Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 20: Nụ Hôn Đầu Của Nhuyễn Muội Tử
“K
ỵ tướng” Trương Cử bị Bạch Mã Nghĩa Tòng đột kích đành phải chạy trối chết, một vạn đại quân Ô Hoàn loạn cào cào, thế trận tan vỡ. Trương Cử lùi lại một bên, tập trung binh sỹ, tổ chức lại đội hình.
Nàng cảm thấy rất buồn bực, Công Tôn Toản đang bị thương sao có thể khỏi nhanh như vậy?
Vừa nghĩ tới đây, nàng lại nhìn thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng cưỡi ngựa chạy về phía Nam. Trương Cử giật mình, mau chóng hạ lệnh thổi kèn, đồng thời phái lính liên lạc tới ba cửa thành còn lại thông báo cho đại quân Ô Hoàn: “Công Tôn Toản đã chạy thoát theo phía Nam.”
Tin tức này vừa đưa tới, Trương Thuần, Khâu Lực Cư cũng tranh thủ thời gian chỉ huy đội quân đuổi theo phía Nam, Quản Tử thành chỉ là một thành nhỏ, trong mắt họ hoàn toàn không đáng là gì, đánh hay không đánh cũng không sao cả.
- Quân địch đang đuổi tới.
Tôn Vũ ôm chặt Công Tôn Toản trước ngực, thấp giọng nói:
- Bá Khuê, chúng ta cần phải thúc ngựa chạy nhanh hơn, ngồi trên lưng ngựa rất xóc nảy, miệng vết thương của ngươi nếu quá đau hãy chịu khó nín nhịn.
Công Tôn Toản cười yếu ớt, nàng dựa hoàn toàn vào trong ngực Tôn Vũ, không nhúc nhích cười nói:
- Đừng nhìn ta yếu ớt thế này, dù sao ta cũng là Chúa công Công Tôn gia, một chút đau đớn cũng không nhịn được làm sao khiến kẻ dưới phục tùng?
Lúc này Nghiêm Cương đang ở bên cạnh, nàng lớn tiếng nói:
- Chúa công, ta cùng Điền Dự tướng quân sẽ cản ở phía sau, Tôn tiên sinh hãy bảo hộ chúa công đi trước.
Công Tôn Toản nhẹ gật đầu:
- Nghiêm tướng quân, hãy cẩn thận!
Rất nhanh sau đó, Nghiêm Cương và Điền Dự hai người dẫn theo một ngàn người lui lại phía sau, Tôn Vũ và Công Tôn Toản dẫn ba nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy như bay về phía Nam.
Phía sau truyền đến tiếng kêu giết kịch liệt, hồng quang nhấp nhoáng, võ tướng kỹ bay loạn đầy trời, đại quân Ô Hoàn gào thét điên cuồng, vó ngựa ầm ầm từ phía Bắc truyền đến, mặt đất rung chuyển.
Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua trận chiến phía sau, vừa vặn nhìn thấy Điền Dự dùng mũi thương giết chết một kỵ binh Ô Hoàn, sau đó quay lại hô lớn với các thủ hạ Bạch Mã Nghĩa Tòng:
- Vừa đánh vừa lui về phía Nam.
Lúc này phía sau liền xuất hiện ánh hồng quang sáng chói, Trương Cử dùng “Kỵ tướng” chạy tới giết chết một binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng, thương ảnh múa một vòng, bốn năm người Bạch Mã Nghĩa Tòng kêu thảm thiết ngã khỏi ngựa. Trương Cử từ xa liếc thấy Tôn Vũ và Công Tôn Toản, hét lớn:
- Công Tôn Toản chớ có chạy.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng vô cùng tốt, ghìm ngựa lại rồi lại thúc ngựa đuổi theo, con ngựa kia dưới tác dụng võ tướng kỹ của nàng bước đi như bay, xuyên qua từng lớp từng lớp tuyến phòng ngự của Bạch Mã Nghĩa Tòng, chạy thẳng về hướng Tôn Vũ. Hơn mười binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng bao vây quanh Trương Cử, tuy nhiên kỹ thuật cưỡi ngựa của Trương Cử vô cùng giỏi, nàng luôn có thể phóng ra khỏi phòng tuyến vòng vây kia, cuối cùng tiến thẳng về phía điểm yếu của quân Công Tôn.
