Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 19: Người Si Tình
C
hiếu chỉ của Chu Hạo Đế vừa đưa xuống, cả tướng phủ không ngừng kêu khóc, Lịch Tá Thân hóa điên dại, phu nhân của hắn không chịu nổi đả kích đã đâm đầu vào tường tự sát. Hai ngày sau trên dưới Lịch gia mấy trăm người đều bị đưa ra biên ải. Mạc Vĩnh Khang thấy cảnh này, đứng trên tường thành không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Chu Hạo Đế quả thật vô tình, cũng may Mạc Vĩnh Khang không thẹn với lòng cả đời trung nghĩa … nhưng cũng không thể không phòng ngừa kẻ khác hãm hại, càng nghĩ ông càng lo lắng cho nữ nhi đang ở trong hậu cung.
Lịch Tá Thân trên đường ra biên ải, vì tuổi già sức yếu lại không chịu được khí hậu khắc nghiệt trên đường đi mà chết. Tin này truyền vào trong cung, Chu Hạo đế nghe tin cũng chỉ dặn dò kiếm chỗ an tán cho ông ta, niệm tình ông ta cũng có đóng góp không ít cho Tuệ Quốc … đáng tiếc, chỉ vì càng nắm quyền lực lại càng tham lam. Ở hậu cung, Tịnh Huyên đang chơi cờ cùng Cổ Tư Hoàn thì cũng biết tin, sắc mặt hơi trầm xuống, Tiểu Linh thấy vậy mới hỏi
-“Nương nương, có cần báo cho Lịch Cơ biết không? “
-“Cho nàng ta biết cũng tốt “ _ Đặt quân trắng xuống bàn cờ, Tịnh Huyên nhàn nhạt nói
-“Haz… tỷ lại thắng rồi … muội không chơi nữa đâu “ _Cổ Tư Hoàn bĩu môi nói
-“Công chúa không biết, nương nương đã nhường công chúa rất nhiều rồi đó “ _ Thẩm cô cô cười cười nói
-“Cái gì a, diệt sạch giết gọn như vậy mà là nhường ta sao? “
Cổ Tư Hoàn mở to mắt, miệng bắt đầu bất bình. Tịnh Huyên cùng mọi người trong phòng không khỏi buồn cười. Tịnh Huyên cảm thấy Cổ Tư Hoàn tính ra may mắn hơn người khác rất nhiều. Từ nhỏ được nuôi dưỡng một mình ở đất phong, không phải chứng kiến cảnh đấu đá, nham hiểm trong cung, không làm mất đi tính tình vô tư hoạt bát vốn có. Dạo này Cổ Tư Hoàn hay đến cung chơi cờ, đá cầu, trò chuyện … với nàng, làm tâm tình Tịnh Huyên tốt lên rất nhiều.
-“Nương nương…” _ Tiểu Linh hớt hải chạy vào
-“Có chuyện gì sao? “
-“Bên lãnh cung bẩm báo, Lịch Cơ tự vẫn rồi “
Quân cờ trên tay Tịnh Huyên rơi xuống, hơi ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục nét mặt lạnh lùng, thấy mọi người trong cung yên lặng nhìn nàng, Tịnh Huyên đứng lên nói
-“Đi, qua xem một chút “
Cổ Tư Hoàn, Thẩm Tương Dư cùng 4 cung nữ cận thân chạy theo sau Tịnh Huyên. Khi đến lãnh cung, vào bên trong căn phòng Lịch Cơ ở. Bước qua cánh cửa đã thấy Bạch Vân Sinh ôm thân thể lạnh tanh của Lịch Cơ, trên khóe môi nàng ta còn vệt máu đen dài. Trên bàn còn rất nhiều cái yếm nhỏ …có lẽ nàng ta làm …làm cho đứa con đáng thương của mình.
