Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Chương 6: Thời Kì Sương Giá 3
N
han Miêu hoàn toàn không thể đối diện với gương mặt kinh ngạc của anh trai mình. Mà hai tay Tạ Tử Tu vẫn túm chặt lấy cô, khiến cô không thể động đậy, không thể tìm được nơi nào có thể giấu được cái tôi thảm hại trước ánh mắt của mọi người.
Cô thật sự hận Tạ Tử Tu tới chết.
Nỗi thất vọng chất chồng lớp lớp khiến nước mắt cô bắt đầu trào ra, còn hơn cả sự nhục nhã và căm phẫn.
Tạ Tử Tu là người có mục đích rõ ràng, không từ thủ đoạn. Anh ta vốn chẳng quan tâm tình nghĩa khỉ gì, cũng không để ý tới bất cứ ai. Khi không thể thỏa hiệp được, tất cả những điều cô làm vì anh ta, những chuyện bọn họ cùng trải qua, đều chẳng là gì với Tạ Tử Tu.
Sao cô lại thích một người không có trái tim như thế được?
“Lần này anh đã vừa lòng rồi chứ?”.
Tạ Tử Tu im lặng lái xe đi theo cô, đi được một đoạn mới nói: “Lên xe đi”
Nhan Miêu không phản ứng, vẫn đi về phía trước, lúc cô vùng chạy ra khỏi lễ cưới còn bị rơi một chiếc giày, thế nên dứt khoát xách thẳng chiếc còn lại trên tay, nén đau đi chân trần trên đường.
Một bên là đường dành cho xe chạy, bên kia là bức tường vừa cao vừa dài lộ vẻ u ám lạnh lẽo trong đềm tối của biệt thự tư nhân, trên con đường dài chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn đường duy nhất.
Tạ Tử Tu xuống nước: “Xin lỗi em”.
Lời xin lỗi rẻ mạt thật đấy.
Trước đây cô toàn tâm toàn ý muốn làm một cấp dưới giỏi, một đồng minh tốt của Tạ Tử Tu, còn anh ta đã làm gì với những chuyện cô đã làm?
Vậy mà từ trước tới nay cô vẫn nhẫn nhịn bỏ qua sự bất công ấy của anh ta, thật sự là chịu đựng vì miếng cơm manh áo, hay vì cái gọi là nghĩa khí liên minh kia?
“Tôi thừa nhận, là tôi ích kỉ”.
Nhan Miêu căn bản không nhìn anh ta, chỉ ngẩng cao đâu, nén nước mắt tiếp tục bước đi.
Cuối cùng người đàn ông dừng xe lại, giật mở cửa xe, dứt khoát xuống xe. Khi anh ta sải bước tới trước mặt cô, ngay cả Nhan Miêu cũng phải khựng lại một chút, bước giật lùi ra khỏi cái bóng của anh ta.
“Anh còn muốn thế nào?”.
Tạ Tử Tu vẫn im lặng, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng bắt lấy cô. Sức của anh ta mạnh tới nỗi quả thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi, đừng nói giãy giụa, chỉ động đậy thôi cô cũng không thể.
Sau lưng là bức tường, trước mặt là lồng ngực rắn chắc của anh ta, Nhan Miêu bị kẹp ở giữa thấy khó thở.
“Anh...”
Tạ Tử Tu cúi đầu xuống, chặn đôi môi cô lại, không để cô trốn tránh.
Nhan Miêu bị anh ta tách mở hàm răng ra mà không hề có sức chống cự, nụ hôn sâu như muốn xâm chiếm khiến người ta hoảng hốt, hành động không rõ là khiêu khích hay áp bức này mạnh mẽ quá mức, khiến cô không thể kêu thành tiếng.
Trong sự cố gắng chống cự vô ích của Nhan Miêu, Tạ Tử Tu ôm siết lấy cô gần như chẳng chút khó khăn, ép cô lên tường hôn ngấu nghiến.