Do nàng làm đảo loạn trận thế của Bạch Mã Nghĩa Tòng, đại quân Ô Hoàn phía sau cũng ít nhiều có lợi thế, chúng theo sát Trương Cử dần dần phá vỡ từng phòng tuyến của Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Tôn Vũ trong lòng quýnh lên, nếu để Trương Cử bám sát mình, không những không thể bỏ chạy còn bị đại quân Ô Hoàn truy kích. Đúng lúc này, Nghiêm Cương dùng “Thương Tương” chạy tới, một thương múa lên như hoa bay, cuốn lấy từng cử động của Trương Cử.
Nghiêm Cương và Trương Cử đều sử dụng thương, khi đánh cùng nhau, “Thương Tướng” và “Kỵ tướng” thật sự là một đôi oan gia, đánh túi bụi. Không có Trương Cử dẫn dắt, truy binh Ô Hoàn lại tạm thời bị Bạch Mã Nghĩa Tòng kéo lại.
Tôn Vũ trong lòng hơi yên tâm, tiếp tục quất ngựa chạy như điên.
Toàn quân Công Tôn chạy trốn về phía Nam, tuy Bạch Mã Nghĩa Tòng đều dùng khoái mã, nhưng đội quân phía sau lại bị Trương Cử quấn lấy, làm thế nào cũng không thoát được sự dây dưa của Trương Cử.
NM01 đột nhiên hồi báo nói:
- Chủ nhân, đội quân do Trương Thuần, Khâu Lực Cư suất lĩnh đang chạy về phía trước, chặn lại đường chạy trốn của quân ta.
Tôn Vũ trong lòng lo lắng, đội Bạch Mã Nghĩa Tòng phía sau bị Trương Cử quấn lấy, hiện tại toàn quân đều chạy không nhanh. Nếu quân địch dùng hai cánh quân vây kín, như vậy quả thực là phiền toái rất lớn. Trừ phi bỏ lại đội quân phía sau, tự mình liều mạng chạy trốn, như vậy sẽ không bị đuổi kịp.
Bỏ qua đội quân phía sau một mình chạy trốn? Chuyện này nếu xét về góc độ tình cảm, chỉ có người điên mới làm như vậy, còn không thì chẳng ai làm thế. Tuy nhiên … nếu dùng lý trí tỉnh táo mà phân tích, bỏ qua đội quân của Nghiêm Cương, Điền Dự phía sau chỉ tổn thất hai nghìn người. Nếu toàn quân đều bị vây, sẽ tổn thất năm nghìn người. Với kết quả đó, bỏ qua đội quân phía sau mới là lý trí.
Hắn cắn răng, chuẩn bị hạ lệnh.
Lúc này Công Tôn Toản lại đột nhiên nói:
- Tôn tiên sinh, ta muốn tự mình cưỡi ngựa rời khỏi đội quân, chạy về hướng Tây.
- A?
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, hỏi lại:
- Để làm gì?
Công Tôn Toản cắn răng nói:
- Bởi vì có ta, quân địch mới quyết tâm truy đuổi toàn quân, Bạch Mã Nghĩa Tòng đều không thể chạy trốn. Nếu ta đơn phương cưỡi ngựa rời khỏi đội, Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể chạy về tứ phía, Nghiêm Cương, Điền Dự hai vị tướng quân cũng không phải chiến đấu quyết liệt làm gì. Chỉ với hai võ tướng kỹ của bọn họ, muốn giết địch tự bảo vệ mình cũng không gặp khó khăn.
Ách, ngươi muốn dùng bản thân để đổi lấy toàn quân? Tôn Vũ kinh ngạc, Công Tôn Toản thật là một cô nương tốt.
Công Tôn Toản ôn nhu nói:
- Ngươi đưa ta lên một con ngựa khác, tự mình chạy về hướng Tây đi. Đại quân Ô Hoàn nhất định sẽ đuổi theo ta, cho dù không phải toàn quân đuổi theo một mình ta, cũng có thể dụ ra phần lớn đội quân. Ngươi nhân cơ hội đó mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng đi về hướng Bắc, tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, xin nàng báo với đô đốc, báo thù cho ta.
- Như vậy sao được…
Tôn Vũ kinh hãi
- Sao lại không được.
Vẻ mặt Công Tôn Toản đột nhiên thẹn thùng, nàng cố gắng dùng hết sức lực, ngẩng lên gần mặt Tôn Vũ, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng in lại trên mặt Tôn Vũ một nụ hôn, đây rõ ràng là một cái hôn ngượng ngùng.
- Tôn Vũ.. ta sợ ta sắp chết, cho nên để ta tùy hứng một lần. Ta vốn định kêu ngươi ở rể Công Tôn gia … Hiện giờ … chỉ e là không còn cơ hội.
A? Tôn Vũ bị nụ hôn của nàng làm cho cả người cứng ngắc, sau đó lại nghe thấy hai chữ ở rể. Đầu hắn như bị bưng kín, đang có chuyện gì xảy ra vậy? Nữ nhân … Ngươi có thể đừng nói những chuyện này trong thời điểm đao thương trận mạc thế này không? Chẳng lẽ đây là thời điểm để nói chuyện yêu đương sao?
Công Tôn Toản bất chấp vẻ mặt khiếp sợ của Tôn Vũ, tiếp tục nói:
- Tôn Vũ … Ngươi là người đầu tiên ta yêu …”
Thực buồn bực, yêu từ lúc nào vậy, cô có thể im miệng hay không. Tôn Vũ hung hăng cắn răng, bản thân mình còn đang mang bệnh nan y, chỉ có thể sống mười năm, chẳng khác gì với một ông già. Để một nữ nhân tuổi trẻ thanh xuân vì cứu mình mà hi sinh, coi sao được?
Hắn ôm chặt lấy Công Tôn Toản nói:
- Đừng nói nữa, ta và ngươi cùng chạy về hướng Tây, hiện nay ngươi đã thế này, ngay cả cưỡi ngựa cũng chẳng còn khí lực, làm sao mà chạy trốn được?
Công Tôn Toản nghe xong trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại thấy buồn bã, nói:
- Ta không muốn liên lụy tới ngươi.
- Im miệng, bây giờ phải nghe lời ta.
Tôn Vũ hung dữ nói:
- Nói cho ngươi biết, thế giới này của các ngươi mặc dù là nữ tôn nam ti, nhưng trong thôn ta sống, nữ nhân đều phải nghe lời nam nhân, vậy nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, bây giờ ta sẽ mang ngươi chạy về hướng Tây.
Tôn Vũ quơ quơ áo choàng trắng, định chạy về hướng Tây, đột nhiên lại nhớ đến Triệu Vân còn đang ngồi phía sau, hắn quay đầu ôn nhu nói với tiểu la lỵ Triệu Vân:
- Tử Long, bây giờ ta và chúa công tỷ tỷ phải đi làm một việc rất nguy hiểm, ngươi đi theo các Bạch Mã Nghĩa Tòng khác chạy về hướng Nam nhé.
- Không được, ta muốn đi theo tiên sinh.
Triệu Vân lắc đầu.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Rất nguy hiểm, có thể mất mạng đó.
- Không sao, đi theo tiên sinh nhất định sẽ an toàn.
Triệu Vân hoảng hốt nói:
- Nếu không có tiên sinh, nhất định ta sẽ bị chết đói.
Thực đau đầu, nha đầu kia cứ như cái dây leo, vì sao Triệu Tử Long đại danh đỉnh đỉnh Thường Sơn lại thành thế này? Tôn Vũ không có cách nào nói lại nàng, đành phải thúc vào bụng ngựa, tách ra phóng về hướng Tây.
Nhóm người Bạch Mã Nghĩa Tòng chung quanh hơi bối rối, không rõ hắn có ý gì.
Công Tôn Toản lập tức ra lệnh:
- Bây giờ ta lệnh cho các ngươi chạy trốn về hướng Nam, đi tới Bắc Bình tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, không được đi theo ta nữa.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe xong liền kinh ngạc.
Tôn Vũ một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm soái kỳ “Công Tôn”, cưỡi ngựa xuyên qua đám quân chạy thẳng về hướng Tây. Soái kỳ bay phần phật trong gió, Tôn Vũ thầm nghĩ:
- Thực oan ức, ta là một nhà khoa học danh tiếng, hiện giờ lại biến thành anh hùng cứu mỹ nhân. Hơn nữa trong ngực ôm một mỹ nhân, sau lưng lại cõng thêm một người.
“Ồ!”
Đại quân Ô Hoàn đột nhiên ồn ào, có người hét lớn:
- Công Tôn Toản bỏ chạy về hướng Tây rồi!
- Giết Công Tôn Toản.
- Công Tôn Toản không được chạy.
Mấy vạn người cùng nhau hô lên.