Nàng bước lại gần Bạch Vân Sinh, vẫn mang vẻ mặt ngàn năm như một, nhưng giọng nói đã có chút từ tính
-“Đó là một đoạn đường tình sâu duyên mỏng! Đi đến ngày hôm nay, thực chẳng dễ dàng … nhẹ nhàng ôm lấy rồi nói lời vĩnh biệt …một đoạn đường dài có nhau … “
Bạch Vân Sinh ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Lịch Cơ cười khục khặc …
-“Ha..ha haha …tình sâu duyên mỏng … ha ha ha “
Nhìn thấy cảnh như vậy, Tịnh Huyên không khỏi lắc đầu quay lưng rời đi, chân vừa ra khỏi cửa thì đã nghe Bạch Vân Sinh giọng khàn khàn cầu xin
-“Hoàng hậu nương nương, có thể hay không để ta chôn cất nàng “
-“Được “ _ Nói xong nàng dứt khoác rời khỏi căn phòng
Trên đường về Cảnh Dương Cung, Tịnh Huyên cảm thấy lần đầu tâm tình mình khó chịu, không biết là gì … kiếp trước nàng chứng kiến tình yêu đơn phương của Vân Yên, kiếp này lại cảm động trước tình cảm của Bạch Vân Sinh dành cho Lịch Cơ. Yêu âm thầm tuy đẹp, nhưng lại không ngừng tự tổn thương và đầu độc chính lòng mình … Cũng như ánh sáng tuy đẹp nhưng muốn chiếm làm riêng ình chỉ là hư ảo!
Vọng Thiên Nhai
Bạch Vân Sinh ôm Lịch Cơ ngồi dưới một góc đào bên bờ vực thiên nhai. Đây là nơi trước đây sư phụ hắn đã dẫn hắn đến, cũng là nơi lúc nhỏ hắn và Lịch Cơ hay đến đây, hắn thì đánh đàn, nàng thì nhảy múa
-“Cơ nhi, nàng có nhớ nơi này không …?”
Vừa nói, bàn tay vô thức vuốt ve gương mặt người con gái trong lòng...mắt Bạch Vân Sinh mờ dần nhớ về quá khứ. Có một cô bé con đang xoay tròn theo tiếng đàn, vạt váy màu hồng tung bay giữ những cánh hoa đào đang rơi lả tả theo gió. Tiếng cười khanh khách của trẻ con.
-“Bạch ca ca …”
-“Bạch ca ca, huynh đánh đàn uội tập múa đi …Bạch ca ca “
-“Bạch ca ca … Bạch ca ca … hôm nay Phong ca ca và mọi người khen Cơ nhi múa rất đẹp “
-“Bạch ca ca …Bạch ca ca sẽ luôn ở bên Cơ nhi phải không? “
-“Bạch ca ca … Cơ nhi cuối cùng cũng được chọn vào cung.. Cơ nhi có thể gặp Phong ca ca rồi “
-“Bạch ca ca …
-“Bạch ca ca …. Hihi “
...
..
.
.
.
Tiếng gọi thánh thót của tiểu cô nương theo gió mất hút dần ở đáy thiên nhai. Không biết bao lâu dưới gốc đào có một nam nhân áo trắng, máu từ khóe môi không ngừng tuông ra, nhưng nam nhân đó vẫn ôm nữ nhân áo hồng không buông … trên môi còn thấp thoáng nụ cười
-“Cơ nhi … Bạch ca ca sẽ luôn ở bên muội … luôn luôn bên muội …“
Ai có thể thấu, ai có thể hiểu tình cảm này đã theo Bạch Vân Sinh hắn bao nhiêu lâu. Chứng kiến nàng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, lặng lẽ âm thầm bên nàng, nghe nàng kể chuyện vui lòng hắn vui, khi nàng khóc hắn luôn là bờ vai bên cạnh nàng, khi biết nàng yêu người khác, hắn vẫn mỉm cười ủng hộ nàng, rồi khi nàng tiến cung hắn vẫn tiếp tục ở phía sau bảo vệ nàng bằng tất cả những gì hắn có.
Khi chứng kiến nàng gả cho nam nhân khác, tim hắn đau như ngàn mũi tên xuyên thủng … nhưng hắn hoàn toàn không nói ra …Đến khi nàng mất đi, hắn cũng chưa từng một lần cho nàng biết tình cảm của hắn …
Hắn muốn một lần nữa … một lần nữa được ở bên nàng, cùng nàng đến bên bờ Vong Xuyên! Chỉ cần ở bên nàng, dù ở bất cứ đâu, dưới bất cứ thân phận gì cũng được. Như vậy đã là... mãn nguyện
Hàm Phúc Cung một thời xa hoa lộng lẫy, giờ đây …lầu son một đêm thành ký ức! Trăng lạnh hương tàn dưỡng hồn hoa!