chủ toạ lại cúi xuống xem các tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bị can:
- Vừa rồi tôi mới nói đến tội lỗi ghê tởm, hèn mạt nhất của anh. Nhưng anh còn phạm nhiều tội khác. Cấp trên tín nhiệm anh, giao cho anh một vị trí quan trọng trong nhà băng nhưng anh đã phụ lòng tin của họ. Không phải một lần mà năm lần liền cách nhau khá xa. Nếu như anh phạm tội đó một lần, thì còn có thể nghĩ đó là trong một lúc u mê. Nhưng đây lại là năm lần gian lận một cách tinh vi, xảo quyệt, có tính toán công phu...
Vị chủ toạ nói tiếp:
- Là một doanh nghiệp góp phần vào sự nghiệp xã hội, nhà băng có quyền dựa vào đạo đức trong sạch của những người làm việc ở đó. Nhưng nhà băng không chỉ là một doanh nghiệp mà là một tổ chức dựa trên lòng tin. Dân chúng có quyền được bảo vệ chống lại những kẻ lừa dối họ, những kẻ như anh...
Cặp mắt vị chủ toạ nhìn vào cả bị can lẫn luật sư bào chữa, lúc này đang đứng lập nghiêm. Ông chuyển giọng thành nghiêm khắc hơn:
- Tính chất của vụ án chứng tỏ đây là một vụ đặc biệt. Anh sẽ ngồi tù và ở đấy anh có thời gian suy ngẫm về những hành vi đê hèn của anh. Toà quyết định chuyển giao anh cho Bộ Tư pháp với bản phán quyết là hai năm tù.
Viên mõ toà ra hiệu cho người canh gác tiến đến chỗ phạm nhân.
o O o
Vài phút sau khi nhận bản án, Miles Eastin trao đổi với luật sư bào chữa của anh ta trong một gian phòng khóa ngoài nằm sau hội trường. Người luật sư trẻ nói:
- Anh đừng hoang mang, bản án hai năm không có nghĩa anh sẽ phải ngồi tù hai mươi tư tháng. Ngay khi anh đã trả xong hai phần ba thời gian kết án, anh có quyền được quản thúc ở nhà. Nghĩa là chỉ chưa đầy một năm nữa anh sẽ được tự do.
Eastin nghẹn lại, chỉ gật đầu đau đớn.
Viên luật sư nói tiếp:
- Tất nhiên anh có quyền kháng cáo và anh không phải làm việc đó ngay lập tức. Nhưng thành thật mà nói, tôi khuyên anh đừng kháng cáo. Trước tiên, tất nhiên đằng nào trong thời gian từ nay cho đến khi toà phúc thẩm họp, anh cũng vẫn bị giam, có được tự do đâu? Thêm nữa do anh tự nhận tội lỗi, cho nên anh không còn quyền kháng cáo. Cuối cùng, bản án chỉ được hết hiệu lực khi anh đã thi hành xong án.
- Đêm hội đã kết thúc, đèn hoa đã tắt. Đồng ý là không kháng án.
- Nếu anh thay đổi ý kiến, tôi xin phục vụ anh. Tôi lấy làm tiếc là kết quả vụ xét xử này đâm lại thành thế này.
- Tôi cũng lấy làm tiếc, - Eastin nhếch mép cười chua chát.
- Chính vì anh thú nhận cho nên mới thế này. Nếu anh không thú nhận thì toà làm gì có đầy đủ bằng chứng để kết tội anh? Ít nhất thì cũng cái tội sáu ngàn đô la. Bởi chính vụ ấy đập mạnh vào trí óc Chủ toạ phiên toà nhiều nhất. Tất nhiên tôi hiểu tại sao anh lại ký vào bản khai của F.B.I. Lão Wainwright, phụ trách bảo vệ của nhà băng đã đánh lừa anh.
- Tôi hiểu. - Eastin gật đầu.
Viên luật sư xem đồng hồ đeo tay:
- Tôi phải đi bây giờ. Tối nay tôi có một cuộc gặp quan trọng. Anh không giận chứ?
Luật sư gõ vào cánh cửa. Tiếng chìa khoá vặn trong ổ và luật sư ra ngoài.
Hôm sau, Eastin được chuyển đến một nhà tù của liên bang nằm trên địa bàn một bang khác. Khi mọi người ở nhà băng biết bản án của Eastin, nhiều người buồn, thậm chí một số còn cho rằng Eastin không ăn cắp. Dù sao thì tất cả đều nhất trí ở một điểm: sẽ không ai biết được tin tức của Eastin nữa.
Điều đó là lầm, nhưng chỉ thời gian mới chứng minh sự lầm đó.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng