There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tú Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2020-07-08 19:30:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
úc này tay còn chưa kịp đưa lên thì Ngao Du đã nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức không giống lúc nãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. anh ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dáng trông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm nói: “Vương Bồi Bồi, cô có muốn tắm cùng tôi không?”
Vương Bồi lắc lắc đầu đi ra ngoài. Cô nghĩ chắc mình bị điên rồi, còn ngốc đến mức đến xem anh ta nữa, tên kia xứng đáng uống rượu cho chết đi.
Nhưng tâm tư lại trở nên tốt hơn chút, cứ nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Ngao Du là cô nhịn không được phì cười.
Không bao lâu thì thời tiết cũng đẹp hơn, mây đen đã tan, mặt trời ló ra, chiếu ánh nắng xuống không giống như nửa tiếng trước bầu trời mây đen dày đặc.
Vương Bồi vẽ cũng vẽ chưa xong bức họa bỗng cảm giác không thể nào vẽ thêm được nữa. Phong cảnh trong tranh có vẻ ảm đạm, ưu thương, mọi đường nét đều toát lên vẻ đau thương, tựa như thời tiết ngày hôm qua vậy. Nhưng hiện giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu sáng, một chút cảm xúc bi thương trong lòng Vương Bồi cũng không có nữa.
Lô Lâm đứng phía sau cô cau mày nhìn, trông rất ngạc nhiên, “Bồi Bồi à, hình như nét vẽ của cậu thay đổi khá nhiều.”
“Hả?” Vương Bồi quay đầu lại nhìn cô nàng, lòng rộn rã: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tự bản thân cô lúc đặt nét bút vẽ cũng có cảm giác khác thường, nhưng không biết thay đổi này là tốt hay xấu, mà cô thì không muốn như thế.
Lô Lâm cười rộ lên, nói thực: “Bồi Bồi à, cậu làm cho người ta sợ rồi đó.” Thị xã J có rất nhiều trẻ nhỏ, lúc còn nhỏ đã bắt đầu học vẽ rồi, nhưng giống như tài năng trời cho của Vương Bồi, lại xuất thân từ danh môn thì không phải nhiều. Từ bé cô đã nhận được nền giáo dục nghệ thuật chính thống rèn rũa, hun đúc, đến khi lớn lên lại trải qua trường mỹ thuật tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại được nhận vào dạy ở trường Đại học, chính là học viện nổi tiếng.
Nói về tài nghệ thì Vương Bồi đã thành thục vô cùng, thậm chí không kém gì nhiều họa sỹ tiền bối ở thị xã J, nhưng do cô còn trẻ, cuộc sống chưa trải qua nhiều lắm nên kinh nghiệm không đủ, hình ảnh và các nhân vật dưới ngòi bút vẽ của cô có chút mạnh mẽ, hoặc là không có cảm giác. Nói thẳng ra là cảnh rất miễn cưỡng.
Nhưng nhìn vào bức họa này tuy là vẫn chưa hoàn thành nhưng Lô Lâm lại cảm nhận được nét đau thương ở những đường nét cong cong, tựa như có người nào đó gảy lên bản nhạc buồn đau vậy. “Nó tên là gì?” Lô Lâm hỏi.
Vương Bồi có vẻ ngượng ngùng nhỏ giọng bảo: “Mình định đặt tên là 'khúc nhạc bi thương'.” Cô dừng lại chút, bất đắc dĩ nhún nhún vai, buông bút vẽ, cười khổ bảo: “Nhưng giờ một chút cảm xúc cũng không có nữa, không có cách nào để tiếp tục vẽ tiếp được nữa.”
“Vậy thì dừng lại từ từ.” Lô Lâm khuyên bảo: “Vẽ thì không thể vội vàng được, chỉ khi nào có cảm giác thì mới vẽ tiếp, như vậy mới hoàn thành.”
Ăn cơm trưa xong thì đoàn xe lại nối đuôi nhau lên đường, lão Trương lại dặn dò cả đoàn đi chậm, cần chú ý tới an toàn là trên hết. Nhóm Vương Bồi trong xe, Lô Lâm và Ngao Du đều được Vương Bồi và Chu Tích Quân thay nhau lái xe.
Từ thị xã C đi về phía tây, trước mặt là phải đi mất hai giờ trên đường cao tốc, thì đường sẽ thay đổi. Lúc chuyển sang đường cao tốc có người trong đoàn đề xuất ý kiến là nên đi đường nhỏ, như vậy mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp trên đường. Ý kiến của người đó lập tức được cả đoàn nhất trí. Vương Bồi và Chu Tích Quân thì nhìn nhau cười khổ, cũng phải cố mà theo sát.
Mới đi được một tiếng thì cả đoàn bắt đầu hối hận, vừa đi vừa kêu khổ. Nhưng chuyện này lại do chính họ chọn nên khổ cũng phải cố mà chịu. Cũng may là cảnh sắc càng ngày càng trở nên đẹp hơn, dãy núi xa xa càng được tôn lên bởi vẻ đẹp của lá cây, nước suối trong suốt, đặc biệt là vòng qua một ngọn núi nhỏ thì thấy xuất hiện trước mặt một dòng thác nhỏ vô cùng đẹp.
Ai nấy đều la toáng lên, vung chân vung tay lấy máy ảnh ra chụp tanh tách, còn tuyệt hơn là nhanh chóng lấy dụng cụ vẽ tranh xuống. Lúc này lại có mâu thuẫn xảy ra!
Ở tại chỗ này ngắm cảnh hay là tiếp tục cuộc hành trình đi lên phía trước, cả đoàn giờ lại chia thành hai tổ. Lão Trương không còn cách nào khác liền tách mọi người ra, hẹn tối sẽ gặp nhau ở khách sạn vùng ngoại ô thành phố Z, còn trên đường đi ai muốn dừng ở đâu thì ông cũng không để ý nữa.
Nhóm Vương Bồi đối với thác nước nhỏ này cũng không có hứng thú, “Cố đi hai canh giờ nữa đến thị xã Z, ở đó có cảnh đẹp hơn chỗ này nhiều.” Lô Lâm nói vậy.
Vì thế các cô liền tiếp tục tiến về phía trước. Chu Tích Quân đổi lái, Ngao Du lại xuống ngồi cạnh Vương Bồi, nhỏ giọng lấy lòng, lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ đưa cho cô bảo: “Cô bôi thuốc đi, nếu không vết sưng trên cổ cô càng ngày càng to đó.” Lúc nói chuyện ánh mắt của anh ta phát ra ngời sáng, trong suốt thoạt nhìn cực kỳ chân thành.
Anh ta càng làm vậy thì Vương Bồi càng không tin anh ta, “Hừ.” cô mắng: “Tên không biết xấu hổ kia, chắc chắn anh lén nhổ nước bọt vào trong đó rồi, tôi không thèm.” Tên Ngao Du hỗn xược này, chuyện gì anh ta cũng làm được cả.
“Tôi đâu có!” Mặt Ngao Du đỏ hết lên, trông rất tức giận, giọng cao vút: “Vương Bồi Bồi, cô đừng có làm chó cắn Lã Đồng Tân nhé, cô không phải là người tốt gì.”
Vương Bồi thấy anh ta tức giận rồi thì đưa tay ra cầm lấy bình, cũng không vội bôi thuốc, mở nắp bình ra ngửi ngửi, có một mùi hương hoa lan thoang thoảng vờn quanh – à, không phải nước bọt của anh ta. Lúc này cô mới yên tâm chút, đổ một ít chất lỏng trong suốt vào lòng bàn tay bôi lên cổ.
Nói thật thuốc này đúng là tốt, mát mát lạnh lạnh, bôi vào thấy nhẹ nhàng. Vương Bồi vội cất chiếc chai đi, xoay người phụng phịu mắng anh ta: “Tên ngốc kia anh sao ghét thế, tôi đã bị cắn lâu như thế, cả một đêm lẫn một ngày rất đau, thế mà anh cũng không lấy thuốc đưa cho tôi..”
Ngao Du đắc ý cười: “Ai bảo cô chọc cho tôi tức giận, tôi không cắn cô hai lần đã là tốt lắm rồi, nếu mà là người khác ý à, đã sớm nuốt vào bụng rồi. Trước kia có một người…” Anh ta lại bỗng nhanh nhớ đến một cái tên là Tử Vân cô nương chọc cho anh ta ghét nên anh ta liền ăn nàng rồi… Đúng là đồ mặt dầy không biết xấu hổ, Vương Bồi vừa nhìn vừa coi thường.
Chu Tích Quân lái xe khá giỏi, đi cả chặng đường dài mà không thấy sóc chút nào. Lúc trời còn sáng đã chuyển hành lý vào trong khách sạn, cả bốn người mang theo dụng cụ vẽ tranh và máy ảnh đi ra.
Đây đúng là vào năm thời thiết nóng nhất, bây giờ mới hơn bốn giờ, mặt trời vẫn nắng chói xuống, lúc họ ngồi trong xe mở điều hoà thì không biết, giờ mới đi được vài bước thì ai nấy đều toát hết mồ hôi, quần áo ướt đẫm.
“Tôi tưởng lên đến trên núi chắc mát mẻ hơn chút chứ.” Vương Bồi lau mồ hôi, nhỏ giọng oán giận bảo.
Lô Lâm giải thích: “Đến tối thực ra mới mát, ban ngày hơi nóng chút. Nơi này thời điểm ban ngày nóng nhất là đến bốn mươi độ.”
Ngao Du và Chu Tích Quân không ai nói gì, không để ý hai người ai nấy đều ủ rũ, tinh thần thì hoàn toàn suy sụp.
Đi được hơn nửa tiếng thì họ gặp một thác nước nhỏ, phía dưới có hồ nước nhỏ, nước suối róc rách, khắp nơi đều là một màu xanh của núi và cây cỏ. Tuy là nhiệt độ hơi cao, nhưng ngồi bên hồ nước vẫn thấy mát mẻ.
Họ ngồi ở đây một lúc, Vương Bồi và Lô Lâm dựng giá vẽ chuẩn bị vẽ, Ngao Du thì không muốn ở lâu nơi này, đi lùng sục khắp nơi, Vương Bồi bảo Chu Tích Quân đi xem anh ta, đừng để anh ta biến mất.
Một lúc sau thì toàn bộ khắp nơi đều yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy từ thác xuống, nước chảy dọc theo hai bên bờ đá tạo thành tiếng róc rách, chạm phải tảng đá phía dưới lại toé ra, có lúc ầm ầm, có lúc lại thong thả, có lúc lại như ru…
Vương Bồi đang quá tập trung vào vẽ tranh, vẽ màu xanh của bầu trời, màu xanh mướt của dãy núi, màu trắng của thác nước, còn có đám sù sì của đá …
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Vương Bồi cả người đau nhức không nhấc nổi cánh tay lên thì mới phát hiện xung quanh cô không có người nào. Không có tiếng ai, giá vẽ của Lô Lâm còn ở bên cạnh, gió núi thổi làm giấy vẽ bay bay, mà người thì không biết đã đi nơi nào.
Vương Bồi duỗi dài thắt lưng, quyết định đi xung quanh chút, tiện đường tìm mấy người kia không chịu ngồi yên. Có trời mới biết bọn họ đi gây chuyện gì xấu rồi?
Cô đi dọc theo bờ nước, bờ suối có đường nhỏ, khá gập ghềnh, chắc chắn có dã thú. Khe đá có mấy bông hoa tím ló ra, nhìn hình dáng giống con tôm hùm, trong suối có cá, to khoảng bằng đầu ngón tay của cô, thân dài, mềm mại, đang thong thả bơi qua lại trong nước. Lúc Vương Bồi đưa tay ra để bắt thì chúng nó lại khéo léo luồn qua các kẽ ngón tay của cô bơi đi mất.
Cô đi được một đoạn thì thấy phía trước con suối có một chỗ dốc xuống, cũng rất nhanh tạo thành một thác nước chảy xuống dưới, âm thanh nghe rất mơ hồ. Nơi này có vẻ mát hơn, chắc là trời đã chuyển sang chiều tối, có thể là cây cối quá rậm rạp, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy trời xanh, chứ đừng nói là ánh mặt trời.
“….Thực như vậy?”
“Không lừa cậu..”
Vương Bồi nghe có tiếng người nói chuyện, một giọng là của Ngao Du, còn giọng kia nghe rất xa lạ. Có thể là người trên núi, trong lòng cô nghĩ vậy, Ngao Du lúc nào cũng chưng bộ mặt đẹp trai dễ sợ ra nên làm cho bất cứ ai cũng buông lỏng không chút đề phòng.
Nhưng mà hình như không phải vậy, hai người họ lúc nói chuyện nghe có vẻ rất quen thuộc.
Vương Bồi vểnh tai lên nghe ngóng, giọng nói của họ thoảng trong gió lúc được lúc không, hoà cùng tiếng nước chảy róc rách, cứ mơ màng không rõ lắm.
Vì vậy cô nhẹ chân đi tới gần chỗ đó thì bỗng nghe rõ lời của họ nói: ‘….Cậu định khi nào thì trở về?” Giọng nói người đàn ông lạ phát ra.
“Không biết, ôi chao, ai mà biết được?” Đây là giọng Ngao Du, nghe rầu rĩ, tựa như có vẻ mất hứng. “Nhưng mà...” Giọng anh ta lại bỗng thay đổi, mang theo một chút hưng phấn. “Thực ra thì hôm nay cũng được, không có ai nói chuyện, cãi nhau…”
“Ha ha..” người đàn ông kia cười to, có chút chế nhạo. “Cậu không phải là vui quá mà quên hết đường về chứ.”
“Chuyện này ta cũng không quyết định được.” Ngao Du thở dài bảo: “Ông già có đến, ta cũng chưa thể quay về được.” Anh ta lập tức chuyển sang đề tài khác: “Cậu cả ngày không ở nhà, lại còn chạy đến chỗ ta, không sợ…”
Lúc anh ta nói chuyện thì Vương Bồi đã đi qua phía thác nước một chút, nhìn xuyên qua lá cây, thấy anh ta đang ngồi trong nước, nói chuyện không phải là với người mà là …… với một con chim rất to!
Cả người Vương Bồi cứng lại rồi, đó là một con chim to, là một con chim lửa đỏ cô đã từng nhìn thấy, là lúc Ngao Du tới nhà của cô, thì con chim lửa kia đậu trên cây ngoài sân nghe lén họ nói chuyện….
“Ta sợ họ sao?” Chim to há mỏ, phát ra giọng đàn ông, trầm thấp, nam tính, sau đó thì hình như anh ta phát giác ra cái gì, bỗng quay đầu lại, đôi mắt tròn tròn cũng vừa bắt gặp ánh mắt của Vương Bồi.
Vương Bồi kêu “A” một tiếng, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
XXX
Chương 20
him quái, chim quái!” Vương Bồi vừa hét toáng lên vừa hoảng sợ mở bừng mắt ra, túm chặt lấy người Lô Lâm, nước mắt vòng quanh, lại hét to: “Có chim, có con chim quái biết nói tiếng người.”
“Ổn rồi Bồi Bồi, ổn rồi.” Lô Lâm ôn nhu an ủi cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng nhỏ nhẹ bảo: “Đều là nằm mơ thôi, đừng sợ, đừng sợ.”
Sao lại nằm mơ được! Cô rõ ràng là nhìn thấy con chim to kia nói chuyện với Ngao Du mà. Đúng rồi, Ngao Du – cô nghẹo đầu nhìn sang thấy Ngao Du đang yên lặng ngồi xuống bên cô nhìn cô trông vô cùng lo lắng lại xen lẫn nghi hoặc.
Vương Bồi bỗng ngồi bật dậy túm lấy cánh tay anh ta, hỏi dồn dập: “Anh…Vừa rồi anh có phải ngồi nói chuyện với con chim quái kia không? Có phải không hả, có phải không vậy?”
Chu Tích Quân và Lô Lâm đều nhìn cô cười khổ sở, còn Ngao Du thì bộ dạng mờ mịt làm như không hiểu cô đang hỏi cái gì. Người nào cũng như một tên ngốc nhìn cô vậy.
Vương Bồi buông tay ra, mắt đảo bốn phía xem. Cạnh cô là giá vẽ, cách đó không xa là thác nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, cô đã ngồi trên tảng đá to ngốc nghếch mơ hồ nhìn họ. Nhưng mà cô nhớ rất rõ ở phía chỗ ngoặt dòng suối kia, có tiếng nước chảy róc rách và lá rừng che kín, nước suối trong vắt, thậm chí cô còn nhớ rõ trước lúc xỉu cảm giác cả người rất lạnh chắc là ngã vào suối rồi?
Cả người cô run rẩy, cúi đầu nhìn toàn thân, vẫn rất khô ráo, từ chiếc áo sát nách, đến chiếc quần cộc, nhìn cũng không thấy vết tích ngã xuống nước tý nào.
“Chắc là bị cảm nắng rồi.” Chu Tích Quân nhỏ giọng giải thích. “Thỉnh thoảng sẽ có chút ảo giác.”
Chả nhẽ là ảo giác sao? Vương Bồi nhớ rõ từng câu họ nói với nhau mà, họ còn bàn với nhau lúc nào thì trở về nữa. Chỗ đó không khí thực mát mẻ, nước trong vắt không sâu lắm chỉ đến bắp chân của cô, có hoa màu tím hình tôm hùm, có cá nhỏ bằng ngón tay. Cô còn nhớ rõ cảm giác con cá nhỏ đó luồn lách nhẹ nhàng qua kẽ ngón tay của cô – vậy sao lại là ảo giác được chứ?
Trời đã dần dần tối, Chu Tích Quân giúp thu dọn này nọ cho cô, còn Ngao Du thì đỡ cô đi nhìn bộ dạng không có vẻ gì là áy náy hay hoang mang cả, “Vương Bồi Bồi.” Anh ta nhìn vào mắt cô bảo: “Vương Bồi Bồi, tối cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng có gặp ác mộng đấy.” Lời anh ta rất khẩn thiết, ánh mắt cực chân thành, nhưng mà Vương Bồi lại có cảm giác lúc anh ta nói thế có chút không thành thật.
Lúc họ tới khách sạn, còn hai xe nữa chưa tới, Lão Trương đang nóng, cứ gọi điện giục liên tục.
Vương Bồi đã nản, quyết không để cho mình nhớ tới con chim quái lạ kia nữa, Lô Lâm và Chu Tích Quân cũng không đề cập tới chuyện này, dù sao chuyện này nói cũng chẳng lợi gì.
Tới lúc ăn cơm tối, Vương Bồi cũng vẫn chưa xuống lầu, cô hỏi Lô Lâm: “Các người phát hiện thấy mình như thế nào?”
“Mình mót quá mới đi tìm chỗ để giải quyết, vừa quay đầu đi thì thấy cậu nằm trên mặt đất, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Lô Lâm rót chén nước lạnh đưa cho cô, nhỏ nhẹ bảo: “Có thể cậu mệt quá, lúc chiều cậu ngồi trên xe suốt hai tiếng rồi. Thời tiết bên ngoài cũng nóng nữa, rất dễ bị say nắng.”
“Thế Ngao Du đâu?” Vương Bồi uống một ngụm lớn, lại hỏi: “Anh ấy đến lúc nào?”
“Anh ấy và Chu Tích Quân cùng nhau đến.”
Vương Bồi không hỏi lại nữa. Có lẽ cô thực sự đã nằm mơ thật.
Tới tối cô ngủ rất sớm, uống một viên thuốc do Lô Lâm đưa, nằm xuống chẳng bao lâu thì ngủ say, đến cả mộng cũng không mơ nữa. Nhưng ngủ cũng không được yên, lúc nào cũng cảm giác có người ở bên nói chuyện, thật sự rất gần, hình như là ngay bên tai cô vậy, giọng trầm thấp, không biết là nói gì đó cô nghe không rõ lắm.
Lại còn có người vuốt ve trán của cô, miệng có gì đó mềm mềm áp sát, lại còn có gì đó ghê tởm cứ đảo trong miệng cô làm họng cô thấy lành lạnh, rồi có gì đó ấm áp trượt dần từ họng cô xuống. Chỉ một lát sau cô càng mơ màng không rõ.
Sáng sau lúc tỉnh dậy, Vương Bồi cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, rửa mặt, đánh răng xong còn ra phía sau khách sạn chạy vài vòng, lúc trở lại phòng tinh thần sáng láng hào hứng gội Lô Lâm rời giường.
“Cô không sao chứ?” Lô Lâm kinh ngạc nhìn cô, trông có vẻ lo lắng.
“Gì cơ?” Vương Bồi vung vẩy hộp sữa, bộ mặt khó hiểu nhìn cô nàng, “Chuyện gì vậy? À, cô uống sữa chua không? ngon lắm.”
Lô Lâm lắc lắc đầu, hoảng hồn đi vào nhà vệ sinh, không nói gì. Vương Bồi tuy cảm thấy cô nàng có chút là lạ nhưng cũng không dám hỏi. Ai cũng đều có bí mật cả, không phải thế sao?
Hôm nay đích đến của họ là thành cổ Phượng Hoàng, thực ra thì cũng cách không xa lắm, nhưng nhóm họ những người này có chút lười, cả tý kỷ luật đều không có, cứ ăn sáng xong Lão Trương bắt đầu lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Lúc bắt đầu xuất phát, Lão Trương thân béo lại vất vả một hồi, mãi tới trưa cả nhóm mới tập trung ở thành cổ ăn cơm, để lâu thì sẽ qua cơn đói mất.
Nhóm họ ở lại thành cổ hai ngày, sau đó lại hướng phía Tây đi Đức Kháng và một số dân tộc thiểu số chưa được tìm ra sinh sống. Những nơi đó Vương Bồi chưa lần nào đến, nhưng với Lô Lâm thì lại quá quen thuộc, Chu Tích Quân thì nói lúc còn học đại học cũng có tới du lịch một lần, đến cả Ngao Du lúc nhìn thấy trang phục rất đẹp của cô gái Miêu (cô gái Mèo) thì cũng coi như chuyện bình thường.
Vậy chỉ có mỗi mình cô là tỏ thái độ chưa nhìn thấy bao giờ cả! Vương Bồi lặng im suy tưởng.
Xe họ chạy rất nhanh, trước mười hai giờ thì đã đến chỗ định trước. Trừ Lão Trương và một vài người ra, những người khác còn chưa tới, nhóm Vương Bồi cứ đi dạo vòng quanh trong thành trước.
Trấn Phù Dung và Trấn Dao Lý tuy chỉ là những trấn nhỏ nhưng phong cách lại khác nhau hoàn toàn. Trấn Dao Lý là điển hình của phong cách Thuỷ mặc kiểu Trung Quốc, tường trắng cây xanh, xa xa có bờ tường xây cao, còn có chiếc cầu gỗ kiểu cổ xưa vắt qua sông, hai bên có cột chống đỡ. Còn trấn Phù Dung thì màu sắc rực rỡ hơn chút, nhìn giống như tiên cảnh. Sông Đà chảy qua trấn, hai bên bờ sông là nhà sàn san sát, màu sắc đỏ sậm, cửa sổ nhỏ có cô bé xinh xắn ngồi …
Lúc còn trẻ Vương Bồi đã đọc qua cuốn Biên Thành, khi đó cũng đã tưởng tượng ra cảnh thế ngoại đào nguyên, lối văn tả cảnh yên tĩnh trở thành chốn đẹp mê hồn, vì vậy cô nhịn không được đã vẽ phác thảo trong lòng cảnh nơi đó, có nhiều núi, có nhiều suối, lại có những cô gái trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc tới nơi này, mới biết được thì ra nó là như thế, nguyên bản nó phải như thế này.
Lúc tối, đèn đường đã bật sáng, phía dưới tiếng nước róc rách chảy, nhìn cảnh đêm vô cùng tuyệt đẹp.
Hôm sau ăn cơm trưa xong, Vương Bồi đến gần bờ sông dựng giá vẽ lên bắt đầu vẽ phong cảnh, Lô Lâm thì không biết đã đi chỗ nào, Chu Tích Quân nói là muốn đi thăm một số nơi một chút, chỉ còn Ngao Du là lặng yên ngồi bên Vương Bồi. Điều này làm cho Vương Bồi có chút ngạc nhiên.
“Sao anh không đi một chút đi?” Cô hỏi anh ta, bây giờ thái độ của anh ta với ChuTích Quân đã đỡ hơn rất nhiều, trên đường đi hai người còn nói chuyện với nhau nữa.
“Không muốn đi tý nào, tôi chỉ muốn ngồi bên cô thôi.” Ngao Du lấy từ trong khách sạn ra một chiếc ghế, đặt cạnh Vương Bồi rồi ngồi xuống, chống tay lên má, bộ dáng trông cực kỳ ngoan ngoãn. Nếu anh ta cứ ngoan như thế thì tốt quá, Vương Bồi nghĩ, nếu vậy cô cũng sẽ bớt việc, cũng sẽ không phải tức giận đến độ nổi trận lôi đình với anh ta nữa. Gần một tháng nay, tính tình của cô đã nóng lên rất nhiều.
Vương Bồi vẽ được một lúc mà anh ta thì vẫn ngồi bên im lặng không nói câu nào. Thỉnh thoảng Vương Bồi lén nhìn mặt anh ta nhưng anh ta cũng không biết chỉ thấy ánh mắt anh ta đang lạc đi nơi nào, hình như lâm vào trầm tư – điều này cũng không giống anh ta lắm.
Vương Bồi định mở miệng hỏi xem anh ta có chuyện gì không thì di dộng trong túi reo lên. Cô luống cuống thò tay lấy di động ra, vừa mở máy thì thấy một dãy số lạ. Nghi ngờ tan nhanh, tiếng giáo sư Vương hiền lành hoà ái truyền tới, ánh mắt của cô nóng lên sắp khóc.
“Ba à, con rất nhớ ba, sao mãi đến giờ ba mới gọi điện cho con vậy.” Vương Bồi hít hít mũi, cũng nén nước mắt vào không dám khóc. Trước đây cô lúc nào cũng gọi ông là Vương giáo sư, lúc giận thì gọi ông là Vương lão thủ lĩnh, nhưng mà lâu không thấy ông, thì cảm thấy gọi ông một tiếng “Ba” lại rất hợp.
Vương giáo sư cười ha ha, “Bồi Bồi à, nghe mẹ con nói con đi vùng Tương Tây rồi, giờ đang ở đâu thế? Đã quen chưa? Trên đường đi phải cẩn thận đó…” Ông lại dông dài dặn dò cô một tràng, Vương Bồi cảm thấy giọng ông thật sự dễ nghe, rất lọt tai, lại rất an tâm.
“Ba ba, khi nào thì ba về vậy, con nhớ ba quá hà.”
“Vài ngày nữa, à, lúc con từ Tương Tây về đại để là có thể gặp được cha đó.” Ông dừng chút, lại nhỏ giọng bảo: “Ngày mai nhóm của cha lại đi Tân Cương, chắc gọi điện cũng không liên lạc được đâu. Khi nào quay về cha sẽ gọi điện cho con nhé. À, đúng rồi..” Ông bỗng như nhớ ra điều gì lại nói thêm: “Chú nhỏ của con cũng sắp về rồi đó.”
Tiểu thúc thúc… Chú ấy… Sắp về rồi ư.
Chỉ có vài giây thôi mà Vương Bồi cứ nắm chặt điện thoại trong tay ngây người, đến một câu cũng nói không nên lời. Tiểu thúc thúc của cô, sắp về rồi! Chú ấy sao giờ mới quay về, sao giờ mới quay về?
“Bồi Bồi, Bồi Bồi à...” Vương giáo sư hỏi: “Con còn nhớ rõ chú nhỏ của con không?”
“Con đương nhiên là nhớ rõ chứ!” Vương Bồi phản ứng mạnh, lớn tiếng trả lời. Nhưng thái độ của cô quá nghiêm túc nên giọng bỗng cao vút lên, làm cho Ngao Du hoài nghi nhìn về phía cô.
“Tiểu thúc thúc, chú….khi nào thì trở về?” Vương Bồi cảm thấy cô thật đúng là bình tĩnh, cô đã đợi mất mười năm thì người kia mới trở về, cô lại còn bình tĩnh đến mức hỏi như vậy, giọng cũng không run, nói năng cũng không có lộn xộn.
“Có thể là tháng 9, hoặc tháng 10, không rõ nữa.” Nói xong Vương giáo sư không muốn nói tiếp đề tài này nên lại tiếp tục dặn dò Vương Bồi phải đi đường cẩn thận, cố ăn uống nhiều chút. Cha và con gái nói chuyện với nhau phải mất hơn mười phút mới dừng.
Sau đó Vương Bồi trầm tĩnh hẳn, tâm tư hiện giờ của cô cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng là hưng phấn và kích động như thế nhưng cô lại từ từ bình tĩnh quyết tâm cấm lấy bút vẽ chầm chậm, một chút cũng không để hở tý giấy vẽ nào.
Lát sau cô ngẩng đầu lên thì thấy Ngao Du đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó của anh ta tự dưng lại có chút thâm sâu mang nhiều ý tứ hàm súc – lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, Ngao Du cũng giống vậy, chỉ tiếc giả bộ cũng toàn lòi đuôi.
“Ngao Du..” Vương Bồi hứng thú nhìn anh ta, “Anh làm người mẫu cho tôi nhé.”
Ngao Du không thèm nhìn cô, quay người đi vào khách sạn,
Vương Bồi, “Hứ..” một tiếng rồi lại tiếp tục vẽ.
Sông Đà chảy chầm chậm, nhà sàn cổ xưa, thiếu nữ trên sông… thật đẹp.
Cô không cần Ngao Du đến phá nát hình ảnh đó của cô đâu, mặc kệ anh ta có đẹp trai đến cỡ nào đi chăng nữa!
Long Thái Tử Báo Ân Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm Long Thái Tử Báo Ân