Trong lồng ngực rắn chắc mà mạnh mẽ đó, tới thời gian để thở dốc cũng không có, váy tóc hỗn loạn, dường như tay chân không còn nghe theo mình nữa, Nhan Miêu đột
nhiên cảm giác được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Khi nụ hôn tạm ngừng lại, đôi môi của đối phương hãy còn dán lên môi cô, Nhan Miêu thở hổn hển, khẽ run rẩy, cảm nhận hơi thở ẩm áp của anh lướt trên khuôn mặt mình.
“Nhan Miêu, tôi...”.
Nhan Miêu dồn hết tất cả sức lực, giáng cho anh ta một cái tát.
Bốn bề lặng ngắt gần như kỳ cục. Không ai nói gì, cũng không ai cử động.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Nhan Miêu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch.
Cô đã tát Tạ Tử Tu.
Cô đoán có lẽ cả đời này Tạ Tử Tu chưa từng chịu bị đánh, chứ đừng nói một cái bạt tai mạnh như thế.
Dấu tay màu đỏ nhanh chóng hiện lên trên làn da trắng càng trở nên rõ ràng quá mức. Thứ này không hợp, cũng không nên xuất hiện trên mặt anh ta. Và thế là cô bắt đâu hối hận.
Cái tát này dường như rút hết dũng khí và sự tức giận của cô, gió đềm lạnh ngắt, trong thoáng chốc, cô chỉ thấy có chút sợ hãi thoáng qua và bối rối.
Nhan Miêu dựa lưng vào tường, ngừng thở nhìn người đàn ông trước mặt, Tạ Tử Tu cũng cúi đầu, như đang nhìn cô.
Nhan Miêu muốn tìm được dấu hiệu anh ta bắt đâu nổi giận. Thế nhưng trong ánh sáng ảm đạm của đèn đường, tới nét mặt của đối phương cũng trở nên mơ hồ.
Hai bên giằng co nhau một lúc lâu, Tạ Tử Tu đột nhiên cử động, vươn tay về phía cô.
Nhan Miêu giật mình, lập tức nhắm mắt lại rồi lùi lại sau theo phản xạ tự nhiên.
Thế nhưng bàn tay ấy dừng lại bên gương mặt cô một lát, chỉ vén gọn lại tóc ra sau tai cho cô, động tác thực sự nhẹ nhàng, rồi thu tay lại ngay.
“Xin lỗi”.
“...”
Giọng nói của đối phương vẫn khiến người ta không nghe ra được hỉ nộ ái ố, vẫn nhẹ nhàng, lịch sự như trước đây.
“Lần này là tôi sai, em đừng để tâm”.
“...”
Nhan Miêu có cảm giác như mình dùng hết sức, biết sau này sẽ rất đau, nhưng kết quả lại là cảm giác hụt hẫng như khi dẫm vào bông. Mà Tạ Tử Tu không chờ tới khi cô tĩnh trí lại, đã quay người đi mất.
Dường như anh ta không hề đặt nặng chuyện cúi đầu nhận sai, cũng không để tâm tới cái tát mới cách đây vài phút.
Nhan Miêu nhìn bóng lưng quay đi của anh ta, không biết tại sao, đột nhiên thấy có chút hoảng hốt. Hành động của anh ta quá đột ngột, nhận thua cũng quá dễ dàng, chuyện này không hề giống Tạ Tử Tu chút nào.
Cuối cùng, cô không kiềm được mà gọi anh lại: “Tạ Tử Tu!”.
Người đàn ông không quay đầu, nhưng khựng lại một chút.
“Rốt cuộc anh làm sao thế hả?”.
Tạ Tử Tu chỉ quay lưng lại với cô, giơ tay lên vẫy vẫy. Như đang xin lỗi, lại như tạm biệt với cô. Rồi mở cửa xe ra, lái xe đi mất.
Nhan Miêu thấy mình không còn cách nào giữ lại công việc này được nữa rồi. Dù Tạ Tử Tu không ghi hận với cô, không tìm cơ hội trả thù cô, bản thân cô cũng không giải quyết được sự ngại ngùng này.
Xin lỗi cô, là Tạ Tử Tu đã nhận thua. Mà cô từ chức, là cô đã nhận thua.
Hôm ấy Nhan Miêu chân chừ những hơn một tiếng mới tới công ty.
Thực ra cô chỉ cần nhút nhát thêm một chút nữa thôi là hôm nay không dám đi làm thật.
Khi đang thận trọng tới văn phòng làm việc, đồng nghiệp đã chào hỏi cô: “Thư kí Nhan, cô cũng tới muộn à?”.
Nhan Miêu hơi bất ngờ: “Hả? Còn có người khác tới muộn nữa sao?”.
“Tới giờ mà anh Tạ còn chưa tới đây này”.
“...”
Nhan Miêu lén lút liếc qua phòng làm việc của Tạ Tử Tu một cái, trong phòng không có ai thật.
Tuy là ông chủ, Tạ Tử Tu hoàn toàn không phải tới công ty đúng giờ, thế nhưng đã sắp tới giờ hẹn họp với người ta rồi mà cấp trên vẫn chưa thấy bóng đâu, mọi người không khỏi thì thầm bàn tán.
“Chẳng lẽ hôm nay anh Tạ không tới công ty?”.
“Lát nữa họp làm sao đây?”.
“Cả thư kí Nhan mà cũng không biết à?”.
“...”
“Thư kí Nhan, cô liên lạc với anh Tạ đi”.
Nhan Miêu bối rối: “Có lẽ anh ấy tạm thời có chút chuyện...”.
Đương từ chối thì bỗng nhiên thang máy bên ngoài vang lên tiếng rất khẽ, rồi dáng người cao lớn của Tạ Tử Tu cũng xuất hiện ở cửa.
“Chào buổi sáng”.
Trong phút chốc, cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt cấp trên, có lẽ vì da quá mỏng, cũng quá trắng nên sau một đềm mà dấu tay in trên mặt Tạ Tử Tu không những không mờ đi, thậm chí còn hiện rõ hơn.
Dấu tay này thực sự không phù hợp với gương mặt của anh ta, cũng quá bắt mắt, thế nên ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được mà dán lên trên khuôn mặt ấy.
Mà anh ta cũng ăn mặc chỉnh tề, bình tĩnh ung dung, không hề lưu tâm, thản nhiên vác theo dấu vết sỉ nhục như thế bước qua đám người trong những ánh mắt dõi theo.
“Thư kí Nhan, em mang tài liệu qua đây, bắt đâu họp đi”
Nhan Miêu nhất thời luống cuống: “Vâng ạ...”.
Hồn vía Nhan Miêu cứ như trên mây suốt buổi họp, tất cả mọi người, gồm cả cô, đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Tạ Tử Tu, mà anh ta thì chẳng nhìn ai cả.
Đúng thế, người này từ trước tới nay vẫn tự tin tới kiêu ngạo như thế, không vì ánh mắt của người xung quanh mà mất tự nhiên, thậm chí cả nụ cười độc quyền trên gương mặt kia cũng không hề thay đổi. Một dấu tay vẫn không thể làm tổn hại đến tôn nghiêm của Tạ Tử Tu.
Mà nói thật ra, đó cũng là thứ Tạ Tử Tu đáng phải nhận, anh ta có lỗi trước, một cái bạt tai chẳng qua cũng là phản xạ đươmg nhiên mà thôi, tới anh ta cũng tự biết mình đuối lý, thế nên nhận sai ngay lúc ấy.
Nhưng giờ dấu tay ấy khiến Nhan Miêu áy náy, nó cứ hiển hiện sờ sờ ở ngay đấy, còn rõ rệt hơn, trầm trọng hơn tối qua, nhắc nhở rằng tối qua cô đã bất kính cỡ nào, ra tay mạnh cỡ nào.
Cứ bỏ qua không nhắc tới lòng can đảm trước, trên thế giới này còn mấy người con gái lòng dạ sắt đá giáng cho Tạ Tử Tu một cái tát nhẫn tâm chứ?
Nhan Miêu cực lực tự trách mình chịu đựng hết một tiếng họp hành dài đằng đẵng, cô thật sự thấy khổ sở thay cho Tạ Tử Tu trước những ánh mắt nhìn chòng chọc vào dấu tay.
Rõ ràng bản thân anh ta làm chuyện quá đáng trước, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy có lỗi tới độ này có lẽ cũng được coi là một loại tài nghệ đặc biệt của Tạ Tử Tu rồi.
Trên đường về phòng làm việc, Nhan Miêu còn nghe đám đồng nghiệp xì xào bàn luận về dấu tay trên mặt sếp: “Rốt cuộc là ai mà lại dám đánh anh Tạ nhỉ?”.
“Sao lại xuống tay được chứ!”
“Đánh chỗ nào cũng không thể đánh lên mặt chứ, thế không phải là phí của trời à?”.
“Quá đáng thật đấy!”.
“Nói coi, người đó còn sống không nhỉ?”.
“Đúng rồi, đắc tội với anh Tạ là đời héo ngay”.
“Hừ, đừng nói tới anh Tạ, chỉ cần để tôi biết là ai thôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho đứa ấy”.
Nhan Miêu bỗng chốc quay lại tâm trạng bị người người khinh ghét.
May mà trước đó cô đã chuẩn bị sẵn đơn nghỉ việc rồi, cũng coi như nhìn rõ thảm cảnh này trước, không thì áp lực của việc làm kẻ địch toàn dân thật sự không phải lớn bình thường đâu.
Tìm được cơ hội, Nhan Miêu lặng lẽ chui vào phòng làm việc của cấp trên. Tạ Tử Tu biết cô vào, nhưng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình vi tính trước mặt, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế?”.
“Tôi tới xin nghỉ việc, anh Tạ”.
Cuối cùng Tạ Tử Tu cũng rời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn cô một lát như đang suy ngẫm. Nhưng hình như không hề bất ngờ với việc này, bất cứ chuyện gì đều có thể nằm trong lòng bàn tay anh ta.
“Em quyết định rồi hả?”.
“Vâng”.
Tạ Tử Tu gật đâu, mỉm cười: “Tôi tin em không phải người nhất thời bị kích động. Nếu đã quyết định thì nhất định đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi cũng sẽ không níu kéo em”.
Phản ứng này khách sáo hơn phản ứng cô đã tưởng tượng nhiều.
Thế nhưng khi thở hắt ra một hơi dài vẫn nghẹn trong lồng ngực, Nhan Miêu thấy tim mình bỗng dưng trống hoác.
“Thế nhưng nếu được, vẫn phiền em làm hết việc đợt này nhé, tạm thời thay người thì không tiện. Thêm một tuần nữa thôi”. Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, mỉm cười theo thói quen, “Hết một tuần là em có thể đi”
“...”
Dẩu tay ấy chẳng những không làm tổn hại đến tôn nghiêm của anh ta, mà ngay đến vẻ đẹp của anh ta cũng chẳng vì thế mà giảm sút.
“Chuyện quan trọng nhất là, có thể nhận thêm một tháng tiền lương”.
Thậm chí còn có thể nói đùa với cô.
Anh ta không sao thật.
Tạ Tử Tu bình tĩnh như thế, thản nhiên như thế, còn mỉm cười, hoàn toàn không để bụng.
Dường như con người nảy sinh tình cảm mãnh liệt bất thường kia, nụ hôn chẳng rõ lý do kia chỉ tồn tại trong ảo giác của cô mà thôi.
Vậy khi đó là vì cái gì?
Nhan Miêu có rất nhiều câu hỏi “tại sao” với Tạ Tử Tu, nhưng cô biết, hỏi cũng chẳng ích gì.
Muốn moi được đáp án từ miệng Tạ Tử Tu, hỏi cũng bằng thừa. Chỉ khi anh ta muốn nói mới chịu mở miệng. Huống hồ có những lúc, đáp án chưa biết có thể sẽ làm tổn thương người ta hơn sự thực đã biết.
Nhan Miêu nghĩ thầm, có lẽ cô cũng không được coi là thích Tạ Tử Tu đâu, bị mê hoặc bởi sắc đẹp và khí thế cũng không thể coi là rung động thật sự.
May mà cô còn chưa phạm phải sai lầm nào. Trường hợp của cô có thể coi là dừng cương trước vực, quay đâu là bờ.
Với chuyện này cô chẳng có chút can đảm nào, có người có thể như thiêu thân lao vào lửa, giống Nhan Tử Thanh, biết rõ rằng cao không với tới được chứ bàn gì tới cảm giác an toàn, vẫn không chùn bước. Còn cô thì chỉ nhìn thấy ánh lửa thôi đã thấy nên bay xa ra một chút rồi.
Mấy ngày sau, Tạ Thiếu Duy hẹn cô đi ăn cơm, hai người còn tiện thể đi dạo phố, mua xâu mứt quả vừa đi vừa ăn, còn chia nhau ít dâu tây và kiwi(35) khác vị.
Nền móng “liên minh” với Tạ Thiếu Duy còn vững chắc kiên cố hơn kiểu “liên minh” lục đục nội bộ với Tạ Tử Tu nhiều.
Giờ hai người họ lại chung mối thù. Sau chuyện âm ĩ trong lễ cưới, “Tạ Tử Tu” đã hoàn toàn trở thành cái tên không ai muốn chủ động nhắc tới.
Cùng ngồi ăn thịt nướng trong cửa hàng, khi đặt miếng thịt bò thái mỏng lên vỉ nướng phát ra những tiếng xèo xèo, Tạ Thiếu Duy đột nhiên cất tiếng: “Cô vẫn làm trong công ty Tạ Tử Tu à?”.
Nhan Miêu trở miếng thịt bò, rắc lên chút bột thì là: “Tuần sau tôi nghỉ việc rồi”.
“Thế thì tốt”.
“Hả?”.
“Còn tiếp tục làm việc cho anh ta thì chẳng được chỗ nào cả. Tôi còn sợ cô không thèm suy nghĩ, không dám đi”
Nhan Miêu không khỏi ngẩng đâu lên nhìn cậu ta: “Sao lại nói thế?”.
Tạ Thiếu Duy khẽ nhướn mày: “Giờ nói với cô cũng chẳng sao. Tạ Tử Tu sắp phá sản tới nơi rồi”.
Bàn tay đang gắp miếng thịt bò của Nhan Miêu khựng lại giữa chừng: “Hả?”.
“Cô đừng ngạc nhiên quá. Dù sao cô cũng sắp nghỉ việc rồi, không ảnh hưởng tới cô”.
Nhan Miêu chỉ cảm giác câu này vang lên bên tai, rõ ràng từ nào cũng hiểu, nhưng sắp xếp tất cả lại thì phải cố gắng một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp thu được ý nghĩa trong câu nói.
“Cậu nói phá sản, là kiểu phá sản ấy hả?”.
Tạ Thiếu Duy cau mày: "... Thế không thì sao?”.
“Sao thế được, tất cả vẫn tốt mà”, Nhan Miêu khó mà tin nổi, “Không thấy có gì lạ thường cả”.
Tạ Tử Tu vẫn sống vui vẻ thong dong, chưa thiếu ai một xu tiền lương nào, thậm chí còn thảnh thơi tới lễ cưới làm loạn cơ mà.
“Chuyện làm ăn trên thương trường là thế đấy”, Tạ Thiếu Duy nói như đã quen, “Có khi chỉ là chuyện trong một đềm. Cô cứ chờ mà xem”.
Nhan Miêu tỉnh táo lại, “Sao cậu lại biết?”.
Tạ Thiếu Duy nhướn mày, khi cậu ta làm vẻ mặt này trông chẳng khác gì anh trai của mình, “Đây không phải bí mật gì. Bản thân Tạ Tử Tu cũng biết, chỉ là anh ta không thể xoay chuyển tình thế thôi”.
"... Thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?”.
Cô là thư kí riêng làm việc tẫn trách, nếu việc kinh doanh của công ty có sai sót gì lớn, không lý nào cô lại hoàn toàn không hay biết cả.
Tạ Thiếu Duy thoáng chốc do dự, rồi đáp: “Thực ra nói cho cô cũng không sao cả, Tạ Tử Tu quá đề cao bản thân, ỷ vào việc mình có chút thông minh mà không làm việc theo nguyên tắc, khiến bố tôi bực bội không chỉ mới một hai lân”.
“...”
“Anh ta không kết thông gia với nhà họ Đỗ, cũng từ chối bên nhà họ Nguyễn”, Tạ Thiếu Duy ngừng lại một chút, “Thêm mấy chuyện khác nữa, bố tôi bực mình nên muốn dạy dỗ anh ta”.
“...”
“Các mối tài chính của anh ta đã xảy ra vấn đề rồi, thế nên”, Tạ Thiếu Duy nhún vai, “Không tới hai ngày nữa cô sẽ thấy được tình hình thôi”.
Nhan Miêu chỉ cảm thấy hoang đường: “Chuyện này, dẫu sao thì hai người vẫn là anh em một nhà, dù có làm vài chuyện không hay thì cũng đâu tới mức này chứ?”.
Tạ Thiếu Duy lơ đãng: “Nhà chúng tôi là thế đấy. Người không nghe lời thì không được coi trọng, đương nhiên sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì”.
"... Vậy Tạ Tử Tu sẽ thế nào?”.
“Nếu anh ta vào khuôn khổ, sau này có thể bố tôi sẽ để anh ta làm mấy chuyện nhỏ nhỏ. Nếu không thì cũng khó nói đấy, có thể sau này chúng ta sẽ không nhìn thấy anh ta nữa”.
“Bác trai, bác ấy... dẫu sao Tạ Tử Tu cũng là con trai của bác ấy mà, không tới nỗi ấy chứ?”.
Tạ Thiếu Duy bật cười khó khăn: “Con trai của bố tôi? Cô nghĩ rằng chỉ có một hai người chắc? Tôi và Tạ Tử Tu đã là thành quả của việc cá lớn nuốt cá bé đấy, nhưng thật ra có thiếu tôi hay Tạ Tử Tu, ông ấy cũng chẳng để tâm”.
Nhan Miêu ngẩn người ra hồi lâu: "... Không phải hai người là người một nhà sao?”.
Bất luận là anh em hay bố con, giữa bọn họ đều là những cuộc chiến kéo dài bất tận. Khi cô mới thấy mối bất hòa giữa Tạ Thiếu Duy và Tạ Tử Tu, còn rất ngạc nhiên, giờ so ra, chuyện ấy chẳng là gì hết.
Tạ Thiếu Duy lại nhướn mày: “Vốn đã không phải người nhà rồi. Chúng tôi và các cô khác nhau, cô không hiểu đâu”.
Những lời như thế, Tạ Tử Tu cũng đã từng nói với cô.
Mối quan hệ gia đình của nhà họ Tạ là sự việc vượt quá nhận thức của cô, nói là một gia đình, chẳng thà nói là một đế quốc dưới ách thống trị của bạo quân. Cô không hiểu nổi, cũng không muốn hòa vào thế giới mình không tài nào chạm tay tới kia.
Nhưng Tạ Tử Tu làm sao đây?